“Đang đương”Một tiếng, chén rượu ngân chất bị ném mạnh xuống đất, Kình Thương tức giận nói: “Ngươi nói Dao Hàm một mình đến thân vương phủ, bây giờ còn chưa trở về? !”
Thị vệ nơm nớp lo sợ, không dám mở miệng, lại vẫn kiên trì nói: “Phải. . . . . . Ách!” Bầu rượu ngân chất đập mạnh vào trán, thị vệ hô đau một tiếng, lại như trước quỳ không dám đứng dậy.
“Vô liêm sỉ! Cút!”Kình Thương mắt lạnh nhìn thị vệ rời khỏi phòng, khoanh tay đi qua đi lại trong phòng. Vào lúc này, thế nhưng tổn hại ích lợi của Miêu Cương, chỉ vì một nam nhân mà gây ra chuyện lớn như vậy! Nếu chỉ là một công chúa không quan trọng thì thôi đi. Thế nhưng nàng. . . . . .
“Ai. . . . . .”Kình Thương than một tiếng, một chưởng chụp lên bàn. Bàn im lặng vỡ nát.
“Chủ tử, không bằng thuộc hạ dẫn người đi vào thân vương phủ, cứu công chúa ra.”Thị vệ luôn ẩn mình bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
Kình Thương trầm ngâm hồi lâu, rốt cục nói: “Tối nay theo bổn vương đến thăm thân vương phủ.”
“Vâng”
“Công chúa bị thương không quá nặng, qua vài ba ngày sẽ khỏi hẳn.”Túy Nguyệt nhẹ nhàng giúp Dao Hàm bôi dược cao, băng vết thương lại, ” Đề hoa ngưng băng lộ Thiếu chủ tự tay làm, sẽ không làm vết thương có sẹo. Công chúa có thể yên tâm.”
Dao Hàm có chút nghi hoặc nhìn nàng, rốt cục nhịn không được mở miệng: “Ngươi thật ra là ai? !”Nếu là Miêu Cương chiêm tinh sư, sao lại ở trong phủ của Diệp Thiên Hàn, còn nhận Diệp Thiên Hàn làm chủ nhân? ! Miêu Cương chiêm tinh sư đều lệ thuộc trực tiếp vào đế vương, chỉ vì hoàng gia xem quẻ. . . . . . Hơn nữa, theo nàng biết, Miêu Cương chiêm tinh sư tên”Túy Nguyệt”, mười mấy năm trước vì phản bội hoàng tộc mà đã bị xử tử . . . . . .
“Trưởng công chúa không phải đã rồi biết sao?”Túy Nguyệt thu hồi dược bình, khẽ cười nói.
Đôi mắt xanh thẫm trầm xuống, cuối cùng tản ra ngang ngược kiêu ngạo oán độc: “Không có khả năng! Túy Nguyệt đã sớm chết. Ngươi sao có thể là nàng? ! Không cần giả thần giả quỷ, giả một người đã chết hơn mười năm để trêu đùa bản công chúa. Mau thả ta ra!”
“Ngươi độc sấm thân vương phủ, vốn nên nghĩ đến kết cục này.” Chiến Minh đứng cạnh hừ lạnh nói. Hắn đối này nữ tử thật sự không có hảo cảm, cũng không hiểu Túy Nguyệt vì sao hòa nhã với nàng ta như vậy. Chẳng lẽ là Miêu Cương cố nhân? Không đúng a. . . . . . Không nói đến Miêu Cương hoàng tộc cùng Túy Nguyệt có diệt môn chi cừu, chỉ cần xem tuổi của công chúa này — năm đó lúc Túy Nguyệt rời đi Miêu Cương, công chúa này, nhiều lắm cũng mới năm, sáu tuổi, sao lại quen được?
“Đồng thời đối địch với Miêu Cương cùng Trung Nguyên hoàng đế, ngươi cho là các ngươi có thể dễ dàng thoát thân được sao?”Dao Hàm trấn định tâm thần, nghiêng đầu, ngạo nghễ nói. Tốt xấu là Miêu Cương trưởng công chúa địa vị tôn quý, qua lúc kinh hoảng, cuối cùng vẫn giữ lại khí chất người trong hồng tộc, tất nhiên khác hẳn nử tử bình thường.
“A, ta đâu dám trêu đùa trưởng công chúa. Năm đó chủ nhân từ trong tay Miêu Cương tế ti cứu ta, ta từ đó đến Trung Nguyên.”Túy Nguyệt ảm đạm cười, lại nhớ đến một màn mười mấy năm trước. Nàng đến nay vẫn không hiểu rõ vì sao Diệp Thiên Hàn vốn không tin thiên mệnh, lúc ấy lại cứu nàng, lại thấy minh minh trung đều có an bài. Đúng là vì năm đó Diệp Thiên Hàn cứu nàng, hắn mới biết mình cũng Diệp Tư Ngâm có tam thế tình duyên không phải sao?
Dao Hàm như trước không tin, nhưng trong lòng cũng đã bắt đầu dao động. Nữ tử trước mặt này. . . . . . Thật là Túy Nguyệt?
Túy Nguyệt thấy nàng như thế, cũng không nói thêm nữa, chỉ nói: “Công chúa tạm thời nghỉ ngơi. Hẳn không lâu sau, Miêu Cương phiên vương sẽ phái người đến cùng chủ nhân đàm phán .”
Dao Hàm hừ lạnh một tiếng: “Ta bất quá là một công chúa có cũng được không có cũng không sao, hoàng huynh sẽ không vì ta mà thỏa hiệp. Bất quá nếu bản công chúa xảy ra chuyện gì, sẽ làm hoàng huynh càng ra sức hiệp trợ hoàng đế Trung Nguyên.”
” Có cũng được không có cũng không sao?” Túy Nguyệt đi tới cạnh cửa xoay người lại, “Trưởng công chúa địa vị quả thật không đủ tôn quý, không đáng Miêu Cương phiên vương vì ngươi thỏa hiệp; nhưng gã vẫn phải bận tâm tới vị trí Miêu Cương Đại Tế Ti còn chưa tuyển định, nếu đại tế ti hiện tại chết, Miêu Cương sẽ phát sinh náo động thế nào nhỉ?” Tựa như châm chọc mà cong lên khóe môi, Túy Nguyệt một câu nói toạt ra thân phận quan trọng nhất của Dao Hàm so với trưởng công chúa còn quan trọng hơn — Miêu Cương Đại Tế Ti!
“Ngươi. . . . . . !”Dao Hàm lúc này mới hoảng sợ đứng lên.
“Đôi mắt màu xanh biếc chẳng qua là tượng trưng cho dị tộc, mà xanh thẫm, lại chỉ có Miêu Cương Đại Tế Ti trải qua lễ rửa tội mới có được. Công chúa đã quên sao? Túy Nguyệt cũng từng là người Miêu Cương mà. . . . . .”Nói xong liền cười khẽ rời đi.
Chiến Minh có chút lo lắng nhìn thấy Túy Nguyệt một trời một vực với ngày thường, thầm nghĩ đừng xảy ra chuyện gì mới tốt. . . . . .
Ban đêm, hai bóng đen nháy mắt lướt qua trên bầu trời thân vương phủ, lặng yên không một tiếng động.
Trong viện giam lỏng Dao Hàm không có một bóng người, chỉ có ánh nến từ phòng Dao Hàm ở còn sáng. Từ cửa sổ nhìn ra vào, chỉ thấy Dao Hàm nằm ở trên giường, hai mắt mở thật to, nhìn hoa văn hoa lệ rườm rà trên đỉnh giường.
“Chủ tử, nơi này nhưng không có một thủ vệ, chỉ sợ có trá.”Một Hắc y nhân lấy thủ thế ý bảo.
Gương mặt bị che dưới lớp khăn chỉ lộ ra đôi mắt sắc bén lướt nhìn khắp viện, cuối cùng nói: “Cứu công chúa quan trọng hơn.”
“. . . . . . Vâng”Vung tay lên, ngọn nến trong phòng liền nháy mắt tắt.
Dao Hàm hoảng sợ muốn nhìn chuyện gì xảy ra, lại vì bị điểm huyệt đạo mà không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị người tới ôm ngang lấy, đi ra khỏi phòng, một chữ cũng nói không nên lời, ngay cả lắc đầu cũng làm không được. . . . . .
Nháy mắt, ánh nến đã tắt bỗng nhiên sáng lên. Không chỉ có thế, chung quanh cũng hơn rất nhiều người hầu tay cầm ngọn đèn cùng vũ khí.
“Miêu Cương phiên vương, biệt lai vô dạng.” Thanh âm trong sáng mang theo cảm giác áp bách, đúng là Lí Ân.
Người tới kéo khăn trên mặt xuống, lộ ra gương mặt tục tằng quen thuộc, chính là Miêu Cương phiên vương Kình Thương.
“Thái tử điện hạ, a, không đúng, hiện giờ đã không phải thái tử . Bổn vương nên xưng hô ngươi thế nào đây?”Kình Thương tay ôm Dao Hàm giải huyệt giao cho thuộc hạ, nhìn Lí Ân lạnh lùng nói.
Lí Ân cũng lạnh lùng cười: “Đường đường Miêu Cương phiên vương, mà bây giờ miệng lưỡi lại lợi hại như vậy, thật là đáng buồn mà.Sao hả, ‘ phụ hoàng’ của ta không hảo hảo chiêu đãi các ngươi sao? Cớ sao một người lại một người đều đến thân vương phủ thế này?”
Kình Thương vẫn chưa tức giận, bởi vì gã hiểu, thái tử trước mặt không phải một nhân vật tầm thường. Thế nhân đều nói đương kim thái tử Lí Ân không được hoàng đế sủng ái, văn võ đều thuộc hạng tầm thường, nhập chủ đông cung nhiều năm như vậy lại không lập được công lao nào. Nếu không có hữu tướng cùng Đại tướng quân chống đỡ, chỉ sợ đã sớm bị phế. Nhưng bình dân dân chúng làm sao có thể lý giải chuyện phát sinh sau bức tường đỏ thẫm kia chứ? “Thái tử” nhìn như bình thường này, nếu có thể được Diệp Thiên Hàn duy trì, nói vậy tuyệt đối không bình thường.
“Hoàng muội không hiểu chuyện, xúc phạm thái tử điện hạ cùng thân vương điện hạ. Bổn vương tự mình thỉnh cầu nhị vị thứ tội, có thể để bổn vương mang Dao Hàm rời đi được chứ?”Xem ra hiện giờ, họ sẽ không đối địch với Miêu Cương, Kình Thương nói xong lời này, trong mắt lại không có một tia kính ý, như đang khiêu khích thì đúng hơn.
Lí Ân tự nhiên nghe ra uy hiếp trong đó, cười lạnh một tiếng nói: “Thân vương phủ nào phải chỗ ai muốn đến thì đến muốn đi thì đi? Hoàng huynh đang nghỉ ngơi, bản cung làm đệ đệ tự nhiên không thể quấy rầy. Không bằng thỉnh phiên vương cùng công chúa ở đây một đêm, ngày mai sáng sớm gặp hoàng huynh rồi đi cũng không muộn. Không biết ý phiên vương thế nào?”
Kình Thương giận tái mặt, trong lòng biết Lí Ân này tuyệt không dễ dàng thả họ rời đi. Đang định gật đầu, bỗng nhiên phát hiện trong đám người sau lưng Lí Ân, có một thân ảnh quen thuộc, nhưng chỉ chợt thoáng quá. Đợi Kình Thương chăm chú nhìn lại, đã không còn thấy. Người mặc trường bào màu mực đó. . . . . . Không có khả năng, người nọ đã đã chết mười mấy năm . . . . . . Lấy lại bình tĩnh, Kình Thương hừ lạnh một tiếng nói: “Như vậy liền phiền toái thái tử điện hạ thay bổn vương tìm một chỗ nghỉ ngơi .”
Lí Ân gợi lên một nụ cười xinh đẹp, cho người đi chuẩn bị phòng ở. Trước khi đi bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Kình Thương cười nói: “Thiếu chút đã quên, bảo bối chất nhi của bản cung vì bảo hộ thân vương phủ an toàn, đã hạ vài thứ trên người Dao Hàm công chúa, trải qua giằng co vừa rồi, phiên vương hẳn là cũng đã dính vào một ít. Nếu phiên vương hoặc thị vệ của ngài nổi lên ý niệm không nên có gì đó. . . . . . Ha hả.”Không nói hết, chỉ cười lạnh hai tiếng, Lí Ân không quay đầu lại rời đi. Chỉ còn lại một đám thị vệ cùng ba người sắc mặt âm trầm.
“Ba!” Dao Hàm vừa được giải huyệt đạo liền bị giáng một cái tát té xuống đất, không dám nói lời nào. Nàng biết, hoàng huynh của nàng lần này thật sự tức giận .
Kình Thương mắt lạnh nhìn muội muội té trên đất, không hề muốn nâng nàng dậy, thị vệ một bên cũng không dám động thủ. Dao Hàm chỉ phải chậm rãi đứng dậy, giương đôi mắt xanh thẫm nhìn hoàng huynh, ngay cả thanh âm cũng không còn yêu mị như xưa: “Dao Hàm biết sai, mặc cho hoàng huynh xử trí.”
“Xử trí?”Kình Thương cười lạnh, “Ỷ vào thân phận tế ti, ngươi có từng đặt bổn vương vào mắt?”
“Ta. . . . . .”
“Nhiều lời vô ích. Nếu quay về Miêu Cương, ngươi liền hảo hảo quay về tế ti viện cho bổn vương, từ nay về sau không được hỏi đến thế tục! Nếu không thể quay về. . . . . . Ngươi cứ việc trước tiên lấy thân tế quốc”Kình Thương không thèm nhìn nàng, xoay người đi vào phòng. vận mệnh của Miêu Cương tế ti, tương thông với Miêu Cương hoàng thất. Nếu đế vương bổn triều băng hà, thì tế ti trước phải tuyển ra người kế vị sau chôn cùng đế vương.
Dao Hàm cắn môi dưới, nhưng không cách nào phản đối mệnh lệnh Kình Thương đưa ra, chỉ có phục tòng: “Vâng, Dao Hàm đã hiểu. . . . . . Hoàng huynh. . . . . .”
Dừng cước bộ lại, Kình Thương vẫn chưa quay đầu.
“Ta. . . . . .”Dao Hàm muốn nói lại thôi, không biết có nên nói không.
“Không nói cũng không sao.”Kình Thương lúc này không còn chút nhẫn nại với bất cứ thứ gì. Chỉ nghĩ phải đối mặt với tình trạng hiện tại thế nào — Diệp Thiên Hàn này, xem ra khó đối phó hơn rất nhiều so với những gì gã nghĩ. . . . . . nội lực trên người không còn, đan điền trống rỗng, chân khí không thể ngưng tụ. . . . . . một vương giả của một quốc gia lấy độc trứ danh như gã, thế nhưng không hề phát hiện trên người muội muội mình bị hạ độc. . . . . . chất nhi của Lí Ân. . . . . . là Diệp Tư Ngâm kia sao?
“Hoàng huynh, ta gặp được Túy Nguyệt.”
Kình Thương đang chìm vào suy nghĩ của mình, căn bản không muốn để ý Dao Hàm sau lưng, lại sinh sinh bị hai chữ cuối cùng của nàng đóng đinh tại chỗ.
Thấy Kình Thương dừng lại, Dao Hàm lại nói: “Nàng hiện tại là hữu hộ pháp của Diệp Thiên Hàn.”
“Nói bậy!”Kình Thương ngạnh sinh sinh bức cảm giác đau đớn trong lòng về, thanh âm như vụn băng khô khốc mà băng lãnh. Nói xong liền phất áo bỏ vào phòng. Chỉ để lại một mình Dao Hàm ở ngoài phòng nhìn theo bóng gã, khẽ thở dài — mười mấy năm, chết mà sống lại là vì sao? Hoàng huynh, vốn tưởng rằng ngươi đã sớm quên, nhưng hôm nay thấy thế này, mới khiến ta hiểu được, nguyên lai ngươi chưa bao giờ quên. . . . . . cừu hận của nàng, so với ngươi tưởng tượng còn khắc sâu hơn rất nhiều, thân là đế vương, ngươi phải làm thế nào đây?
Dao Hàm chậm rãi đi về phòng mình, trong lòng bỗng nhiên hiện lên hình ảnh mười mấy năm trước nử tử tuyệt sắc kia xuất hiện trước mặt nàng, lau đi nước mắt cho tiểu công chúa năm tuổi đang khóc vì bị tiền tế ti răn dạy.
Hết chính văn đệ thất thập nhị chương
Thị vệ nơm nớp lo sợ, không dám mở miệng, lại vẫn kiên trì nói: “Phải. . . . . . Ách!” Bầu rượu ngân chất đập mạnh vào trán, thị vệ hô đau một tiếng, lại như trước quỳ không dám đứng dậy.
“Vô liêm sỉ! Cút!”Kình Thương mắt lạnh nhìn thị vệ rời khỏi phòng, khoanh tay đi qua đi lại trong phòng. Vào lúc này, thế nhưng tổn hại ích lợi của Miêu Cương, chỉ vì một nam nhân mà gây ra chuyện lớn như vậy! Nếu chỉ là một công chúa không quan trọng thì thôi đi. Thế nhưng nàng. . . . . .
“Ai. . . . . .”Kình Thương than một tiếng, một chưởng chụp lên bàn. Bàn im lặng vỡ nát.
“Chủ tử, không bằng thuộc hạ dẫn người đi vào thân vương phủ, cứu công chúa ra.”Thị vệ luôn ẩn mình bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
Kình Thương trầm ngâm hồi lâu, rốt cục nói: “Tối nay theo bổn vương đến thăm thân vương phủ.”
“Vâng”
“Công chúa bị thương không quá nặng, qua vài ba ngày sẽ khỏi hẳn.”Túy Nguyệt nhẹ nhàng giúp Dao Hàm bôi dược cao, băng vết thương lại, ” Đề hoa ngưng băng lộ Thiếu chủ tự tay làm, sẽ không làm vết thương có sẹo. Công chúa có thể yên tâm.”
Dao Hàm có chút nghi hoặc nhìn nàng, rốt cục nhịn không được mở miệng: “Ngươi thật ra là ai? !”Nếu là Miêu Cương chiêm tinh sư, sao lại ở trong phủ của Diệp Thiên Hàn, còn nhận Diệp Thiên Hàn làm chủ nhân? ! Miêu Cương chiêm tinh sư đều lệ thuộc trực tiếp vào đế vương, chỉ vì hoàng gia xem quẻ. . . . . . Hơn nữa, theo nàng biết, Miêu Cương chiêm tinh sư tên”Túy Nguyệt”, mười mấy năm trước vì phản bội hoàng tộc mà đã bị xử tử . . . . . .
“Trưởng công chúa không phải đã rồi biết sao?”Túy Nguyệt thu hồi dược bình, khẽ cười nói.
Đôi mắt xanh thẫm trầm xuống, cuối cùng tản ra ngang ngược kiêu ngạo oán độc: “Không có khả năng! Túy Nguyệt đã sớm chết. Ngươi sao có thể là nàng? ! Không cần giả thần giả quỷ, giả một người đã chết hơn mười năm để trêu đùa bản công chúa. Mau thả ta ra!”
“Ngươi độc sấm thân vương phủ, vốn nên nghĩ đến kết cục này.” Chiến Minh đứng cạnh hừ lạnh nói. Hắn đối này nữ tử thật sự không có hảo cảm, cũng không hiểu Túy Nguyệt vì sao hòa nhã với nàng ta như vậy. Chẳng lẽ là Miêu Cương cố nhân? Không đúng a. . . . . . Không nói đến Miêu Cương hoàng tộc cùng Túy Nguyệt có diệt môn chi cừu, chỉ cần xem tuổi của công chúa này — năm đó lúc Túy Nguyệt rời đi Miêu Cương, công chúa này, nhiều lắm cũng mới năm, sáu tuổi, sao lại quen được?
“Đồng thời đối địch với Miêu Cương cùng Trung Nguyên hoàng đế, ngươi cho là các ngươi có thể dễ dàng thoát thân được sao?”Dao Hàm trấn định tâm thần, nghiêng đầu, ngạo nghễ nói. Tốt xấu là Miêu Cương trưởng công chúa địa vị tôn quý, qua lúc kinh hoảng, cuối cùng vẫn giữ lại khí chất người trong hồng tộc, tất nhiên khác hẳn nử tử bình thường.
“A, ta đâu dám trêu đùa trưởng công chúa. Năm đó chủ nhân từ trong tay Miêu Cương tế ti cứu ta, ta từ đó đến Trung Nguyên.”Túy Nguyệt ảm đạm cười, lại nhớ đến một màn mười mấy năm trước. Nàng đến nay vẫn không hiểu rõ vì sao Diệp Thiên Hàn vốn không tin thiên mệnh, lúc ấy lại cứu nàng, lại thấy minh minh trung đều có an bài. Đúng là vì năm đó Diệp Thiên Hàn cứu nàng, hắn mới biết mình cũng Diệp Tư Ngâm có tam thế tình duyên không phải sao?
Dao Hàm như trước không tin, nhưng trong lòng cũng đã bắt đầu dao động. Nữ tử trước mặt này. . . . . . Thật là Túy Nguyệt?
Túy Nguyệt thấy nàng như thế, cũng không nói thêm nữa, chỉ nói: “Công chúa tạm thời nghỉ ngơi. Hẳn không lâu sau, Miêu Cương phiên vương sẽ phái người đến cùng chủ nhân đàm phán .”
Dao Hàm hừ lạnh một tiếng: “Ta bất quá là một công chúa có cũng được không có cũng không sao, hoàng huynh sẽ không vì ta mà thỏa hiệp. Bất quá nếu bản công chúa xảy ra chuyện gì, sẽ làm hoàng huynh càng ra sức hiệp trợ hoàng đế Trung Nguyên.”
” Có cũng được không có cũng không sao?” Túy Nguyệt đi tới cạnh cửa xoay người lại, “Trưởng công chúa địa vị quả thật không đủ tôn quý, không đáng Miêu Cương phiên vương vì ngươi thỏa hiệp; nhưng gã vẫn phải bận tâm tới vị trí Miêu Cương Đại Tế Ti còn chưa tuyển định, nếu đại tế ti hiện tại chết, Miêu Cương sẽ phát sinh náo động thế nào nhỉ?” Tựa như châm chọc mà cong lên khóe môi, Túy Nguyệt một câu nói toạt ra thân phận quan trọng nhất của Dao Hàm so với trưởng công chúa còn quan trọng hơn — Miêu Cương Đại Tế Ti!
“Ngươi. . . . . . !”Dao Hàm lúc này mới hoảng sợ đứng lên.
“Đôi mắt màu xanh biếc chẳng qua là tượng trưng cho dị tộc, mà xanh thẫm, lại chỉ có Miêu Cương Đại Tế Ti trải qua lễ rửa tội mới có được. Công chúa đã quên sao? Túy Nguyệt cũng từng là người Miêu Cương mà. . . . . .”Nói xong liền cười khẽ rời đi.
Chiến Minh có chút lo lắng nhìn thấy Túy Nguyệt một trời một vực với ngày thường, thầm nghĩ đừng xảy ra chuyện gì mới tốt. . . . . .
Ban đêm, hai bóng đen nháy mắt lướt qua trên bầu trời thân vương phủ, lặng yên không một tiếng động.
Trong viện giam lỏng Dao Hàm không có một bóng người, chỉ có ánh nến từ phòng Dao Hàm ở còn sáng. Từ cửa sổ nhìn ra vào, chỉ thấy Dao Hàm nằm ở trên giường, hai mắt mở thật to, nhìn hoa văn hoa lệ rườm rà trên đỉnh giường.
“Chủ tử, nơi này nhưng không có một thủ vệ, chỉ sợ có trá.”Một Hắc y nhân lấy thủ thế ý bảo.
Gương mặt bị che dưới lớp khăn chỉ lộ ra đôi mắt sắc bén lướt nhìn khắp viện, cuối cùng nói: “Cứu công chúa quan trọng hơn.”
“. . . . . . Vâng”Vung tay lên, ngọn nến trong phòng liền nháy mắt tắt.
Dao Hàm hoảng sợ muốn nhìn chuyện gì xảy ra, lại vì bị điểm huyệt đạo mà không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị người tới ôm ngang lấy, đi ra khỏi phòng, một chữ cũng nói không nên lời, ngay cả lắc đầu cũng làm không được. . . . . .
Nháy mắt, ánh nến đã tắt bỗng nhiên sáng lên. Không chỉ có thế, chung quanh cũng hơn rất nhiều người hầu tay cầm ngọn đèn cùng vũ khí.
“Miêu Cương phiên vương, biệt lai vô dạng.” Thanh âm trong sáng mang theo cảm giác áp bách, đúng là Lí Ân.
Người tới kéo khăn trên mặt xuống, lộ ra gương mặt tục tằng quen thuộc, chính là Miêu Cương phiên vương Kình Thương.
“Thái tử điện hạ, a, không đúng, hiện giờ đã không phải thái tử . Bổn vương nên xưng hô ngươi thế nào đây?”Kình Thương tay ôm Dao Hàm giải huyệt giao cho thuộc hạ, nhìn Lí Ân lạnh lùng nói.
Lí Ân cũng lạnh lùng cười: “Đường đường Miêu Cương phiên vương, mà bây giờ miệng lưỡi lại lợi hại như vậy, thật là đáng buồn mà.Sao hả, ‘ phụ hoàng’ của ta không hảo hảo chiêu đãi các ngươi sao? Cớ sao một người lại một người đều đến thân vương phủ thế này?”
Kình Thương vẫn chưa tức giận, bởi vì gã hiểu, thái tử trước mặt không phải một nhân vật tầm thường. Thế nhân đều nói đương kim thái tử Lí Ân không được hoàng đế sủng ái, văn võ đều thuộc hạng tầm thường, nhập chủ đông cung nhiều năm như vậy lại không lập được công lao nào. Nếu không có hữu tướng cùng Đại tướng quân chống đỡ, chỉ sợ đã sớm bị phế. Nhưng bình dân dân chúng làm sao có thể lý giải chuyện phát sinh sau bức tường đỏ thẫm kia chứ? “Thái tử” nhìn như bình thường này, nếu có thể được Diệp Thiên Hàn duy trì, nói vậy tuyệt đối không bình thường.
“Hoàng muội không hiểu chuyện, xúc phạm thái tử điện hạ cùng thân vương điện hạ. Bổn vương tự mình thỉnh cầu nhị vị thứ tội, có thể để bổn vương mang Dao Hàm rời đi được chứ?”Xem ra hiện giờ, họ sẽ không đối địch với Miêu Cương, Kình Thương nói xong lời này, trong mắt lại không có một tia kính ý, như đang khiêu khích thì đúng hơn.
Lí Ân tự nhiên nghe ra uy hiếp trong đó, cười lạnh một tiếng nói: “Thân vương phủ nào phải chỗ ai muốn đến thì đến muốn đi thì đi? Hoàng huynh đang nghỉ ngơi, bản cung làm đệ đệ tự nhiên không thể quấy rầy. Không bằng thỉnh phiên vương cùng công chúa ở đây một đêm, ngày mai sáng sớm gặp hoàng huynh rồi đi cũng không muộn. Không biết ý phiên vương thế nào?”
Kình Thương giận tái mặt, trong lòng biết Lí Ân này tuyệt không dễ dàng thả họ rời đi. Đang định gật đầu, bỗng nhiên phát hiện trong đám người sau lưng Lí Ân, có một thân ảnh quen thuộc, nhưng chỉ chợt thoáng quá. Đợi Kình Thương chăm chú nhìn lại, đã không còn thấy. Người mặc trường bào màu mực đó. . . . . . Không có khả năng, người nọ đã đã chết mười mấy năm . . . . . . Lấy lại bình tĩnh, Kình Thương hừ lạnh một tiếng nói: “Như vậy liền phiền toái thái tử điện hạ thay bổn vương tìm một chỗ nghỉ ngơi .”
Lí Ân gợi lên một nụ cười xinh đẹp, cho người đi chuẩn bị phòng ở. Trước khi đi bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Kình Thương cười nói: “Thiếu chút đã quên, bảo bối chất nhi của bản cung vì bảo hộ thân vương phủ an toàn, đã hạ vài thứ trên người Dao Hàm công chúa, trải qua giằng co vừa rồi, phiên vương hẳn là cũng đã dính vào một ít. Nếu phiên vương hoặc thị vệ của ngài nổi lên ý niệm không nên có gì đó. . . . . . Ha hả.”Không nói hết, chỉ cười lạnh hai tiếng, Lí Ân không quay đầu lại rời đi. Chỉ còn lại một đám thị vệ cùng ba người sắc mặt âm trầm.
“Ba!” Dao Hàm vừa được giải huyệt đạo liền bị giáng một cái tát té xuống đất, không dám nói lời nào. Nàng biết, hoàng huynh của nàng lần này thật sự tức giận .
Kình Thương mắt lạnh nhìn muội muội té trên đất, không hề muốn nâng nàng dậy, thị vệ một bên cũng không dám động thủ. Dao Hàm chỉ phải chậm rãi đứng dậy, giương đôi mắt xanh thẫm nhìn hoàng huynh, ngay cả thanh âm cũng không còn yêu mị như xưa: “Dao Hàm biết sai, mặc cho hoàng huynh xử trí.”
“Xử trí?”Kình Thương cười lạnh, “Ỷ vào thân phận tế ti, ngươi có từng đặt bổn vương vào mắt?”
“Ta. . . . . .”
“Nhiều lời vô ích. Nếu quay về Miêu Cương, ngươi liền hảo hảo quay về tế ti viện cho bổn vương, từ nay về sau không được hỏi đến thế tục! Nếu không thể quay về. . . . . . Ngươi cứ việc trước tiên lấy thân tế quốc”Kình Thương không thèm nhìn nàng, xoay người đi vào phòng. vận mệnh của Miêu Cương tế ti, tương thông với Miêu Cương hoàng thất. Nếu đế vương bổn triều băng hà, thì tế ti trước phải tuyển ra người kế vị sau chôn cùng đế vương.
Dao Hàm cắn môi dưới, nhưng không cách nào phản đối mệnh lệnh Kình Thương đưa ra, chỉ có phục tòng: “Vâng, Dao Hàm đã hiểu. . . . . . Hoàng huynh. . . . . .”
Dừng cước bộ lại, Kình Thương vẫn chưa quay đầu.
“Ta. . . . . .”Dao Hàm muốn nói lại thôi, không biết có nên nói không.
“Không nói cũng không sao.”Kình Thương lúc này không còn chút nhẫn nại với bất cứ thứ gì. Chỉ nghĩ phải đối mặt với tình trạng hiện tại thế nào — Diệp Thiên Hàn này, xem ra khó đối phó hơn rất nhiều so với những gì gã nghĩ. . . . . . nội lực trên người không còn, đan điền trống rỗng, chân khí không thể ngưng tụ. . . . . . một vương giả của một quốc gia lấy độc trứ danh như gã, thế nhưng không hề phát hiện trên người muội muội mình bị hạ độc. . . . . . chất nhi của Lí Ân. . . . . . là Diệp Tư Ngâm kia sao?
“Hoàng huynh, ta gặp được Túy Nguyệt.”
Kình Thương đang chìm vào suy nghĩ của mình, căn bản không muốn để ý Dao Hàm sau lưng, lại sinh sinh bị hai chữ cuối cùng của nàng đóng đinh tại chỗ.
Thấy Kình Thương dừng lại, Dao Hàm lại nói: “Nàng hiện tại là hữu hộ pháp của Diệp Thiên Hàn.”
“Nói bậy!”Kình Thương ngạnh sinh sinh bức cảm giác đau đớn trong lòng về, thanh âm như vụn băng khô khốc mà băng lãnh. Nói xong liền phất áo bỏ vào phòng. Chỉ để lại một mình Dao Hàm ở ngoài phòng nhìn theo bóng gã, khẽ thở dài — mười mấy năm, chết mà sống lại là vì sao? Hoàng huynh, vốn tưởng rằng ngươi đã sớm quên, nhưng hôm nay thấy thế này, mới khiến ta hiểu được, nguyên lai ngươi chưa bao giờ quên. . . . . . cừu hận của nàng, so với ngươi tưởng tượng còn khắc sâu hơn rất nhiều, thân là đế vương, ngươi phải làm thế nào đây?
Dao Hàm chậm rãi đi về phòng mình, trong lòng bỗng nhiên hiện lên hình ảnh mười mấy năm trước nử tử tuyệt sắc kia xuất hiện trước mặt nàng, lau đi nước mắt cho tiểu công chúa năm tuổi đang khóc vì bị tiền tế ti răn dạy.
Hết chính văn đệ thất thập nhị chương
/72
|