"Không biết bây giờ tình hình ở trong hang băng như thế nào rồi?" Khẩn Na La Vương liền cười: "Tứ Trưởng lão, chim của ngươi sẽ không bay làm loạn lên chứ?"
"Làm sao có thể chứ!" Tứ Trưởng lão tự tin nói: "Chim ưng của ta cực kì thông minh, là vua của các loài chim, từ trước đến nay nó chỉ nghe theo lệnh của một mình ta. Ta bảo nó không được cử động, nó tuyệt đối sẽ không đi một bước."
"Vậy thì tốt!" Khẩn Na La Vưong đột nhiên chỉ về phía sau lưng hắn, "ồ" lên kinh ngạc: "Ở kia hình như có một cái bóng bay qua."
"Ở đâu?" Tứ Trưởng lão quay đầu nhìn, Khẩn Na La Vương chỉ tay ra hiệu, Tứ Trưởng lão vừa quay đầu liền cười bảo: "Chắc đó là bóng của ngươi thôi!"
"Ừ nhỉ..." Khẩn Na La Vương cười đắc ý, "Ở cái thế giới toàn băng này, đi đến nơi đâu cũng toàn thấy bóng là bóng..." Hắn tỏ vẻ mệt mỏi, đi được mấy bước liền nói: "Tứ Trướng lão, phải ở lại đây sao? Ta vừa ngồi đã muốn nằm ngủ luôn rồi."
"Đại vương không ở đây xem tiếp sao? Ca Lâu La Vương vô cùng chú ý đó."
"Nếu Tứ Trưởng lão và con chim ưng kia có thể thần giao cách cảm với nhau, quyết không làm hỏng chuyện, vậy thì Trưởng lão ngươi ở đây, lại thêm cả ta nữa, quả thực là không cần thiết, dù sao hắn cũng là một người sắp chết, còn có thể làm được gì chứ?" Khẩn Na La Vương buồn ngủ đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng, lời nói còn không rõ ràng, "Không ngại ngươi cười chê, gần đây ta truyền công lực cho Ca Lâu La Vương luyện công cả ngày lẫn đêm, thật sự rất mệt..."
"Ca Lâu La Vương cũng hi vọng công lực của ngài có thể tăng thêm một bậc, tương lai có thể tiếp quản chức vị Điện chủ." Tứ Trưởng lão cười nói: "Có điều, hôm nay thực sự không cần ngài phải ở đây, xin ngài quay về nghỉ ngơi đi."
"Nếu như vậy, thì vất vả cho ngươi rồi!" Khẩn Na La Vương vui mừng, Tứ Trưởng lão hành lễ, rồi nhìn theo Khẩn Na La Trương xuống núi.
Bóng của Khẩn Na La Vương nhanh như tia chớp lướt xuống dưới đỉnh Tiếp Thiên, dọc đường tránh khỏi các đệ tử đang canh núi. Lúc đi qua một cái đình viện đóng kín ở phía sau một cái cây vạn tuế được trồng ở điện Trường Thanh, hắn cực kì cẩn thận để không lỡ chân phát ra tiếng động, nhưng cái túi dài ở bên người lại làm hắn cảm thấy có chút vướng víu, lúc bay qua cái cây đó, hắn đã vô tình đụng vào một cọng lá.
Hắn lướt qua vô cùng nhẹ nhàng, ngay cả hạt sương đọng trên đầu lá cũng không chút lay động.
Nhuưng trong sân lại lập tức có giọng nói truyền tới: "Ai đó?"
Khẩn Na La Vương ngạc nhiên, vội vàng tìm kiếm giọng nói đó là từ đâu tới. Trong sân lại có bóng người lấp ló. Cái bóng đó dường như là xuất hiện cùng lúc với giọng nói.
Bóng người đó đứng lại ở cửa, hắn chỉ kịp nhìn thấy một cái bóng đang biến mất dần trong bóng đêm.
Hắn lặng người nhìn, mắt mở to, cả ngôi nhà lại vọng lên tiếng hỏi nghe như của một người đã lớn tuổi: "A Đại, có chuyện gì thế?"
"Không có gì, chỉ là người qua đường mà thôi." Người trung niên tên A Đại liền cung kính đáp lại.
Người ở trong nhà không nói gì nữa, dường như cũng không định hỏi thêm điều gì, chỉ còn lại những âm thanh cọt kẹt của cửa. Dưới đất có bóng của một người đội quan cao cao.
A Đại ngạc nhiên hỏi: "Ngài... Ngài không phải là đang luyện công, cần..."
Người đó liền xua tay, A Đại lập tức không nói nữa, người đó từ từ ngẩng đầu lên. Ánh trăng chiếu vào lông mày, vóc dáng của người đó cao một cách kì lạ, nhưng da thịt trông có vẻ khá yếu ớt, mỏng manh, nếu tính về tuổi tác, xem ra người đó đúng là Trường Thanh Điện chủ rồi.
Vùng trán của hắn hiện lên dưới ánh trăng một màu xanh xanh, giống như màu xanh của cỏ cây, nhìn thì thấy khá kì dị, suy nghĩ một lúc lâu, mới nói: "Đế Phi Thiên đã tới đâu rồi?"
"Ở tầng thứ sáu rồi ạ!" A Đại đáp, "Ma Hô La Già bộ bây giờ mới ra tay, Ma Hô La Già Vương cũng mấy lần đến mời, nhưng thuộc hạ đều nói ngài đang đóng cửa, không tiếp khách..."
"Đã đến tầng thứ sáu rồi thì không cần phải tránh thêm làm gì nữa, tầng thứ bảy cũng phải mở ra, để hắn lên được tầng thứ tám." Trường Thanh Điện chủ bình thản nói: "Vần hắn một trận đã, không hạ được thì gọi Ca Lâu La Vương đến tiếp hắn."
A Đại cúi người im lặng, không dám nói gì.
Trường Thanh Điện chủ bần thần một lúc rồi nói: "Lên đỉnh xem sao!"
A Đại lại ngây ra, định hỏi: "Đỉnh nào?" thì chợt hiểu ý của Điện chủ, liền lặng lẽ đi theo sau.
Trường Thanh Điện chủ đi không nhanh lắm mà tỉ mỉ xem xét từng vạt áo nhưng lại không để ý đến dưới đất, tác phong của ông ta rwwet kì quái, hai vai không hề cử động, chỉ có vạt áo là thỉnh thoảng đung đưa.
Cả đoạn đường lúc lên đỉnh, Trường Thanh Điện chủ không hề né tránh bất kì ai, trực tiếp đi xuyên qua các đệ tứ đang canh giữ hang băng. Tốc độ đi của ông ta không nhanh không chậm, các đệ tử ở hồ băng đều nói rất nhỏ, thận trọng. Mọi người đều không biết vừa rồi đã có người đi qua, chỉ có một đồ đệ dáng người cao nhất, nhìn khắp nơi rồi phát hiện ra ánh nến nho nhỏ nhảy nhót. Hắn nói: "Đêm nay gió to, chắc sẽ thổi vào hang."
Trường Thanh Điện chủ không nói gì mà đi qua, đột nhiên lông mày hơi nhíu lại, khẽ thở dài.
A Đại ngắm nhìn hình bóng thanh thoát của Điện chủ, trong lòng gã chợt nghĩ đến tình cảnh thảm khốc, khó khăn vừa xảy ra với Điện chủ, hai cảnh tượng đối lập ấy... A Đại vẫn còn đang miên man trong dòng suy nghĩ, thì trước mắt, Điện chủ bỗng dừng lại. A Đại suýt chút nữa thì va vào Điện chủ, may mà gã kịp thời dừng lại.
Đứng ở đây đã có thể nhìn thấy phía dưới của hang băng. Ở đó, có một người đang ngẩng đầu nhìn lên hang băng, ánh trăng chiếu sáng một bên người của hắn ta, có thể nhìn rõ được nụ cười nhạt nhưng cũng đầy trang nghiêm trên khuôn mặt hắn ta. Không ai khác, hắn ta chính là Tứ Trướng lão, người mà A Đại vừa nghĩ đến.
Nửa đêm nửa hôm rồi, hắn ta lặng lẽ lên đỉnh Tiếp Thiên làm gì vậy?
A Đại nhìn theo hướng Tứ Trưởng lão đang nhìn lên, trong lòng ngạc nhiên tột độ - Thánh chủ điện hạ!
Tứ Trưởng lão thật to gan!
Hắn ta vẫn ngẩng đầu nhìn theo Điện chủ. Trường Thanh Điện chủ vẫn đứng nghiêm trang dưới ánh trăng, nhìn theo bóng dáng đang đứng lặng ở phía trước mặt mình. Vùng trán bị thương sâu cũng đến mấy phân, ở dưới ánh trăng sáng dưới hang băng này trông vết thương lại càng rõ hơn.
Một lúc lâu sau đó, Trường Thanh Điện chủ liền bay lên.
"Làm sao có thể chứ!" Tứ Trưởng lão tự tin nói: "Chim ưng của ta cực kì thông minh, là vua của các loài chim, từ trước đến nay nó chỉ nghe theo lệnh của một mình ta. Ta bảo nó không được cử động, nó tuyệt đối sẽ không đi một bước."
"Vậy thì tốt!" Khẩn Na La Vưong đột nhiên chỉ về phía sau lưng hắn, "ồ" lên kinh ngạc: "Ở kia hình như có một cái bóng bay qua."
"Ở đâu?" Tứ Trưởng lão quay đầu nhìn, Khẩn Na La Vương chỉ tay ra hiệu, Tứ Trưởng lão vừa quay đầu liền cười bảo: "Chắc đó là bóng của ngươi thôi!"
"Ừ nhỉ..." Khẩn Na La Vương cười đắc ý, "Ở cái thế giới toàn băng này, đi đến nơi đâu cũng toàn thấy bóng là bóng..." Hắn tỏ vẻ mệt mỏi, đi được mấy bước liền nói: "Tứ Trướng lão, phải ở lại đây sao? Ta vừa ngồi đã muốn nằm ngủ luôn rồi."
"Đại vương không ở đây xem tiếp sao? Ca Lâu La Vương vô cùng chú ý đó."
"Nếu Tứ Trưởng lão và con chim ưng kia có thể thần giao cách cảm với nhau, quyết không làm hỏng chuyện, vậy thì Trưởng lão ngươi ở đây, lại thêm cả ta nữa, quả thực là không cần thiết, dù sao hắn cũng là một người sắp chết, còn có thể làm được gì chứ?" Khẩn Na La Vương buồn ngủ đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng, lời nói còn không rõ ràng, "Không ngại ngươi cười chê, gần đây ta truyền công lực cho Ca Lâu La Vương luyện công cả ngày lẫn đêm, thật sự rất mệt..."
"Ca Lâu La Vương cũng hi vọng công lực của ngài có thể tăng thêm một bậc, tương lai có thể tiếp quản chức vị Điện chủ." Tứ Trưởng lão cười nói: "Có điều, hôm nay thực sự không cần ngài phải ở đây, xin ngài quay về nghỉ ngơi đi."
"Nếu như vậy, thì vất vả cho ngươi rồi!" Khẩn Na La Vương vui mừng, Tứ Trưởng lão hành lễ, rồi nhìn theo Khẩn Na La Trương xuống núi.
Bóng của Khẩn Na La Vương nhanh như tia chớp lướt xuống dưới đỉnh Tiếp Thiên, dọc đường tránh khỏi các đệ tử đang canh núi. Lúc đi qua một cái đình viện đóng kín ở phía sau một cái cây vạn tuế được trồng ở điện Trường Thanh, hắn cực kì cẩn thận để không lỡ chân phát ra tiếng động, nhưng cái túi dài ở bên người lại làm hắn cảm thấy có chút vướng víu, lúc bay qua cái cây đó, hắn đã vô tình đụng vào một cọng lá.
Hắn lướt qua vô cùng nhẹ nhàng, ngay cả hạt sương đọng trên đầu lá cũng không chút lay động.
Nhuưng trong sân lại lập tức có giọng nói truyền tới: "Ai đó?"
Khẩn Na La Vương ngạc nhiên, vội vàng tìm kiếm giọng nói đó là từ đâu tới. Trong sân lại có bóng người lấp ló. Cái bóng đó dường như là xuất hiện cùng lúc với giọng nói.
Bóng người đó đứng lại ở cửa, hắn chỉ kịp nhìn thấy một cái bóng đang biến mất dần trong bóng đêm.
Hắn lặng người nhìn, mắt mở to, cả ngôi nhà lại vọng lên tiếng hỏi nghe như của một người đã lớn tuổi: "A Đại, có chuyện gì thế?"
"Không có gì, chỉ là người qua đường mà thôi." Người trung niên tên A Đại liền cung kính đáp lại.
Người ở trong nhà không nói gì nữa, dường như cũng không định hỏi thêm điều gì, chỉ còn lại những âm thanh cọt kẹt của cửa. Dưới đất có bóng của một người đội quan cao cao.
A Đại ngạc nhiên hỏi: "Ngài... Ngài không phải là đang luyện công, cần..."
Người đó liền xua tay, A Đại lập tức không nói nữa, người đó từ từ ngẩng đầu lên. Ánh trăng chiếu vào lông mày, vóc dáng của người đó cao một cách kì lạ, nhưng da thịt trông có vẻ khá yếu ớt, mỏng manh, nếu tính về tuổi tác, xem ra người đó đúng là Trường Thanh Điện chủ rồi.
Vùng trán của hắn hiện lên dưới ánh trăng một màu xanh xanh, giống như màu xanh của cỏ cây, nhìn thì thấy khá kì dị, suy nghĩ một lúc lâu, mới nói: "Đế Phi Thiên đã tới đâu rồi?"
"Ở tầng thứ sáu rồi ạ!" A Đại đáp, "Ma Hô La Già bộ bây giờ mới ra tay, Ma Hô La Già Vương cũng mấy lần đến mời, nhưng thuộc hạ đều nói ngài đang đóng cửa, không tiếp khách..."
"Đã đến tầng thứ sáu rồi thì không cần phải tránh thêm làm gì nữa, tầng thứ bảy cũng phải mở ra, để hắn lên được tầng thứ tám." Trường Thanh Điện chủ bình thản nói: "Vần hắn một trận đã, không hạ được thì gọi Ca Lâu La Vương đến tiếp hắn."
A Đại cúi người im lặng, không dám nói gì.
Trường Thanh Điện chủ bần thần một lúc rồi nói: "Lên đỉnh xem sao!"
A Đại lại ngây ra, định hỏi: "Đỉnh nào?" thì chợt hiểu ý của Điện chủ, liền lặng lẽ đi theo sau.
Trường Thanh Điện chủ đi không nhanh lắm mà tỉ mỉ xem xét từng vạt áo nhưng lại không để ý đến dưới đất, tác phong của ông ta rwwet kì quái, hai vai không hề cử động, chỉ có vạt áo là thỉnh thoảng đung đưa.
Cả đoạn đường lúc lên đỉnh, Trường Thanh Điện chủ không hề né tránh bất kì ai, trực tiếp đi xuyên qua các đệ tứ đang canh giữ hang băng. Tốc độ đi của ông ta không nhanh không chậm, các đệ tử ở hồ băng đều nói rất nhỏ, thận trọng. Mọi người đều không biết vừa rồi đã có người đi qua, chỉ có một đồ đệ dáng người cao nhất, nhìn khắp nơi rồi phát hiện ra ánh nến nho nhỏ nhảy nhót. Hắn nói: "Đêm nay gió to, chắc sẽ thổi vào hang."
Trường Thanh Điện chủ không nói gì mà đi qua, đột nhiên lông mày hơi nhíu lại, khẽ thở dài.
A Đại ngắm nhìn hình bóng thanh thoát của Điện chủ, trong lòng gã chợt nghĩ đến tình cảnh thảm khốc, khó khăn vừa xảy ra với Điện chủ, hai cảnh tượng đối lập ấy... A Đại vẫn còn đang miên man trong dòng suy nghĩ, thì trước mắt, Điện chủ bỗng dừng lại. A Đại suýt chút nữa thì va vào Điện chủ, may mà gã kịp thời dừng lại.
Đứng ở đây đã có thể nhìn thấy phía dưới của hang băng. Ở đó, có một người đang ngẩng đầu nhìn lên hang băng, ánh trăng chiếu sáng một bên người của hắn ta, có thể nhìn rõ được nụ cười nhạt nhưng cũng đầy trang nghiêm trên khuôn mặt hắn ta. Không ai khác, hắn ta chính là Tứ Trướng lão, người mà A Đại vừa nghĩ đến.
Nửa đêm nửa hôm rồi, hắn ta lặng lẽ lên đỉnh Tiếp Thiên làm gì vậy?
A Đại nhìn theo hướng Tứ Trưởng lão đang nhìn lên, trong lòng ngạc nhiên tột độ - Thánh chủ điện hạ!
Tứ Trưởng lão thật to gan!
Hắn ta vẫn ngẩng đầu nhìn theo Điện chủ. Trường Thanh Điện chủ vẫn đứng nghiêm trang dưới ánh trăng, nhìn theo bóng dáng đang đứng lặng ở phía trước mặt mình. Vùng trán bị thương sâu cũng đến mấy phân, ở dưới ánh trăng sáng dưới hang băng này trông vết thương lại càng rõ hơn.
Một lúc lâu sau đó, Trường Thanh Điện chủ liền bay lên.
/281
|