Cảnh ở Thiên Vực, nàng leo lên cầu thang, cả mặt đất đều là tuyết, đó là lúc xuyên qua hang băng đầy gió và trơn trượt.
Phù Dao đang đứng dưới một vách núi, đột nhiên cả người lao về phía trước. Nàng lao nhanh như bay, Chiến Bắc Dã còn chưa kịp hỏi câu nào nàng đã bay lên đến chục trượng rồi.
Chiến Bắc Dã cũng lập tức không do dự mà bay theo sau, quay người nhìn về phía cánh cổng đang đóng lại của Trường Thanh Thần điện, dường như hắn nghe thấy bên trong có âm thanh gào thét phát ra, nhung do bốn bề mênh mông, chỗ nào cũng một màu trắng, phía sau bức tường dường như cũng có ánh sáng bảy sắc nổi lên, cũng vì tường thành cao quá, không nhìn ra được là bên trong đang xảy ra chuyện gì, song hình như có động tĩnh rất lớn, đến cả hộ vệ canh cổng lẽ ra nên có giờ cũng đi rồi.
Sau khi bọn họ bay lên, ở bờ đối diện, A Tu La sứ đang tức giận điên cuồng nhìn theo bóng bọn họ đang khuất dần, hậm hực mà nói một câu: "Thật xui xẻo!"
Một chân hắn đá vào đống máu thịt đang bám chặt vào sợi dây mà hắn đã không nhìn ra là thứ gì nữa, rồi hắn đẩy mạnh vật đó xuống vực sâu.
Sau đó, hắn muốn lập tức báo cáo với Thần điện, nhưng do dự một hồi lâu cũng không nói nên lời nào, ánh mắt bỗng trở lên hung dữ, dõng dạc nói: "Đều là tại lão tiểu tử Ma Hô La Già... ta đi tuần, không hề biết gì!"
Tiếp theo đó, hắn dùng chân lau hết vết máu đọng lại trên sợi dây xích, xoay người đi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Mạnh Phù Dao không hề hay biết là chính trong lúc vừa rồi, gió to tuyết rơi, sợi dây xích đã đứt đôi, thuộc hạ bên cạnh nàng sớm nhất đã rời khỏi nàng, người đã từng thề mãi mãi sẽ không phản bội nàng thêm lần nữa, người đã dùng chính cái chết bi thảm của mình, cả cuộc đời mình để chứng minh lời hứa quan trọng nhất trong cuộc đời hắn. Lúc đầu, hắn đã từng phản bội Mạnh Phù Dao hai lần, nhưng nàng khoan dung độ lượng, tha thứ cho hắn. Đến hôm nay, trên cây cầu Vân Kiều dài vô tận này, hắn đã dùng chính máu của mình, rửa sạch đi sai lầm mà hắn đã từng mắc phải, cũng là để lấy lại lòng tự trọng cùng danh dự.
Lòng tự trọng và danh dự, đời người nhất định phải có.
Trước đây, Diêu Tấn không hề cho rằng làm sai thì có gì là nghiêm trọng chứ, mấy thứ đó cũng không quan trọng, nhưng sau khi ở bên cạnh Mạnh Phù Dao, được chứng kiến sự kiên định, dũng khí cùng tôn nghiêm của nàng, hắn phần nào cũng có thể hiểu và học hỏi được. Ở bên cạnh nàng, hắn được trải nghiệm sự đời, học hỏi được sự độ lượng, nhân từ của nàng, khiến hắn cảm thấy hổ thẹn vì sự hẹp hòi của mình.
Tiếng gọi cuối cùng đó của hắn, dường như Mạnh Phù Dao đã nghe thấy được.
Như thế này, hắn đã có thể ngậm cười nơi chín suối rồi.
Mạnh Phù Dao quay người nhìn về phía Vân Kiều, không hề hay biết Diêu Tấn đã chết thảm khốc thê lưong như thế nào, cũng không hề biết tên tội đồ A Tu La sứ đã lựa chọn cách giấu giếm chuyện này, nên nàng đã thuận lợi bình thản mà đi lên đỉnh núi.
Mạnh Phù Dao vượt qua gió mưa, như thể một thanh đao sáng chói đâm thủng gió lạnh mưa dày. Y phục bên ngoài của nàng bị vách đá bén nhọn xé rách, mảnh vải vụn bay lượn trong không gian rồi rơi xuống, trông như cánh bướm rực rỡ sắc màu đang múa lượn trong trời tuyết lạnh.
Con đường này rất đỗi quen thuộc, quen thuộc đến mức nàng đi theo quán tính của mình.
Lúc đã qua được một nửa dãy núi, Phù Dao bỗng dừng bước, nhìn mấy tảng băng trong hang băng mấy lần, thấy được vết tích nơi này đã từng có người ở, mà không chỉ là một người.
Vị trí này cực kì nguy hiểm, con đường lên núi rõ ràng là có rất nhiều người canh gác.
Bọn chúng đang canh gác thứ gì? Hay đang trông giữ ai? Tại sao lại phải rời đi?
Tim nàng bỗng loạn nhịp... tại sao họ phải rời đi?
Hay là thả ai ra, hay là...
Ý nghĩ sau cùng khiến nàng toát mồ hôi lạnh, không dám nghĩ lại thêm lần nữa, chỉ dám đi về phía trước.
Phù Dao đang đứng dưới một vách núi, đột nhiên cả người lao về phía trước. Nàng lao nhanh như bay, Chiến Bắc Dã còn chưa kịp hỏi câu nào nàng đã bay lên đến chục trượng rồi.
Chiến Bắc Dã cũng lập tức không do dự mà bay theo sau, quay người nhìn về phía cánh cổng đang đóng lại của Trường Thanh Thần điện, dường như hắn nghe thấy bên trong có âm thanh gào thét phát ra, nhung do bốn bề mênh mông, chỗ nào cũng một màu trắng, phía sau bức tường dường như cũng có ánh sáng bảy sắc nổi lên, cũng vì tường thành cao quá, không nhìn ra được là bên trong đang xảy ra chuyện gì, song hình như có động tĩnh rất lớn, đến cả hộ vệ canh cổng lẽ ra nên có giờ cũng đi rồi.
Sau khi bọn họ bay lên, ở bờ đối diện, A Tu La sứ đang tức giận điên cuồng nhìn theo bóng bọn họ đang khuất dần, hậm hực mà nói một câu: "Thật xui xẻo!"
Một chân hắn đá vào đống máu thịt đang bám chặt vào sợi dây mà hắn đã không nhìn ra là thứ gì nữa, rồi hắn đẩy mạnh vật đó xuống vực sâu.
Sau đó, hắn muốn lập tức báo cáo với Thần điện, nhưng do dự một hồi lâu cũng không nói nên lời nào, ánh mắt bỗng trở lên hung dữ, dõng dạc nói: "Đều là tại lão tiểu tử Ma Hô La Già... ta đi tuần, không hề biết gì!"
Tiếp theo đó, hắn dùng chân lau hết vết máu đọng lại trên sợi dây xích, xoay người đi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Mạnh Phù Dao không hề hay biết là chính trong lúc vừa rồi, gió to tuyết rơi, sợi dây xích đã đứt đôi, thuộc hạ bên cạnh nàng sớm nhất đã rời khỏi nàng, người đã từng thề mãi mãi sẽ không phản bội nàng thêm lần nữa, người đã dùng chính cái chết bi thảm của mình, cả cuộc đời mình để chứng minh lời hứa quan trọng nhất trong cuộc đời hắn. Lúc đầu, hắn đã từng phản bội Mạnh Phù Dao hai lần, nhưng nàng khoan dung độ lượng, tha thứ cho hắn. Đến hôm nay, trên cây cầu Vân Kiều dài vô tận này, hắn đã dùng chính máu của mình, rửa sạch đi sai lầm mà hắn đã từng mắc phải, cũng là để lấy lại lòng tự trọng cùng danh dự.
Lòng tự trọng và danh dự, đời người nhất định phải có.
Trước đây, Diêu Tấn không hề cho rằng làm sai thì có gì là nghiêm trọng chứ, mấy thứ đó cũng không quan trọng, nhưng sau khi ở bên cạnh Mạnh Phù Dao, được chứng kiến sự kiên định, dũng khí cùng tôn nghiêm của nàng, hắn phần nào cũng có thể hiểu và học hỏi được. Ở bên cạnh nàng, hắn được trải nghiệm sự đời, học hỏi được sự độ lượng, nhân từ của nàng, khiến hắn cảm thấy hổ thẹn vì sự hẹp hòi của mình.
Tiếng gọi cuối cùng đó của hắn, dường như Mạnh Phù Dao đã nghe thấy được.
Như thế này, hắn đã có thể ngậm cười nơi chín suối rồi.
Mạnh Phù Dao quay người nhìn về phía Vân Kiều, không hề hay biết Diêu Tấn đã chết thảm khốc thê lưong như thế nào, cũng không hề biết tên tội đồ A Tu La sứ đã lựa chọn cách giấu giếm chuyện này, nên nàng đã thuận lợi bình thản mà đi lên đỉnh núi.
Mạnh Phù Dao vượt qua gió mưa, như thể một thanh đao sáng chói đâm thủng gió lạnh mưa dày. Y phục bên ngoài của nàng bị vách đá bén nhọn xé rách, mảnh vải vụn bay lượn trong không gian rồi rơi xuống, trông như cánh bướm rực rỡ sắc màu đang múa lượn trong trời tuyết lạnh.
Con đường này rất đỗi quen thuộc, quen thuộc đến mức nàng đi theo quán tính của mình.
Lúc đã qua được một nửa dãy núi, Phù Dao bỗng dừng bước, nhìn mấy tảng băng trong hang băng mấy lần, thấy được vết tích nơi này đã từng có người ở, mà không chỉ là một người.
Vị trí này cực kì nguy hiểm, con đường lên núi rõ ràng là có rất nhiều người canh gác.
Bọn chúng đang canh gác thứ gì? Hay đang trông giữ ai? Tại sao lại phải rời đi?
Tim nàng bỗng loạn nhịp... tại sao họ phải rời đi?
Hay là thả ai ra, hay là...
Ý nghĩ sau cùng khiến nàng toát mồ hôi lạnh, không dám nghĩ lại thêm lần nữa, chỉ dám đi về phía trước.
/281
|