Mạnh Phù Dao nhặt miếng xương cá đã bị gặm thành những mảnh nhỏ vụn, xoay đầu lại chớp chớp mắt đáp: “Xương đầu cá.”
“Hay đấy.” Nguyên Chiêu Hủ vẫn thản nhiên, ung dung mỉm cười đưa tay nhận lấy, “Ừm, gặm rất sạch sẽ không để sót lại chút xíu thịt nào, sát khí bừng bừng không chút lưu tình, quả là răng bén lắm.”
Nói xong liền lấy ra một chiếc khăn tay, dự định đem xương đầu cá bỏ vào rồi gấp lại gọn gàng.
Sắc mặt Mạnh Phù Dao chợt ửng hồng, trên miếng xương đầu cá đó có dính nước miếng của nàng, mà nàng cũng chỉ định trêu đùa hắn thôi. Nghĩ lại, khí chất người này vô cùng tôn quý, nhất định chưa bao giờ chạm qua đồ mà người khác đã dùng, đâu dè Nguyên Chiêu Hủ hành sự lúc nào cũng cao thâm hơn nàng, nàng đoán được mở đầu chứ chẳng bao giờ đoán được kết thúc.
Mạnh Phù Dao lập tức chồm người qua, giật lại miếng xương đầu cá rồi quăng cái vèo ra đằng sau, phủi phủi tay, “Lần sau ta sẽ gặm đẹp hơn, sau đó ký tên lên đó để tặng cho huynh cất giữ, biết đâu chừng ba mươi năm sau sẽ trở thành cổ vật quý giá, huynh có thể dựa vào nó để phát tài thì sao.”
Nguyên Chiêu Hủ mỉm cười cất khăn tay vào, cầm một con cá nướng lên cắn nhơi nhơi vài miếng, đột nhiên hỏi “Phù Dao, mấy ngày nay vẫn tốt chứ?”
“Tốt” Nàng tròn xoe mắt xoay người lại, nhìn hắn cười tươi rói.
“Không phát sinh chuyện gì à?” Nguyên Chiêu Hủ không nhìn nàng, lật con cá trong tay rồi ăn tiếp.
“Không có!” Mạnh Phù Dao trả lời dứt khoát rõ ràng, không hề chột dạ.
“Vậy…không có chuyện gì cần ta giúp sao?” Nguyên Chiêu Hủ đưa con cá nướng ra trước mặt nàng.
“Không cần.” Mắt nàng chơm chớp, trông rất ngây thơ vô tội.
Đáp xong mới phát hiện ra trong câu nói của mình có vấn đề, vội vàng bổ sung thêm “Ta thì có việc gì cần huynh giúp đâu? Huynh đã giúp ta rất nhiều lần rồi, đến nỗi ta thấy ngại lắm.”
Nguyên Chiêu Hủ mỉm cười không đáp, ánh lửa bập bùng khiến cho sắc mặt nhợt nhạt của hắn hơi hơi ửng hồng, đáy mắt dưới hàng mi cong dài hiển hiện một bóng hình. Hắn cẩn thận lấy hết xương cá ra rồi đưa cho Mạnh Phù Dao. Nàng giơ tay nhận lấy, nhân cơ hội này nhìn xem thái độ của hắn, nhưng lại chẳng nhìn ra được gì cả.
Nàng buồn chán gặm cá, lúc này chẳng ngửi ra được mùi vị gì nữa, tuy Nguyên Chiêu Hủ không có biểu hiện gì bất thường, nhưng nàng cảm giác được hắn có gì đó không vui.
Haiz, nghe lời nói của hắn, dường như hắn biết được điều gì rồi, Mạnh Phù Dao hơi kinh ngạc – chẳng lẽ hắn biết tối hôm qua nàng nhìn thấy được cảnh Đức vương ngoại tình vụng trộm? Chắc không đâu nhỉ?
Nhưng mặc kệ hắn biết hay là không biết, Mạnh Phù Dao nàng không muốn gặp chuyện gì cũng ỷ lại vào hắn. Nàng muốn chu du khắp các nước, muốn tự do bay khắp bầu trời, sẵn lòng đối mặt với nguy hiểm và tương lai không biết trước. Mạnh Phù Dao vẫn là Mạnh Phù Dao, không thể bắt một người xa lạ nào đó gánh vác công việc của nàng, nàng phải tự học cách đối mặt với mưa gió bão bùng, học cách tự mình giải quyết tất cả mọi vấn đề, học cách đi một mình, tự chăm sóc mình và nâng cao thực lực.
Lão đạo sĩ thối đá nàng ra khỏi cửa sư môn, bắt nàng xông pha giang hồ vì công pháp “Phá Cửu Tiêu” phải được tôi luyện ngoài đời thực. Phải trải qua vô số lần đối mặt với sinh tử thì mới có kinh nghiệm dồi dào, lúc ấy mới có khả năng đạt đính đỉnh cao.
Hãy để nàng tự giải quyết vậy.
Hơn nữa, nếu Nguyên Chiêu Hủ biết được chuyện xảy ra tối qua, biết nàng chỉ vì chút lợi lộc nhỏ mà to gan lớn mật quay lại Đức Vương phủ, tám phần khẳng định là hắn không đồng ý. Mạnh Phù Dao liếc mắt nhìn hắn, rồi lại liếc mắt nhìn hắn lần nữa…Haizz, không biết hắn có cảm thấy lòng tự tôn của đại nam tử bị tổn thương không?
Nàng liếc mắt nhìn hắn hoài khiến Nguyên Bảo đại nhân bất mãn, đột nhiên chồm dậy, đi tới trước mặt nàng làm động tác: “Tung mình lên không xoay vòng một trăm tám mươi độ, rồi thành năm trăm bốn mươi độ…”
Mạnh Phù Dao vừa ăn cá vừa liếc nhìn trộm Nguyên Chiêu Hủ, đương lúc phân tâm, bóng hình béo mập cứ quay mồng mồng khiến nàng hoa mắt, đầu óc mù mờ, nuốt nước miếng cái ực lúc nào không hay.
Lập tức cổ họng nàng đau rát, xương cá mắc kẹt trong đó rồi.
Mạnh Phù Dao nhảy dựng lên hét to “Á”, cầm xương đầu cá hung hăng đuổi theo Nguyên Bảo đại nhân, mi làm ta bị hóc xương cá! Mi làm ta bị hóc xương cá!
Nguyên Bảo đại nhân trốn chạy nhanh như gió thoảng, Mạnh Phù Dao đuổi theo chưa kịp mấy bước thì bị một đôi tay giữ chặt, nàng xoay người lại, Nguyên Chiêu Hủ ở phía sau nghiêng người mỉm cười. Nụ cười nhạt như sương từ trên đỉnh núi ùa xuống, cất tiếng: “Bị hóc xương cá còn dám đuổi theo Nguyên Bảo đại nhân, không sợ xương cá ghim sâu hơn à?”
Nguyên Chiêu Hủ xiết hơn mạnh tay khiến Mạnh Phù Dao ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện, hắn hơi chồm người sang, mỉm cười, nâng cằm nàng lên, nói: “Há miệng ra.”
Mạnh Phù Dao ngây ngốc há miệng, há miệng rồi mới phát giác tư thế của mình vô cùng ngốc nghếch, ngẫm nghĩ, chẳng lẽ hắn muốn thò tay vào miệng mình để lấy xương cá ra? Nè nè…như thế này mập mờ quá…
Suy nghĩ lan man chưa dứt trước mắt nàng đột nhiên tối sầm lại, mùi hương nhẹ nhàng tràn vào hốc mũi, khuôn mặt tuyệt đẹp của người nào đó kề sát mặt nàng, bờ mi dài rậm chạm vào mặt nàng tạo thành bóng râm, ánh mắt như cười như không, không khí bốn phía như hương rượu say nồng. Mạnh Phù Dao cứng đờ, ngây ngốc nhìn khuôn mặt có mùi hương say đắm đó từ từ phóng đại trước mắt mình…
“Ực…”
0,01 ly trước khi chạm môi, 0,01 giây trước khi da tiếp xúc da, rốt cục Mạnh Phù Dao cũng bình tĩnh lại, kịp nuốt nước bọt phá tan tành khung cảnh lãng mạn.
Sau đó, xương trong cổ họng Mạnh Phù Dao được nuốt xuống.
Gần như trong tích tắc, dung nhan tuyệt đẹp đang được phóng đại trở lại bình thường, không gian trước mặt sáng sủa, hương thơm thoang thoảng tản mác ra xa. Lòng Mạnh Phù Dao chưa thôi nôn nao thì Nguyên Chiêu Hủ đã mỉm cười xoay người ngồi bên cạnh đống lửa, lấy nhành cây thong thả gạt lửa, hỏi: “Sao vẫn còn ngây ngốc vậy? Thất vọng lắm sao?”
Tất nhiên là có chết Mạnh Phù Dao cũng chẳng thể thừa nhận, nàng rướn cổ nhảy bật lên, giả vờ hung dữ hét “Ta bị huynh dọa đó! Huynh định cướp nụ hôn đầu của ta chứ gì!”
Nguyên Chiêu Hủ vẫn thong thả tiếp tục nướng cá, dường như việc Mạnh Phù Dao mặt đỏ bừng bừng đâu phải tội lỗi do hắn gây ra, thủng thẳng đáp: “Nụ hôn đầu của ta đã bị nàng cướp mất tiêu rồi, ta nên tính sổ thế nào đây?”
“Hả?” Mạnh Phù Dao mở to mắt, không có không có nha, ta hôn huynh lúc nào sao ta lại không biết chứ? Gạt ta hả? Nhưng mà vẻ mặt người này đâu giống như đang nói dối…không thể nào, không thể nào đâu…
Nguyên Chiêu Hủ lặng thinh, chỉ cẩn thận gỡ xương cá từng chút từng chút, đến khi không còn một chiếc xương tăm nào, chắc chắn Mạnh Phù Dao sẽ không bị hóc xương mới hói: “Há miệng ra.”
Mạnh Phù Dao vẫn dang đơ người suy nghĩ lung tung, bất giác há miệng.
Một miếng thịt cá nướng thơm phức mềm mềm được nhét vào miệng nàng.
Người nào đó cong môi cười vui vẻ, tay áo phát ra tiếng sột soạt khe kẽ, thản nhiên nói: “Mặc dù chuyện lớn của nàng ta không quản được, nhưng róc xương cá là chuyện nhỏ, ta giúp nàng không việc gì chứ?”
“Hay đấy.” Nguyên Chiêu Hủ vẫn thản nhiên, ung dung mỉm cười đưa tay nhận lấy, “Ừm, gặm rất sạch sẽ không để sót lại chút xíu thịt nào, sát khí bừng bừng không chút lưu tình, quả là răng bén lắm.”
Nói xong liền lấy ra một chiếc khăn tay, dự định đem xương đầu cá bỏ vào rồi gấp lại gọn gàng.
Sắc mặt Mạnh Phù Dao chợt ửng hồng, trên miếng xương đầu cá đó có dính nước miếng của nàng, mà nàng cũng chỉ định trêu đùa hắn thôi. Nghĩ lại, khí chất người này vô cùng tôn quý, nhất định chưa bao giờ chạm qua đồ mà người khác đã dùng, đâu dè Nguyên Chiêu Hủ hành sự lúc nào cũng cao thâm hơn nàng, nàng đoán được mở đầu chứ chẳng bao giờ đoán được kết thúc.
Mạnh Phù Dao lập tức chồm người qua, giật lại miếng xương đầu cá rồi quăng cái vèo ra đằng sau, phủi phủi tay, “Lần sau ta sẽ gặm đẹp hơn, sau đó ký tên lên đó để tặng cho huynh cất giữ, biết đâu chừng ba mươi năm sau sẽ trở thành cổ vật quý giá, huynh có thể dựa vào nó để phát tài thì sao.”
Nguyên Chiêu Hủ mỉm cười cất khăn tay vào, cầm một con cá nướng lên cắn nhơi nhơi vài miếng, đột nhiên hỏi “Phù Dao, mấy ngày nay vẫn tốt chứ?”
“Tốt” Nàng tròn xoe mắt xoay người lại, nhìn hắn cười tươi rói.
“Không phát sinh chuyện gì à?” Nguyên Chiêu Hủ không nhìn nàng, lật con cá trong tay rồi ăn tiếp.
“Không có!” Mạnh Phù Dao trả lời dứt khoát rõ ràng, không hề chột dạ.
“Vậy…không có chuyện gì cần ta giúp sao?” Nguyên Chiêu Hủ đưa con cá nướng ra trước mặt nàng.
“Không cần.” Mắt nàng chơm chớp, trông rất ngây thơ vô tội.
Đáp xong mới phát hiện ra trong câu nói của mình có vấn đề, vội vàng bổ sung thêm “Ta thì có việc gì cần huynh giúp đâu? Huynh đã giúp ta rất nhiều lần rồi, đến nỗi ta thấy ngại lắm.”
Nguyên Chiêu Hủ mỉm cười không đáp, ánh lửa bập bùng khiến cho sắc mặt nhợt nhạt của hắn hơi hơi ửng hồng, đáy mắt dưới hàng mi cong dài hiển hiện một bóng hình. Hắn cẩn thận lấy hết xương cá ra rồi đưa cho Mạnh Phù Dao. Nàng giơ tay nhận lấy, nhân cơ hội này nhìn xem thái độ của hắn, nhưng lại chẳng nhìn ra được gì cả.
Nàng buồn chán gặm cá, lúc này chẳng ngửi ra được mùi vị gì nữa, tuy Nguyên Chiêu Hủ không có biểu hiện gì bất thường, nhưng nàng cảm giác được hắn có gì đó không vui.
Haiz, nghe lời nói của hắn, dường như hắn biết được điều gì rồi, Mạnh Phù Dao hơi kinh ngạc – chẳng lẽ hắn biết tối hôm qua nàng nhìn thấy được cảnh Đức vương ngoại tình vụng trộm? Chắc không đâu nhỉ?
Nhưng mặc kệ hắn biết hay là không biết, Mạnh Phù Dao nàng không muốn gặp chuyện gì cũng ỷ lại vào hắn. Nàng muốn chu du khắp các nước, muốn tự do bay khắp bầu trời, sẵn lòng đối mặt với nguy hiểm và tương lai không biết trước. Mạnh Phù Dao vẫn là Mạnh Phù Dao, không thể bắt một người xa lạ nào đó gánh vác công việc của nàng, nàng phải tự học cách đối mặt với mưa gió bão bùng, học cách tự mình giải quyết tất cả mọi vấn đề, học cách đi một mình, tự chăm sóc mình và nâng cao thực lực.
Lão đạo sĩ thối đá nàng ra khỏi cửa sư môn, bắt nàng xông pha giang hồ vì công pháp “Phá Cửu Tiêu” phải được tôi luyện ngoài đời thực. Phải trải qua vô số lần đối mặt với sinh tử thì mới có kinh nghiệm dồi dào, lúc ấy mới có khả năng đạt đính đỉnh cao.
Hãy để nàng tự giải quyết vậy.
Hơn nữa, nếu Nguyên Chiêu Hủ biết được chuyện xảy ra tối qua, biết nàng chỉ vì chút lợi lộc nhỏ mà to gan lớn mật quay lại Đức Vương phủ, tám phần khẳng định là hắn không đồng ý. Mạnh Phù Dao liếc mắt nhìn hắn, rồi lại liếc mắt nhìn hắn lần nữa…Haizz, không biết hắn có cảm thấy lòng tự tôn của đại nam tử bị tổn thương không?
Nàng liếc mắt nhìn hắn hoài khiến Nguyên Bảo đại nhân bất mãn, đột nhiên chồm dậy, đi tới trước mặt nàng làm động tác: “Tung mình lên không xoay vòng một trăm tám mươi độ, rồi thành năm trăm bốn mươi độ…”
Mạnh Phù Dao vừa ăn cá vừa liếc nhìn trộm Nguyên Chiêu Hủ, đương lúc phân tâm, bóng hình béo mập cứ quay mồng mồng khiến nàng hoa mắt, đầu óc mù mờ, nuốt nước miếng cái ực lúc nào không hay.
Lập tức cổ họng nàng đau rát, xương cá mắc kẹt trong đó rồi.
Mạnh Phù Dao nhảy dựng lên hét to “Á”, cầm xương đầu cá hung hăng đuổi theo Nguyên Bảo đại nhân, mi làm ta bị hóc xương cá! Mi làm ta bị hóc xương cá!
Nguyên Bảo đại nhân trốn chạy nhanh như gió thoảng, Mạnh Phù Dao đuổi theo chưa kịp mấy bước thì bị một đôi tay giữ chặt, nàng xoay người lại, Nguyên Chiêu Hủ ở phía sau nghiêng người mỉm cười. Nụ cười nhạt như sương từ trên đỉnh núi ùa xuống, cất tiếng: “Bị hóc xương cá còn dám đuổi theo Nguyên Bảo đại nhân, không sợ xương cá ghim sâu hơn à?”
Nguyên Chiêu Hủ xiết hơn mạnh tay khiến Mạnh Phù Dao ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện, hắn hơi chồm người sang, mỉm cười, nâng cằm nàng lên, nói: “Há miệng ra.”
Mạnh Phù Dao ngây ngốc há miệng, há miệng rồi mới phát giác tư thế của mình vô cùng ngốc nghếch, ngẫm nghĩ, chẳng lẽ hắn muốn thò tay vào miệng mình để lấy xương cá ra? Nè nè…như thế này mập mờ quá…
Suy nghĩ lan man chưa dứt trước mắt nàng đột nhiên tối sầm lại, mùi hương nhẹ nhàng tràn vào hốc mũi, khuôn mặt tuyệt đẹp của người nào đó kề sát mặt nàng, bờ mi dài rậm chạm vào mặt nàng tạo thành bóng râm, ánh mắt như cười như không, không khí bốn phía như hương rượu say nồng. Mạnh Phù Dao cứng đờ, ngây ngốc nhìn khuôn mặt có mùi hương say đắm đó từ từ phóng đại trước mắt mình…
“Ực…”
0,01 ly trước khi chạm môi, 0,01 giây trước khi da tiếp xúc da, rốt cục Mạnh Phù Dao cũng bình tĩnh lại, kịp nuốt nước bọt phá tan tành khung cảnh lãng mạn.
Sau đó, xương trong cổ họng Mạnh Phù Dao được nuốt xuống.
Gần như trong tích tắc, dung nhan tuyệt đẹp đang được phóng đại trở lại bình thường, không gian trước mặt sáng sủa, hương thơm thoang thoảng tản mác ra xa. Lòng Mạnh Phù Dao chưa thôi nôn nao thì Nguyên Chiêu Hủ đã mỉm cười xoay người ngồi bên cạnh đống lửa, lấy nhành cây thong thả gạt lửa, hỏi: “Sao vẫn còn ngây ngốc vậy? Thất vọng lắm sao?”
Tất nhiên là có chết Mạnh Phù Dao cũng chẳng thể thừa nhận, nàng rướn cổ nhảy bật lên, giả vờ hung dữ hét “Ta bị huynh dọa đó! Huynh định cướp nụ hôn đầu của ta chứ gì!”
Nguyên Chiêu Hủ vẫn thong thả tiếp tục nướng cá, dường như việc Mạnh Phù Dao mặt đỏ bừng bừng đâu phải tội lỗi do hắn gây ra, thủng thẳng đáp: “Nụ hôn đầu của ta đã bị nàng cướp mất tiêu rồi, ta nên tính sổ thế nào đây?”
“Hả?” Mạnh Phù Dao mở to mắt, không có không có nha, ta hôn huynh lúc nào sao ta lại không biết chứ? Gạt ta hả? Nhưng mà vẻ mặt người này đâu giống như đang nói dối…không thể nào, không thể nào đâu…
Nguyên Chiêu Hủ lặng thinh, chỉ cẩn thận gỡ xương cá từng chút từng chút, đến khi không còn một chiếc xương tăm nào, chắc chắn Mạnh Phù Dao sẽ không bị hóc xương mới hói: “Há miệng ra.”
Mạnh Phù Dao vẫn dang đơ người suy nghĩ lung tung, bất giác há miệng.
Một miếng thịt cá nướng thơm phức mềm mềm được nhét vào miệng nàng.
Người nào đó cong môi cười vui vẻ, tay áo phát ra tiếng sột soạt khe kẽ, thản nhiên nói: “Mặc dù chuyện lớn của nàng ta không quản được, nhưng róc xương cá là chuyện nhỏ, ta giúp nàng không việc gì chứ?”
/281
|