Đao Hùng Vĩ vừa đi ra vừa suy nghĩ xem nên làm như thế nào cứu vãn ấn tượng của lãnh đạo về mình. Từ Lâm Hòa Bình, Đao Hùng Vĩ ngộ ra vài điều. Đoàn khảo sát mà chủ tịch Vương nói, mình nhất định phải tiếp đón tốt, làm khách hài lòng.
Đao Hùng Vĩ cúi đầu thiếu chút nữa va vào người khác. Y ngẩng đầu thấy là ai lập tức nở nụ cười.
- Là chủ tịch tỉnh Chu ư, tôi không va vào ngài chứ.
Người đến là phó chủ tịch thường trực Chu Bồi Tiêu, phía sau Chu Bồi Tiêu còn dẫn theo một người là thị trưởng thành phố Tây Hải – Diêu Ái Dân.
Vừa nãy lúc Chu Bồi Tiêu nghênh ngang xuất hiện thấy Triệu Hạc Minh và Phương Đoan Minh ở văn phòng thư ký, y khá khách khí nói một câu.
- Giám đốc Hồng cũng ở đây à, tôi tìm chủ tịch Vương nói chuyện.
Y nói xong liền dẫn Diêu Ái Dân đi vào trong, Phương Đoan Minh không dám cản nên đành nhìn y cứ thế vào.
Chu Bồi Tiêu nhìn thoáng qua Đao Hùng Vĩ, trên mặt không tỏ vẻ gì cả. Phó chủ tịch thường trực quản túi tiền, Đao Hùng Vĩ phải cung kính là tất nhiên.
Chu Bồi Tiêu đầy khí thế đi vào văn phòng Vương Quốc Hoa. Đao Hùng Vĩ ra thấy Hồng Thải Bình, y nói thầm.
- Sao vậy nhỉ?
Hồng Thải Bình nhìn Phương Đoan Minh đang nói chuyện với thư ký của Chu Bồi Tiêu, ả cũng nhỏ giọng nói.
- Ai biết.
Nói là vậy nhưng chân hai người đang lặng lẽ di chuyển về phía văn phòng của lãnh đạo.
- Chủ tịch Chu sao lại tới vậy?
Vương Quốc Hoa duy trì lễ phép đứng lên đưa tay ra. Chu Bồi Tiêu hơi kiêu căng bắt tay, mặt cũng không thèm nở nụ cười. Vương Quốc Hoa thấy vậy cũng thu nụ cười xoay người về vị trí của mình. Hắn ngồi lại ghế sau bàn làm việc. Có việc gì ư?
Chu Bồi Tiêu có chút không quen, trước đây lúc Yến Ny đối mặt với y thì đâu dám như vậy. Đừng nhìn Vương Quốc Hoa ở hội nghị thường vụ dám chống đối Giản Trường Thanh, lúc đó không phải do có Lãnh Vũ sao? Chu Bồi Tiêu cho rằng Vương Quốc Hoa không dám như vậy, đừng nói là Giản Trường Thanh, ngay cả là mình thì Vương Quốc Hoa cũng phải nhường ba bước. Cho nên vừa nãy Vương Quốc Hoa khách khí mỉm cười đứng lên đón, y liền định chèn ép khí thế của đối phương một chút. Dù sao y quản túi tiền, đối phương không thành thật thì sau này ký phê tiền mình chặn lại thì đối phương đâu còn uy tín gì.
Nắm túi tiền Chu Bồi Tiêu chẳng có gì phải ngại các vị phó chủ tịch tỉnh khác.
Kết quả Vương Quốc Hoa trở mặt ngay quay về vị trí của mình khiến Chu Bồi Tiêu choáng váng, y đứng không được, ngồi cũng không xong.
Mặt Chu Bồi Tiêu từ từ thay đổi trở nên đỏ hơn, chẳng qua y không phát tác mà nhanh chóng khôi phục bình thường. Y tự ngồi xuống rồi nhìn sang Diêu Ái Dân.
Diêu Ái Dân thầm kêu khổ trong lòng, đây là thần tiên đánh nhau, Tiểu quỷ gặp nạn. Y vốn nghe được tin Lâm Hòa Bình kiếm được hạng mục ở Bắc Kinh nên vội vàng lên báo cáo với chỗ dựa. Chu Bồi Tiêu quen thói ỷ thế nên chỉ cần có chỗ tốt là phải thò tay vào kiếm một chút. Y gọi cho Lâm Hòa Bình, Lâm Hòa Bình đâu dám chống đối, đành phải nói đây là hạng mục do chủ tịch Vương kéo về, y không thể làm chủ.
Chu Bồi Tiêu đánh giá mình quá cao, y thấy Vương Quốc Hoa kiếm được chỗ tốt chia cho mình một chút cũng không sao mà. Vì thế y dẫn Diêu Ái Dân tới đây.
- Chủ tịch Vương, tôi đến nộp báo cáo việc bỏ ruộng, trồng rừng của thành phố Tây Hải. Tây Hải chúng tôi có hơn 50 ngàn mẫu đất ven biển, có thể tranh thủ một chút …
Diêu Ái Dân đâu dám to gan nói quá, y đành phải nói qua quít coi như có lý do.
Vương Quốc Hoa không nhìn tài liệu Diêu Ái Dân đưa tới, hắn cầm văn bản khác lên xem rồi ra vẻ khó chịu nói.
- Anh đưa sang Sở lâm nghiệp đi, chuyện này tôi giao cho Lâm Hòa Bình phụ trách.
- Nhưng Lâm Hòa Bình nói cần anh gật đầu.
Chu Bồi Tiêu ở bên không nhịn được xen lời, thằng Vương Quốc Hoa này không nể mặt mình.
- Đâu có chuyện như vậy?
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói nhưng giọng điệu đã đề cao vài phần ý là tôi không nể mặt, anh làm gì được tôi?
Chu Bồi Tiêu tức tối đứng bật dậy tiến lên hai bước nhìn Vương Quốc Hoa mà cười lạnh nói:
- Tôi không thể làm gì cả nhưng tôi nghe nói có nơi nộp báo cáo và không phù hợp quy định, chính sách.
Vương Quốc Hoa nghe xong lời này còn cười. Hắn nâng chung trà thổi thổi rồi đột nhiên tay run lên, chén trà rơi ra, Chu Bồi Tiêu không kịp tránh bị nước bắn vào người.
Vương Quốc Hoa làm rơi cốc trà xong mặt chuyển thành lạnh như bang, hắn khinh thường nhìn Chu Bồi Tiêu.
- Vậy anh cứ thử xem. Cút, chỗ tôi không chào đón anh.
Chu Bồi Tiêu tức đến run lên, tay nắm chặt, nỗi nhụ này còn đau hơn là nước nóng bắn vào người. Chu Bồi Tiêu bây giờ đúng là muốn bóp chết Vương Quốc Hoa, Diêu Ái Dân ở bên càng không chịu nổi, y thét lên một tiếng ngồi bệt xuống nền nhà. Có lẽ cả đời y cũng chỉ có thể thấy một cảnh như thế nào.
Hai người Đao Hùng Vĩ ở ngoài nghe thấy rõ ràng, cả hai hoảng hốt nhìn nhau.
Bọn họ không thể ngờ Vương Quốc Hoa phản ứng mạnh như vậy. Cả hai đều biết đất ven biển thành phố Tây Hải toàn cát, trồng được mẹ gì chứ mà đòi trồng rừng. Cả hai vội vàng quay đầu đi thẳng, chuyện hôm nay đánh chết bọn họ cũng không dám nói ra ngoài.
Chu Bồi Tiêu đến nhanh đi nhanh, dù sao văn phòng hai bên cách không xa, đáng chết chính là trên đường về y phải qua không ít phòng ban nên có một hai người thấy quần áo của chủ tịch Chu dính nước, sau đó chẳng khác nào cả trụ sở thấy.
Phương Đoan Minh lo lắng vào văn phòng lãnh đạo cẩn thận dọn mặt đất, nhưng trong lòng y lại đang vui vẻ. Đi theo lãnh đạo như vậy thì mới thích.
Vương Quốc Hoa thật ra như không có việc gì, tiếp tục xem văn bản. Phương Đoan Minh dọn xong mới nói.
- Lãnh đạo, vừa nãy giám đốc Hồng và giám đốc Đao ở ngoài.
- Nghe được thì nghe, anh nghĩ nhiều làm gì, đi làm việc của mình đi.
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói.
Không đầy năm phút sau Khương Kiệt tiến vào, y vào nhìn quanh một vòng mới nói.
- Quốc Hoa, tôi nghe nói rồi.
Vương Quốc Hoa cười đứng dậy chép miệng nói.
- Tự tìm, dám uy hiếp tôi. Tôi ghét nhất bị người khác uy hiếp.
Khương Kiệt thầm nói hắn ghét như vậy rồi hắt nước vào người ta ư? Đối phương là thường vụ tỉnh ủy đó.
- Chỉ sợ có người lấy lý do nói này nói kia, dù sao đây cũng là trụ sở tỉnh, truyền ra sẽ có ảnh hưởng không tốt.
- Hắt cũng hắt rồi, bỏ đi, không có thời gian nghĩ cái này, tôi có không ít việc phải làm. Chủ tịch Yến trước đây để lại không ít việc.
Câu này coi như tiễn khách, Khương Kiệt biết ý rời đi. Y thực ra đang khá vui vẻ vì cũng không thích Chu Bồi Tiêu.
- Tôi đi trước, anh coi chừng một chút.
Khương Kiệt đi ra không nhịn được nở nụ cười.
Chu Bồi Tiêu sau khi về văn phòng nghĩ thấy mình cũng không thể làm gì được tên Vương Quốc Hoa kia, cùng lắm là làm khó mấy ngành mà đối phương quản lý mà thôi. Nhưng mối hận này y không thể nuốt trôi vì thế y dứt khoát thay đồ rồi tìm tới văn phòng Giản Trường Thanh.
Giản Trường Thanh thật ra rất kiên nhẫn nghe hắn nói xong, sau đó y nói.
- Hồ đồ.
Chu Bồi Tiêu sửng sốt, Giản Trường Thanh nói tiếp:
- Anh biết mình làm gì không? Anh thử lên Bắc Kinh chạy hạng mục này xem? Có việc nhờ người anh không thể khách khí một chút sao?
Đao Hùng Vĩ cúi đầu thiếu chút nữa va vào người khác. Y ngẩng đầu thấy là ai lập tức nở nụ cười.
- Là chủ tịch tỉnh Chu ư, tôi không va vào ngài chứ.
Người đến là phó chủ tịch thường trực Chu Bồi Tiêu, phía sau Chu Bồi Tiêu còn dẫn theo một người là thị trưởng thành phố Tây Hải – Diêu Ái Dân.
Vừa nãy lúc Chu Bồi Tiêu nghênh ngang xuất hiện thấy Triệu Hạc Minh và Phương Đoan Minh ở văn phòng thư ký, y khá khách khí nói một câu.
- Giám đốc Hồng cũng ở đây à, tôi tìm chủ tịch Vương nói chuyện.
Y nói xong liền dẫn Diêu Ái Dân đi vào trong, Phương Đoan Minh không dám cản nên đành nhìn y cứ thế vào.
Chu Bồi Tiêu nhìn thoáng qua Đao Hùng Vĩ, trên mặt không tỏ vẻ gì cả. Phó chủ tịch thường trực quản túi tiền, Đao Hùng Vĩ phải cung kính là tất nhiên.
Chu Bồi Tiêu đầy khí thế đi vào văn phòng Vương Quốc Hoa. Đao Hùng Vĩ ra thấy Hồng Thải Bình, y nói thầm.
- Sao vậy nhỉ?
Hồng Thải Bình nhìn Phương Đoan Minh đang nói chuyện với thư ký của Chu Bồi Tiêu, ả cũng nhỏ giọng nói.
- Ai biết.
Nói là vậy nhưng chân hai người đang lặng lẽ di chuyển về phía văn phòng của lãnh đạo.
- Chủ tịch Chu sao lại tới vậy?
Vương Quốc Hoa duy trì lễ phép đứng lên đưa tay ra. Chu Bồi Tiêu hơi kiêu căng bắt tay, mặt cũng không thèm nở nụ cười. Vương Quốc Hoa thấy vậy cũng thu nụ cười xoay người về vị trí của mình. Hắn ngồi lại ghế sau bàn làm việc. Có việc gì ư?
Chu Bồi Tiêu có chút không quen, trước đây lúc Yến Ny đối mặt với y thì đâu dám như vậy. Đừng nhìn Vương Quốc Hoa ở hội nghị thường vụ dám chống đối Giản Trường Thanh, lúc đó không phải do có Lãnh Vũ sao? Chu Bồi Tiêu cho rằng Vương Quốc Hoa không dám như vậy, đừng nói là Giản Trường Thanh, ngay cả là mình thì Vương Quốc Hoa cũng phải nhường ba bước. Cho nên vừa nãy Vương Quốc Hoa khách khí mỉm cười đứng lên đón, y liền định chèn ép khí thế của đối phương một chút. Dù sao y quản túi tiền, đối phương không thành thật thì sau này ký phê tiền mình chặn lại thì đối phương đâu còn uy tín gì.
Nắm túi tiền Chu Bồi Tiêu chẳng có gì phải ngại các vị phó chủ tịch tỉnh khác.
Kết quả Vương Quốc Hoa trở mặt ngay quay về vị trí của mình khiến Chu Bồi Tiêu choáng váng, y đứng không được, ngồi cũng không xong.
Mặt Chu Bồi Tiêu từ từ thay đổi trở nên đỏ hơn, chẳng qua y không phát tác mà nhanh chóng khôi phục bình thường. Y tự ngồi xuống rồi nhìn sang Diêu Ái Dân.
Diêu Ái Dân thầm kêu khổ trong lòng, đây là thần tiên đánh nhau, Tiểu quỷ gặp nạn. Y vốn nghe được tin Lâm Hòa Bình kiếm được hạng mục ở Bắc Kinh nên vội vàng lên báo cáo với chỗ dựa. Chu Bồi Tiêu quen thói ỷ thế nên chỉ cần có chỗ tốt là phải thò tay vào kiếm một chút. Y gọi cho Lâm Hòa Bình, Lâm Hòa Bình đâu dám chống đối, đành phải nói đây là hạng mục do chủ tịch Vương kéo về, y không thể làm chủ.
Chu Bồi Tiêu đánh giá mình quá cao, y thấy Vương Quốc Hoa kiếm được chỗ tốt chia cho mình một chút cũng không sao mà. Vì thế y dẫn Diêu Ái Dân tới đây.
- Chủ tịch Vương, tôi đến nộp báo cáo việc bỏ ruộng, trồng rừng của thành phố Tây Hải. Tây Hải chúng tôi có hơn 50 ngàn mẫu đất ven biển, có thể tranh thủ một chút …
Diêu Ái Dân đâu dám to gan nói quá, y đành phải nói qua quít coi như có lý do.
Vương Quốc Hoa không nhìn tài liệu Diêu Ái Dân đưa tới, hắn cầm văn bản khác lên xem rồi ra vẻ khó chịu nói.
- Anh đưa sang Sở lâm nghiệp đi, chuyện này tôi giao cho Lâm Hòa Bình phụ trách.
- Nhưng Lâm Hòa Bình nói cần anh gật đầu.
Chu Bồi Tiêu ở bên không nhịn được xen lời, thằng Vương Quốc Hoa này không nể mặt mình.
- Đâu có chuyện như vậy?
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói nhưng giọng điệu đã đề cao vài phần ý là tôi không nể mặt, anh làm gì được tôi?
Chu Bồi Tiêu tức tối đứng bật dậy tiến lên hai bước nhìn Vương Quốc Hoa mà cười lạnh nói:
- Tôi không thể làm gì cả nhưng tôi nghe nói có nơi nộp báo cáo và không phù hợp quy định, chính sách.
Vương Quốc Hoa nghe xong lời này còn cười. Hắn nâng chung trà thổi thổi rồi đột nhiên tay run lên, chén trà rơi ra, Chu Bồi Tiêu không kịp tránh bị nước bắn vào người.
Vương Quốc Hoa làm rơi cốc trà xong mặt chuyển thành lạnh như bang, hắn khinh thường nhìn Chu Bồi Tiêu.
- Vậy anh cứ thử xem. Cút, chỗ tôi không chào đón anh.
Chu Bồi Tiêu tức đến run lên, tay nắm chặt, nỗi nhụ này còn đau hơn là nước nóng bắn vào người. Chu Bồi Tiêu bây giờ đúng là muốn bóp chết Vương Quốc Hoa, Diêu Ái Dân ở bên càng không chịu nổi, y thét lên một tiếng ngồi bệt xuống nền nhà. Có lẽ cả đời y cũng chỉ có thể thấy một cảnh như thế nào.
Hai người Đao Hùng Vĩ ở ngoài nghe thấy rõ ràng, cả hai hoảng hốt nhìn nhau.
Bọn họ không thể ngờ Vương Quốc Hoa phản ứng mạnh như vậy. Cả hai đều biết đất ven biển thành phố Tây Hải toàn cát, trồng được mẹ gì chứ mà đòi trồng rừng. Cả hai vội vàng quay đầu đi thẳng, chuyện hôm nay đánh chết bọn họ cũng không dám nói ra ngoài.
Chu Bồi Tiêu đến nhanh đi nhanh, dù sao văn phòng hai bên cách không xa, đáng chết chính là trên đường về y phải qua không ít phòng ban nên có một hai người thấy quần áo của chủ tịch Chu dính nước, sau đó chẳng khác nào cả trụ sở thấy.
Phương Đoan Minh lo lắng vào văn phòng lãnh đạo cẩn thận dọn mặt đất, nhưng trong lòng y lại đang vui vẻ. Đi theo lãnh đạo như vậy thì mới thích.
Vương Quốc Hoa thật ra như không có việc gì, tiếp tục xem văn bản. Phương Đoan Minh dọn xong mới nói.
- Lãnh đạo, vừa nãy giám đốc Hồng và giám đốc Đao ở ngoài.
- Nghe được thì nghe, anh nghĩ nhiều làm gì, đi làm việc của mình đi.
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói.
Không đầy năm phút sau Khương Kiệt tiến vào, y vào nhìn quanh một vòng mới nói.
- Quốc Hoa, tôi nghe nói rồi.
Vương Quốc Hoa cười đứng dậy chép miệng nói.
- Tự tìm, dám uy hiếp tôi. Tôi ghét nhất bị người khác uy hiếp.
Khương Kiệt thầm nói hắn ghét như vậy rồi hắt nước vào người ta ư? Đối phương là thường vụ tỉnh ủy đó.
- Chỉ sợ có người lấy lý do nói này nói kia, dù sao đây cũng là trụ sở tỉnh, truyền ra sẽ có ảnh hưởng không tốt.
- Hắt cũng hắt rồi, bỏ đi, không có thời gian nghĩ cái này, tôi có không ít việc phải làm. Chủ tịch Yến trước đây để lại không ít việc.
Câu này coi như tiễn khách, Khương Kiệt biết ý rời đi. Y thực ra đang khá vui vẻ vì cũng không thích Chu Bồi Tiêu.
- Tôi đi trước, anh coi chừng một chút.
Khương Kiệt đi ra không nhịn được nở nụ cười.
Chu Bồi Tiêu sau khi về văn phòng nghĩ thấy mình cũng không thể làm gì được tên Vương Quốc Hoa kia, cùng lắm là làm khó mấy ngành mà đối phương quản lý mà thôi. Nhưng mối hận này y không thể nuốt trôi vì thế y dứt khoát thay đồ rồi tìm tới văn phòng Giản Trường Thanh.
Giản Trường Thanh thật ra rất kiên nhẫn nghe hắn nói xong, sau đó y nói.
- Hồ đồ.
Chu Bồi Tiêu sửng sốt, Giản Trường Thanh nói tiếp:
- Anh biết mình làm gì không? Anh thử lên Bắc Kinh chạy hạng mục này xem? Có việc nhờ người anh không thể khách khí một chút sao?
/822
|