Vương Quốc Hoa quyết định ra ngoài đi dạo, hắn tìm một quán café khá lớn có mạng và vào ngồi.
Hoàn cảnh này đúng là tuyệt để lên mạng đánh bài, uống café. Mãi đến khi đối diện có một người phụ nữ mới khiến sự yên lặng của hắn bị phá vỡ. Người phụ nữ này từ tuổi đúng là khó xác định bao nhiêu, trong tay mang theo điếu thuốc bạc hà, trước mặt đặt một chiếc ví nhỏ. Vương Quốc Hoa vô thức nhìn quanh ai ngờ đối phương lại cười nói.
- Đừng nhìn, có nhiều chỗ trống. Thực ra ngồi trước mặt anh là tôi thấy rất thất bại, tôi còn tưởng anh nhận ra tôi chứ.
Vương Quốc Hoa rất cẩn thận nhìn lại nhưng vẫn không nhận ra. Hắn lắc đầu nói.
- Xin lỗi, tôi thật sự không nhận ra cô.
- Thôi, tôi tự giới thiệu. Hồ Vân, học dưới anh hai khóa. Mỗi lần thấy anh nhận học bổng tôi lại ghen ghét đỏ mắt. Tôi nhớ không lầm thì anh tên Vương Quốc Hoa, chúng ta có cùng một giáo viên là thầy Mã – Mã Kim Châu.
- Ha ha, xin lỗi, tôi lúc ấy hơi ngốc, cũng không tham gia mấy hoạt động của trường.
Vương Quốc Hoa không có cảm giác gặp lại người quen, thậm chí hắn còn lo đối phương cố ý đến gặp mình.
- Phí công tôi hát bài Lên đường bình an lúc khóa anh tốt nghiệp, lúc ấy bao nhiều cảm động phát khóc. Anh không có ấn tượng gì ư?
Hồ Vân thấy rất thất bại.
- Như vậy à, hôm đó tôi không tham gia, ra ngoài làm thuê.
Vương Quốc Hoa cười cười khép máy vi tính lại, hắn lấy thuốc định đốt và vô thức đưa tới. Hồ Vân chặn lại.
- Không hút loại này.
- Anh đúng là quá lạnh nhạt, tôi nhớ có một bạn học tên là gì nhỉ? Hơi béo, có tiếp xúc vài lần với anh đó. Lúc ấy phòng tôi còn cá nhau là hai người có thể thành…
Vương Quốc Hoa bị câu này làm ho khan vài tiếng mới dừng lại được.
- Tôi nhớ ra rồi, cô nói chính là lần ăn thịt nướng uống bia hả? Mấy thằng khốn cố ý để tôi và cô gái kia về cuối cùng, tôi phải thanh toán tiền, đúng là xót mấy ngày liền.
Hồ Vân buồn cười che miệng một lúc.
- Anh bây giờ vẫn còn đau lòng vì phải đứng ra thanh toán ư?
Vương Quốc Hoa rất nghiêm túc nhìn Hồ Vân.
- Vậy phải xem cần trả bao nhiêu, trên 200 thì tôi vẫn đau lòng ngất đi.
- Vậy bữa này tôi mời. Tôi quản lý quán này, sau này mời anh giúp đỡ nhiều hơn.
- Tốt, cảm giác có người thanh toán hộ đúng là thích.
Vương Quốc Hoa nói đùa, Hồ Vân cười đứng lên nói.
- Tôi đi có việc, anh ngồi chơi tiếp.
Vừa đi hai bước, Hồ Vân quay đầu lại.
- Cho tôi mượn điện thoại di động.
Vương Quốc Hoa thuận tay đưa sang, Hồ Vân cầm nói.
- Máy này lỗi thời rồi, còn không có chụp ảnh.
- Ồ, con người tôi vẫn không theo kịp thời đại.
Vương Quốc Hoa thuận miệng nói. Hồ Vân nhìn hắn từ trên xuống dưới chậc chậc không nói. Cô ả cầm máy nhìn gì đó rồi mỉm cười tươi như hoa.
- Có gì đáng buồn cười chứ?
Vương Quốc Hoa lẩm bẩm nói, máy điện thoại của hắn đúng là hơi cũ, hình như mấy năm trước có một đơn vị tặng thì phải.
Vương Quốc Hoa tiếp tục lên mạng đánh bài, khoảng nửa tiếng sau Hồ Vân quay lại nhưng mặt mày tái nhợt lại.
- Cô sao thế? Sắc mặt hơi kém rồi.
Vương Quốc Hoa quan tâm hỏi, Hồ Vân thở dài một tiếng.
- Thực ra cũng không có việc gì, chỉ là nếu mai anh có tới thì quán đã không mở cửa.
- Sao, kinh doanh không tốt à?
Vương Quốc Hoa vô thức hỏi rồi lại hối hận. Hắn thầm nghĩ cô ả này giả vờ đáng thương đây mà.
- Không phải vấn đề kinh doanh, kinh doanh ở đây rất tốt, mà là bên cho thuê không muốn cho thuê nữa. Tôi mới thuê được một năm, lúc trước đầu tư hơn triệu mà chưa thu hồi lại vốn.
- Vậy mà hắn bây giờ trở mặt ngay, tức chết tôi. Còn nói bảo tôi thích cứ kiện. Tôi không đồng ý trả lại vì chưa hết thời hạn, hắn liền mỗi ngày tìm người đến quấy rối. Bây giờ còn ít khách, lát đông khách hắn nhất định lại tới phá rồi.
Hồ Vân thực ra chỉ muốn tìm người nói chuyện buồn phiền của mình mà thôi.
- Cô mở nhà hàng lớn như thế này chẳng lẽ không có chút quan hệ gì sao?
Vương Quốc Hoa không phải muốn hỏi ngọn ngành mà là hắn không muốn ngu ngốc giúp đỡ khi không hiểu gì.
- Sao? Sợ tôi nhờ gì anh ư?
Hồ Vân trừng mắt nhìn rồi hừ một tiếng đứng lên định đi. Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng.
- Tôi cũng có chút quan hệ, cô nếu nói rõ là việc như thế nào thì có khi tôi giúp được.
Hồ Vân nghi hoặc nhìn Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa nhún vai.
- Ai bảo tôi nợ cô bữa này?
Hồ Vân thấy thế không nhịn được xua tay giống như muốn đuổi sự không hài lòng của mình đi.
- Anh nếu mà giúp được thì tôi lãi lớn. Bỏ đi, không nói đùa nữa, nói ra anh nghe được cũng không sao. Nơi này nằm ngay ở khu phố trung tâm, kinh doanh rất tốt chỉ tầm hơn năm là lại vốn. Lúc trước ký hợp đồng thuê năm năm, mỗi năm tiền thuê là 300 ngàn, giá cũng phải chăng. Nhưng giờ mới được một năm chủ nhà đã đòi tăng giá lên 600 ngàn, anh nói có đáng giận không?
Vương Quốc Hoa vô thức nhìn quanh, nơi này rất rộng khoảng tầm nửa sân bóng. Bây giờ thuê được địa điểm như vậy ở thành phố Nông Châu cũng là không dễ.
- Chủ nơi này làm gì? Có thể có mặt bằng rộng như vậy ở đây thì chắc không phải nhân vật bình thường.
Vương Quốc Hoa hỏi tiếp, Hồ Vân gật đầu thở hổn hển.
- Đây vốn là một khu triển lãm trực thuộc Sở ngoại vụ, nói là để tiếp đón người nước ngoài đến thăm quan. Năm trước khu triển lãm rời đi rồi được Đao Tiểu Cường thuê lại với thời hạn 20 năm. Hắn thuê định chia làm các quán nhỏ rồi cho thuê, tôi thuê lại hết để mở quán café
- Ồ, trước đây cô biết tên Đao Tiểu Cường kia?
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên hỏi, Hồ Vân không đề phòng.
- Bạn học hồi cấp ba, ông ngoại tôi trước cũng làm ở Sở ngoại vụ, khi đó ông làm giám đốc sở, khi đấy chú hắn mới là một cấp phó huyện nhỏ nhoi. Trước đây Đao Hùng Vĩ không ít lần chạy đến chỗ ông ngoại tôi, mỗi lần đến đều mang theo thuốc, rượu. mấy năm trước y lên làm giám đốc sở, ông ngoại tôi bị bệnh qua đời. Vì việc này tôi đến tìm Đao Hùng Vĩ, y cũng nhận lời vậy mà có vài ngày gọi lại đã không nghe …
- Thì ra là vậy.
Vương Quốc Hoa lẩm bẩm nói sau đó lấy máy ra tìm số. Hắn đột nhiên dừng lại cười nói.
- Cái này tôi thật ra có thể giúp, vậy cô cảm ơn tôi như thế nào?
Hồ Vân đầu tiên là phì cười nhưng sau đó lộ vẻ cảnh giác ngay.
- Anh muốn gì?
Vương Quốc Hoa không nhịn được bật cười, nữ nhân này biến sắc nhanh thật.
- Bỏ đi, tôi chỉ nói đùa thôi.
Vương Quốc Hoa tìm một lúc không thấy số của Đao Hùng Vĩ, lúc này hắn mới nhớ tới số của tên này lưu trong máy mà Phương Đoan Minh cầm.
- Đoan Minh, anh tìm số điện thoại của Đao Hùng Vĩ, ừ, nói là tôi có việc tìm y, bảo y gọi tới số này của tôi.
Vương Quốc Hoa bỏ máy, Hồ Vân ngồi đối diện lộ rõ vẻ kinh ngạc.
- Ôi, quên không hỏi anh bây giờ làm gì? Xem ra rất giống lãnh đạo.
Hồ Vân có chút tò mò hỏi. Vương Quốc Hoa cười nói.
- Cô đúng là tinh mắt, tôi làm quan to lắm đó. Sao, có động tâm không?
- Thôi, cuối tuần anh một mình ra ngoài còn đòi làm lãnh đạo gì. Làm thư ký của lãnh đạo còn nghe được. Nhưng mà làm được thư ký của lãnh đạo ở tuổi này cũng là tốt rồi. Anh bây giờ có thể đi theo một phó chủ tịch tỉnh làm vài năm lúc đi ra ít nhất cũng tới cấp huyện, coi như là tốt. Còn anh nếu mà làm Đao Hùng Vĩ tới đây được rồi nghe lời thì tôi lên giường với anh cũng được.
Hồ Vân đỏ mặt nói.
Vương Quốc Hoa nhìn một cái nhưng không nói tiếp.
- Sao, sợ tôi cuốn lấy anh ư? Thực ra anh cũng đừng giả vờ, anh cũng không phải thư ký của lãnh đạo. Chỉ chiếc đồng hồ trong tay anh thì người làm thư ký không mấy khi đeo được. Tôi nhìn ra rồi, anh là phú ông có tài sản trăm triệu, giao du rộng nên Đao Hùng Vĩ cũng phải nể mặt anh? Đúng không?
Hồ Vân cười hì hì đầy đắc ý.
- Mấy lần?
Vương Quốc Hoa lộ nụ cười xấu xa, ánh mắt không kiêng nể nhìn từ trên xuống dưới. ả này tính kế mình, không thể cứ thế bỏ qua được.
- Mấy lần cũng được, chỉ sợ anh không dám lên.
Hồ Vân xấu hổ nói. Máy điện thoại của Vương Quốc Hoa vang lên, hắn cầm máy không thèm nhìn số đã nghe.
- Là tôi, Đao Hùng Vĩ, tôi nói chuyện này với anh. Quán café ở đường … là do bạn tôi mở. Bây giờ bạn tôi có chút phiền phức, anh xem rồi làm. Cứ như vậy đi.
Hoàn cảnh này đúng là tuyệt để lên mạng đánh bài, uống café. Mãi đến khi đối diện có một người phụ nữ mới khiến sự yên lặng của hắn bị phá vỡ. Người phụ nữ này từ tuổi đúng là khó xác định bao nhiêu, trong tay mang theo điếu thuốc bạc hà, trước mặt đặt một chiếc ví nhỏ. Vương Quốc Hoa vô thức nhìn quanh ai ngờ đối phương lại cười nói.
- Đừng nhìn, có nhiều chỗ trống. Thực ra ngồi trước mặt anh là tôi thấy rất thất bại, tôi còn tưởng anh nhận ra tôi chứ.
Vương Quốc Hoa rất cẩn thận nhìn lại nhưng vẫn không nhận ra. Hắn lắc đầu nói.
- Xin lỗi, tôi thật sự không nhận ra cô.
- Thôi, tôi tự giới thiệu. Hồ Vân, học dưới anh hai khóa. Mỗi lần thấy anh nhận học bổng tôi lại ghen ghét đỏ mắt. Tôi nhớ không lầm thì anh tên Vương Quốc Hoa, chúng ta có cùng một giáo viên là thầy Mã – Mã Kim Châu.
- Ha ha, xin lỗi, tôi lúc ấy hơi ngốc, cũng không tham gia mấy hoạt động của trường.
Vương Quốc Hoa không có cảm giác gặp lại người quen, thậm chí hắn còn lo đối phương cố ý đến gặp mình.
- Phí công tôi hát bài Lên đường bình an lúc khóa anh tốt nghiệp, lúc ấy bao nhiều cảm động phát khóc. Anh không có ấn tượng gì ư?
Hồ Vân thấy rất thất bại.
- Như vậy à, hôm đó tôi không tham gia, ra ngoài làm thuê.
Vương Quốc Hoa cười cười khép máy vi tính lại, hắn lấy thuốc định đốt và vô thức đưa tới. Hồ Vân chặn lại.
- Không hút loại này.
- Anh đúng là quá lạnh nhạt, tôi nhớ có một bạn học tên là gì nhỉ? Hơi béo, có tiếp xúc vài lần với anh đó. Lúc ấy phòng tôi còn cá nhau là hai người có thể thành…
Vương Quốc Hoa bị câu này làm ho khan vài tiếng mới dừng lại được.
- Tôi nhớ ra rồi, cô nói chính là lần ăn thịt nướng uống bia hả? Mấy thằng khốn cố ý để tôi và cô gái kia về cuối cùng, tôi phải thanh toán tiền, đúng là xót mấy ngày liền.
Hồ Vân buồn cười che miệng một lúc.
- Anh bây giờ vẫn còn đau lòng vì phải đứng ra thanh toán ư?
Vương Quốc Hoa rất nghiêm túc nhìn Hồ Vân.
- Vậy phải xem cần trả bao nhiêu, trên 200 thì tôi vẫn đau lòng ngất đi.
- Vậy bữa này tôi mời. Tôi quản lý quán này, sau này mời anh giúp đỡ nhiều hơn.
- Tốt, cảm giác có người thanh toán hộ đúng là thích.
Vương Quốc Hoa nói đùa, Hồ Vân cười đứng lên nói.
- Tôi đi có việc, anh ngồi chơi tiếp.
Vừa đi hai bước, Hồ Vân quay đầu lại.
- Cho tôi mượn điện thoại di động.
Vương Quốc Hoa thuận tay đưa sang, Hồ Vân cầm nói.
- Máy này lỗi thời rồi, còn không có chụp ảnh.
- Ồ, con người tôi vẫn không theo kịp thời đại.
Vương Quốc Hoa thuận miệng nói. Hồ Vân nhìn hắn từ trên xuống dưới chậc chậc không nói. Cô ả cầm máy nhìn gì đó rồi mỉm cười tươi như hoa.
- Có gì đáng buồn cười chứ?
Vương Quốc Hoa lẩm bẩm nói, máy điện thoại của hắn đúng là hơi cũ, hình như mấy năm trước có một đơn vị tặng thì phải.
Vương Quốc Hoa tiếp tục lên mạng đánh bài, khoảng nửa tiếng sau Hồ Vân quay lại nhưng mặt mày tái nhợt lại.
- Cô sao thế? Sắc mặt hơi kém rồi.
Vương Quốc Hoa quan tâm hỏi, Hồ Vân thở dài một tiếng.
- Thực ra cũng không có việc gì, chỉ là nếu mai anh có tới thì quán đã không mở cửa.
- Sao, kinh doanh không tốt à?
Vương Quốc Hoa vô thức hỏi rồi lại hối hận. Hắn thầm nghĩ cô ả này giả vờ đáng thương đây mà.
- Không phải vấn đề kinh doanh, kinh doanh ở đây rất tốt, mà là bên cho thuê không muốn cho thuê nữa. Tôi mới thuê được một năm, lúc trước đầu tư hơn triệu mà chưa thu hồi lại vốn.
- Vậy mà hắn bây giờ trở mặt ngay, tức chết tôi. Còn nói bảo tôi thích cứ kiện. Tôi không đồng ý trả lại vì chưa hết thời hạn, hắn liền mỗi ngày tìm người đến quấy rối. Bây giờ còn ít khách, lát đông khách hắn nhất định lại tới phá rồi.
Hồ Vân thực ra chỉ muốn tìm người nói chuyện buồn phiền của mình mà thôi.
- Cô mở nhà hàng lớn như thế này chẳng lẽ không có chút quan hệ gì sao?
Vương Quốc Hoa không phải muốn hỏi ngọn ngành mà là hắn không muốn ngu ngốc giúp đỡ khi không hiểu gì.
- Sao? Sợ tôi nhờ gì anh ư?
Hồ Vân trừng mắt nhìn rồi hừ một tiếng đứng lên định đi. Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng.
- Tôi cũng có chút quan hệ, cô nếu nói rõ là việc như thế nào thì có khi tôi giúp được.
Hồ Vân nghi hoặc nhìn Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa nhún vai.
- Ai bảo tôi nợ cô bữa này?
Hồ Vân thấy thế không nhịn được xua tay giống như muốn đuổi sự không hài lòng của mình đi.
- Anh nếu mà giúp được thì tôi lãi lớn. Bỏ đi, không nói đùa nữa, nói ra anh nghe được cũng không sao. Nơi này nằm ngay ở khu phố trung tâm, kinh doanh rất tốt chỉ tầm hơn năm là lại vốn. Lúc trước ký hợp đồng thuê năm năm, mỗi năm tiền thuê là 300 ngàn, giá cũng phải chăng. Nhưng giờ mới được một năm chủ nhà đã đòi tăng giá lên 600 ngàn, anh nói có đáng giận không?
Vương Quốc Hoa vô thức nhìn quanh, nơi này rất rộng khoảng tầm nửa sân bóng. Bây giờ thuê được địa điểm như vậy ở thành phố Nông Châu cũng là không dễ.
- Chủ nơi này làm gì? Có thể có mặt bằng rộng như vậy ở đây thì chắc không phải nhân vật bình thường.
Vương Quốc Hoa hỏi tiếp, Hồ Vân gật đầu thở hổn hển.
- Đây vốn là một khu triển lãm trực thuộc Sở ngoại vụ, nói là để tiếp đón người nước ngoài đến thăm quan. Năm trước khu triển lãm rời đi rồi được Đao Tiểu Cường thuê lại với thời hạn 20 năm. Hắn thuê định chia làm các quán nhỏ rồi cho thuê, tôi thuê lại hết để mở quán café
- Ồ, trước đây cô biết tên Đao Tiểu Cường kia?
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên hỏi, Hồ Vân không đề phòng.
- Bạn học hồi cấp ba, ông ngoại tôi trước cũng làm ở Sở ngoại vụ, khi đó ông làm giám đốc sở, khi đấy chú hắn mới là một cấp phó huyện nhỏ nhoi. Trước đây Đao Hùng Vĩ không ít lần chạy đến chỗ ông ngoại tôi, mỗi lần đến đều mang theo thuốc, rượu. mấy năm trước y lên làm giám đốc sở, ông ngoại tôi bị bệnh qua đời. Vì việc này tôi đến tìm Đao Hùng Vĩ, y cũng nhận lời vậy mà có vài ngày gọi lại đã không nghe …
- Thì ra là vậy.
Vương Quốc Hoa lẩm bẩm nói sau đó lấy máy ra tìm số. Hắn đột nhiên dừng lại cười nói.
- Cái này tôi thật ra có thể giúp, vậy cô cảm ơn tôi như thế nào?
Hồ Vân đầu tiên là phì cười nhưng sau đó lộ vẻ cảnh giác ngay.
- Anh muốn gì?
Vương Quốc Hoa không nhịn được bật cười, nữ nhân này biến sắc nhanh thật.
- Bỏ đi, tôi chỉ nói đùa thôi.
Vương Quốc Hoa tìm một lúc không thấy số của Đao Hùng Vĩ, lúc này hắn mới nhớ tới số của tên này lưu trong máy mà Phương Đoan Minh cầm.
- Đoan Minh, anh tìm số điện thoại của Đao Hùng Vĩ, ừ, nói là tôi có việc tìm y, bảo y gọi tới số này của tôi.
Vương Quốc Hoa bỏ máy, Hồ Vân ngồi đối diện lộ rõ vẻ kinh ngạc.
- Ôi, quên không hỏi anh bây giờ làm gì? Xem ra rất giống lãnh đạo.
Hồ Vân có chút tò mò hỏi. Vương Quốc Hoa cười nói.
- Cô đúng là tinh mắt, tôi làm quan to lắm đó. Sao, có động tâm không?
- Thôi, cuối tuần anh một mình ra ngoài còn đòi làm lãnh đạo gì. Làm thư ký của lãnh đạo còn nghe được. Nhưng mà làm được thư ký của lãnh đạo ở tuổi này cũng là tốt rồi. Anh bây giờ có thể đi theo một phó chủ tịch tỉnh làm vài năm lúc đi ra ít nhất cũng tới cấp huyện, coi như là tốt. Còn anh nếu mà làm Đao Hùng Vĩ tới đây được rồi nghe lời thì tôi lên giường với anh cũng được.
Hồ Vân đỏ mặt nói.
Vương Quốc Hoa nhìn một cái nhưng không nói tiếp.
- Sao, sợ tôi cuốn lấy anh ư? Thực ra anh cũng đừng giả vờ, anh cũng không phải thư ký của lãnh đạo. Chỉ chiếc đồng hồ trong tay anh thì người làm thư ký không mấy khi đeo được. Tôi nhìn ra rồi, anh là phú ông có tài sản trăm triệu, giao du rộng nên Đao Hùng Vĩ cũng phải nể mặt anh? Đúng không?
Hồ Vân cười hì hì đầy đắc ý.
- Mấy lần?
Vương Quốc Hoa lộ nụ cười xấu xa, ánh mắt không kiêng nể nhìn từ trên xuống dưới. ả này tính kế mình, không thể cứ thế bỏ qua được.
- Mấy lần cũng được, chỉ sợ anh không dám lên.
Hồ Vân xấu hổ nói. Máy điện thoại của Vương Quốc Hoa vang lên, hắn cầm máy không thèm nhìn số đã nghe.
- Là tôi, Đao Hùng Vĩ, tôi nói chuyện này với anh. Quán café ở đường … là do bạn tôi mở. Bây giờ bạn tôi có chút phiền phức, anh xem rồi làm. Cứ như vậy đi.
/822
|