Ngay từ đầu Vương Quốc Hoa biết nhất định sẽ bị tỉnh ủy, ủy ban tỉnh giám sát quỹ tài chính này. Nếu như quỹ này thật sự xuất hiện mà không có chính quyền quản lý, tỉnh ủy, ủy ban tỉnh không phải bị tát vào mặt sao? Chẳng qua cái cần tranh vẫn phải tranh, phải chống vẫn cần chống trả.
Lãnh Vũ xuất phát từ khống chế toàn cục mà phải thỏa hiệp đôi chút, đồng thời y cũng có vài suy nghĩ cá nhân. Tuy suy nghĩ này nằm trong phạm vi có thể chấp nhận nhưng trước đó y không thông báo làm trong lòng Vương Quốc Hoa có vài khúc mắc. Vương Quốc Hoa đột nhiên ý thức được Lãnh Vũ đúng là một cao thủ tạo cân bằng.
Tâm trạng Vương Quốc Hoa rất phức tạp, có cao hứng, có không hài lòng. Cao hứng chính là Lãnh Vũ thể hiện thủ đoạn làm Vương Quốc Hoa thấy năng lực khống chế đại cuộc của y, không hài lòng chính là chuyện này lại xảy ra trên người mình. Vương Quốc Hoa tin mình không phải người tốt nhưng tuyệt đối không phải tiểu nhân.
Vương Quốc Hoa biết mình còn không thành thục, cũng biết mình một ngày nào đó sẽ đi làm việc mà hôm nay Lãnh Vũ đã làm. Biết là biết nhưng trong lòng Vương Quốc Hoa vẫn khó có thể vui vẻ.
Lưu Linh đã chuyển ra khu nghỉ dưỡng ngoài ngoại ô, cách nội thành tầm 10km. trời mới biết cô đi đâu tìm được nơi này, hoàn cảnh rất tốt, khu nghỉ dưỡng nằm trong một rừng cây.
Chờ đợi người đàn ông không phải chồng mình nhưng Lưu Linh vẫn thấy vui. Điểm này cô cũng không nuối tiếc mấy. Phụ nữ thường là như vậy, người đàn ông mà phụ nữ có thể giữ chặt chính là loại người mà không ai thích.
Lưu Linh coi Vương Quốc Hoa là chỗ dựa tinh thần của mình. Cô thậm chí còn cho rằng mình không thể lấy được hắn là do ông trời trừng phạt cô lúc trước đã không kiên quyết với tình yêu.
Trời chiều rất đẹp, đáng tiếc không dài, nó giống như thời xuân sắc của một người phụ nữ. Tổng kết quá khứ của mình, Lưu Linh có một kết luận khá bi quan. Có vài thứ ở ngay trước mặt tưởng dễ dàng lấy được vào trong tay thì không cần biết nó như thế nào, cứ vơ vào tay rồi tính.
Quan điểm này làm Lưu Linh cảm thấy khá hoang đường, cô không nhịn được cười chính mình. Căn biệt thự hai tầng này của cô cách đường không xa, cô từ trên ban công tầng hai thấy bóng người quen thuộc ngoài cổng. Cô đứng lên khoanh tay dựa vào lan can nhìn tới.
Khu nghỉ dưỡng này có hình thức tương tự khách sạn ở Lâm Giang, Vương Quốc Hoa không nghĩ ở thành phố Nông Châu cũng có nơi như thế này. Hắn lững thững đi vào trong.
Trên ban công Lưu Linh ném chìa khóa phòng xuống, Vương Quốc Hoa cầm đột nhiên nghĩ đến chuyện Tây Môn Khánh vào nhà Phan Kim Liên….
Hội nghị buổi sáng hôm sau diễn ra rất thành công. Vương Quốc Hoa nhắn nhủ tinh thần hội nghị xóa đói giảm nghèo toàn tỉnh, đưa ra tư tưởng không nên hạn chế vào tinh thần của trung ương mà phải chủ động trong công việc, mượn cơn gió này mà thay đổi cục diện của khu vực khó khăn, lạc hậu.
Sau hội nghị lãnh đạo mấy thị xã nghèo đều vây lấy Vương Quốc Hoa. Từ trong ánh mắt của bọn họ, Vương Quốc Hoa thấy nhiều chính là lo âu và kích động. Vương Quốc Hoa vẫn luôn tin hầu hết quan chức đều hy vọng làm ra sản nghiệp, làm quan một khóa cũng nên lưu lại gì chứ?
Cho nên Vương Quốc Hoa chủ động mời bọn họ sang nhà hàng đồ nướng của Bạch Ngọc Lan ăn, lúc ăn cơm cũng lấy đây làm ví dụ và tổng kết vài điều. Rất nhiều chuyện thực ra cũng có thể làm, không nên ngại quy mô nhỏ, chỉ cần anh bắt đầu làm thì việc gì cũng có khả năng thành công. Nếu vì khó khăn mà không làm thì đó là kẻ vô tích sự.
Mọi người đều thông minh, Vương Quốc Hoa cũng không nhiều lời. Những người này đều là lãnh đạo một địa phương, bình thường đều có bao người vây bắt.
Chiều hội nghị lại tiếp tục, Vương Quốc Hoa dựa theo kế hoạch tiến hành phân công công việc. Lượng công việc lần này là rất lớn, trong đó tập trung chính vào việc di dân, cái này phải do cán bộ cơ sở đi làm. Trên hội nghị Vương Quốc Hoa tỏ vẻ tài chính mà trung ương cấp xuống sẽ chia xuống địa phương không thiếu một đồng. Nhưng địa phương cũng phải tích cực chủ động phối hợp công tác điều tra tiền kỳ, tạo cơ sở cho kế hoạch xóa đói giảm nghèo.
Lời nói của Vương Quốc Hoa làm các đồng chí lãnh đạo địa phương rất kích động. Ai cũng biết Vương Quốc Hoa đã đưa về một khoản ngân sách tư nhân lớn. Mặc kệ tiền này đến như thế nào, trung ương phát bao nhiêu tiền, tổng cộng mỗi nơi được bao tiền mới là điều mà bọn họ quan tâm nhất. Vương Quốc Hoa tỏ thái độ chính là tiền trung ương phát xuống, tỉnh sẽ không giữ lại chút nào, về phần cấp cao hơn thì lại khác.
Hội nghị diễn ra hai ngày, Vương Quốc Hoa sau đó lại có việc. Lần này là hắn dẫn người của văn phòng ủy ban đến các trường đại học, tổ chức nghiên cứu. Hai ngày đầu Vương Quốc Hoa dẫn đội sau đó hắn ném cho Lưu Diệu Hồng, còn mình phải lên Bắc Kinh.
Hắn lên Bắc Kinh là đi họp. Quy mô hội nghị lần này rất lớn, Tổng bí thư, Thủ tướng đều tham gia hội nghị, cũng tuyên bố nghị quyết quan trọng. Lãnh Vũ và Giản Trường Thanh đều có mặt tham gia, Vương Quốc Hoa phụ trách quản lý nên cũng được tham gia họp.
Mấy người Chu Lạp Phong vẫn chưa về Bắc Kinh mà tiếp tục đi quanh Nam Quảng. Hội nghị trên Bắc Kinh tiến hành ba ngày tuyên bố hủy bỏ thuế nông nghiệp kéo dài mấy ngàn năm. Không thể không nói đây là quyết định mang tính chất lịch sử. mấy ngàn năm qua đều là nông thôn bơm máu nuôi đô thị phát triển. Bây giờ chẳng những hủy thuế nông nghiệp, trung ương còn có trợ cấp nông nghiệp.
….
Kết thúc hội nghị Vương Quốc Hoa nhân lúc rảnh đến bệnh viện thăm Sở lão. Lão gia tử nằm trên giường bệnh mà phải đeo bình dưỡng khí. Hắn có thể nhận ra Sở Sở đang rất lo lắng.
Hắn hiểu tâm trạng lúc này của Sở Sở. Chỉ một thời gian nữa một người mà cô rất thương yêu sẽ ra đi. Vương Quốc Hoa rất hy vọng lão gia tử có thể cố gắng qua được nhưng bác sĩ trả lời rất vô tình, lão gia tử nhiều nhất chỉ có thể sống được nửa năm nữa.
- Đời người chỉ có trăm năm, lão gia tử cả đời chiến đấu, sống gần trăm năm coi như không uổng phí cuộc đời này.
Vương Quốc Hoa vỗ vỗ ai Sở Sở. Sở Sở khẽ gật đầu nói.
- Em biết nhưng vẫn không nhịn được sự đau buồn.
Vương Quốc Hoa không ở lại Bắc Kinh lâu vì có quá nhiều việc cần làm. Thăm lão gia tử xong, Vương Quốc Hoa bay ngay trong đêm về Nam Quảng. Sáng hôm sau diễn ra hội nghị cán bộ toàn tỉnh, Hứa Nam Hạ nhắn nhủ tinh thần hội nghị trung ương với cán bộ trong vòng nửa tiếng.
Trên hội nghị Hứa Nam Hạ nhấn mạnh phải kiên quyết chấp hành quyết định của trung ương.
Mùa xuân ở Nam Quảng đến rất sớm, mùa đông còn chưa bắt đầu thì mùa xuân đã tới, thoáng cái đã gần tới tết. Đến 27 tết, Vương Quốc Hoa vẫn còn đang phải xuống Hắc Cương thị sát. Hắc Cương là thị xã có nhiều dân chúng nghèo nhất tỉnh. Vương Quốc Hoa quyết định chọn đây là điểm mẫu trong công tác xóa đói giảm nghèo.
Khi hắn đang đi khảo sát thì lại rất bất ngờ nhận được điện của Lưu Diệc Hồng.
- Chủ tịch Vương, bên Sở tài chính đã chặn một khoản tiền nói là sang năm mới cấp được.
Vương Quốc Hoa đang tham gia hội nghị, hắn chuẩn bị tuyên bố chúc tết các đồng chí nghe vậy đành phải đưa tay xin lỗi. Hắn ra bên nói.
- Có việc gì vậy hả? Tôi tìm được một khoản tiền chuyên dụng từ trên Bắc Kinh về, ai dám chặn lại như vậy?
.
- Bên kia không phải nói không cấp mà nói là gần tết nên chờ sang năm mới chuyển.
Lưu Diệc Hồng giải thích một câu nhưng cách giải thích này không quá ổn. Đối với Vương Quốc Hoa mà nói mặc kệ có phải là muốn chặn lại hay không thì đây cũng là việc không thể chấp nhận.
- Anh nói với Sở tài chính, nói nếu ai dám chặn khoản này lâu một ngày thì tự gánh chịu trách nhiệm.
Vương Quốc Hoa nói xong rồi dập máy ngay.
Hắn cẩn thận suy nghĩ rồi quyết định về tỉnh. Bây giờ đã là hoàng hôn, Vương Quốc Hoa báo cho bộ máy Hắc Cương làm bí thư, thị trưởng đều cảm thấy khó tin. Bọn họ muốn giữ lãnh đạo lại nhưng không được.
Trên đường về Vương Quốc Hoa vẫn suy nghĩ việc này, bây giờ không phải là lúc chốt sổ cuối năm, sao Sở tài chính dám làm như vậy? Trong này có vấn đề gì khác sao?
Lãnh Vũ xuất phát từ khống chế toàn cục mà phải thỏa hiệp đôi chút, đồng thời y cũng có vài suy nghĩ cá nhân. Tuy suy nghĩ này nằm trong phạm vi có thể chấp nhận nhưng trước đó y không thông báo làm trong lòng Vương Quốc Hoa có vài khúc mắc. Vương Quốc Hoa đột nhiên ý thức được Lãnh Vũ đúng là một cao thủ tạo cân bằng.
Tâm trạng Vương Quốc Hoa rất phức tạp, có cao hứng, có không hài lòng. Cao hứng chính là Lãnh Vũ thể hiện thủ đoạn làm Vương Quốc Hoa thấy năng lực khống chế đại cuộc của y, không hài lòng chính là chuyện này lại xảy ra trên người mình. Vương Quốc Hoa tin mình không phải người tốt nhưng tuyệt đối không phải tiểu nhân.
Vương Quốc Hoa biết mình còn không thành thục, cũng biết mình một ngày nào đó sẽ đi làm việc mà hôm nay Lãnh Vũ đã làm. Biết là biết nhưng trong lòng Vương Quốc Hoa vẫn khó có thể vui vẻ.
Lưu Linh đã chuyển ra khu nghỉ dưỡng ngoài ngoại ô, cách nội thành tầm 10km. trời mới biết cô đi đâu tìm được nơi này, hoàn cảnh rất tốt, khu nghỉ dưỡng nằm trong một rừng cây.
Chờ đợi người đàn ông không phải chồng mình nhưng Lưu Linh vẫn thấy vui. Điểm này cô cũng không nuối tiếc mấy. Phụ nữ thường là như vậy, người đàn ông mà phụ nữ có thể giữ chặt chính là loại người mà không ai thích.
Lưu Linh coi Vương Quốc Hoa là chỗ dựa tinh thần của mình. Cô thậm chí còn cho rằng mình không thể lấy được hắn là do ông trời trừng phạt cô lúc trước đã không kiên quyết với tình yêu.
Trời chiều rất đẹp, đáng tiếc không dài, nó giống như thời xuân sắc của một người phụ nữ. Tổng kết quá khứ của mình, Lưu Linh có một kết luận khá bi quan. Có vài thứ ở ngay trước mặt tưởng dễ dàng lấy được vào trong tay thì không cần biết nó như thế nào, cứ vơ vào tay rồi tính.
Quan điểm này làm Lưu Linh cảm thấy khá hoang đường, cô không nhịn được cười chính mình. Căn biệt thự hai tầng này của cô cách đường không xa, cô từ trên ban công tầng hai thấy bóng người quen thuộc ngoài cổng. Cô đứng lên khoanh tay dựa vào lan can nhìn tới.
Khu nghỉ dưỡng này có hình thức tương tự khách sạn ở Lâm Giang, Vương Quốc Hoa không nghĩ ở thành phố Nông Châu cũng có nơi như thế này. Hắn lững thững đi vào trong.
Trên ban công Lưu Linh ném chìa khóa phòng xuống, Vương Quốc Hoa cầm đột nhiên nghĩ đến chuyện Tây Môn Khánh vào nhà Phan Kim Liên….
Hội nghị buổi sáng hôm sau diễn ra rất thành công. Vương Quốc Hoa nhắn nhủ tinh thần hội nghị xóa đói giảm nghèo toàn tỉnh, đưa ra tư tưởng không nên hạn chế vào tinh thần của trung ương mà phải chủ động trong công việc, mượn cơn gió này mà thay đổi cục diện của khu vực khó khăn, lạc hậu.
Sau hội nghị lãnh đạo mấy thị xã nghèo đều vây lấy Vương Quốc Hoa. Từ trong ánh mắt của bọn họ, Vương Quốc Hoa thấy nhiều chính là lo âu và kích động. Vương Quốc Hoa vẫn luôn tin hầu hết quan chức đều hy vọng làm ra sản nghiệp, làm quan một khóa cũng nên lưu lại gì chứ?
Cho nên Vương Quốc Hoa chủ động mời bọn họ sang nhà hàng đồ nướng của Bạch Ngọc Lan ăn, lúc ăn cơm cũng lấy đây làm ví dụ và tổng kết vài điều. Rất nhiều chuyện thực ra cũng có thể làm, không nên ngại quy mô nhỏ, chỉ cần anh bắt đầu làm thì việc gì cũng có khả năng thành công. Nếu vì khó khăn mà không làm thì đó là kẻ vô tích sự.
Mọi người đều thông minh, Vương Quốc Hoa cũng không nhiều lời. Những người này đều là lãnh đạo một địa phương, bình thường đều có bao người vây bắt.
Chiều hội nghị lại tiếp tục, Vương Quốc Hoa dựa theo kế hoạch tiến hành phân công công việc. Lượng công việc lần này là rất lớn, trong đó tập trung chính vào việc di dân, cái này phải do cán bộ cơ sở đi làm. Trên hội nghị Vương Quốc Hoa tỏ vẻ tài chính mà trung ương cấp xuống sẽ chia xuống địa phương không thiếu một đồng. Nhưng địa phương cũng phải tích cực chủ động phối hợp công tác điều tra tiền kỳ, tạo cơ sở cho kế hoạch xóa đói giảm nghèo.
Lời nói của Vương Quốc Hoa làm các đồng chí lãnh đạo địa phương rất kích động. Ai cũng biết Vương Quốc Hoa đã đưa về một khoản ngân sách tư nhân lớn. Mặc kệ tiền này đến như thế nào, trung ương phát bao nhiêu tiền, tổng cộng mỗi nơi được bao tiền mới là điều mà bọn họ quan tâm nhất. Vương Quốc Hoa tỏ thái độ chính là tiền trung ương phát xuống, tỉnh sẽ không giữ lại chút nào, về phần cấp cao hơn thì lại khác.
Hội nghị diễn ra hai ngày, Vương Quốc Hoa sau đó lại có việc. Lần này là hắn dẫn người của văn phòng ủy ban đến các trường đại học, tổ chức nghiên cứu. Hai ngày đầu Vương Quốc Hoa dẫn đội sau đó hắn ném cho Lưu Diệu Hồng, còn mình phải lên Bắc Kinh.
Hắn lên Bắc Kinh là đi họp. Quy mô hội nghị lần này rất lớn, Tổng bí thư, Thủ tướng đều tham gia hội nghị, cũng tuyên bố nghị quyết quan trọng. Lãnh Vũ và Giản Trường Thanh đều có mặt tham gia, Vương Quốc Hoa phụ trách quản lý nên cũng được tham gia họp.
Mấy người Chu Lạp Phong vẫn chưa về Bắc Kinh mà tiếp tục đi quanh Nam Quảng. Hội nghị trên Bắc Kinh tiến hành ba ngày tuyên bố hủy bỏ thuế nông nghiệp kéo dài mấy ngàn năm. Không thể không nói đây là quyết định mang tính chất lịch sử. mấy ngàn năm qua đều là nông thôn bơm máu nuôi đô thị phát triển. Bây giờ chẳng những hủy thuế nông nghiệp, trung ương còn có trợ cấp nông nghiệp.
….
Kết thúc hội nghị Vương Quốc Hoa nhân lúc rảnh đến bệnh viện thăm Sở lão. Lão gia tử nằm trên giường bệnh mà phải đeo bình dưỡng khí. Hắn có thể nhận ra Sở Sở đang rất lo lắng.
Hắn hiểu tâm trạng lúc này của Sở Sở. Chỉ một thời gian nữa một người mà cô rất thương yêu sẽ ra đi. Vương Quốc Hoa rất hy vọng lão gia tử có thể cố gắng qua được nhưng bác sĩ trả lời rất vô tình, lão gia tử nhiều nhất chỉ có thể sống được nửa năm nữa.
- Đời người chỉ có trăm năm, lão gia tử cả đời chiến đấu, sống gần trăm năm coi như không uổng phí cuộc đời này.
Vương Quốc Hoa vỗ vỗ ai Sở Sở. Sở Sở khẽ gật đầu nói.
- Em biết nhưng vẫn không nhịn được sự đau buồn.
Vương Quốc Hoa không ở lại Bắc Kinh lâu vì có quá nhiều việc cần làm. Thăm lão gia tử xong, Vương Quốc Hoa bay ngay trong đêm về Nam Quảng. Sáng hôm sau diễn ra hội nghị cán bộ toàn tỉnh, Hứa Nam Hạ nhắn nhủ tinh thần hội nghị trung ương với cán bộ trong vòng nửa tiếng.
Trên hội nghị Hứa Nam Hạ nhấn mạnh phải kiên quyết chấp hành quyết định của trung ương.
Mùa xuân ở Nam Quảng đến rất sớm, mùa đông còn chưa bắt đầu thì mùa xuân đã tới, thoáng cái đã gần tới tết. Đến 27 tết, Vương Quốc Hoa vẫn còn đang phải xuống Hắc Cương thị sát. Hắc Cương là thị xã có nhiều dân chúng nghèo nhất tỉnh. Vương Quốc Hoa quyết định chọn đây là điểm mẫu trong công tác xóa đói giảm nghèo.
Khi hắn đang đi khảo sát thì lại rất bất ngờ nhận được điện của Lưu Diệc Hồng.
- Chủ tịch Vương, bên Sở tài chính đã chặn một khoản tiền nói là sang năm mới cấp được.
Vương Quốc Hoa đang tham gia hội nghị, hắn chuẩn bị tuyên bố chúc tết các đồng chí nghe vậy đành phải đưa tay xin lỗi. Hắn ra bên nói.
- Có việc gì vậy hả? Tôi tìm được một khoản tiền chuyên dụng từ trên Bắc Kinh về, ai dám chặn lại như vậy?
.
- Bên kia không phải nói không cấp mà nói là gần tết nên chờ sang năm mới chuyển.
Lưu Diệc Hồng giải thích một câu nhưng cách giải thích này không quá ổn. Đối với Vương Quốc Hoa mà nói mặc kệ có phải là muốn chặn lại hay không thì đây cũng là việc không thể chấp nhận.
- Anh nói với Sở tài chính, nói nếu ai dám chặn khoản này lâu một ngày thì tự gánh chịu trách nhiệm.
Vương Quốc Hoa nói xong rồi dập máy ngay.
Hắn cẩn thận suy nghĩ rồi quyết định về tỉnh. Bây giờ đã là hoàng hôn, Vương Quốc Hoa báo cho bộ máy Hắc Cương làm bí thư, thị trưởng đều cảm thấy khó tin. Bọn họ muốn giữ lãnh đạo lại nhưng không được.
Trên đường về Vương Quốc Hoa vẫn suy nghĩ việc này, bây giờ không phải là lúc chốt sổ cuối năm, sao Sở tài chính dám làm như vậy? Trong này có vấn đề gì khác sao?
/822
|