Hai hắc y nhân mang theo tiểu nguyệt đi suốt đêm, đến một sơn trang gần Đoạn vô nhai thì mới dừng lại, sau khi đưa tiểu nguyệt vào một căn phòng và đặt nàng lên giường thì mới rời đi.
Sau khi hai hắc y rời đi, tiểu nguyệt lập tức mở mắt, ngồi dậy, tiểu nguyêt bước xuống giường và đi lại đánh gi căn phòng ny, từ phong cch trang trí cho thy chủ nhn của nơi ny cũng ging nh dơng tử phong, l băng lãnh, lạnh lùng.
Đang min man xem xét th cửa phòng đẩy ra, một nam nhn bc vo, nam nhn ny khng ging vi Đng phơng tun, th sinh, anh tun, nho nhã, cũng khng ging Dơng tử phong , l lãnh, l ít ni, trầm mặt, mun diễn tả hn chỉ c th dùng hai từ yu nghiệt .
Hắn cũng đánh giá nữ nhân trước mặt, nàng xinh đẹp, không phải dạng nữ nhân thích bôi son trét phấn, đẹp nhờ nhung lụa, vẻ đẹp của nàng bình dị, mà đơn sơ, đôi mắt trong, sâu, thu hút người khác.
“ngươi không hề trúng mê hồn hương”- sau khi định thần lại hắn mới nhớ đến việc này, xem ra nữ nhân trước mặt không đơn giản.
“ta có nói ta trúng sao, mà các người cũng đánh giá thấp ta quá, chỉ dựa vào một chút mê hồn hương mà muốn đối phó ta sao”.
“quả nhiên không hổ danh là phiên y, người có thể giải được thập đại kỳ độc”
“quá khen, ta chẳng qua hiểu một chút y thuật mà thôi”
“ngươi không trúng mê hồn hương tại sao lại để cho thuộc hạ của ta mang về đây”
“thế tại sao ngươi lại muốn bắt ta”
“chuyện này không đến phiên ngươi quản”
“vậy thì chuyện tại sao ta lại ngoan ngoãn theo thuộc hạ của ngươi về đây cũng không đến phiên ngươi hỏi”.
“ngươi không sợ chọc ta nổi giận ta sẽ giết ngươi sao”
“nếu ngươi muốn giết ta thì đã không mang ta về đây, điều này chứng tỏ ta vẫn còn giá trị lợi dụng với ngươi”
“ngươi nghĩ như vậy sao, vậy để ta cho ngươi biết, nếu ta hết kiên nhẫn, thì mặc kệ ngươi có còn giá trị lợi dụng hay không, ta cũng sẽ giết ngươi”.
“vậy sao, nếu ngươi giết ta thì lấy gì khống chế Dương tử phong”
“ngươi biết”
“thế lực của Dương tử phong trên giang hồ không phải nhỏ, kẻ có gan đối đầu với hắn không nhiều, tính tới bây giờ, chỉ có hai thế lực là Thần kiếm sơn trang và Huyết ảnh đường, mà trang chủ thần kiếm sơn trang, Đông phương tuấn ta đã gặp rồi, vậy nếu ta đoán không lầm thì ngươi chính là đường chủ Huyết ảnh đường Lưu Phương”.
“quả nhiên không hổ danh là nữ nhân của Dương tử Phong, ngươi rất thông minh, nhưng…. thông minh quá đôi lúc cũng là phiền phức, ngươi không sợ ta giết người diệt khẩu sao”.
“ngươi sẽ không giết ta, nếu giết ta thì ngươi sẽ không thể nào tiêu diệt được Dương tử Phong, hơn nữa cho dù bây giờ ngươi giết ta, rồi dùng một người khác dịch dung thành ta để đánh lừa Dương tử phong, thì ta có thể cho ngươi biết hắn không thể nào bị gạt đâu”.
“tại sao”
“tại vì hắn sẽ biết người đó không phải là ta”
“nếu ta dùng dịch dung thuật khéo léo một chút, ta không tin hắn sẽ không bị lừa”.
“sẽ không”
“ngươi có vẻ rất tự tin về vấn đề này”
“đúng vậy, vì ta tin hắn, tin vào trực giác của ta, nếu hắn yêu ta, hắn sẽ biết người đó không phải là ta”.
“ngươi là một nữ nhân rất thú vị, ta đã từng gặp rất nhiều nữ nhân, nhưng ngươi là người thú vị nhất, ta có thể hiểu tại sao dương tử phong lại yêu ngươi”
“ngươi lầm rồi, hắn yêu ta không phải vì ta thú vị, mà là vì ta cho hắn cảm giác ấm áp mà hắn đã mất đi từ lâu, khi ở bên ta hắn sẽ cảm thấy vui vẻ, quên hết mọi phân tranh của giang hồ, đó mới là lý do thật sự”.
“thật sự”
“khi ngươi yêu một người, ngươi sẽ cảm thấy chỉ cần được ở bên cạnh người đó, là tất cả những điều ngươi muốn, những thứ khác sẽ không còn quan trọng nữa”.
“ngươi cứ ngoan ngoãn ở trong này, chỉ cần ngươi không giở trò, 3 ngày sau ta sẽ cho ngươi gặp lại người ngươi yêu” – sau vài giây thất thần vì những lời nói của tiểu nguyệt, lưu phương trấn tỉnh lại, để lại một câu rồi xoay lưng ra cửa bỏ đi, nhưng chưa ra khỏi phòng thì:
“minh châu còn sống không”
(TT : cô này là người trong miếu mà lúc nguyệt tỷ và phong ca gặp mặt lần đầu, đã có ý định giết phong ca đó)
“ngươi biết minh châu là người của ta “ – lưu phương thật sự không ngờ nữ nhân này lại có thể đoán được chuyện này, kể cả minh châu còn không biết hắn là ai, vậy mà nữ nhân này lại có thể đoán ra.
“mùi trên người hai hắc y mang ta tới đây và đám người trong miếu lần trước hoàn toàn giống nhau, nên ta đoán các ngươi cùng một bọn”.
“mùi…mũi của ngươi rất tinh”
“quá khen, thế cô ta còn sống không”
“còn sống, chỉ điều sống dở chết dở mà thôi, độc của ngươi rất lợi hại”
“ngươi không cần khen ta hoài ta sẽ vênh mặt đó, ngươi có thể dẫn ta đi gặp cô ta được không”
“ngươi muốn gặp, tại sao”
“độc ta cho cô ta uống ta mới chế ra, cô ta là người thí nghiệm đầu tiên, ta muốn biết thành quả của mình thế nào thôi”
“được, đi theo ta”- lưu phương thật sự rất muốn biết rốt cuộc trong đầu tiểu nữ nhân này đang suy nghĩ cái gì.
Đi theo lưu phương ra khỏi phòng, dọc theo hành lang, xuyên qua một hoa viên thì đến một dãy phòng khác, nhưng chưa kịp bước vào thì đã nghe tiếng la hét thảm thiết.
“aaaaaaaaa, các ngươi giết ta đi, ta chịu không nổi nữa rồi, aaaaaaaa”
“cô ta có vẻ rất đau đớn’ –tiểu nguyệt quay sang hỏi lưu phương.
“đều nhờ ngươi mà ra, độc của ngươi ta không thể giải , nên ta dùng độc trị độc, dùng độc khác ngăn chặn nhưng lại rất đau đớn.”
“thế tại sao ngươi không giết cô ta”
“cô ta còn giá trị lợi dụng”
“ngươi không phải bảo kẻ còn giá trị lợi dụng nhưng chạm đến giới hạn của ngươi thì ngươi cũng giết sao, cô ta la hét như vậy không khiến ngươi nhức đầu hả”
“ta có thể chịu được”
“ngươi được nhưng ta không được, cô ta la như vậy thật nhức đầu mà”
“ngươi định làm gì”
“giải độc cho cô ta, dù gì ta cũng không định lấy mạng cô ta, chỉ muốn dùng cô ta để thử độc mà thôi”
(TT : tỷ ơi tỷ dùng người thử độc hả, thấy ghê quá Nguyệt : ta không dùng cô ta vậy thì dùng ngươi nha; TT: thôi dùng cô ta đi, tha cho ta, để ta còn viết tiếp).
“ngươi nói thật”
“chứ không lẽ nói giỡn đi thôi” – nhưng đi chưa được ba bước thì
“phiên y , ta hận ngươi, ta muốn giết ngươi, aaaaa, ngươi hại ta ra nông nỗi này, ta thề không đội trời chung với ngươi, nếu như ta khỏe lại, ta nhất định lấy mạng của ngươi”
“ngươi biết phải không”- tiểu nguyệt quay sang lưu phương, nghĩ chắc nam nhân này đã biết chuyện này.
“ hai tháng nay cô ta ngày nào cũng la như vậy”
“nếu vậy ta không cứu cô ta nữa, mất công làm ơn mắc oán, cô ta khỏe lại, thì lại muốn giết ta”
“được, vậy thì chúng ta đi”
“ngươi không muốn cứu cô ta sao, không phải cô ta còn gái trị lợi dụng với ngươi hả, tại sao ngươi không ép ta cứu cô ta”
“ta ép ngươi sẽ cứu sao”
“không”
“vậy thì ép làm gì, đợi ngươi chịu không nổi tiếng la của cô ta thì ngươi sẽ tự cứu thôi”
“phòng của ta cách đây rất xa, ta nghe không được tiếng cô ta la”
“ta sẽ chuyển cô ta đến gần chỗ của ngươi là được rồi”
“ngưoi còn bảo không ép ta, đây chẳng phải là ép buộc sao”
“ngươi nghĩ vậy sao”
“đưa cái này cho cô ta uống độc sẽ được giải thôi” – tiểu nguyệt thực sự bực rồi, tên nam nhân này thật là biết cách chọc giận người khác mà, suy nghĩ của hắn cũng là không giống người bình thường mà, nếu tiếp tục đọc chỉ sợ sẽ bị tức thổ huyết mà chết thôi.
Nói xong không đợi tên kia phản ứng, quay lưng đi bỏ về phòng. Phía sau lại có một ánh mắt chăm chú dán chặt vào hình bóng nàng, đến khi khuất dần.
______________________________
Tại trang viện lăng gia
( TT : tổng đàn thất tinh kỳ , nhà của con ngọc phụng kia đó)
Không khí mấy ngày nay bị hạ đến mức âm độ, lạnh đến nổi người đi ngang qua cũng cảm nhận được nữa, trong đại sảnh, Dương tử Phong ngồi trên ghế, khuôn mặt âm lãnh, không có bất kỳ biểu hiện nào, mấy ngày nay bất luận nô tài hay nha hoàn của lăng phủ đều không giám sơ suất, vì sợ mình sẽ bất cẩn mà trở thành cái bia xả giận cho chủ tử, mọi người có thể nhìn ra kể từ khi tiểu nguyệt cô nương bị bắt đi, chủ tử dường như thay đổi hẳn, trước đây mặc dù người ít nói, trầm mặc, nhưng cũng không lãnh tới mức độ này, xem ra vị trí của tiểu nguyệt cô nương trong lòng chủ tử rất quan trọng, nếu không cũng không thay đổi tới mức này.
Thanh ngọc và xích long cũng tự hứa với lòng, nếu như lần này tiểu nguyệt thật sự được cứu về họ nhất định sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt, mọi biểu hiện mấy ngày này của chủ tử, đều cho thấy cô ấy là người có ảnh hưởng nhất tới chủ tử, nếu như cô ấy thật sự xảy ra chuyện gì, chủ tử chỉ sợ phát điên mất thôi.Bất quá điều này cũng không ảnh hưởng đến phán quan, dù gì thì địa phủ cũng là nơi lạnh lẽo hắn đã quen rồi
“nè tại sao ngươi cứ ngồi một chỗ vậy, mau nghĩ cách đi chứ, chẳng phải ngươi nói nhất định cứu được tiểu thư nhà ta sao, nhưng ngươi không làm gì cả, không lẽ định ba ngày sau đi nạp mạng hả, ngươi chết thì được nhưng còn tiểu thư nhà ta thì sao”
“ta nói ta không để Nguyệt nhi có chuyện, thì nhất định là như vậy, ta nhất định sẽ cứu nàng, ngươi yên tâm đi” – dương tử phong cũng không hề nổi giận với phán quan, hắn biết phán quan chỉ là quan tâm đến tiểu nguyệt.
“hy vọng là như ngươi nói, nếu không ta không để yên cho ngươi đâu” – trong lòng phán quan lại bổ sung thêm một câunếu tiểu thư có chuyện thật, thì ta cũng sẽ không yên đâu, sẽ rất thê thảm, vì vậy tiểu thư của ta, tiểu tổ tông, người vạn lần đừng có chuyện gì nha, mà không tiểu thư rất lợi hại, sẽ không có chuyện gì đâu, chắc chắn là như vậy”.
Sau khi hai hắc y rời đi, tiểu nguyệt lập tức mở mắt, ngồi dậy, tiểu nguyêt bước xuống giường và đi lại đánh gi căn phòng ny, từ phong cch trang trí cho thy chủ nhn của nơi ny cũng ging nh dơng tử phong, l băng lãnh, lạnh lùng.
Đang min man xem xét th cửa phòng đẩy ra, một nam nhn bc vo, nam nhn ny khng ging vi Đng phơng tun, th sinh, anh tun, nho nhã, cũng khng ging Dơng tử phong , l lãnh, l ít ni, trầm mặt, mun diễn tả hn chỉ c th dùng hai từ yu nghiệt .
Hắn cũng đánh giá nữ nhân trước mặt, nàng xinh đẹp, không phải dạng nữ nhân thích bôi son trét phấn, đẹp nhờ nhung lụa, vẻ đẹp của nàng bình dị, mà đơn sơ, đôi mắt trong, sâu, thu hút người khác.
“ngươi không hề trúng mê hồn hương”- sau khi định thần lại hắn mới nhớ đến việc này, xem ra nữ nhân trước mặt không đơn giản.
“ta có nói ta trúng sao, mà các người cũng đánh giá thấp ta quá, chỉ dựa vào một chút mê hồn hương mà muốn đối phó ta sao”.
“quả nhiên không hổ danh là phiên y, người có thể giải được thập đại kỳ độc”
“quá khen, ta chẳng qua hiểu một chút y thuật mà thôi”
“ngươi không trúng mê hồn hương tại sao lại để cho thuộc hạ của ta mang về đây”
“thế tại sao ngươi lại muốn bắt ta”
“chuyện này không đến phiên ngươi quản”
“vậy thì chuyện tại sao ta lại ngoan ngoãn theo thuộc hạ của ngươi về đây cũng không đến phiên ngươi hỏi”.
“ngươi không sợ chọc ta nổi giận ta sẽ giết ngươi sao”
“nếu ngươi muốn giết ta thì đã không mang ta về đây, điều này chứng tỏ ta vẫn còn giá trị lợi dụng với ngươi”
“ngươi nghĩ như vậy sao, vậy để ta cho ngươi biết, nếu ta hết kiên nhẫn, thì mặc kệ ngươi có còn giá trị lợi dụng hay không, ta cũng sẽ giết ngươi”.
“vậy sao, nếu ngươi giết ta thì lấy gì khống chế Dương tử phong”
“ngươi biết”
“thế lực của Dương tử phong trên giang hồ không phải nhỏ, kẻ có gan đối đầu với hắn không nhiều, tính tới bây giờ, chỉ có hai thế lực là Thần kiếm sơn trang và Huyết ảnh đường, mà trang chủ thần kiếm sơn trang, Đông phương tuấn ta đã gặp rồi, vậy nếu ta đoán không lầm thì ngươi chính là đường chủ Huyết ảnh đường Lưu Phương”.
“quả nhiên không hổ danh là nữ nhân của Dương tử Phong, ngươi rất thông minh, nhưng…. thông minh quá đôi lúc cũng là phiền phức, ngươi không sợ ta giết người diệt khẩu sao”.
“ngươi sẽ không giết ta, nếu giết ta thì ngươi sẽ không thể nào tiêu diệt được Dương tử Phong, hơn nữa cho dù bây giờ ngươi giết ta, rồi dùng một người khác dịch dung thành ta để đánh lừa Dương tử phong, thì ta có thể cho ngươi biết hắn không thể nào bị gạt đâu”.
“tại sao”
“tại vì hắn sẽ biết người đó không phải là ta”
“nếu ta dùng dịch dung thuật khéo léo một chút, ta không tin hắn sẽ không bị lừa”.
“sẽ không”
“ngươi có vẻ rất tự tin về vấn đề này”
“đúng vậy, vì ta tin hắn, tin vào trực giác của ta, nếu hắn yêu ta, hắn sẽ biết người đó không phải là ta”.
“ngươi là một nữ nhân rất thú vị, ta đã từng gặp rất nhiều nữ nhân, nhưng ngươi là người thú vị nhất, ta có thể hiểu tại sao dương tử phong lại yêu ngươi”
“ngươi lầm rồi, hắn yêu ta không phải vì ta thú vị, mà là vì ta cho hắn cảm giác ấm áp mà hắn đã mất đi từ lâu, khi ở bên ta hắn sẽ cảm thấy vui vẻ, quên hết mọi phân tranh của giang hồ, đó mới là lý do thật sự”.
“thật sự”
“khi ngươi yêu một người, ngươi sẽ cảm thấy chỉ cần được ở bên cạnh người đó, là tất cả những điều ngươi muốn, những thứ khác sẽ không còn quan trọng nữa”.
“ngươi cứ ngoan ngoãn ở trong này, chỉ cần ngươi không giở trò, 3 ngày sau ta sẽ cho ngươi gặp lại người ngươi yêu” – sau vài giây thất thần vì những lời nói của tiểu nguyệt, lưu phương trấn tỉnh lại, để lại một câu rồi xoay lưng ra cửa bỏ đi, nhưng chưa ra khỏi phòng thì:
“minh châu còn sống không”
(TT : cô này là người trong miếu mà lúc nguyệt tỷ và phong ca gặp mặt lần đầu, đã có ý định giết phong ca đó)
“ngươi biết minh châu là người của ta “ – lưu phương thật sự không ngờ nữ nhân này lại có thể đoán được chuyện này, kể cả minh châu còn không biết hắn là ai, vậy mà nữ nhân này lại có thể đoán ra.
“mùi trên người hai hắc y mang ta tới đây và đám người trong miếu lần trước hoàn toàn giống nhau, nên ta đoán các ngươi cùng một bọn”.
“mùi…mũi của ngươi rất tinh”
“quá khen, thế cô ta còn sống không”
“còn sống, chỉ điều sống dở chết dở mà thôi, độc của ngươi rất lợi hại”
“ngươi không cần khen ta hoài ta sẽ vênh mặt đó, ngươi có thể dẫn ta đi gặp cô ta được không”
“ngươi muốn gặp, tại sao”
“độc ta cho cô ta uống ta mới chế ra, cô ta là người thí nghiệm đầu tiên, ta muốn biết thành quả của mình thế nào thôi”
“được, đi theo ta”- lưu phương thật sự rất muốn biết rốt cuộc trong đầu tiểu nữ nhân này đang suy nghĩ cái gì.
Đi theo lưu phương ra khỏi phòng, dọc theo hành lang, xuyên qua một hoa viên thì đến một dãy phòng khác, nhưng chưa kịp bước vào thì đã nghe tiếng la hét thảm thiết.
“aaaaaaaaa, các ngươi giết ta đi, ta chịu không nổi nữa rồi, aaaaaaaa”
“cô ta có vẻ rất đau đớn’ –tiểu nguyệt quay sang hỏi lưu phương.
“đều nhờ ngươi mà ra, độc của ngươi ta không thể giải , nên ta dùng độc trị độc, dùng độc khác ngăn chặn nhưng lại rất đau đớn.”
“thế tại sao ngươi không giết cô ta”
“cô ta còn giá trị lợi dụng”
“ngươi không phải bảo kẻ còn giá trị lợi dụng nhưng chạm đến giới hạn của ngươi thì ngươi cũng giết sao, cô ta la hét như vậy không khiến ngươi nhức đầu hả”
“ta có thể chịu được”
“ngươi được nhưng ta không được, cô ta la như vậy thật nhức đầu mà”
“ngươi định làm gì”
“giải độc cho cô ta, dù gì ta cũng không định lấy mạng cô ta, chỉ muốn dùng cô ta để thử độc mà thôi”
(TT : tỷ ơi tỷ dùng người thử độc hả, thấy ghê quá Nguyệt : ta không dùng cô ta vậy thì dùng ngươi nha; TT: thôi dùng cô ta đi, tha cho ta, để ta còn viết tiếp).
“ngươi nói thật”
“chứ không lẽ nói giỡn đi thôi” – nhưng đi chưa được ba bước thì
“phiên y , ta hận ngươi, ta muốn giết ngươi, aaaaa, ngươi hại ta ra nông nỗi này, ta thề không đội trời chung với ngươi, nếu như ta khỏe lại, ta nhất định lấy mạng của ngươi”
“ngươi biết phải không”- tiểu nguyệt quay sang lưu phương, nghĩ chắc nam nhân này đã biết chuyện này.
“ hai tháng nay cô ta ngày nào cũng la như vậy”
“nếu vậy ta không cứu cô ta nữa, mất công làm ơn mắc oán, cô ta khỏe lại, thì lại muốn giết ta”
“được, vậy thì chúng ta đi”
“ngươi không muốn cứu cô ta sao, không phải cô ta còn gái trị lợi dụng với ngươi hả, tại sao ngươi không ép ta cứu cô ta”
“ta ép ngươi sẽ cứu sao”
“không”
“vậy thì ép làm gì, đợi ngươi chịu không nổi tiếng la của cô ta thì ngươi sẽ tự cứu thôi”
“phòng của ta cách đây rất xa, ta nghe không được tiếng cô ta la”
“ta sẽ chuyển cô ta đến gần chỗ của ngươi là được rồi”
“ngưoi còn bảo không ép ta, đây chẳng phải là ép buộc sao”
“ngươi nghĩ vậy sao”
“đưa cái này cho cô ta uống độc sẽ được giải thôi” – tiểu nguyệt thực sự bực rồi, tên nam nhân này thật là biết cách chọc giận người khác mà, suy nghĩ của hắn cũng là không giống người bình thường mà, nếu tiếp tục đọc chỉ sợ sẽ bị tức thổ huyết mà chết thôi.
Nói xong không đợi tên kia phản ứng, quay lưng đi bỏ về phòng. Phía sau lại có một ánh mắt chăm chú dán chặt vào hình bóng nàng, đến khi khuất dần.
______________________________
Tại trang viện lăng gia
( TT : tổng đàn thất tinh kỳ , nhà của con ngọc phụng kia đó)
Không khí mấy ngày nay bị hạ đến mức âm độ, lạnh đến nổi người đi ngang qua cũng cảm nhận được nữa, trong đại sảnh, Dương tử Phong ngồi trên ghế, khuôn mặt âm lãnh, không có bất kỳ biểu hiện nào, mấy ngày nay bất luận nô tài hay nha hoàn của lăng phủ đều không giám sơ suất, vì sợ mình sẽ bất cẩn mà trở thành cái bia xả giận cho chủ tử, mọi người có thể nhìn ra kể từ khi tiểu nguyệt cô nương bị bắt đi, chủ tử dường như thay đổi hẳn, trước đây mặc dù người ít nói, trầm mặc, nhưng cũng không lãnh tới mức độ này, xem ra vị trí của tiểu nguyệt cô nương trong lòng chủ tử rất quan trọng, nếu không cũng không thay đổi tới mức này.
Thanh ngọc và xích long cũng tự hứa với lòng, nếu như lần này tiểu nguyệt thật sự được cứu về họ nhất định sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt, mọi biểu hiện mấy ngày này của chủ tử, đều cho thấy cô ấy là người có ảnh hưởng nhất tới chủ tử, nếu như cô ấy thật sự xảy ra chuyện gì, chủ tử chỉ sợ phát điên mất thôi.Bất quá điều này cũng không ảnh hưởng đến phán quan, dù gì thì địa phủ cũng là nơi lạnh lẽo hắn đã quen rồi
“nè tại sao ngươi cứ ngồi một chỗ vậy, mau nghĩ cách đi chứ, chẳng phải ngươi nói nhất định cứu được tiểu thư nhà ta sao, nhưng ngươi không làm gì cả, không lẽ định ba ngày sau đi nạp mạng hả, ngươi chết thì được nhưng còn tiểu thư nhà ta thì sao”
“ta nói ta không để Nguyệt nhi có chuyện, thì nhất định là như vậy, ta nhất định sẽ cứu nàng, ngươi yên tâm đi” – dương tử phong cũng không hề nổi giận với phán quan, hắn biết phán quan chỉ là quan tâm đến tiểu nguyệt.
“hy vọng là như ngươi nói, nếu không ta không để yên cho ngươi đâu” – trong lòng phán quan lại bổ sung thêm một câunếu tiểu thư có chuyện thật, thì ta cũng sẽ không yên đâu, sẽ rất thê thảm, vì vậy tiểu thư của ta, tiểu tổ tông, người vạn lần đừng có chuyện gì nha, mà không tiểu thư rất lợi hại, sẽ không có chuyện gì đâu, chắc chắn là như vậy”.
/43
|