Tối hôm qua, cả thất tinh kỳ trải qua một đêm vô cùng náo nhiệt, mọi người cùng uống rượu chơi đùa sáng đêm, Ngọc Nhi và Thiên Vy còn bày trò cá cược, sòng bài huy động được nhiều người ủng hộ, nên tới gần sáng mọi người mới đi nghĩ ngơi.
Trong tân phòng, trên mặt đất hỷ phục hôm qua rơi đầy, còn trên giường thì tân lang đã thức dậy từ lâu, một tay làm gối cho tân nương, một tay đang đặt bên hông của nàng, y đang chăm chú ngắm nhìn tân nương tử của mình, đôi mắt y tràn ngập nhu tình yêu thương, đêm qua y đã làm nàng mệt muốn chết rồi, vì vậy bây giờ mặc dù y đã thức, nhưng lại không dám cử động vì sợ làm nàng thức giấc.
Trải qua một thời gian nữa, lúc này tân nương tử mới từ từ mở mắt, đập vào mắt là hình ảnh tân lang đang nhìn mình chăm chú, trong mắt hắn chỉ có yêu thương cùng dịu dàng, ngoài ra còn một chút thương tiếc.
“còn đau lắm không “ Tử Phong dịu dàng đặt tay lên tấm lưng trắng noãn của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, quan tâm hỏi han, tối qua hắn không biết tiết chế, hết lần này đến lần khác đòi hỏi nàng, ai bảo nàng lại quyến rũ như vậy làm gì a, làm hắn ăn mãi mà không chán, càng muốn ăn thêm nữa, đời này hắn đối với nàng vĩnh viễn không bao giờ chán.
“chàng nghĩ thử xem, tại chàng hết, làm ta bây giờ không biết có xuống giường được không, nếu Ngọc Nhi và Thiên Vy mà biết chuyện này, không cười ta mới là lạ đó”
“xin lỗi là ta sai, đều là lỗi của ta, bây giờ nàng tiếp tục nghĩ ngơi đi, không cần dậy sớm quá” hắn cười nhìn nàng đầy sủng nịnh.
“làm sao được a, hôm nay là ngày đầu tiên sau đêm tân hôn, phải rót trà mời trưởng bối chứ, còn nữa, nếu ta mà không dậy, thì sẽ bị hai a đầu kia cười chết a”
“rót trà mời trưởng bối” hắn có chút ngạc nhiên không ngờ nương tử của hắn lại suy nghĩ đến chuyện này.
“đúng a, thì là sư phụ của chàng và Mạc tiên sinh đó, dù họ không sinh ra chàng, nhưng cũng nuôi dưỡng chàng, người ta nói công sinh thành hơn công dưỡng dục, ta cũng được xem như một nửa con dâu, cũng nên kính trà cho họ chứ”
“Nguyệt nhi, kiếp trước Dương Tử Phong ta đã làm gì tốt, mà kiếp này có thể lấy được một nương tử như nàng thế này” nàng thật sự làm cho hắn cảm động, hắn thật sự càng ngày càng yêu nàng rồi.
“được rồi, đừng nói nữa, chúng ta phải dậy thôi”
“được” hắn gật đầu mỉm cười, dìu nàng dậy, cả hai mặc quần áo, sau đó tiến ra đại sảnh, mọi người đều đã có mặt, đang chuẩn bị ăn sáng thì hai người tiến vào.
“dô, xem ai đây, hôm qua động phòng mà sao hôm nay dậy sớm thế này” Thiên Vy nhìn thấy hai người bước vào thì liền cười trêu chọc.
“đúng đó, bộ tối qua không mệt sao mà lại dậy sớm thế này” Ngọc Nhi cũng hí hửng góp vui
“hai người hình như muốn ăn đòn thì phải” tiểu Nguyệt ngượng ngùng hằng giọng.
“sư huynh, xem ra tối qua huynh không dốc hết sức rồi, muội thấy sư tẩu vẫn còn khỏe ghê nha, hay là công phu trên giường của huynh vốn không được tốt vậy” Linh Nhi tất nhiên cũng không chịu lép vế
“ Mục Linh Nhi, mới sáng sớm muội muốn nghe chửi có phải không” Tử Phong tức giận mắng.
“được rồi, được rồi, mau ngồi xuống cùng ăn nào” Sư phụ Tử Phong thấy vậy thì ra tay giảng hòa.
“đợi đã, sư phụ, trước khi ăn, con và Nguyệt nhi muốn kính trà cho người và Mạc tiên sinh”
“kính trà” Mạc tiên sinh ngạc nhiên
“đúng vậy, đây là ý của Nguyệt nhi, nàng ấy nói hai người có công dưỡng dục con, nàng ấy xem như một nửa con dâu, nên muốn kính trà cho hai người”
“phụt”
“xoảng”
Thừa Ân và Ngọc Nhi, một người thì phun nguyên ngụm trà trong miệng ra, một người thì làm rớt luôn cả tách trà xuống đất.
“ý của tiểu Nguyệt” cả hai cùng đồng thanh
“đúng, là ý của muội, hai người có ý kiến gì sao”
“Ân ca, cậu ấy có phải em gái huynh không vậy” Ngọc nhi nghi ngờ hỏi Thừa Ân
“đúng , là em gái huynh không sai đâu”
“thế hôm nay mặt trời mọc đằng tây hả” Ngọc Nhi nuốt một ngụm nước miếng hỏi tiếp, thật sự không tin vào những gì mình vừa nghe được,
“không có, mặt trời mọc đúng hướng mà, hai người sao vậy” Thiên Vy ngơ ngác không hiểu
“người xưa nói không sai mà, con gái sau khi đi lấy chồng tính tình sẽ thay đổi liền, muội thật sự trưởng thành rồi, không còn là tiểu cô nương hay nhỏng nhẻo với huynh như hồi xưa nữa” Thừa Ân thở nhẹ, quay sang nhìn tiểu Nguyệt cười
“đại ca, cho dù thế nào, huynh vẫn là đại ca của muội mà, yên tâm đi, còn nữa muội không có thay đổi, hai người không cần phản ứng như vậy đâu, chẳng qua muội thấy chuyện này nên làm thôi mà”
“được rồi, hiểu rồi, không cần nói nữa, hiểu mà” Ngọc Nhi huơ tay bảo dừng, chỉ sợ sau này mình không chừng còn thay đổi hơn tiểu Nguyệt, tốt nhất nên dừng đúng lúc, nếu không không chừng sau này mình còn bị chọc đến thê thảm hơn.
“sư phụ, Mạc tiên sinh , mời thượng tọa” tiểu Nguyệt tươi cười nhìn họ, hai vị lão nhân gia, cũng nghe lời làm theo, họ thật sự rất thích đứa “con dâu “ mới này nha, thật là một cô nương hiểu lý lẽ mà.
Hai vị tân lang và tân giai nhân, trên tay cung kính cầm chén trà, quỳ xuống mời hai vị lão nhân gia,
“sư phụ, Mạc tiên sinh, Phong nhi đa tạ hai người , nếu không có hai người, Phong nhi sẽ không có ngày hôm nay, ân tình này, cả đời Phong nhi cũng sẽ không quên”
“sư phụ,Mạc tiên sinh, sau này con sẽ cùng tướng công sẽ cùng nhau hiếu thảo với hai người, hai người là trưởng bối của huynh ấy, thì bắt đầu từ hôm nay cũng là trưởng bối của con, bắt đầu từ hôm nay chỉ cần còn con, con đảm bảo hai người nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, bình an vui vẻ” tiểu Nguyệt vừa nói vừa liếc xéo đám người phán quan và hắc bạch vô thường, những gì ta nói các ngươi đã hiểu hết chưa, đám phán quan không nói, nhất tề gật đầu hiểu ý, họ còn muốn sống a, làm sao mà không hiểu ý cho được, còn Ngọc Nhi và Thừa Ân thì nhìn nhau cười, người khác không hiểu còn họ thì làm sao không hiểu được cơ chứ.
“được, được” hai vị lão nhân gia vô cùng vui mừng nhận lấy tách trà, uống một hơi , sau đó tặng cho đôi trẻ hai phong lì xì, không khí giờ phút này vô cùng vui vẻ, hạnh phúc.
Thấm thoát, đã nửa tháng kể từ khi thành thân, đám người phán quan do nhận được tin từ địa phủ, công việc một mình diêm vương làm không xuể, nên họ đành từ giã quay về, những người còn lại suốt nửa tháng nay đã đi giáp Hàn Sơn, địa thế nơi này họ đã vô cùng rành rẽ, ngoại trừ những người có cặp có đôi, nhưng kẻ còn lại bắt đầu đâm ra chán nản.
“heyyyy” Thiên Vy nằm dài trên ghế than thở
“Thiên Vy a, đừng than thở nữa,đây là lần thứ hai mươi rồi đó” Ngọc Nhi vừa tận hường cảm giác hạnh phúc được Thuận Minh xoa bóp vừa cười nói.
“đúng đó, nếu còn than nữa, tui cứ nghĩ cậu sinh ra gần mỏ than đó, cho nên mới than như vậy” tiểu Nguyệt vừa ăn nho do tướng công mình đút cho vừa trêu chọc.
“các người đều có cặp có đôi, đương nhiên không biết chán rồi” Thiên Vy nhìn họ bực tức
“đúng đó, các người thì làm sao biết chán đây” Linh Nhi cũng nhập bọn, nhìn cảnh tượng người ta có đôi thế này, nàng cũng thấy cô đơn a
(TT: tỷ ơi, khỏi lo, tỷ sẽ nhanh chóng giống họ thôi )
“kỳ chủ, bên ngoài có người từ Vạn gia trang cầu kiến”
“cho vào”
“Vạn gia trang” tiểu Nguyệt quay sang nhìn Tử Phong hỏi, họ là ai
“là nơi sẽ diễn ra đại hội võ lâm năm nay, có lẽ họ đến đưa thiếp mời”
“đại hội võ lâm” Thiên Vy, Ngọc Nhi vừa nghe thì hai mắt sáng rực, có giống trong phim mà họ từng xem không ta.
“tham kiến Dương kỳ chủ” tên đưa thiếp tỏ ra cung kính
“miễn”
“trang chủ phái tại hạ đến đưa thiếp mời tham gia đại hội võ lâm, hy vọng kỳ chủ đến đúng hẹn”
Một thuộc hạ nhận thiếp mời từ tay người kia, trình lên cho Dương Tử Phong, nhưng Dương Tử Phong chưa kịp nhận thì đã bị Tiểu Nguyệt lấy trước, sau khi xem xong tiểu Nguyệt nhìn tên kia nói
“đại hội võ lâm này, thất tinh kỳ sẽ tham gia, hơn nữa cũng sẽ đúng hẹn, ngươi có thể quay về bảo trang chủ của ngươi yên tâm”
“vị đây là” hắn ngạc nhiên trước hành động của tiểu nguyệt, từ trước đến giờ chưa có ai dám trước mặt dương tử phong hành động như vậy, nhưng nhìn vị trí nàng ngồi thì lại ngay bên cạnh dương tử phong, hơn nữa dương tử phong hình như cũng không hề tức giận gì trước hành động này của nàng, thật là đáng ngạc nhiên nha
“phu nhân của ta, Phiên y” tử phong cười giải thích, sẵn tiện nhờ tên kia tung tin tức này ra giang hồ luôn, để cho những tên nam nhân đã từng có ý với nàng từ bỏ ý định, hắn biết rõ, ngoài kia có hai tên nam nhân đang để ý đến nương tử của hắn, vì vậy mượn cơ hội này làm cho bọn họ chết tâm đi, đừng mong giành nương tử của hắn.
“phiên y” tên kia ngạc nhiên tập hai, à không là sốc mới đúng, như vậy dương tử phong sẽ như hổ thêm cánh sao.
“được rồi, tiễn khách” không để hắn hỏi thêm, dương tử phong đã hạ lệnh trước, tên kia được tiễn ra ngoài.
“đại hội võ lâm này, muội nhất định phải đi” Linh nhi nói trước, lần trước không được đi chơi, lần này nhất định phải đi
“ta cũng đi”ngọc nhi và thiên vy cùng đồng thanh, họ háo hức lắm nga.
“ta cũng tham gia” Thừa Ân cũng góp phần, cũng muốn xem cho biết một lần đại hội võ lâm trong truyền thuyết, tất nhiên Thuận Minh thì khỏi nói, ngọc nhi đi đâu hắn theo đó rồi , nên ngoại trừ những người này, cộng thêm tứ đại hộ pháp, là đã tập hợp được nhân lực chuẩn bị lên đường.
___________________
Hôm sau cả bọn cùng cưỡi ngựa rời khỏi thất tinh kỳ hướng đại hội võ lâm thẳng tiến, vì sao cưỡi ngựa hả, vì mấy tiểu thư nhà ta đánh chết cũng không chịu ngồi xe ngựa, nên cưỡi ngựa sướng hơn, dù gì thì lúc còn đi học cũng đã từng học cưỡi ngựa rồi
Tốp người vừa đi vừa ngắm phong cảnh, dù gì cũng không gấp lên đường mà, đi đến trưa thì dừng chân nghĩ tại một trấn nhỏ, liền tìm một quán trọ để nghĩ ngơi, vừa bước vào quán thì đã có người lên tiếng chào hỏi trước
“Phiên Phiên, à không, bây giờ không biết nên gọi nàng là Lãnh cô nương, hay là Dương phu nhân đây, chúng ta lại gặp nhau rồi”
“Đông Phương Tuấn” tiểu nguyệt ngạc nhiên, không ngờ lại gặp hắn ở đây.
Trong tân phòng, trên mặt đất hỷ phục hôm qua rơi đầy, còn trên giường thì tân lang đã thức dậy từ lâu, một tay làm gối cho tân nương, một tay đang đặt bên hông của nàng, y đang chăm chú ngắm nhìn tân nương tử của mình, đôi mắt y tràn ngập nhu tình yêu thương, đêm qua y đã làm nàng mệt muốn chết rồi, vì vậy bây giờ mặc dù y đã thức, nhưng lại không dám cử động vì sợ làm nàng thức giấc.
Trải qua một thời gian nữa, lúc này tân nương tử mới từ từ mở mắt, đập vào mắt là hình ảnh tân lang đang nhìn mình chăm chú, trong mắt hắn chỉ có yêu thương cùng dịu dàng, ngoài ra còn một chút thương tiếc.
“còn đau lắm không “ Tử Phong dịu dàng đặt tay lên tấm lưng trắng noãn của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, quan tâm hỏi han, tối qua hắn không biết tiết chế, hết lần này đến lần khác đòi hỏi nàng, ai bảo nàng lại quyến rũ như vậy làm gì a, làm hắn ăn mãi mà không chán, càng muốn ăn thêm nữa, đời này hắn đối với nàng vĩnh viễn không bao giờ chán.
“chàng nghĩ thử xem, tại chàng hết, làm ta bây giờ không biết có xuống giường được không, nếu Ngọc Nhi và Thiên Vy mà biết chuyện này, không cười ta mới là lạ đó”
“xin lỗi là ta sai, đều là lỗi của ta, bây giờ nàng tiếp tục nghĩ ngơi đi, không cần dậy sớm quá” hắn cười nhìn nàng đầy sủng nịnh.
“làm sao được a, hôm nay là ngày đầu tiên sau đêm tân hôn, phải rót trà mời trưởng bối chứ, còn nữa, nếu ta mà không dậy, thì sẽ bị hai a đầu kia cười chết a”
“rót trà mời trưởng bối” hắn có chút ngạc nhiên không ngờ nương tử của hắn lại suy nghĩ đến chuyện này.
“đúng a, thì là sư phụ của chàng và Mạc tiên sinh đó, dù họ không sinh ra chàng, nhưng cũng nuôi dưỡng chàng, người ta nói công sinh thành hơn công dưỡng dục, ta cũng được xem như một nửa con dâu, cũng nên kính trà cho họ chứ”
“Nguyệt nhi, kiếp trước Dương Tử Phong ta đã làm gì tốt, mà kiếp này có thể lấy được một nương tử như nàng thế này” nàng thật sự làm cho hắn cảm động, hắn thật sự càng ngày càng yêu nàng rồi.
“được rồi, đừng nói nữa, chúng ta phải dậy thôi”
“được” hắn gật đầu mỉm cười, dìu nàng dậy, cả hai mặc quần áo, sau đó tiến ra đại sảnh, mọi người đều đã có mặt, đang chuẩn bị ăn sáng thì hai người tiến vào.
“dô, xem ai đây, hôm qua động phòng mà sao hôm nay dậy sớm thế này” Thiên Vy nhìn thấy hai người bước vào thì liền cười trêu chọc.
“đúng đó, bộ tối qua không mệt sao mà lại dậy sớm thế này” Ngọc Nhi cũng hí hửng góp vui
“hai người hình như muốn ăn đòn thì phải” tiểu Nguyệt ngượng ngùng hằng giọng.
“sư huynh, xem ra tối qua huynh không dốc hết sức rồi, muội thấy sư tẩu vẫn còn khỏe ghê nha, hay là công phu trên giường của huynh vốn không được tốt vậy” Linh Nhi tất nhiên cũng không chịu lép vế
“ Mục Linh Nhi, mới sáng sớm muội muốn nghe chửi có phải không” Tử Phong tức giận mắng.
“được rồi, được rồi, mau ngồi xuống cùng ăn nào” Sư phụ Tử Phong thấy vậy thì ra tay giảng hòa.
“đợi đã, sư phụ, trước khi ăn, con và Nguyệt nhi muốn kính trà cho người và Mạc tiên sinh”
“kính trà” Mạc tiên sinh ngạc nhiên
“đúng vậy, đây là ý của Nguyệt nhi, nàng ấy nói hai người có công dưỡng dục con, nàng ấy xem như một nửa con dâu, nên muốn kính trà cho hai người”
“phụt”
“xoảng”
Thừa Ân và Ngọc Nhi, một người thì phun nguyên ngụm trà trong miệng ra, một người thì làm rớt luôn cả tách trà xuống đất.
“ý của tiểu Nguyệt” cả hai cùng đồng thanh
“đúng, là ý của muội, hai người có ý kiến gì sao”
“Ân ca, cậu ấy có phải em gái huynh không vậy” Ngọc nhi nghi ngờ hỏi Thừa Ân
“đúng , là em gái huynh không sai đâu”
“thế hôm nay mặt trời mọc đằng tây hả” Ngọc Nhi nuốt một ngụm nước miếng hỏi tiếp, thật sự không tin vào những gì mình vừa nghe được,
“không có, mặt trời mọc đúng hướng mà, hai người sao vậy” Thiên Vy ngơ ngác không hiểu
“người xưa nói không sai mà, con gái sau khi đi lấy chồng tính tình sẽ thay đổi liền, muội thật sự trưởng thành rồi, không còn là tiểu cô nương hay nhỏng nhẻo với huynh như hồi xưa nữa” Thừa Ân thở nhẹ, quay sang nhìn tiểu Nguyệt cười
“đại ca, cho dù thế nào, huynh vẫn là đại ca của muội mà, yên tâm đi, còn nữa muội không có thay đổi, hai người không cần phản ứng như vậy đâu, chẳng qua muội thấy chuyện này nên làm thôi mà”
“được rồi, hiểu rồi, không cần nói nữa, hiểu mà” Ngọc Nhi huơ tay bảo dừng, chỉ sợ sau này mình không chừng còn thay đổi hơn tiểu Nguyệt, tốt nhất nên dừng đúng lúc, nếu không không chừng sau này mình còn bị chọc đến thê thảm hơn.
“sư phụ, Mạc tiên sinh , mời thượng tọa” tiểu Nguyệt tươi cười nhìn họ, hai vị lão nhân gia, cũng nghe lời làm theo, họ thật sự rất thích đứa “con dâu “ mới này nha, thật là một cô nương hiểu lý lẽ mà.
Hai vị tân lang và tân giai nhân, trên tay cung kính cầm chén trà, quỳ xuống mời hai vị lão nhân gia,
“sư phụ, Mạc tiên sinh, Phong nhi đa tạ hai người , nếu không có hai người, Phong nhi sẽ không có ngày hôm nay, ân tình này, cả đời Phong nhi cũng sẽ không quên”
“sư phụ,Mạc tiên sinh, sau này con sẽ cùng tướng công sẽ cùng nhau hiếu thảo với hai người, hai người là trưởng bối của huynh ấy, thì bắt đầu từ hôm nay cũng là trưởng bối của con, bắt đầu từ hôm nay chỉ cần còn con, con đảm bảo hai người nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, bình an vui vẻ” tiểu Nguyệt vừa nói vừa liếc xéo đám người phán quan và hắc bạch vô thường, những gì ta nói các ngươi đã hiểu hết chưa, đám phán quan không nói, nhất tề gật đầu hiểu ý, họ còn muốn sống a, làm sao mà không hiểu ý cho được, còn Ngọc Nhi và Thừa Ân thì nhìn nhau cười, người khác không hiểu còn họ thì làm sao không hiểu được cơ chứ.
“được, được” hai vị lão nhân gia vô cùng vui mừng nhận lấy tách trà, uống một hơi , sau đó tặng cho đôi trẻ hai phong lì xì, không khí giờ phút này vô cùng vui vẻ, hạnh phúc.
Thấm thoát, đã nửa tháng kể từ khi thành thân, đám người phán quan do nhận được tin từ địa phủ, công việc một mình diêm vương làm không xuể, nên họ đành từ giã quay về, những người còn lại suốt nửa tháng nay đã đi giáp Hàn Sơn, địa thế nơi này họ đã vô cùng rành rẽ, ngoại trừ những người có cặp có đôi, nhưng kẻ còn lại bắt đầu đâm ra chán nản.
“heyyyy” Thiên Vy nằm dài trên ghế than thở
“Thiên Vy a, đừng than thở nữa,đây là lần thứ hai mươi rồi đó” Ngọc Nhi vừa tận hường cảm giác hạnh phúc được Thuận Minh xoa bóp vừa cười nói.
“đúng đó, nếu còn than nữa, tui cứ nghĩ cậu sinh ra gần mỏ than đó, cho nên mới than như vậy” tiểu Nguyệt vừa ăn nho do tướng công mình đút cho vừa trêu chọc.
“các người đều có cặp có đôi, đương nhiên không biết chán rồi” Thiên Vy nhìn họ bực tức
“đúng đó, các người thì làm sao biết chán đây” Linh Nhi cũng nhập bọn, nhìn cảnh tượng người ta có đôi thế này, nàng cũng thấy cô đơn a
(TT: tỷ ơi, khỏi lo, tỷ sẽ nhanh chóng giống họ thôi )
“kỳ chủ, bên ngoài có người từ Vạn gia trang cầu kiến”
“cho vào”
“Vạn gia trang” tiểu Nguyệt quay sang nhìn Tử Phong hỏi, họ là ai
“là nơi sẽ diễn ra đại hội võ lâm năm nay, có lẽ họ đến đưa thiếp mời”
“đại hội võ lâm” Thiên Vy, Ngọc Nhi vừa nghe thì hai mắt sáng rực, có giống trong phim mà họ từng xem không ta.
“tham kiến Dương kỳ chủ” tên đưa thiếp tỏ ra cung kính
“miễn”
“trang chủ phái tại hạ đến đưa thiếp mời tham gia đại hội võ lâm, hy vọng kỳ chủ đến đúng hẹn”
Một thuộc hạ nhận thiếp mời từ tay người kia, trình lên cho Dương Tử Phong, nhưng Dương Tử Phong chưa kịp nhận thì đã bị Tiểu Nguyệt lấy trước, sau khi xem xong tiểu Nguyệt nhìn tên kia nói
“đại hội võ lâm này, thất tinh kỳ sẽ tham gia, hơn nữa cũng sẽ đúng hẹn, ngươi có thể quay về bảo trang chủ của ngươi yên tâm”
“vị đây là” hắn ngạc nhiên trước hành động của tiểu nguyệt, từ trước đến giờ chưa có ai dám trước mặt dương tử phong hành động như vậy, nhưng nhìn vị trí nàng ngồi thì lại ngay bên cạnh dương tử phong, hơn nữa dương tử phong hình như cũng không hề tức giận gì trước hành động này của nàng, thật là đáng ngạc nhiên nha
“phu nhân của ta, Phiên y” tử phong cười giải thích, sẵn tiện nhờ tên kia tung tin tức này ra giang hồ luôn, để cho những tên nam nhân đã từng có ý với nàng từ bỏ ý định, hắn biết rõ, ngoài kia có hai tên nam nhân đang để ý đến nương tử của hắn, vì vậy mượn cơ hội này làm cho bọn họ chết tâm đi, đừng mong giành nương tử của hắn.
“phiên y” tên kia ngạc nhiên tập hai, à không là sốc mới đúng, như vậy dương tử phong sẽ như hổ thêm cánh sao.
“được rồi, tiễn khách” không để hắn hỏi thêm, dương tử phong đã hạ lệnh trước, tên kia được tiễn ra ngoài.
“đại hội võ lâm này, muội nhất định phải đi” Linh nhi nói trước, lần trước không được đi chơi, lần này nhất định phải đi
“ta cũng đi”ngọc nhi và thiên vy cùng đồng thanh, họ háo hức lắm nga.
“ta cũng tham gia” Thừa Ân cũng góp phần, cũng muốn xem cho biết một lần đại hội võ lâm trong truyền thuyết, tất nhiên Thuận Minh thì khỏi nói, ngọc nhi đi đâu hắn theo đó rồi , nên ngoại trừ những người này, cộng thêm tứ đại hộ pháp, là đã tập hợp được nhân lực chuẩn bị lên đường.
___________________
Hôm sau cả bọn cùng cưỡi ngựa rời khỏi thất tinh kỳ hướng đại hội võ lâm thẳng tiến, vì sao cưỡi ngựa hả, vì mấy tiểu thư nhà ta đánh chết cũng không chịu ngồi xe ngựa, nên cưỡi ngựa sướng hơn, dù gì thì lúc còn đi học cũng đã từng học cưỡi ngựa rồi
Tốp người vừa đi vừa ngắm phong cảnh, dù gì cũng không gấp lên đường mà, đi đến trưa thì dừng chân nghĩ tại một trấn nhỏ, liền tìm một quán trọ để nghĩ ngơi, vừa bước vào quán thì đã có người lên tiếng chào hỏi trước
“Phiên Phiên, à không, bây giờ không biết nên gọi nàng là Lãnh cô nương, hay là Dương phu nhân đây, chúng ta lại gặp nhau rồi”
“Đông Phương Tuấn” tiểu nguyệt ngạc nhiên, không ngờ lại gặp hắn ở đây.
/43
|