Phù Dung Vương Phi

Chương 123: Hương vị của hạnh phúc

/134


Lạnh Thành vẫn là một cảnh yên bình, trong Lưu Vân sơn trang, chim hót hoa thơm như trước. Vài ngày nữa người của Tô gia sẽ tới Lạnh Thành, vì đây là lần đầu tiên họ gặp cháu nên mỗi người đều nói cười không ngừng miệng. Cưng chiều hai đứa nhỏ chỉ kém không thể hái sao trên trời xuống cho họ.

Tình hình ở biên cảnh lại tràn ngập không khí tiêu điều xơ xác khiến người không thở nổi.

Rất nhiều người dân không phân nam hay nữ, già hay trẻ, dưới sự áp giải của quan binh, sắc mặt hoảng sợ, bước đi nghiêng ngã rời khỏi biên cảnh. Có nữ nhân khóc sướt mướt, có những người ôm trẻ nhỏ còn quấn tã, có người tóc bạc trắng, hay lão ông bảy mươi, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ bi ai tịch mịch.

Dưới tường thành là tiếng kèn ô ô lập tức vang vọng tới bên trong thành, vô số binh lính như đàn kiến đều chạy ra bên ngoài tập hợp, ngay cả những binh lính đang mua vui nghỉ ngơi khi nghe được tiếng kèn hiệu đều gấp rút chuẩn bị rồi chạy đến, không đầy nửa khắc, hơn mười vạn đại quân dĩ nhiên tập hợp xong, đầu người đen nghịt chen chút như nêm.

Đây là tòa thành trì thứ nhất bị quân địch tấn công!

Tướng quân cầm đầu, khuôn mặt tuấn lãng, năm tháng đã để lại dấu vết trên mặt hắn, khóe môi vẫn tàn khốc như trước, đôi mắt cũng hung ác nham hiểm như cũ, lại thêm vào vẻ kiên quyết mông lung.

Phượng Quân Chính——năm năm trước thua dưới tay Sở Cảnh Mộc, Tấn vương đã trở lại. Hắn dẫn theo Hàn gia quân và quân đội của tướng quân hoàng thành bị thu phục đã hùng hổ trở lại.

Sở Cảnh Mộc không màng đến quân vụ còn Lưu Phong ở phía nam trời cao đường xa, hắn ở biên cảnh, khổ tâm năm năm, cuối cùng cũng thành công thu phục tất cả quân đội. Hắn đã không còn giống năm năm trước vội vàng nóng nảy và thiếu kiên nhẫn như vậy, năm tháng đã rèn luyện hắn càng thêm thành thục.

Để thực hiện lời thề của hắn, trở về đoạt lại tất cả thuộc về hắn.

Phía sau là cây cờ lớn trên đó có một chữ Tấn thật lớn, tung bay phần phật trong gió, phía sau là tướng sĩ nhiệt huyết sôi trào, hò hét vang đội, trống trận rền vang, vô số tiếng reo hò của nam nhi cùng tiếng chiên trống hòa vào nhau, tạo thành một không khí sôi động lòng người.

Trên lưng ngựa chiến, mặt Phượng Quân Chính không đổi sắc, ánh mắt tàn nhẫn tăng vọt, đột nhiên rút kiếm bên thắt lưng ra, vung lên tạo thành một vệt sáng trong không trung, ánh vào đôi mắt tàn khốc, càng hiện lên sát khí dày đặc.

Ánh mắt nhìn thật chăm chú về phía đầu tường, cửa thành đóng chặt, màu đỏ thắm của mặt trời giống như bất lực không thể ngăn cản được khí thế như chẻ tre đó.

Cánh tay dùng sức một chút, vung lên trong không trung, thật mạnh mẽ phun ra một chữ, “Tiến!”

Chân kẹp bụng ngựa, xông lên phía trước, phía sau hắn là hơn một ngàn vạn kỵ vệ bộ binh mặc khôi giáp, trong nháy mắt lột xác thành một ngàn vạn con mãnh thú khát máu, ùa vào thành trì.

Nội loạn lần thứ hai của Phượng Thiên hoàng triều được mở màn như thế.

Hoàng cung, tại Di Trữ Cung.

Mùi hoa thơm tỏa ra khắp nơi, ánh nắng ấm áp chiếu rọi, giữa đôi mày của Du Nhã không thể dấu vẻ ưu sầu, nhíu chặt lại. Dáng người gầy yếu đứng dưới ánh mặt trời, càng có vẻ đơn bạc.

Tuyết Nguyệt và Băng Nguyệt đứng sau lưng nàng, lẳng lặng bảo vệ. Hai ngày nay vẻ ưu sầu trên mi của nàng càng nhiều, lòng cũng càng thêm trầm trọng.

Một âm thanh ầm ỹ truyền vào trong cung cho biết Phượng Quân Úy đã đến.

Sau khi lâm triều, hắn đi về cung của mình thay đổi triều phục rồi đến thẳng Di Trữ Cung, chưa bao giờ hắn mặc long bào ở đây mà chỉ mặc trang phục thường ngày, trên mặt lúc này cũng mệt mỏi rất nhiều.

Du Nhã quay lại hành lễ, “Nô tì tham kiến Hoàng Thượng!”

“Miễn! đang suy nghĩ gì tập trung như vậy?” Phượng Quân Úy đến gần bên người nàng, bình tĩnh không có biểu tình gì.

“Hôm nay hoa nở rất đẹp, nô tì đang ngắm hoa!” Nàng thu lại vẻ ưu sầu vừa rồi, thay vào đó là một thái độ thờ ơ….

“Hạo nhi đâu?”

“Đang ngủ trưa!” Du Nhã nhìn sắc mặt mệt mỏi của hắn, bình tĩnh đáp lại. Thật không ngờ hai người họ đã có đứa con gần ba tuổi, nhưng họ lại không giống một đôi vợ chồng.

Ngay cả khi nói chuyện với nhau cũng lợt lạt thờ ơ, tuyệt đối không giống một đôi vợ chồng đã lấy nhau năm năm mà giống như hai người xa lạ. Phượng Quân Úy nhìn ánh mắt của nàng thật sâu, đôi mắt trong sáng, giống như thấm nhuần tất cả, có rất nhiều chuyện hắn thật sự hối hận, nhất là khi nhìn vào đôi mắt này càng làm cho hắn cảm thấy có sự phức tạp nói không thành lời.

Hắn tình nguyện Du Nhã có thể giống như trước, mặc dù đối với hắn không thân mật nhưng cũng tốt hơn sự lạnh lùng hiện tại nhiều lắm.

Không có lời gì để nói với nhau, là khoảng cách xa xôi trong lúc đó của hai người họ.

Là do hắn một tay tạo thành cục diện hôm nay. Không thể trách người khác được.

“Lưu Phong đã lãnh binh đi biên quan trước, hi vọng có thể giữ được Đồng Quan!” Hắn thở phào nhẹ nhõm, nhàn nhạt liếc nàng một cái.

Du Nhã ngước mắt lên nhìn thẳng hắn thật lâu sau đó nói “Nói thực ra, ca ca có thể nắm chắc trận này không?”

“Chuyện này ngươi phải hỏi Lưu Phong, không phải hỏi ta!” Ở trước mặt nàng hắn chưa bao giờ dùng chữ trẫm.

Lại là sự yên lặng…

Du Nhã lo lắng nhưng không để hiện ra mặt, vài năm qua nàng đã hiểu được trầm mặc và lạnh lùng là phương pháp tốt nhất để bảo vệ mình.

“Ngươi thật sự không có tin tức của muội muội sao?” Phượng Quân Úy hỏi.

Du Nhã cười lạnh nói “Làm thế nào? Muội muội của ta rời khỏi vương phủ, năm năm không trở lại kinh thành, người của ta ở thâm cung đại viện là một nhà giam hoa lệ, sao có thể biết được tin tức của nàng.”

“Ngươi vẫn còn trách ta?” Hắn cười khổ hỏi.

“Hoàng Thượng nói quá lời, nô tì không dám!” Chỉ một câu nàng đã đem địa vi phân biệt rõ ràng.

“Du nhi, đây không phải là lúc nóng nảy, hiện tại tình hình ở biên cảnh rất căng thẳng, nếu Lưu Phong không thể giữ được Đồng Quan, chịu nỗi khổ của chiến loạn sẽ là vô số dân chúng, có thể khiến tính mạng của ca ca ngươi gặp nguy hiểm, ngay cả chuyện này ngươi còn có thể thờ ơ sao?” Phượng Quân Úy lạnh lùng thốt ra, nhếch môi cười khổ. “Sở vương rời kinh thành đã năm năm, hoàn toàn không có tin tức, ngươi cho là Sở Cảnh Mộc khi nghe đến tình hình biên cảnh sẽ thờ ơ sao? Sở gia quân là do một tay hắn đào tào, nếu giao cho Lưu Phong không đủ ăn ý, sức chiến đấu cũng giảm xuống, vô cớ lãng phí không biết bao nhiêu nam nhi đầy nhiệt huyết, chỉ có Sở Cảnh Mộc mới có thể phát huy hết trình độ tốt nhất của họ. Nếu không quân ta cùng quân địch binh lực ngang nhau, dưới tình huống lương thảo không đủ, ngươi nghĩ rằng ca ca của ngươi có thể toàn thân trở về sao?”

Du Nhã quay mặt qua chỗ khác, sao nàng không biết những điều hắn nói, chính là……

“Chẳng lẽ vì hận ta, ngươi thật sự đối với chuyện gì cũng đều thờ ơ? Lần trước chuyện của Hạo nhi, ta……”

“Đủ rồi!” Du Nhã căm giận trừng mắt hắn, đôi mắt ẩn chứa ý hận rõ ràng, “Ngươi không xứng nói tới con, cũng không xứng là phụ thân của con!”

Lời nói của Du Nhã như kim đâm vào khiến lòng hắn co rút lại.

Nhìn nàng thật sâu liếc một cái, Phượng Quân Úy hơi thở dài “Ở trong mắt ngươi ta không phải là hoàng đế tốt, cũng không phải trượng phu tốt, lại càng không phải là phụ thân tốt, đúng không?”

Du Nhã không nói gì…

Phượng Quân Úy nhắm mắt lại khi mở ra đã trở nên lạnh lùng, không hề có vẻ bi thương vừa rồi, dường như ánh mắt kia chính là ảo giác của Du Nhã. Hắn cười lạnh nói “ Điều kiện ngưng chiến duy nhất của Phượng Quân Chính chính là Lưu Phù Nhã, bất luận thế nào ta nhất định phải bức Sở Cảnh Mộc quay về!”

Hắn không hề quay đầu lại đi ra khỏi Di Trữ Cung.

Đêm dỗ hai đứa con ngủ xong, Lục Phù đi ra khỏi phòng, trăng treo trên ngọn cây, khiến lòng anh hùng thêm sầu muộn. Nàng bước từng bước xuống bậc thang, trong đình viện cành liễu mềm mại rũ xuống, tán um tùm, mưa móc thâm nồng, từng giọt từng giọt, thấm vào trong tim của nàng.

Chiến tranh trong dự kiến của nàng, không phải do người Hung Nô gây ra mà là do hắn gây ra.

Phượng Quân Úy là một hoàng đế tốt, năm năm qua, quốc thái dân an, khắp nơi thái bình. Trị nước anh minh được dân chúng ca ngợi, tất cả kinh tế đều chậm rãi hồi sinh, giống như một đứa nhỏ chịu đủ mọi gian khổ, chậm rãi chữa lành vết thương, sao có thể để bị thương một lần nữa.

Chỉ cần quốc thái dân an, cần gì phải để ý là người nào đứng đầu thiên hạ, cần gì phải để ý chính mình từng mất đi cái gì, từng được cái gì. Cần gì phải để ý sắp phải chia ly và sống chết không ngờ tới.

Sau khi nàng sinh ra, từ nhỏ đi theo Lưu Đình, trong cơ thể ẩn chứa một sự kiên cường và lo lắng cho người trong thiên hạ, mặc dù không thể phân ưu với người trong thiên hạ, nhưng cũng sẽ không tha cho người khiến thiên hạ náo động. Khi còn nhỏ là Lưu Đình, trưởng thành là Sở Cảnh Mộc, hai nam nhân quan trọng nhất trong cuộc sống của nàng đều là võ tướng, vì lê dân bá tánh không tiết hi sinh tất cả. Nàng làm sao có thể ích kỷ giữ hắn ở bên người, không màng đến sự sống chết của người trong thiên hạ.

Triều đình đã ra bố cáo, ra lệnh cho Sở Vương quay về kinh……

Mật thám của Phượng Quân Úy cũng đang tìm chỗ ở của Sở Vương…..

Còn Sở Cảnh Mộc trái lại ở trong Lưu Vân sơn trang không ra khỏi cửa, cả ngày chơi đùa với hai đứa con….

Nhưng Lục Phù có thể nhận ra được vẻ ưu sầu giữa mày của hắn càng ngày càng trầm trọng, chiến tranh mới xảy ra ngày thứ mười, Phượng Quân Chính đã liên tục đánh hạ bốn tòa thành trì. Khí thế hung ác như hổ báo, mạnh mẽ dị thường. Lạnh Thành đã sắp cảm giác được không khí căng thẳng của chiến tranh, bởi vì đường bộ giữa Lạnh Thành và Đồng Quan mỗi ngày đều có vô số dân cư chạy nạn chạy vào Lạnh Thành.

Dân trong thành đã lâm vào thế chim sợ cành cong, có thể thấy được tình hình ở biên cảnh thảm thiết đến cỡ nào. Trong bốn vị tướng quân giữ thành, ba vị kiên trì một mất một còn, một vị bỏ thành mà chạy. Quân coi giữ ở bốn thành trì toàn quân bị diệt chết rất thảm thương và thật nghiêm trọng.

Dân chạy nạn bỏ thành mà chạy, cảnh máu chảy thành sông tràn ngập toàn bộ biên cảnh.

Còn trượng phu của nàng, người trượng phu có thể ngăn cản trận náo động này đang cùng đứa nhỏ của nàng tìm về những năm tháng đã mất, chỉ vì hắn đã đáp ứng nàng.

Cho dù có xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không rời khỏi nàng và hai đứa nhỏ.

Nước và nhà, bên nào nặng bên nào nhẹ, vì nhà của mình nàng có thể nhẫn tâm bỏ qua hàng ngàn hàng vạn nhà của người khác hay sao?

Lúc có chiến loạn, cái gì là yêu, cái gì là nhà, nhà của nàng là nhà, nhà của người khác không phải sao? Nhìn hoàn cảnh của mình nghĩ đến người khác, đứa nhỏ của những người khác ở trong cảnh loạn lạc tìm kiếm một hơi thở, làm sao nàng muốn để cho đứa nhỏ của nàng gặp sự sợ hãi giống như vậy, tàn khốc giống như vậy…

Sưởi ấm lòng người chính là nhà, thật ra đó chỉ là một danh từ, thứ thật sự khiến lòng người ấm áp là tấm lòng.

“Phụ thân….. Nếu người ở trên trời linh thiêng, nhất định hi vọng hắn trở về, đúng không?” Lục Phù ngửa đầu, nhìn trăng sáng, hơi mỉm cười.

Ý cười trong trẻo, nàng bước đi, hướng về đình viện mà đi.

Những chiếc là dập dềnh dưới hồ, trăng soi đáy nước, gió đêm nhè nhẹ thổi qua, khiến mặt hồ gợn sóng.

Lưu Vân sơn trang có một cái hồ nhỏ, vào mùa xuân hoa sen nở đầy hồ tỏa ra mùi hương thơm ngát.

Tại ngôi đình giữa hồ, có một bầu rượu ngon, hai cái chén ngọc, và món điểm tâm—— đó là món Đoàn viên. Hai màu trắng và vàng quyện vào nhau, thật hài hòa mà xinh đẹp. Một dáng người toàn thân màu nguyệt sắc khoanh tay đứng đó, ngẩng đầu nhìn ánh trăng chăm chú, Lục Phù đứng ở phía sau chỉ lẳng lặng nhìn, rồi nhìn lại dĩa điểm tâm trên bàn nàng đã hiểu được tâm tư của hắn.

Hắn đã quyết định thật tốt rồi!

Bên hông là vạt áo màu xanh lam, bay bay theo gió, tiêu sái bốn phía. Mái tóc dài được buộc lại bằng khăn da trời màu xanh, đưa lưng về phía nàng, dù thấy không rõ biểu tình trên mặt hắn, nhưng cả người lại tản ra một loại khí chất trầm ổn dày đặc, đứng đó đội trời đạp đất khí thế hiên ngang, ánh trăng rọi vào khiến cho dáng người cao lớn đó như được bao phủ bởi một vầng sáng.

Nháy mắt kia Lục Phù hồi tưởng đến lần đầu tiên gặp Sở Cảnh Mộc ở Hà Nam, trên người hắn toát ra vẻ uy nghiêm mãnh liệt, chỉ có tướng quân nơi chiến trường mới có hơi thở trầm ổn này.

Nếu là thời điểm thái bình, dĩ nhiên nàng hi vọng hắn mỗi lúc mỗi nơi đều có thể ở bên người nàng và đứa nhỏ, đánh đàn cùng nàng, chơi cờ đỏ xanh. Nhưng hiện tại là thời loạn, người trong thiên hạ đang gặp cảnh nhà tan cửa nát uy hiếp, sao nàng có thể ích kỷ như vậy!

Nàng là một nữ nhân kiên cường, phải làm cho hắn an tâm xông pha sa trường, bảo vệ quốc gia, bảo vệ lê dân bá tánh. Trước kia lúc ở trong cung, từng oán hận hắn, cảm thấy nàng không bằng Phượng Thiên, chính là hiện tại gặp phải lựa chọn như vậy nàng mới hiểu được sự giằng co và chịu đựng của Sở Cảnh Mộc trong lúc đó gian khổ như thế nào.

Lục Phù đi từng bước một, dọc theo cây cầu gỗ đến gần đình nghỉ mát, liếc liếc điểm tâm trên bàn đá. Ở Lạnh Thành chỉ có Sở Cảnh Mộc mới có thể làm được món điểm tâm này.

“Tiểu tử kia đều đã ngủ?” Sở Cảnh Mộc xoay người lại, gương mặt thanh nhuận tươi cười có thể so với gió xuân tháng ba thổi vào mặt, vẻ ưu sấu nơi đuôi lông mày bởi vì nụ cười này đã không còn sót lại chút gì.

Lục Phù cười nhìn hắn, xoay mặt hắn lại, vẻ mặt so với năm năm trước càng thêm trắng nõn, bởi vì đã lâu không nhìn thấy ánh mặt trời, tái nhợt như tờ giấy, cũng không giảm vẻ tuấn dật, càng làm cho vẻ phong độ của hắn giống như một công tử mặt ngọc, mà không phải là tướng quân nơi sa trường. Nàng đến gần hắn, giơ tay nắm bàn tay to của hắn, thật tỉ mỉ cảm nhận hoa văn và sự ấm áp trong lòng bàn tay hắn, ngẩng đầu cười hỏi.”Thực phiền sao?”

Hắn lắc đầu, dưới nước soi bóng của hai người, cũng phản chiếu sự mâu thuẫn và giằng co trong lòng hắn.

“Vương gia, quân đội của ca ca nhanh chóng sẽ vào Lạnh Thành, ta ra lệnh cho Vô Danh cũng đến Lạnh Thành, trợ giúp họ đi bằng đường thủy, rất nhanh có thể tới biên quan.” Lục Phù thản nhiên nói xong, hiện tại tất cả binh lực đều đã sắp xuất phát, vài năm nay Lưu Phong ở phía nam chiêu binh mãi mã còn có Sở gia quân, miễn cưỡng cũng có thể đối đầu với quân đội của Tấn vương, có thể duy trì thế cân bằng về mặt sức mạnh.

Nhưng theo tinh thần chiến đấu mà nói, quân đội của Lưu Phong bị thua sút, bởi vì rất nhiều binh lính mới được huấn luyện, dù sao cũng không trãi qua chiến trường vì vậy thiếu kinh nghiệm là chuyện tất yếu.

“Khi nào Vô Danh đến?”

“Sáng mai!” Nàng cười nói. Lặng im một lát, Lục Phù nắm chặt tay hắn, cười cười: “Trong lòng Vương gia không phải có quyết định rồi sao?”

“Cái gì đều không thể gạt được ngươi!” Hắn cười ấp áp với nàng, hôm nay hắn tươi cười đặc biệt nhiều. Bàn tay to của Sở Cảnh Mộc vươn ra ôm nàng vào ngực, ôm thật chặt, cái gì cũng chưa nói, cứ ôm như vậy.

Lục Phù cười, cũng ôm chặt thắt lưng gầy của hắn, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể hắn, không bao lâu nữa hắn cũng sắp đi, lúc này đây nàng cam tâm tình nguyện để hắn đi, để cho hắn rời khỏi ba mẹ con nàng vì tất cả người trong thiên hạ.

“Vương gia nhất định sẽ bình an trở về đúng không?” Lục Phù cười nghịch ngợm, cười giống như một yêu tinh, để yêu cầu một lời hứa hẹn, hứa hẹn khiến nàng yên tâm, nàng tin tưởng trên chiến trường Sở Cảnh Mộc sẽ anh dũng giết địch.

“Yên tâm! Nhất định sẽ trở về, ta còn chưa thương yêu hai đứa nhỏ đủ, yêu đủ Phù nhi, nhất định sẽ mau chóng trở về!” Bàn tay to của Sở Cảnh Mộc dịu dàng vuốt ve những sợi tóc của nàng, giọng điệu kiên định, ánh trăng rọi vào gương mặt hắn hiện lên vẻ mông lung nhưng dịu dàng vô cùng… còn có vẻ lo lắng…

Lục Phù nhu thuận dựa vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, do dự một lát, mím chặt môi, “Ngày đó ta cùng nàng rơi vào……”

“Phù nhi……” Sở Cảnh Mộc hơi đẩy nàng ra, nhìn vào đôi mắt đen của nàng, chậm rãi lắc đầu, “Cái gì cũng đừng nói, ta tin tưởng ngươi!”


/134

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status