Edit: Y Giai
Trong dự liệu, khi tỉnh lại đã không thấy thân ảnh Long Hiên đế.
Sau khi Phù Lạc mặc tốt rồi, cho hai người Bích Ngô Lộng Ảnh ra ngoài, lại dây thừng cột vào trên khung cửa sổ. Nhưng lần này nàng không từ cửa sổ rời đi, ngược lại từ cửa mà ra, xoay người vào một phòng khác.
Trong phòng này Phù Lạc đã nhờ người chuẩn bị trước lương khô, người nọ chắc hẳn đã sớm phân phó tiểu nhị không được tới quấy rầy. Phù Lạc lẳng lặng ngồi ở bên giường, trong lòng lại sóng gió quay cuồng.
Buông tha cho chạy trốn, đó là không có khả năng.
Nhưng nếu bị bắt lại, kết cục có thể sẽ thê thảm vô cùng.
Chỉ là vừa nghĩ tới nếu lại đối mặt Long Hiên đế, đối mặt với rất nhiều nữ nhân kia, Phù Lạc không thể chịu đựng được. Trước kia nàng không có tâm, cho nên hết thảy nàng đều không để ý. Nhưng bây giờ, vì cái gì mà Lộng Ảnh nhất định phải vạch trần một lớp giấy cuối cùng này chứ, có lẽ, có lẽ mình còn có thể ở lại bên cạnh hắn một lúc.
Phù Lạc lắc đầu, mình đang suy nghĩ cái gì đây, hắn, mình nhất định sẽ không tha thứ.
Nếu chạy trốn thành công, thì kế tiếp bản thân nên làm cái gì?
Ngày sau, không thể trở về được.
Kiếm tiền đương nhiên là nhiệm vụ thiết yếu.
Con đường kiếm tiền của nữ tử xuyên qua từ trước đến nay đều là đứng đầu thanh lâu, vận khí của mình cũng sẽ tốt như các nàng ư? Thanh lâu thật sự dễ dàng xoay chuyển ở trong lòng bàn tay như vậy sao?
Con đường thứ hai chế y. Việc này cần phí tổn, cần nhân lực. Mặc dù mình có thể thiết kế, nhưng chắc là sẽ không may, cũng không gặp được đồng bọn để hợp tác, mình quả quyết không thể xuất đầu lộ diện, đây không phải là tự tìm đường chết sao?
Con đường thứ ba trù nghệ. Giờ này khắc này mới hối hận lúc trước vì sao không học nấu cơm thật tốt chứ? Sớm biết phải xuyên qua, nhất định đã huấn luyện bản thân đủ các kiểu kỹ năng thành người mọi thứ đều thông rồi.
Con đường thứ tư bán trà hương. Việc này vẫn có khả năng cao, nhưng một phối phương mình cũng không nhớ được à.
Trong lúc miên man suy nghĩ lại nghe được động tĩnh bên ngoài. Chắc là Bích Ngô Lộng Ảnh đến thông báo bữa trưa đã phát hiện Phù Lạc mất tích cùng dây thừng trên khung cửa sổ kia.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Lộng Ảnh khẩn trương mà cất cao thanh âm loáng thoáng truyền đến.
Phù Lạc không khỏi nhớ tới chuyện ngày hôm qua mình làm.
Phù Lạc nhớ tới hôm qua biểu tình của đại thẩm bán rau chứng kiến mình nguyện ý dùng lăng la tơ lụa đổi một bộ quần áo của bà ta, thật sự rất buồn cười. Đại thẩm kia Phù Lạc đã sớm xem trọng, bà ta sáng sớm mỗi ngày đều ra ngoài thành chọn rau đến bán, Phù Lạc sau khi để bà ta vào thành sáng sớm hôm nay, lập tức thay y phục của mình ra khỏi thành, sau đó cởi quần áo giấu đi, lại vào thành là được. Bà ta tỉnh tỉnh mê mê, nhưng thấy việc này cũng không phức tạp nên đồng ý.
Về phần gian phòng hiện tại mình đang ở, là hôm qua nàng để một thương nhân nơi khác dự định rời khỏi nơi đây hôm nay, lấy lợi dụ thương, làm rất dễ dàng.
Nhưng không biết tất cả chuyện này có mê hoặc được Long Hiên đế không.
Gian ngoài, Bích Ngô Lộng Ảnh căn bản không dám nhìn Long Hiên đế.
Hắn cao cao tại thượng, không nói được một lời.
“Để Hiên Dật đóng cửa thành, kiểm tra những người gần đây tiến ra khỏi cửa thành, nói là truy tội phạm quan trọng của triều đình.” Long Hiên đế nói với Vạn Toàn, “Bốn người các ngươi mỗi người thủ một cửa thành.”
“Gia sao lại khẳng định phu nhân không ra khỏi thành?” Vạn Toàn hỏi, “Binh lính thủ thành nói sáng sớm hôm nay nhìn thấy phu nhân ra khỏi thành.”
“Nếu nàng thật sự muốn ra khỏi thành, há có thể để cho người ta phát hiện.” Long Hiên đế dừng một chút lại nói, “Bảo Hiên Dật phong bế các đường quan trọng đi các thành.” Mặc dù bản thân rất tin tưởng Phù Lạc còn ở trong thành, nhưng vì lấy phòng ngừa vạn nhất vẫn phải ở ngoài thành tìm kiếm. Bởi vì, mình không thể buông tha bất luận cơ hội tìm nàng về.
Ban đêm, thân binh của Hiên Dật ở trong thành tiến hành điều tra từng nhà, không có bóng dáng.
Long Hiên đế thâu đêm chưa ngủ nghe tin tức khắp nơi phát tới. Cuối cùng, lúc Vạn Toàn bọn họ đều nghĩ Phù Lạc thật sự đã ra khỏi thành, Long Hiên đế lại nhìn khách điếm mình ở.
Xem ra mình thật là quan tâm sẽ bị loạn.
“Tiểu nhị, hai ngày này có khách nhân mới tới ở trọ hay không, khách nhân tương đối đặc biệt?” Long Hiên đế hỏi.
“Thưa gia, hôm kia có khách thương tương đối đặc biệt đến từ nơi khác, cũng không cho tiểu nhân vào phòng, tất cả nước ấm đồ vật đều bảo để ở ngoài cửa.”
Tiểu nhị dẫn đám người Long Hiên đế đi vào phòng Phù Lạc ở.
Long Hiên đế đẩy cửa vào, lại phát hiện bên trong không có người. Nhưng trong không khí lưu lại khí tức của nàng, lại làm cho người ta khẳng định nàng nhất định từng ở trong này.
Long Hiên đế xoay người rất nhanh đi trở về phòng của mình, đẩy cửa ra, cái người làm cho người ta thâu đêm chưa ngủ, qua lại bôn ba kia không những ngồi ở bên trong, còn nhàn nhã uống nước trà.
“Gia người đã về rồi, cực khổ rồi cực khổ rồi, uống miếng nước đi.” Phù Lạc vô cùng chân chó cười tiến lên. Trong lòng không ngừng khen ngợi mình có thể co có thể duỗi, vừa thấy không thể may mắn thoát khỏi, nhanh chóng chạy trở về phòng, chui đầu vô lưới, chờ đợi xử lý khoan hồng.
Long Hiên đế đi vào, vẻ mặt cực kỳ âm lãnh, khiến tin tưởng mà Phù Lạc thật vất vả xây dựng cũng bị đánh cho dập nát, xem ra cái gì mà thẳng thắn sẽ bao dung, kháng cự thì nghiêm trị, tự thú giảm bớt hình phạt đều là gạt người.
Long Hiên đế liếc mắt chưa phát, thật sự là lúc này vô thanh thắng hữu thanh, Phù Lạc từ vẻ mặt của hắn nhìn không ra sự phẫn nộ của hắn, bình tĩnh như vậy, làm cho chân người ta cũng đứng không yên.
Phù Lạc hạ quyết tâm, nhào qua ôm lấy chân Long Hiên đế, hu hu khóc lên.
Ngay cả Long Hiên đế cũng phải cho rằng nàng thông suốt sám hối, thề không dám tái phạm.
Đáng tiếc nàng lại nói, “Gia, người hãy bỏ qua cho nô tì đi, gia thê thiếp nhiều như vậy, cũng không kém nô tì, xin gia hãy rộng lòng giúp đỡ, buông tha nô tì đi. Nô tì nhất định mỗi ngày ba nén hương, mỗi ngày cầu phúc cho gia.”
Thật sự là nước mắt như mưa, khóc đến chân thành thảm thiết vô cùng.
Long Hiên đế tách tay Phù Lạc ra, đứng lên, “Đủ rồi, đừng diễn nữa, ta nhìn thấy vẻ mặt dối trá này của nàng cũng đủ ghê tởm.”
“Nếu ghê tởm, vì sao không thả ta đi?” Phù Lạc thu lại nước mắt, cùng hắn nhìn nhau.
“Ta muốn của chân tâm của nàng.” Long Hiên đế từng chữ phun ra.
Phù Lạc không thể ngăn mình châm chọc cười ra, “Gia muốn có phải là quá muộn rồi không?”
Mặt của hắn hiện lên một tia áy náy, nhưng rất nhanh đã biến thành phẫn nộ. “Vì sao không mở to mắt ra nhìn lòng của ta?”
“Lòng của ngươi, ta không muốn xem không cần đến, cũng trèo cao không nổi.”
“Nàng ~~”
“Ngươi cho là sau khi làm nhiều chuyện như vậy, chỉ cần vẫy tay, thì ta nên giống con chó vẫy đuôi mừng chủ sao?” Phù Lạc châm chọc cười ra.
“Trừ bỏ hận ngươi, cũng chỉ có hận ngươi.” Phù Lạc kiên định phun ra.
“Là vì đứa nhỏ ư? Nếu nàng không làm vậy đối với Nhã Tuyết, sao ta có thể đối xử với nàng như thế?” Long Hiên đế lời nói vừa chuyển, “Sau này chúng ta sẽ còn có đứa nhỏ.”
“Đứa nhỏ, chẳng lẽ lại tiếp tục để ngươi ban thưởng một chén thuốc à?” Phù Lạc cười lớn ra tiếng.
“Không có đứa nhỏ, ta cũng rất thương tâm.” Long Hiên đế ôm vai Phù Lạc.
“Làm sao ngươi sẽ thương tâm chứ, đứa con của ta, đứa nhỏ của Uyển phi tỷ tỷ, ngươi không phải mắt cũng không chớp đều giết sao? Ngươi căn bản không phải người, là ma quỷ.” Phù Lạc thét chói tai.
Phù Lạc rơi vào trong ký ức kinh khủng ngày xưa, không ngừng đá đánh Long Hiên đế, thét chói tai: “Thả ta đi, thả ta đi ~~”
Long Hiên đế chỉ gắt gao ôm nàng. “Ta, quyết sẽ không buông tay.”
“Vậy giết ta đi, bằng không ta nhất định sẽ trốn, trốn đến nơi rất xa.”
“Nếu nàng trốn rồi, Ngọc Chân quốc của nàng làm sao bây giờ, phụ vương mẫu hậu của nàng lại làm sao bây giờ?” Long Hiên đế không thể không uy hiếp.
Phù Lạc tránh khỏi ngực của hắn, “Nếu ta không trốn, ngươi sẽ bỏ qua bọn họ ư? Một đường này ngươi dọc theo biên ải, tự mình xem kỹ, lòng muông dạ thú, người đi đường đều biết.”
Long Hiên đế không giận ngược lại cười, “Ta thật sự đánh giá thấp nàng. Có điều chỉ cần nàng không trốn, ta có thể hứa hẹn sinh thời tuyệt không động Ngọc Chân quốc.”
Trong dự liệu, khi tỉnh lại đã không thấy thân ảnh Long Hiên đế.
Sau khi Phù Lạc mặc tốt rồi, cho hai người Bích Ngô Lộng Ảnh ra ngoài, lại dây thừng cột vào trên khung cửa sổ. Nhưng lần này nàng không từ cửa sổ rời đi, ngược lại từ cửa mà ra, xoay người vào một phòng khác.
Trong phòng này Phù Lạc đã nhờ người chuẩn bị trước lương khô, người nọ chắc hẳn đã sớm phân phó tiểu nhị không được tới quấy rầy. Phù Lạc lẳng lặng ngồi ở bên giường, trong lòng lại sóng gió quay cuồng.
Buông tha cho chạy trốn, đó là không có khả năng.
Nhưng nếu bị bắt lại, kết cục có thể sẽ thê thảm vô cùng.
Chỉ là vừa nghĩ tới nếu lại đối mặt Long Hiên đế, đối mặt với rất nhiều nữ nhân kia, Phù Lạc không thể chịu đựng được. Trước kia nàng không có tâm, cho nên hết thảy nàng đều không để ý. Nhưng bây giờ, vì cái gì mà Lộng Ảnh nhất định phải vạch trần một lớp giấy cuối cùng này chứ, có lẽ, có lẽ mình còn có thể ở lại bên cạnh hắn một lúc.
Phù Lạc lắc đầu, mình đang suy nghĩ cái gì đây, hắn, mình nhất định sẽ không tha thứ.
Nếu chạy trốn thành công, thì kế tiếp bản thân nên làm cái gì?
Ngày sau, không thể trở về được.
Kiếm tiền đương nhiên là nhiệm vụ thiết yếu.
Con đường kiếm tiền của nữ tử xuyên qua từ trước đến nay đều là đứng đầu thanh lâu, vận khí của mình cũng sẽ tốt như các nàng ư? Thanh lâu thật sự dễ dàng xoay chuyển ở trong lòng bàn tay như vậy sao?
Con đường thứ hai chế y. Việc này cần phí tổn, cần nhân lực. Mặc dù mình có thể thiết kế, nhưng chắc là sẽ không may, cũng không gặp được đồng bọn để hợp tác, mình quả quyết không thể xuất đầu lộ diện, đây không phải là tự tìm đường chết sao?
Con đường thứ ba trù nghệ. Giờ này khắc này mới hối hận lúc trước vì sao không học nấu cơm thật tốt chứ? Sớm biết phải xuyên qua, nhất định đã huấn luyện bản thân đủ các kiểu kỹ năng thành người mọi thứ đều thông rồi.
Con đường thứ tư bán trà hương. Việc này vẫn có khả năng cao, nhưng một phối phương mình cũng không nhớ được à.
Trong lúc miên man suy nghĩ lại nghe được động tĩnh bên ngoài. Chắc là Bích Ngô Lộng Ảnh đến thông báo bữa trưa đã phát hiện Phù Lạc mất tích cùng dây thừng trên khung cửa sổ kia.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Lộng Ảnh khẩn trương mà cất cao thanh âm loáng thoáng truyền đến.
Phù Lạc không khỏi nhớ tới chuyện ngày hôm qua mình làm.
Phù Lạc nhớ tới hôm qua biểu tình của đại thẩm bán rau chứng kiến mình nguyện ý dùng lăng la tơ lụa đổi một bộ quần áo của bà ta, thật sự rất buồn cười. Đại thẩm kia Phù Lạc đã sớm xem trọng, bà ta sáng sớm mỗi ngày đều ra ngoài thành chọn rau đến bán, Phù Lạc sau khi để bà ta vào thành sáng sớm hôm nay, lập tức thay y phục của mình ra khỏi thành, sau đó cởi quần áo giấu đi, lại vào thành là được. Bà ta tỉnh tỉnh mê mê, nhưng thấy việc này cũng không phức tạp nên đồng ý.
Về phần gian phòng hiện tại mình đang ở, là hôm qua nàng để một thương nhân nơi khác dự định rời khỏi nơi đây hôm nay, lấy lợi dụ thương, làm rất dễ dàng.
Nhưng không biết tất cả chuyện này có mê hoặc được Long Hiên đế không.
Gian ngoài, Bích Ngô Lộng Ảnh căn bản không dám nhìn Long Hiên đế.
Hắn cao cao tại thượng, không nói được một lời.
“Để Hiên Dật đóng cửa thành, kiểm tra những người gần đây tiến ra khỏi cửa thành, nói là truy tội phạm quan trọng của triều đình.” Long Hiên đế nói với Vạn Toàn, “Bốn người các ngươi mỗi người thủ một cửa thành.”
“Gia sao lại khẳng định phu nhân không ra khỏi thành?” Vạn Toàn hỏi, “Binh lính thủ thành nói sáng sớm hôm nay nhìn thấy phu nhân ra khỏi thành.”
“Nếu nàng thật sự muốn ra khỏi thành, há có thể để cho người ta phát hiện.” Long Hiên đế dừng một chút lại nói, “Bảo Hiên Dật phong bế các đường quan trọng đi các thành.” Mặc dù bản thân rất tin tưởng Phù Lạc còn ở trong thành, nhưng vì lấy phòng ngừa vạn nhất vẫn phải ở ngoài thành tìm kiếm. Bởi vì, mình không thể buông tha bất luận cơ hội tìm nàng về.
Ban đêm, thân binh của Hiên Dật ở trong thành tiến hành điều tra từng nhà, không có bóng dáng.
Long Hiên đế thâu đêm chưa ngủ nghe tin tức khắp nơi phát tới. Cuối cùng, lúc Vạn Toàn bọn họ đều nghĩ Phù Lạc thật sự đã ra khỏi thành, Long Hiên đế lại nhìn khách điếm mình ở.
Xem ra mình thật là quan tâm sẽ bị loạn.
“Tiểu nhị, hai ngày này có khách nhân mới tới ở trọ hay không, khách nhân tương đối đặc biệt?” Long Hiên đế hỏi.
“Thưa gia, hôm kia có khách thương tương đối đặc biệt đến từ nơi khác, cũng không cho tiểu nhân vào phòng, tất cả nước ấm đồ vật đều bảo để ở ngoài cửa.”
Tiểu nhị dẫn đám người Long Hiên đế đi vào phòng Phù Lạc ở.
Long Hiên đế đẩy cửa vào, lại phát hiện bên trong không có người. Nhưng trong không khí lưu lại khí tức của nàng, lại làm cho người ta khẳng định nàng nhất định từng ở trong này.
Long Hiên đế xoay người rất nhanh đi trở về phòng của mình, đẩy cửa ra, cái người làm cho người ta thâu đêm chưa ngủ, qua lại bôn ba kia không những ngồi ở bên trong, còn nhàn nhã uống nước trà.
“Gia người đã về rồi, cực khổ rồi cực khổ rồi, uống miếng nước đi.” Phù Lạc vô cùng chân chó cười tiến lên. Trong lòng không ngừng khen ngợi mình có thể co có thể duỗi, vừa thấy không thể may mắn thoát khỏi, nhanh chóng chạy trở về phòng, chui đầu vô lưới, chờ đợi xử lý khoan hồng.
Long Hiên đế đi vào, vẻ mặt cực kỳ âm lãnh, khiến tin tưởng mà Phù Lạc thật vất vả xây dựng cũng bị đánh cho dập nát, xem ra cái gì mà thẳng thắn sẽ bao dung, kháng cự thì nghiêm trị, tự thú giảm bớt hình phạt đều là gạt người.
Long Hiên đế liếc mắt chưa phát, thật sự là lúc này vô thanh thắng hữu thanh, Phù Lạc từ vẻ mặt của hắn nhìn không ra sự phẫn nộ của hắn, bình tĩnh như vậy, làm cho chân người ta cũng đứng không yên.
Phù Lạc hạ quyết tâm, nhào qua ôm lấy chân Long Hiên đế, hu hu khóc lên.
Ngay cả Long Hiên đế cũng phải cho rằng nàng thông suốt sám hối, thề không dám tái phạm.
Đáng tiếc nàng lại nói, “Gia, người hãy bỏ qua cho nô tì đi, gia thê thiếp nhiều như vậy, cũng không kém nô tì, xin gia hãy rộng lòng giúp đỡ, buông tha nô tì đi. Nô tì nhất định mỗi ngày ba nén hương, mỗi ngày cầu phúc cho gia.”
Thật sự là nước mắt như mưa, khóc đến chân thành thảm thiết vô cùng.
Long Hiên đế tách tay Phù Lạc ra, đứng lên, “Đủ rồi, đừng diễn nữa, ta nhìn thấy vẻ mặt dối trá này của nàng cũng đủ ghê tởm.”
“Nếu ghê tởm, vì sao không thả ta đi?” Phù Lạc thu lại nước mắt, cùng hắn nhìn nhau.
“Ta muốn của chân tâm của nàng.” Long Hiên đế từng chữ phun ra.
Phù Lạc không thể ngăn mình châm chọc cười ra, “Gia muốn có phải là quá muộn rồi không?”
Mặt của hắn hiện lên một tia áy náy, nhưng rất nhanh đã biến thành phẫn nộ. “Vì sao không mở to mắt ra nhìn lòng của ta?”
“Lòng của ngươi, ta không muốn xem không cần đến, cũng trèo cao không nổi.”
“Nàng ~~”
“Ngươi cho là sau khi làm nhiều chuyện như vậy, chỉ cần vẫy tay, thì ta nên giống con chó vẫy đuôi mừng chủ sao?” Phù Lạc châm chọc cười ra.
“Trừ bỏ hận ngươi, cũng chỉ có hận ngươi.” Phù Lạc kiên định phun ra.
“Là vì đứa nhỏ ư? Nếu nàng không làm vậy đối với Nhã Tuyết, sao ta có thể đối xử với nàng như thế?” Long Hiên đế lời nói vừa chuyển, “Sau này chúng ta sẽ còn có đứa nhỏ.”
“Đứa nhỏ, chẳng lẽ lại tiếp tục để ngươi ban thưởng một chén thuốc à?” Phù Lạc cười lớn ra tiếng.
“Không có đứa nhỏ, ta cũng rất thương tâm.” Long Hiên đế ôm vai Phù Lạc.
“Làm sao ngươi sẽ thương tâm chứ, đứa con của ta, đứa nhỏ của Uyển phi tỷ tỷ, ngươi không phải mắt cũng không chớp đều giết sao? Ngươi căn bản không phải người, là ma quỷ.” Phù Lạc thét chói tai.
Phù Lạc rơi vào trong ký ức kinh khủng ngày xưa, không ngừng đá đánh Long Hiên đế, thét chói tai: “Thả ta đi, thả ta đi ~~”
Long Hiên đế chỉ gắt gao ôm nàng. “Ta, quyết sẽ không buông tay.”
“Vậy giết ta đi, bằng không ta nhất định sẽ trốn, trốn đến nơi rất xa.”
“Nếu nàng trốn rồi, Ngọc Chân quốc của nàng làm sao bây giờ, phụ vương mẫu hậu của nàng lại làm sao bây giờ?” Long Hiên đế không thể không uy hiếp.
Phù Lạc tránh khỏi ngực của hắn, “Nếu ta không trốn, ngươi sẽ bỏ qua bọn họ ư? Một đường này ngươi dọc theo biên ải, tự mình xem kỹ, lòng muông dạ thú, người đi đường đều biết.”
Long Hiên đế không giận ngược lại cười, “Ta thật sự đánh giá thấp nàng. Có điều chỉ cần nàng không trốn, ta có thể hứa hẹn sinh thời tuyệt không động Ngọc Chân quốc.”
/90
|