Mặt Phù Lạc thoáng rời khỏi lưng Long Hiên đế, ánh mắt sững sờ nhìn vết sẹo trên lưng trái hắn thật lâu.
Yên lặng mặc long bào cho Long Hiên đế, nhìn thấy hắn thân là đế vương đi vào hoàng triều của hắn.
Chưa bao giờ dám nhớ tới một màn kia, không muốn nhớ lại ánh mắt ngày đó của hắn.
Nàng sợ lòng mình từ nay về sau không thể nghe theo đầu óc của mình nữa.
Ánh mắt Phù Lạc nhịn không được ướt át.
Nhưng mà, có đôi khi làm một người chết trái lại cũng không phải chuyện khó khăn nhất.
Long Hiên đế hạ triều tới điện Côn Dụ tiếp kiến đại thần trọng yếu.
Phù Lạc tận tâm tận lực pha một chén trà thơm, chứng kiến mày hắn bởi vì trà thơm mà giãn ra, trong lòng thầm hoan hô.
Nhớ rõ có câu nói rất nổi danh, muốn bắt được tâm nam nhân, nhất định phải bắt lấy dạ dày của hắn trước.
Phù Lạc cân nhắc chế độ trong cung một chút, lại ngẫm đến tài nấu nướng của mình, so sánh với ngự trù, độ chênh lệch có thể quanh một vòng trái đất. Cũng không ảo tưởng Long Hiên đế ăn đồ mình làm hỏng, còn có thể vẻ mặt tươi cười nói, chỉ cần là ngươi làm ra, trẫm đều thích ăn. Vai Phù Lạc run lẩy bẩy, cảm thấy nếu Long Hiên đế có thể nói ra lời như vậy, mình nhất định sẽ nổi da gà.
Có điều là người thì sẽ có nhược điểm. Phù Lạc hao tổn tâm huyết trở thành cao thủ trà đạo không phải là không có nguyên nhân.
Nhớ ngày đó mình ở hiện đại chí nguyện to lớn là ăn cây nho đều được bạn trai lột vỏ đưa đến miệng mới ăn, đáng tiếc trời không toại lòng người, xuyên đến nơi đây, lại phải dựa vào thủ đoạn nắm lấy dạ dày của nam nhân này.
Mặc dù những lời này luôn không biết xấu hổ, nhưng nếu tiền bối đã nói như vậy, khẳng định cũng có một chút đạo lý.
Đầu tiên, muốn cho Long Hiên đế mê luyến trà nghệ của mình, nghĩ đến đây Phù Lạc lại không khỏi ảo tưởng nếu cho mình một ki-lô-gam Heroin thì tốt rồi, như vậy cũng không cần phiền toái như vậy.
Chẳng qua Phù Lạc đối với trà nghệ bản thân hiện giờ rất có tự tin, đáng tiếc duy trì không lâu.
Có một lần Tố Nguyệt cô cô bởi vì thân nhiễm gió lạnh khiến Phù Lạc thay nàng đem nước trà đưa đến thư phòng cho Long Hiên đế. Long Hiên đế gật gật đầu với Phù Lạc, “Hôm nay thủ nghệ của ngươi rất có tiến bộ.”
Tâm tình Phù Lạc lập tức vì chuyện này chuyển đổi.
Cuối cùng không cam lòng cầu Tố Nguyệt cũng cho mình một chén, bình luận xong, quả nhiên còn hơn mình ba phần, không hổ là cao thủ mười năm.
Sau đó Tố Nguyệt lại trả lại cho Phù Lạc một câu như sấm sét giữa trời quang.
“Tố Liên tỷ tỷ pha còn ngon hơn ta, ngay cả hoàng thượng cũng khen ngợi tỷ ấy là người giỏi đệ nhất hậu cung.” Tố Nguyệt cảm thán thở dài, nghĩ tới Tố Liên đã xuất cung.
Phù Lạc cũng cảm thán thở dài, xem ra chiêu thứ nhất khiến Long Hiên đế mê luyến trà nghệ của mình là không thực tế, ngay cả cao thủ như Tố Liên, Long Hiên đế rời đi cũng vẫn sống rất tốt, xem ra mình coi như không có đất diễn.
Tố Nguyệt an ủi Phù Lạc, không quá ba năm tay nghề nhất định có thể vượt qua nàng ta. Phù Lạc đáy lòng thầm nghĩ, vượt qua cũng vô dụng, hơn nữa muốn mình tiếp tục ở đây ngây ngốc ba năm thật sự là thần cũng bị bức điên rồi.
Vừa nghĩ tới Long Hiên đế dùng thiện xong, ban thưởng “Canh cặn thịt nguội” xuống dưới mà mình còn phải giống như nhận được ân huệ lớn lao tạ ơn lĩnh thưởng, đã cảm thấy khó chịu.
Phù Lạc bất tri bất giác coi bản thân ngang hàng địa vị Long Hiên đế, chứng kiến tình hình cực kỳ không công bằng này, trong lòng không khỏi khó chịu.
“Trẫm muốn tắm rửa.”
Không làm nha đầu không biết đặc quyền của hoàng đế, cả hậu cung Viêm Hạ cũng chỉ có dục trì trong tẩm cung Long Hiên đế là dẫn suối nước nóng, tốt cho làn da, chẳng trách da hắn trắng nõn bóng loáng như vậy.
Phù Lạc cùng mấy cung nữ cùng nhau đem hoa mai vàng thả vào trong nước, Long Hiên đế chỉ thích mùi mai vàng.
“Đều đi xuống đi, Vô Tâm lưu lại.” Long Hiên đế đi đến Bạch Ngọc chạm trổ, ngọc long làm đầu bên dục trì. Mở ra hai tay, chờ Phù Lạc cởi áo cho hắn.
Phù Lạc cung kính tiến lên, cởi bỏ đai lưng cho hắn. Vừa nghĩ tới chờ một chút nữa sẽ có hình ảnh mỹ nam tắm, trong lòng đã trào dâng, mình đã bao lâu không thịt rồi?
Long Hiên đế tuy rằng đáng hận, nhưng việc này cũng không gây trở ngại bản thân thưởng thức thân thể của hắn, Phù Lạc nghĩ thầm.
Đầu Long Hiên đế để ở trên tóc Phù Lạc, “Hương vị mai vàng.” Hắn hít một hơi thật sâu, thanh âm chuyển sang gợi cảm trầm thấp. Phù Lạc vừa nghe đã có hi vọng, thành quả huấn luyện của mình cuối cùng cũng có thể phô bày. Không lãng phí chính mình đến đứng ở dưới tàng cây mai vàng cả buổi trưa.
Tay Phù Lạc can đảm xoa cơ ngực Long Hiên đế, mập mờ ấn hai cái. Phù Lạc cảm thấy da thịt dưới ngón tay như bắt lửa bắt đầu nóng lên.
Ngón tay dần dần trượt đến tiết khố, muốn hoàn thành nhiệm vụ mà sáng sớm hôm nay chưa hoàn thành, dưới ngón tay của mình, không sợ Long Hiên đế không nghe theo.
Chỉ là tay hắn lại ngăn trở “Xâm phạm” của Phù Lạc. “Tự trẫm, ngươi đi pha một chén trà đi.”
Phù Lạc âm thầm tiếc hận, chỉ có thể trơ mắt nhìn Long Hiên đế lộ ra toàn bộ bóng lưng đi vào trong nước, Phù Lạc hít hít cái mũi, sợ phun ra máu mũi.
Đường nét đôi mông của hắn vô cùng gợi cảm, nhớ lại xúc cảm trước kia, thực rắn chắc.
Phù Lạc pha trà ngon bưng tới thì nhất thời không tìm thấy Long Hiên đế, lại đột nhiên thấy hắn từ trong nước nhô ra, giọt nước theo tóc đen của hắn chảy xuống khuôn mặt như điêu khắc, tay Phù Lạc run rẩy một trận.
Đột nhiên cũng có thể hiểu được tâm lý đam mỹ.
Nam sắc nếu để chà đạp, nhất định sẽ có tình cảm mãnh liệt khác, Phù Lạc có chút ảo tưởng tình cảnh bản thân làm công, Long Hiên đế làm thụ, cả người khô nóng.
Ở bên cạnh hồ buông nước trà, Phù Lạc đang không biết xuống tay như thế nào lại nghe thấy bốn chữ “Đấm lưng cho trẫm” của Long Hiên đế, như nghe thấy tiếng trời, nhẹ nhàng cởi bỏ áo ngoài của mình, chỉ mặc tiết y mỏng màu trắng, phong tình vạn chủng xuống hồ dưới cái nhìn soi mói của Long Hiên đế.
Ai, cảm giác ôn tuyền thật thoải mái, từ lúc vào cung tới nay chưa được vui sướng tắm rửa qua. Trong cung cung ứng nước ấm cho cung nữ đều có hạn ngạch, một đám nữ nhân chen chúc trong một cái phòng nho nhỏ dùng chậu gỗ bưng nước ấm tắm rửa, vô cùng không thoải mái.
Phù Lạc nhẹ nhàng lấy hương cao cho Long Hiên đế, nhẹ nhàng vẽ ra, từ trước ngực đến sau lưng không chỗ nào không bị ma trảo của mình chiếu cố qua. Để nhũ tiêm của mình như có như không xẹt qua da thịt Long Hiên đế, đắc ý nhìn hắn run rẩy.
Đêm nay lực nhẫn nại của Long Hiên đế đặc biệt cố chấp, nhớ lại trước kia thì lúc này chỉ sợ đã sớm củi khô lửa bốc.
Phù Lạc nhẫn tâm, đưa tay tham dò phía dưới của hắn, bôi hương cao.
Xúc cảm căng thẳng sớm tiết lộ dục vọng của hắn, đáng tiếc hắn còn mạnh mẽ giả bộ trấn tĩnh.
Phù Lạc đỏ mặt đưa tay chạm lên nóng rực của hắn.
“Đây không phải nơi ngươi nên chạm.” Long Hiên đế trở mặt vô tình đẩy tay Phù Lạc ra, còn rời khỏi dục trì, khoác lên áo dài.
Lưu lại Phù Lạc một người ở trong nước, tay ngây ngốc không biết nên để chỗ nào.
Lúc này lại nghe gian ngoài truyền đến tiếng Vạn Toàn, “Hoàng thượng, Mẫn tiểu nghi đã đến Thiên Điện.”
Mặc Phù Lạc nhất thời đỏ lên, xem ra cả buổi tối đều là mình làm ra vẻ khôn ngoan. Thế nhưng hắn lại ở một bên nhìn mình như tên hề biểu diễn, Phù Lạc nghĩ đến đây liền phẫn hận.
Thật không thể tin được bản thân sau khi trải qua huấn luyện đặc thù, lại không bằng cả trước kia có thể khơi mào ham muốn của hắn, Phù Lạc không biết nên khóc hay nên cười.
Xem ra sau kế trà dụ không thể, sắc dụ coi như là đi lên tuyệt lộ.
Ghê tởm hơn chính là, sắc dụ Long Hiên đế không thành, ngược lại để cho hắn sắc dụ mình, Phù Lạc chôn vào trong nước, hy vọng có thể hạ thấp độ ấm thân thể mình.
Phù Lạc đứng dậy rất nhanh mặc quần áo, hầu hạ ở ngoài cửa thiên điện, đây là chức trách tối nay của nàng.
Bên trong rất nhanh truyền ra tiếng nữ nhân rên rỉ, tuy rằng không lớn, mà lại thận trọng, nhưng Vạn Toàn cùng Phù Lạc đứng ở ngoài cửa đều có thể nghe được rất rõ ràng.
Có điều kinh hãi nhất chính là, tiếng rên rỉ cùng với tiếng roi da phần phật càng lúc càng lớn.
Phù Lạc giật mình nhìn cửa, mình tại sao lại không biết Long Hiên đế yêu thích chiêu thức này.
Bởi vì quá độ giật mình, hơn nữa đồng tình nữ chính chịu khổ bên trong, tiềm thức Phù Lạc đã xem nhẹ không thoải mái nơi đáy lòng. Nhất định phải đem loại không thoải mái này bóp chết từ trong trứng nước.
Yên lặng mặc long bào cho Long Hiên đế, nhìn thấy hắn thân là đế vương đi vào hoàng triều của hắn.
Chưa bao giờ dám nhớ tới một màn kia, không muốn nhớ lại ánh mắt ngày đó của hắn.
Nàng sợ lòng mình từ nay về sau không thể nghe theo đầu óc của mình nữa.
Ánh mắt Phù Lạc nhịn không được ướt át.
Nhưng mà, có đôi khi làm một người chết trái lại cũng không phải chuyện khó khăn nhất.
Long Hiên đế hạ triều tới điện Côn Dụ tiếp kiến đại thần trọng yếu.
Phù Lạc tận tâm tận lực pha một chén trà thơm, chứng kiến mày hắn bởi vì trà thơm mà giãn ra, trong lòng thầm hoan hô.
Nhớ rõ có câu nói rất nổi danh, muốn bắt được tâm nam nhân, nhất định phải bắt lấy dạ dày của hắn trước.
Phù Lạc cân nhắc chế độ trong cung một chút, lại ngẫm đến tài nấu nướng của mình, so sánh với ngự trù, độ chênh lệch có thể quanh một vòng trái đất. Cũng không ảo tưởng Long Hiên đế ăn đồ mình làm hỏng, còn có thể vẻ mặt tươi cười nói, chỉ cần là ngươi làm ra, trẫm đều thích ăn. Vai Phù Lạc run lẩy bẩy, cảm thấy nếu Long Hiên đế có thể nói ra lời như vậy, mình nhất định sẽ nổi da gà.
Có điều là người thì sẽ có nhược điểm. Phù Lạc hao tổn tâm huyết trở thành cao thủ trà đạo không phải là không có nguyên nhân.
Nhớ ngày đó mình ở hiện đại chí nguyện to lớn là ăn cây nho đều được bạn trai lột vỏ đưa đến miệng mới ăn, đáng tiếc trời không toại lòng người, xuyên đến nơi đây, lại phải dựa vào thủ đoạn nắm lấy dạ dày của nam nhân này.
Mặc dù những lời này luôn không biết xấu hổ, nhưng nếu tiền bối đã nói như vậy, khẳng định cũng có một chút đạo lý.
Đầu tiên, muốn cho Long Hiên đế mê luyến trà nghệ của mình, nghĩ đến đây Phù Lạc lại không khỏi ảo tưởng nếu cho mình một ki-lô-gam Heroin thì tốt rồi, như vậy cũng không cần phiền toái như vậy.
Chẳng qua Phù Lạc đối với trà nghệ bản thân hiện giờ rất có tự tin, đáng tiếc duy trì không lâu.
Có một lần Tố Nguyệt cô cô bởi vì thân nhiễm gió lạnh khiến Phù Lạc thay nàng đem nước trà đưa đến thư phòng cho Long Hiên đế. Long Hiên đế gật gật đầu với Phù Lạc, “Hôm nay thủ nghệ của ngươi rất có tiến bộ.”
Tâm tình Phù Lạc lập tức vì chuyện này chuyển đổi.
Cuối cùng không cam lòng cầu Tố Nguyệt cũng cho mình một chén, bình luận xong, quả nhiên còn hơn mình ba phần, không hổ là cao thủ mười năm.
Sau đó Tố Nguyệt lại trả lại cho Phù Lạc một câu như sấm sét giữa trời quang.
“Tố Liên tỷ tỷ pha còn ngon hơn ta, ngay cả hoàng thượng cũng khen ngợi tỷ ấy là người giỏi đệ nhất hậu cung.” Tố Nguyệt cảm thán thở dài, nghĩ tới Tố Liên đã xuất cung.
Phù Lạc cũng cảm thán thở dài, xem ra chiêu thứ nhất khiến Long Hiên đế mê luyến trà nghệ của mình là không thực tế, ngay cả cao thủ như Tố Liên, Long Hiên đế rời đi cũng vẫn sống rất tốt, xem ra mình coi như không có đất diễn.
Tố Nguyệt an ủi Phù Lạc, không quá ba năm tay nghề nhất định có thể vượt qua nàng ta. Phù Lạc đáy lòng thầm nghĩ, vượt qua cũng vô dụng, hơn nữa muốn mình tiếp tục ở đây ngây ngốc ba năm thật sự là thần cũng bị bức điên rồi.
Vừa nghĩ tới Long Hiên đế dùng thiện xong, ban thưởng “Canh cặn thịt nguội” xuống dưới mà mình còn phải giống như nhận được ân huệ lớn lao tạ ơn lĩnh thưởng, đã cảm thấy khó chịu.
Phù Lạc bất tri bất giác coi bản thân ngang hàng địa vị Long Hiên đế, chứng kiến tình hình cực kỳ không công bằng này, trong lòng không khỏi khó chịu.
“Trẫm muốn tắm rửa.”
Không làm nha đầu không biết đặc quyền của hoàng đế, cả hậu cung Viêm Hạ cũng chỉ có dục trì trong tẩm cung Long Hiên đế là dẫn suối nước nóng, tốt cho làn da, chẳng trách da hắn trắng nõn bóng loáng như vậy.
Phù Lạc cùng mấy cung nữ cùng nhau đem hoa mai vàng thả vào trong nước, Long Hiên đế chỉ thích mùi mai vàng.
“Đều đi xuống đi, Vô Tâm lưu lại.” Long Hiên đế đi đến Bạch Ngọc chạm trổ, ngọc long làm đầu bên dục trì. Mở ra hai tay, chờ Phù Lạc cởi áo cho hắn.
Phù Lạc cung kính tiến lên, cởi bỏ đai lưng cho hắn. Vừa nghĩ tới chờ một chút nữa sẽ có hình ảnh mỹ nam tắm, trong lòng đã trào dâng, mình đã bao lâu không thịt rồi?
Long Hiên đế tuy rằng đáng hận, nhưng việc này cũng không gây trở ngại bản thân thưởng thức thân thể của hắn, Phù Lạc nghĩ thầm.
Đầu Long Hiên đế để ở trên tóc Phù Lạc, “Hương vị mai vàng.” Hắn hít một hơi thật sâu, thanh âm chuyển sang gợi cảm trầm thấp. Phù Lạc vừa nghe đã có hi vọng, thành quả huấn luyện của mình cuối cùng cũng có thể phô bày. Không lãng phí chính mình đến đứng ở dưới tàng cây mai vàng cả buổi trưa.
Tay Phù Lạc can đảm xoa cơ ngực Long Hiên đế, mập mờ ấn hai cái. Phù Lạc cảm thấy da thịt dưới ngón tay như bắt lửa bắt đầu nóng lên.
Ngón tay dần dần trượt đến tiết khố, muốn hoàn thành nhiệm vụ mà sáng sớm hôm nay chưa hoàn thành, dưới ngón tay của mình, không sợ Long Hiên đế không nghe theo.
Chỉ là tay hắn lại ngăn trở “Xâm phạm” của Phù Lạc. “Tự trẫm, ngươi đi pha một chén trà đi.”
Phù Lạc âm thầm tiếc hận, chỉ có thể trơ mắt nhìn Long Hiên đế lộ ra toàn bộ bóng lưng đi vào trong nước, Phù Lạc hít hít cái mũi, sợ phun ra máu mũi.
Đường nét đôi mông của hắn vô cùng gợi cảm, nhớ lại xúc cảm trước kia, thực rắn chắc.
Phù Lạc pha trà ngon bưng tới thì nhất thời không tìm thấy Long Hiên đế, lại đột nhiên thấy hắn từ trong nước nhô ra, giọt nước theo tóc đen của hắn chảy xuống khuôn mặt như điêu khắc, tay Phù Lạc run rẩy một trận.
Đột nhiên cũng có thể hiểu được tâm lý đam mỹ.
Nam sắc nếu để chà đạp, nhất định sẽ có tình cảm mãnh liệt khác, Phù Lạc có chút ảo tưởng tình cảnh bản thân làm công, Long Hiên đế làm thụ, cả người khô nóng.
Ở bên cạnh hồ buông nước trà, Phù Lạc đang không biết xuống tay như thế nào lại nghe thấy bốn chữ “Đấm lưng cho trẫm” của Long Hiên đế, như nghe thấy tiếng trời, nhẹ nhàng cởi bỏ áo ngoài của mình, chỉ mặc tiết y mỏng màu trắng, phong tình vạn chủng xuống hồ dưới cái nhìn soi mói của Long Hiên đế.
Ai, cảm giác ôn tuyền thật thoải mái, từ lúc vào cung tới nay chưa được vui sướng tắm rửa qua. Trong cung cung ứng nước ấm cho cung nữ đều có hạn ngạch, một đám nữ nhân chen chúc trong một cái phòng nho nhỏ dùng chậu gỗ bưng nước ấm tắm rửa, vô cùng không thoải mái.
Phù Lạc nhẹ nhàng lấy hương cao cho Long Hiên đế, nhẹ nhàng vẽ ra, từ trước ngực đến sau lưng không chỗ nào không bị ma trảo của mình chiếu cố qua. Để nhũ tiêm của mình như có như không xẹt qua da thịt Long Hiên đế, đắc ý nhìn hắn run rẩy.
Đêm nay lực nhẫn nại của Long Hiên đế đặc biệt cố chấp, nhớ lại trước kia thì lúc này chỉ sợ đã sớm củi khô lửa bốc.
Phù Lạc nhẫn tâm, đưa tay tham dò phía dưới của hắn, bôi hương cao.
Xúc cảm căng thẳng sớm tiết lộ dục vọng của hắn, đáng tiếc hắn còn mạnh mẽ giả bộ trấn tĩnh.
Phù Lạc đỏ mặt đưa tay chạm lên nóng rực của hắn.
“Đây không phải nơi ngươi nên chạm.” Long Hiên đế trở mặt vô tình đẩy tay Phù Lạc ra, còn rời khỏi dục trì, khoác lên áo dài.
Lưu lại Phù Lạc một người ở trong nước, tay ngây ngốc không biết nên để chỗ nào.
Lúc này lại nghe gian ngoài truyền đến tiếng Vạn Toàn, “Hoàng thượng, Mẫn tiểu nghi đã đến Thiên Điện.”
Mặc Phù Lạc nhất thời đỏ lên, xem ra cả buổi tối đều là mình làm ra vẻ khôn ngoan. Thế nhưng hắn lại ở một bên nhìn mình như tên hề biểu diễn, Phù Lạc nghĩ đến đây liền phẫn hận.
Thật không thể tin được bản thân sau khi trải qua huấn luyện đặc thù, lại không bằng cả trước kia có thể khơi mào ham muốn của hắn, Phù Lạc không biết nên khóc hay nên cười.
Xem ra sau kế trà dụ không thể, sắc dụ coi như là đi lên tuyệt lộ.
Ghê tởm hơn chính là, sắc dụ Long Hiên đế không thành, ngược lại để cho hắn sắc dụ mình, Phù Lạc chôn vào trong nước, hy vọng có thể hạ thấp độ ấm thân thể mình.
Phù Lạc đứng dậy rất nhanh mặc quần áo, hầu hạ ở ngoài cửa thiên điện, đây là chức trách tối nay của nàng.
Bên trong rất nhanh truyền ra tiếng nữ nhân rên rỉ, tuy rằng không lớn, mà lại thận trọng, nhưng Vạn Toàn cùng Phù Lạc đứng ở ngoài cửa đều có thể nghe được rất rõ ràng.
Có điều kinh hãi nhất chính là, tiếng rên rỉ cùng với tiếng roi da phần phật càng lúc càng lớn.
Phù Lạc giật mình nhìn cửa, mình tại sao lại không biết Long Hiên đế yêu thích chiêu thức này.
Bởi vì quá độ giật mình, hơn nữa đồng tình nữ chính chịu khổ bên trong, tiềm thức Phù Lạc đã xem nhẹ không thoải mái nơi đáy lòng. Nhất định phải đem loại không thoải mái này bóp chết từ trong trứng nước.
/90
|