Ai?
Ai cứu nàng?
Cảm kích mở mắt ra, đập vào mắt chính là một người vô cùng tuấn mỹ, nhưng gương mặt lại không có chút biểu tình gì, đẹp trai lạnh lùng nha!
Cả người mặc áo xám, tóc cũng được chải rất cẩn thận tỉ mỉ, mắt sáng mày rậm, môi đầy đặn nhưng lại mím thật chặt, sống mũi cao thẳng, cằm hơi rộng.
Trên người của hắn, rõ ràng có thể cảm thấy một chút nhiệt độ nhưng lúc này Lộ Nhi vẫn không cảm giác được một chút ấm áp nào.
Hắn đỡ Lộ Nhi, nhẹ nhàng đặt nàng xuống, nhìn Lộ Nhi đứng vững sau đó mới buông tay ra, một tay hắn còn cầm cổ tay Lộ Nhi.
Sau đó nhanh chóng buông ra, lông mày đẹp đẽ nhíu chặt, trong thanh âm mang theo ý không vui mừng:
“Cô nương là người mang thai, tại sao đi đứng lại không cẩn thận như vậy?”
Hả, người này là ai?
Xem ra hắn giận tái mặt giống như Lộ Nhi thật sự đã làm chuyện xấu tội ác tày trời vậy.
“Ngươi. . . . . . Ngươi là. . . . . .”
“Cô nương về sau cẩn thận một chút. . . . . .”
Lời còn chưa nói xong, người liền vèo một tiếng không thấy bóng dáng. Nhìn trước mặt trống rỗng, Lộ Nhi nháy mắt mấy cái ——
Hắn là ai? Rõ ràng chính là một người rất xa lạ nhưng vì cái gì lại quan tâm nàng như vậy chứ?
Đúng vậy, hắn quan tâm nàng, mới vừa rồi là nàng không cẩn thận, là lỗi của nàng, thiếu chút nữa liền ngã xuống nhưng ——
Nhưng hắn cũng không cần phải tức giận như vậy chứ?
Đôi mắt lạnh lùng khiển trách làm cho Lộ Nhi không nhịn được hoài nghi ——
Hắn và mình là quan hệ như thế nào?
Nàng không phải là hồn xuyên qua, nàng là mang theo thân thể của mình, con của mình cùng đi đến đây.
Nàng biết rõ mọi chuyện của mình nên cũng không thể có chuyện mất trí nhớ!
Nhưng nam nhân xa lạ này. . . chuyện gì xảy ra?
“Đan nhi. . . . . .”
Bốn phía yên tĩnh, Lộ Nhi chợt nhớ tới nha đầu cùng đi với mình, tại sao nàng ta lại yên lặng vậy?
Ai cứu nàng?
Cảm kích mở mắt ra, đập vào mắt chính là một người vô cùng tuấn mỹ, nhưng gương mặt lại không có chút biểu tình gì, đẹp trai lạnh lùng nha!
Cả người mặc áo xám, tóc cũng được chải rất cẩn thận tỉ mỉ, mắt sáng mày rậm, môi đầy đặn nhưng lại mím thật chặt, sống mũi cao thẳng, cằm hơi rộng.
Trên người của hắn, rõ ràng có thể cảm thấy một chút nhiệt độ nhưng lúc này Lộ Nhi vẫn không cảm giác được một chút ấm áp nào.
Hắn đỡ Lộ Nhi, nhẹ nhàng đặt nàng xuống, nhìn Lộ Nhi đứng vững sau đó mới buông tay ra, một tay hắn còn cầm cổ tay Lộ Nhi.
Sau đó nhanh chóng buông ra, lông mày đẹp đẽ nhíu chặt, trong thanh âm mang theo ý không vui mừng:
“Cô nương là người mang thai, tại sao đi đứng lại không cẩn thận như vậy?”
Hả, người này là ai?
Xem ra hắn giận tái mặt giống như Lộ Nhi thật sự đã làm chuyện xấu tội ác tày trời vậy.
“Ngươi. . . . . . Ngươi là. . . . . .”
“Cô nương về sau cẩn thận một chút. . . . . .”
Lời còn chưa nói xong, người liền vèo một tiếng không thấy bóng dáng. Nhìn trước mặt trống rỗng, Lộ Nhi nháy mắt mấy cái ——
Hắn là ai? Rõ ràng chính là một người rất xa lạ nhưng vì cái gì lại quan tâm nàng như vậy chứ?
Đúng vậy, hắn quan tâm nàng, mới vừa rồi là nàng không cẩn thận, là lỗi của nàng, thiếu chút nữa liền ngã xuống nhưng ——
Nhưng hắn cũng không cần phải tức giận như vậy chứ?
Đôi mắt lạnh lùng khiển trách làm cho Lộ Nhi không nhịn được hoài nghi ——
Hắn và mình là quan hệ như thế nào?
Nàng không phải là hồn xuyên qua, nàng là mang theo thân thể của mình, con của mình cùng đi đến đây.
Nàng biết rõ mọi chuyện của mình nên cũng không thể có chuyện mất trí nhớ!
Nhưng nam nhân xa lạ này. . . chuyện gì xảy ra?
“Đan nhi. . . . . .”
Bốn phía yên tĩnh, Lộ Nhi chợt nhớ tới nha đầu cùng đi với mình, tại sao nàng ta lại yên lặng vậy?
/1138
|