“Ta. . . . . . Ta vì sao phải nhớ ngươi?”
Vốn là muốn nói nàng không thèm nhớ hắn, nhưng nghĩ đến tính tình xấu xa của hắn, Lộ Nhi vội vàng đổi lời nói ——
Vương gia này cũng không phải là một người dễ nói chuyện, nếu nói sai, có thể sẽ sử dụng vũ lực, nàng cũng không nghĩ đến lại bị hắn hù dọa một cách khó hiểu thế này.
“Nhưng ta nhớ nàng lắm. . . . . .”
Mày kiếm hơi nhăn lại, trong lòng Hiên Vương có chút chua xót, trong thanh âm cũng không có tý sức lực nào!
“Ta. . . . . .”
Hắn không phải là bị bệnh chứ? Đầu óc không có vấn đề chứ? Hoặc là nói, là thần kinh có chút thác loạn?
Mặc dù nơi này là cổ đại, bọn họ cũng không biết cái gì là thần kinh, cái gì gọi là thác loạn, nhưng nàng biết a ——
Theo kinh nghiệm trước đây, người này hiện tại không bình thường, rất không bình thường!
“Ngươi. . . . . . Ngươi không sao chứ?”
Cảnh giác lui về phía sau một bước, hai mắt Lộ Nhi giống như con nai vừa nhìn thấy người, tràn đầy đề phòng nhìn hắn!
Hắn có thể lại có cái chủ ý quái quỷ gì hay không? Có thể lại có âm mưu quỷ kế gì hay không?
Hẳn không phải là đang trêu cợt nàng, người này, nàng tự nhận thấy mình vẫn tương đối hiểu rõ, hắn sẽ không nhàm chán như vậy, cũng sẽ không nhàn hạ thoải mái như thế!
“Lộ Nhi, lại đây. . . . . .”
Sắc lam lạnh lẽo trong mắt đột nhiên hiện lên một tầng nhu hòa, giống như hồ nước lạnh lẽo sâu không thấy đáy, thâm tình làm cho tâm của người ta cũng theo đó mà hòa tan!
Tâm, hơi rung động một chút, Lộ Nhi đột nhiên run lên, bị hắn vừa nhìn như vậy, toàn thân giống như có dòng điện chạy qua, cảm giác xa lạ khiến cho đôi mắt nàng mang theo một tia mê man. . . . . .
Điều này cũng thật bất đắc dĩ!
“Ngươi. . . . . .”
Trề miệng một cái, lời còn chưa ra khỏi miệng thì đứa nhỏ trong bụng bỗng nhiên rất không yên lặng đá nàng một cái.
“A. . . . . ., Vương gia, ta nhớ ngươi a, dĩ nhiên cũng rất nhớ ngươi. . . . . .”
Đứa nhỏ đạp một cái gọi thần trí Lộ Nhi trở về, nàng nhăn mày, nghĩ một đằng nói một nẻo làm cho chính mình cũng tự cảm thấy có chút đáng giận !
Vốn là muốn nói nàng không thèm nhớ hắn, nhưng nghĩ đến tính tình xấu xa của hắn, Lộ Nhi vội vàng đổi lời nói ——
Vương gia này cũng không phải là một người dễ nói chuyện, nếu nói sai, có thể sẽ sử dụng vũ lực, nàng cũng không nghĩ đến lại bị hắn hù dọa một cách khó hiểu thế này.
“Nhưng ta nhớ nàng lắm. . . . . .”
Mày kiếm hơi nhăn lại, trong lòng Hiên Vương có chút chua xót, trong thanh âm cũng không có tý sức lực nào!
“Ta. . . . . .”
Hắn không phải là bị bệnh chứ? Đầu óc không có vấn đề chứ? Hoặc là nói, là thần kinh có chút thác loạn?
Mặc dù nơi này là cổ đại, bọn họ cũng không biết cái gì là thần kinh, cái gì gọi là thác loạn, nhưng nàng biết a ——
Theo kinh nghiệm trước đây, người này hiện tại không bình thường, rất không bình thường!
“Ngươi. . . . . . Ngươi không sao chứ?”
Cảnh giác lui về phía sau một bước, hai mắt Lộ Nhi giống như con nai vừa nhìn thấy người, tràn đầy đề phòng nhìn hắn!
Hắn có thể lại có cái chủ ý quái quỷ gì hay không? Có thể lại có âm mưu quỷ kế gì hay không?
Hẳn không phải là đang trêu cợt nàng, người này, nàng tự nhận thấy mình vẫn tương đối hiểu rõ, hắn sẽ không nhàm chán như vậy, cũng sẽ không nhàn hạ thoải mái như thế!
“Lộ Nhi, lại đây. . . . . .”
Sắc lam lạnh lẽo trong mắt đột nhiên hiện lên một tầng nhu hòa, giống như hồ nước lạnh lẽo sâu không thấy đáy, thâm tình làm cho tâm của người ta cũng theo đó mà hòa tan!
Tâm, hơi rung động một chút, Lộ Nhi đột nhiên run lên, bị hắn vừa nhìn như vậy, toàn thân giống như có dòng điện chạy qua, cảm giác xa lạ khiến cho đôi mắt nàng mang theo một tia mê man. . . . . .
Điều này cũng thật bất đắc dĩ!
“Ngươi. . . . . .”
Trề miệng một cái, lời còn chưa ra khỏi miệng thì đứa nhỏ trong bụng bỗng nhiên rất không yên lặng đá nàng một cái.
“A. . . . . ., Vương gia, ta nhớ ngươi a, dĩ nhiên cũng rất nhớ ngươi. . . . . .”
Đứa nhỏ đạp một cái gọi thần trí Lộ Nhi trở về, nàng nhăn mày, nghĩ một đằng nói một nẻo làm cho chính mình cũng tự cảm thấy có chút đáng giận !
/1138
|