Lộ Nhi kháng cự, làm sao chịu được sức lực của hắn, mà nàng cũng quá mức nhỏ yếu!
Tay, cũng làm vô lực phản kháng nhưng chỉ chốc lát, một loại cảm giác quen thuộc đánh tới, nàng hình như là đặt mình trong đám mây bay bổng nhẹ nhàng . . . . . .
Mà Hiên Vương, cũng bị cảm giác vô cùng tuyệt vời làm rung động ——
Mùi vị của nàng giống như ba năm trước đây khiến cho hắn muốn ngừng mà không được!
Đã từng, hắn đã từng điên cuồng tìm kiếm nàng, có thể đã tìm rất lâu, phái đi nhiều người như vậy, nhưng từ đầu đến cuối cũng không tìm được tung tích của nàng!
Hắn tưởng rằng nàng chỉ là giấc mộng của hắn, khi tỉnh mộng, bên cạnh hắn, cũng chỉ là những nữ nhân dung tục kia.
Hắn đã nếm thử, nhưng khi chung đụng với các nàng, thuần túy đều là phát tiết, là phát tiết dục vọng của mình mà thôi!
Nhưng là cùng nàng ở chung một chỗ, hắn lại cảm nhận được loại cảm giác đã lâu không có!
“Lộ Nhi. . . . . .”
Hắn hô nhỏ một tiếng, bàn tay đã sớm trượt vào y phụ mỏng manh, vuốt ve nơi mềm mại kia. . . . . .
“Ưm. . . . . .”
Lộ Nhi kháng nghị, trên người khó chịu giống như bị lửa đốt, nàng vẫn giống như trong giấc mộng lần đó, đối với hắn không có chút chống cự nào!
“Lộ Nhi, nàng. . . . . .”
Bụng hắn chợt cảm thấy rung động, Hiên Vương chống thân thể, hắn vẫn luôn chú ý, cẩn thận không đem sức nặng đè lên bụng của nàng.
“Là hài tử a, hài tử kháng nghị . . . . . .”
Thật may là Bảo Bảo động, trong nháy mắt này cũng làm cho nàng tỉnh táo lại, bằng không vừa rồi đã bị ăn sạch sẽ?
“Nó cử động?”
Trong mắt, thoáng qua một tia khó tin. Vẫn luôn oán hận cái bụng này, hắn nhìn đã cảm thấy chướng mắt, nhưng cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ tới, trong đó cũng có một sinh mạng!
“Đó là dĩ nhiên. Vương gia, ngài không biết sao, hơn bốn tháng ta đã cảm giác được con. Hiện tại cũng sắp sáu tháng rồi, mọi người nói nếu như bảy tháng Bảo Bảo sinh non, mặc dù vẫn còn nhỏ nhưng vẫn có thể nuôi được. Vương gia, không nên thương tổn con, được không? Một mình ta tới nơi này, ta cũng chỉ có hai bàn tay trắng, thứ duy nhất có, cũng chỉ là đứa nhỏ này. . . . . .”
Tay, cũng làm vô lực phản kháng nhưng chỉ chốc lát, một loại cảm giác quen thuộc đánh tới, nàng hình như là đặt mình trong đám mây bay bổng nhẹ nhàng . . . . . .
Mà Hiên Vương, cũng bị cảm giác vô cùng tuyệt vời làm rung động ——
Mùi vị của nàng giống như ba năm trước đây khiến cho hắn muốn ngừng mà không được!
Đã từng, hắn đã từng điên cuồng tìm kiếm nàng, có thể đã tìm rất lâu, phái đi nhiều người như vậy, nhưng từ đầu đến cuối cũng không tìm được tung tích của nàng!
Hắn tưởng rằng nàng chỉ là giấc mộng của hắn, khi tỉnh mộng, bên cạnh hắn, cũng chỉ là những nữ nhân dung tục kia.
Hắn đã nếm thử, nhưng khi chung đụng với các nàng, thuần túy đều là phát tiết, là phát tiết dục vọng của mình mà thôi!
Nhưng là cùng nàng ở chung một chỗ, hắn lại cảm nhận được loại cảm giác đã lâu không có!
“Lộ Nhi. . . . . .”
Hắn hô nhỏ một tiếng, bàn tay đã sớm trượt vào y phụ mỏng manh, vuốt ve nơi mềm mại kia. . . . . .
“Ưm. . . . . .”
Lộ Nhi kháng nghị, trên người khó chịu giống như bị lửa đốt, nàng vẫn giống như trong giấc mộng lần đó, đối với hắn không có chút chống cự nào!
“Lộ Nhi, nàng. . . . . .”
Bụng hắn chợt cảm thấy rung động, Hiên Vương chống thân thể, hắn vẫn luôn chú ý, cẩn thận không đem sức nặng đè lên bụng của nàng.
“Là hài tử a, hài tử kháng nghị . . . . . .”
Thật may là Bảo Bảo động, trong nháy mắt này cũng làm cho nàng tỉnh táo lại, bằng không vừa rồi đã bị ăn sạch sẽ?
“Nó cử động?”
Trong mắt, thoáng qua một tia khó tin. Vẫn luôn oán hận cái bụng này, hắn nhìn đã cảm thấy chướng mắt, nhưng cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ tới, trong đó cũng có một sinh mạng!
“Đó là dĩ nhiên. Vương gia, ngài không biết sao, hơn bốn tháng ta đã cảm giác được con. Hiện tại cũng sắp sáu tháng rồi, mọi người nói nếu như bảy tháng Bảo Bảo sinh non, mặc dù vẫn còn nhỏ nhưng vẫn có thể nuôi được. Vương gia, không nên thương tổn con, được không? Một mình ta tới nơi này, ta cũng chỉ có hai bàn tay trắng, thứ duy nhất có, cũng chỉ là đứa nhỏ này. . . . . .”
/1138
|