“Vương gia, chàng không sao chứ?”
Thân thể đột nhiên bị người ôm, nhiệt độ ấm áp bao quanh nàng, Lộ Nhi mới khôi phục thần trí, nàng bất an ngẩng đầu lên, tay nhỏ bé sờ trán Hiên Vương, thấp giọng hỏi.
“Lộ Nhi, ta. . . . . . Ta không sao. . . . . .”
Là hắn gây ra tổn thương quá lớn đối với nàng?
Hắn đối xử tốt với nàng vậy mà nàng không thể tin?
Hiên Vương đột nhiên có chút hối hận, nếu như ngay từ đầu hắn cứ đối xử tốt với nàng như thế, Lộ Nhi nhất định sẽ không nhìn hắn như vậy!
Trong lòng có chút hối hận, có điều hắn là Vương gia, là chủ nhân trong phủ, nhất định sẽ không để cho hai mẹ con nàng chịu khổ .
Ọc một tiếng, bụng Lộ Nhi không chút khách khí kêu lên, khuôn mặt nàng đỏ lên, Lộ Nhi mới nghĩ đến tối hôm qua hình như nàng chưa ăn cơm!
Không trách được lại cảm thấy đói bụng, ô ô, nhìn mặt trời lên cao thế này cũng đã qua bữa điểm tâm rồi, nàng đã tiết kiệm hai phần ăn cho hắn nha.
“Lộ Nhi, nhanh lên một chút, chúng ta đi ăn cơm thôi. . . . . .”
Tâm tình Hiên Vương thật tốt, thanh âm cũng cực kỳ vui vẻ, Lộ Nhi cúi thấp đầu, đối mặt với việc hắn bỗng nhiên ôn nhu như vậy, nàng có chút không quen.
“Vương gia, ta. . . . . .”
“Đi thôi, nàng đói bụng, hài tử chắc hẳn cũng đói rồi. . . . . .”
Nghe thanh âm vui vẻ kia, Lộ Nhi vui mừng ngẩng đầu lên:
“Vương gia, chàng là nói. . . . . . chàng thừa nhận đứa bé này rồi?”
Không trách được đột nhiên cứ ôn nhu như vậy, thì ra là. . . thì ra là hắn tin tưởng nàng!
Không nghĩ tới đầu óc cổ nhân cũng không hoàn toàn là gỗ mục, cũng có lúc thông suốt như vậy.
“Ta tin tưởng nàng, Lộ Nhi, ta nguyện ý cho nàng, cho hài tử một cơ hội. . . . . .”
Hắn chấp nhận, không phải là vì xúc phạm nàng, cũng không phải là vì tự tìm đau khổ, hắn cũng không muốn tiếp tục tự hành hạ mình nữa!
Chính mình cảm thấy thỏa mãn, cảm nhận được hạnh phúc, hắn không muốn một cuộc sống đau khổ nữa.
“Vậy thì tốt. . . . . . Vậy thì tốt. . . . . .”
Tay, kích động run rẩy, nghĩ đến việc hắn thừa nhận hài tử, về sau nàng không cần lo lắng cho hài tử nữa. Xem ra trên gương mặt dè dặt của Lộ Nhi là một nụ cười hạnh phúc.
Thân thể đột nhiên bị người ôm, nhiệt độ ấm áp bao quanh nàng, Lộ Nhi mới khôi phục thần trí, nàng bất an ngẩng đầu lên, tay nhỏ bé sờ trán Hiên Vương, thấp giọng hỏi.
“Lộ Nhi, ta. . . . . . Ta không sao. . . . . .”
Là hắn gây ra tổn thương quá lớn đối với nàng?
Hắn đối xử tốt với nàng vậy mà nàng không thể tin?
Hiên Vương đột nhiên có chút hối hận, nếu như ngay từ đầu hắn cứ đối xử tốt với nàng như thế, Lộ Nhi nhất định sẽ không nhìn hắn như vậy!
Trong lòng có chút hối hận, có điều hắn là Vương gia, là chủ nhân trong phủ, nhất định sẽ không để cho hai mẹ con nàng chịu khổ .
Ọc một tiếng, bụng Lộ Nhi không chút khách khí kêu lên, khuôn mặt nàng đỏ lên, Lộ Nhi mới nghĩ đến tối hôm qua hình như nàng chưa ăn cơm!
Không trách được lại cảm thấy đói bụng, ô ô, nhìn mặt trời lên cao thế này cũng đã qua bữa điểm tâm rồi, nàng đã tiết kiệm hai phần ăn cho hắn nha.
“Lộ Nhi, nhanh lên một chút, chúng ta đi ăn cơm thôi. . . . . .”
Tâm tình Hiên Vương thật tốt, thanh âm cũng cực kỳ vui vẻ, Lộ Nhi cúi thấp đầu, đối mặt với việc hắn bỗng nhiên ôn nhu như vậy, nàng có chút không quen.
“Vương gia, ta. . . . . .”
“Đi thôi, nàng đói bụng, hài tử chắc hẳn cũng đói rồi. . . . . .”
Nghe thanh âm vui vẻ kia, Lộ Nhi vui mừng ngẩng đầu lên:
“Vương gia, chàng là nói. . . . . . chàng thừa nhận đứa bé này rồi?”
Không trách được đột nhiên cứ ôn nhu như vậy, thì ra là. . . thì ra là hắn tin tưởng nàng!
Không nghĩ tới đầu óc cổ nhân cũng không hoàn toàn là gỗ mục, cũng có lúc thông suốt như vậy.
“Ta tin tưởng nàng, Lộ Nhi, ta nguyện ý cho nàng, cho hài tử một cơ hội. . . . . .”
Hắn chấp nhận, không phải là vì xúc phạm nàng, cũng không phải là vì tự tìm đau khổ, hắn cũng không muốn tiếp tục tự hành hạ mình nữa!
Chính mình cảm thấy thỏa mãn, cảm nhận được hạnh phúc, hắn không muốn một cuộc sống đau khổ nữa.
“Vậy thì tốt. . . . . . Vậy thì tốt. . . . . .”
Tay, kích động run rẩy, nghĩ đến việc hắn thừa nhận hài tử, về sau nàng không cần lo lắng cho hài tử nữa. Xem ra trên gương mặt dè dặt của Lộ Nhi là một nụ cười hạnh phúc.
/1138
|