Lộ Nhi cười không thèm để ý, bọn họ là huynh đệ, Hiên Vương làm sao có thể nhỏ mọn như vậy chứ?
Không thể nào, Hiên Vương mặc dù đối với nàng tốt hơn một chút, nhưng. . . . .
Nhưng cũng không phải là hắn yêu nàng, làm sao có thể. . . . . .
“Lộ Nhi, đang ăn gì vậy? Thơm như vậy. . . . . .”
Thanh âm không hề lạnh như băng giống như trước đây, bộ dạng ôn hòa làm cho Lộ Nhi cũng không nhịn được nháy mắt mấy cái ——
Mỹ nam chính là mỹ nam a, đặc biệt mỹ nam này còn là cha của đứa nhỏ, nàng muốn kháng cự cũng quá khó khăn!
Có lẽ ở trong lòng của nàng, vẫn luôn lặng lẽ coi hắn là người thân của mình!
Mặc dù hiện tại bọn họ không có bất cứ quan hệ gì!
Không, cũng không tính là không có quan hệ ! Ít ra giữa bọn họ có một tờ khế ước ——
Trong vòng năm năm, nàng thuộc về hắn !
Haiz, năm năm a. . . . . .
Không biết bọn họ có thể phát triển thành cái dạng gì đây? Không thể nào!
Lộ Nhi nháy mắt mấy cái, nhẹ giọng nói:
“Ô mai, Vương gia có muốn ăn thử hay không? Ăn thật ngon nha. . . . . .”
Ô mai?
Hiên Vương nhăn mày, đôi mắt chuyển hướng nhìn túi giấy trên tay Lộ Nhi, trên mặt nhiễm một tầng lạnh lẽo:
“Ở đâu ra?”
Thanh âm không có bao nhiêu thay đổi, Lộ Nhi không nhìn mặt hắn, nhẹ giọng nói:
“À. . . . .”
“Vương gia, là nô tỳ giúp tiểu thư mua. . . . . .”
Cảm giác được Hiên Vương tức giận, Đan nhi sợ tiểu thư sẽ nói ra Khánh Vương tới càng làm cho Vương gia tức giận hơn, nàng cuống quít nói.
“Ngươi. . . . . . Ngươi chỉ là một tiểu nha đầu, khi nào thì được ra ngoài . . . . . .”
Đôi mắt, cực kỳ lạnh lẽo.
Lộ Nhi không hiểu ngồi dậy, nàng không biết tại sao Đan nhi lại nói dối, lại càng không hiểu Hiên Vương vì cái gì mà nổi giận!
“Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng. . . . . .”
Đan nhi quỳ xuống, bịch bịch khấu đầu, Lộ Nhi vội vàng đứng dậy, muốn kéo Đan nhi lên:
“Xảy ra chuyện gì? Vương gia, tại sao lại tức giận. . . . . .”
Không thể nào, Hiên Vương mặc dù đối với nàng tốt hơn một chút, nhưng. . . . .
Nhưng cũng không phải là hắn yêu nàng, làm sao có thể. . . . . .
“Lộ Nhi, đang ăn gì vậy? Thơm như vậy. . . . . .”
Thanh âm không hề lạnh như băng giống như trước đây, bộ dạng ôn hòa làm cho Lộ Nhi cũng không nhịn được nháy mắt mấy cái ——
Mỹ nam chính là mỹ nam a, đặc biệt mỹ nam này còn là cha của đứa nhỏ, nàng muốn kháng cự cũng quá khó khăn!
Có lẽ ở trong lòng của nàng, vẫn luôn lặng lẽ coi hắn là người thân của mình!
Mặc dù hiện tại bọn họ không có bất cứ quan hệ gì!
Không, cũng không tính là không có quan hệ ! Ít ra giữa bọn họ có một tờ khế ước ——
Trong vòng năm năm, nàng thuộc về hắn !
Haiz, năm năm a. . . . . .
Không biết bọn họ có thể phát triển thành cái dạng gì đây? Không thể nào!
Lộ Nhi nháy mắt mấy cái, nhẹ giọng nói:
“Ô mai, Vương gia có muốn ăn thử hay không? Ăn thật ngon nha. . . . . .”
Ô mai?
Hiên Vương nhăn mày, đôi mắt chuyển hướng nhìn túi giấy trên tay Lộ Nhi, trên mặt nhiễm một tầng lạnh lẽo:
“Ở đâu ra?”
Thanh âm không có bao nhiêu thay đổi, Lộ Nhi không nhìn mặt hắn, nhẹ giọng nói:
“À. . . . .”
“Vương gia, là nô tỳ giúp tiểu thư mua. . . . . .”
Cảm giác được Hiên Vương tức giận, Đan nhi sợ tiểu thư sẽ nói ra Khánh Vương tới càng làm cho Vương gia tức giận hơn, nàng cuống quít nói.
“Ngươi. . . . . . Ngươi chỉ là một tiểu nha đầu, khi nào thì được ra ngoài . . . . . .”
Đôi mắt, cực kỳ lạnh lẽo.
Lộ Nhi không hiểu ngồi dậy, nàng không biết tại sao Đan nhi lại nói dối, lại càng không hiểu Hiên Vương vì cái gì mà nổi giận!
“Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng. . . . . .”
Đan nhi quỳ xuống, bịch bịch khấu đầu, Lộ Nhi vội vàng đứng dậy, muốn kéo Đan nhi lên:
“Xảy ra chuyện gì? Vương gia, tại sao lại tức giận. . . . . .”
/1138
|