Cái nhìn kia, ý tứ cảnh cáo rất đậm! Lộ Nhi không nhịn được run một cái!
Ô ô, nàng cái gì cũng chưa làm nha!
Khánh Vương tới đây cũng chỉ là cùng nàng nói mấy câu mà thôi, nhưng ánh mắt Hiên Vương như vậy là có ý gì!
Ô ô, oan uổng chết mất. Ô ô, chốc nữa Vương gia trở lại, không biết cái viện nhỏ của nàng có thể bị hắn phá hủy hay không?
Ô ô, nàng làm sao lại thảm như vậy, đáng thương như vậy!
Ai thán một tiếng, lại ai thán một tiếng, Lộ Nhi nghĩ đến lát nữa nên làm sao mới phải!
Nhưng. . . . . .
Nhưng. . . . . .
“Aiz. . . . . .”
Hả, là ai đang nói chuyện? Là ai vậy?
Giống như không phải là mình nói ? Nhưng trong phòng này. . . . . .
Không phải là ma quỷ chứ ? Ô ô, nhưng bây giờ là ban ngày, cũng không phải là buổi tối, những cô hồn dã quỷ này làm sao có thể ra ngoài?
Run rẩy run rẩy quay đầu lại, cả người thiếu chút nữa rơi vào trong lồng ngực của một người ——
“A. . . . . .”
Ô ô, ai lại ban ngày ban mặt dọa người như vậy chứ?
Không phải Khánh Vương thích dọa người vừa mới rời đi sao?
Hơn nữa, Khánh Vương thích mặc y phục màu trắng, mà người này là một thân màu đen!
“A. . . . . .”
Thân thể đột nhiên cứng đờ, Lộ Nhi khiếp sợ há to mồm. . . . . .
Hắn, hắn là. . . . . .
Một nam nhân cho tới bây giờ chưa từng thấy qua nhưng. . . nhưng nàng lại cảm thấy rất quen thuộc!
“Ngươi. . . . . . Làm sao ngươi lại tới. . . . . .”
Ô ô, tháng ngày xui xẻo, nàng tới cổ đại hình như chưa từng đốt hương lạy phật, có phải vì vậy mà trời cao mới trừng phạt nàng như vậy?
Hai tay vội vàng bảo vệ cổ, thân thể cũng lảo đảo lui về phía sau mấy bước, lại mấy bước nữa. . . . . .
“Cẩn thận, nữ nhân ngốc!”
Ô ô, nàng cái gì cũng chưa làm nha!
Khánh Vương tới đây cũng chỉ là cùng nàng nói mấy câu mà thôi, nhưng ánh mắt Hiên Vương như vậy là có ý gì!
Ô ô, oan uổng chết mất. Ô ô, chốc nữa Vương gia trở lại, không biết cái viện nhỏ của nàng có thể bị hắn phá hủy hay không?
Ô ô, nàng làm sao lại thảm như vậy, đáng thương như vậy!
Ai thán một tiếng, lại ai thán một tiếng, Lộ Nhi nghĩ đến lát nữa nên làm sao mới phải!
Nhưng. . . . . .
Nhưng. . . . . .
“Aiz. . . . . .”
Hả, là ai đang nói chuyện? Là ai vậy?
Giống như không phải là mình nói ? Nhưng trong phòng này. . . . . .
Không phải là ma quỷ chứ ? Ô ô, nhưng bây giờ là ban ngày, cũng không phải là buổi tối, những cô hồn dã quỷ này làm sao có thể ra ngoài?
Run rẩy run rẩy quay đầu lại, cả người thiếu chút nữa rơi vào trong lồng ngực của một người ——
“A. . . . . .”
Ô ô, ai lại ban ngày ban mặt dọa người như vậy chứ?
Không phải Khánh Vương thích dọa người vừa mới rời đi sao?
Hơn nữa, Khánh Vương thích mặc y phục màu trắng, mà người này là một thân màu đen!
“A. . . . . .”
Thân thể đột nhiên cứng đờ, Lộ Nhi khiếp sợ há to mồm. . . . . .
Hắn, hắn là. . . . . .
Một nam nhân cho tới bây giờ chưa từng thấy qua nhưng. . . nhưng nàng lại cảm thấy rất quen thuộc!
“Ngươi. . . . . . Làm sao ngươi lại tới. . . . . .”
Ô ô, tháng ngày xui xẻo, nàng tới cổ đại hình như chưa từng đốt hương lạy phật, có phải vì vậy mà trời cao mới trừng phạt nàng như vậy?
Hai tay vội vàng bảo vệ cổ, thân thể cũng lảo đảo lui về phía sau mấy bước, lại mấy bước nữa. . . . . .
“Cẩn thận, nữ nhân ngốc!”
/1138
|