Hoàng huynh, Văn Văn hiểu. Văn Văn sẽ bảo vệ tốt bọn họ. . . . . .”
Đã từng, nàng tưởng rằng nàng qua đó, ai cũng sẽ không yêu, ai cũng sẽ không thích.
Nhưng ai biết, sau khi đi qua, trả giá chính là tâm tư luôn được bảo vệ của chính mình!
————
Đêm, chậm rãi buông xuống, so sánh với náo nhiệt bên kia, bên này lạnh hơn rất nhiều!
Nàng, lẳng lặng nằm dài trên giường, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ.
Một đại phu năm, sáu mươi tuổi đi đến, trên mặt mang vẻ bất đắc dĩ!
“Đại phu, đại phu, phu nhân thế nào? Tại sao vẫn chưa tỉnh lại?”
Tiểu Đóa bắt được y phục của đại phu, bất an hỏi.
“Phu nhân không có chuyện gì, ngươi dựa theo đơn này mà hốt thuốc, rất nhanh là có thể tỉnh lại. . . . . .”
Đại phu thở dài, bên này ngược lại không có việc gì, nhưng bên kia có thể. . . . . .
“Phu nhân, phu nhân, đại phu đã đi rồi. . . . . .”
Đưa đại phu rời đi, Tiểu Đóa hốt hoảng đi vào, nhỏ giọng ở trước giường gọi Hương Linh.
Thanh âm vừa dứt, người hôn mê trên giường chợt mở mắt, trên mặt tái nhợt dần hiện ra một tia khổ sở:
“Bên kia thế nào?”
Hắn tới, nàng biết, nhưng hắn ôm nàng ta chạy đi ——
Mà nàng lạnh như băng ngồi trên ghế, đợi đã lâu, rất lâu rồi!
Nàng thua, thử dò xét tâm tư của hắn, nhưng thật sự thất bại, thất thại thê thảm!
“Phu nhân, nghe nói nàng ta còn chưa tỉnh lại. . . . . . Vương gia rất tức giận. . . . . . thật sự phát hỏa. . . . . .”
Tiểu Đóa sợ run rẩy, nàng không nghĩ tới, nữ nhân kia thật sự thiếu chút nữa ngã xuống, còn có thể có mất đi hài tử!
Chuyện này không biết Vương gia có biết hay không, nếu như Vương gia biết, tra tới cùng chuyện này, vậy. . . . . .
“Tiểu Đóa, ngươi cũng đừng sợ, không có việc gì, chúng ta sẽ không có chuyện gì. Nếu như Vương gia thật sự điều tra, đem mọi chuyện đổ hết lên đầu nàng ta là được, là do nàng ta làm, đều là nàng ta làm. . . . . .”
Đã từng, nàng tưởng rằng nàng qua đó, ai cũng sẽ không yêu, ai cũng sẽ không thích.
Nhưng ai biết, sau khi đi qua, trả giá chính là tâm tư luôn được bảo vệ của chính mình!
————
Đêm, chậm rãi buông xuống, so sánh với náo nhiệt bên kia, bên này lạnh hơn rất nhiều!
Nàng, lẳng lặng nằm dài trên giường, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ.
Một đại phu năm, sáu mươi tuổi đi đến, trên mặt mang vẻ bất đắc dĩ!
“Đại phu, đại phu, phu nhân thế nào? Tại sao vẫn chưa tỉnh lại?”
Tiểu Đóa bắt được y phục của đại phu, bất an hỏi.
“Phu nhân không có chuyện gì, ngươi dựa theo đơn này mà hốt thuốc, rất nhanh là có thể tỉnh lại. . . . . .”
Đại phu thở dài, bên này ngược lại không có việc gì, nhưng bên kia có thể. . . . . .
“Phu nhân, phu nhân, đại phu đã đi rồi. . . . . .”
Đưa đại phu rời đi, Tiểu Đóa hốt hoảng đi vào, nhỏ giọng ở trước giường gọi Hương Linh.
Thanh âm vừa dứt, người hôn mê trên giường chợt mở mắt, trên mặt tái nhợt dần hiện ra một tia khổ sở:
“Bên kia thế nào?”
Hắn tới, nàng biết, nhưng hắn ôm nàng ta chạy đi ——
Mà nàng lạnh như băng ngồi trên ghế, đợi đã lâu, rất lâu rồi!
Nàng thua, thử dò xét tâm tư của hắn, nhưng thật sự thất bại, thất thại thê thảm!
“Phu nhân, nghe nói nàng ta còn chưa tỉnh lại. . . . . . Vương gia rất tức giận. . . . . . thật sự phát hỏa. . . . . .”
Tiểu Đóa sợ run rẩy, nàng không nghĩ tới, nữ nhân kia thật sự thiếu chút nữa ngã xuống, còn có thể có mất đi hài tử!
Chuyện này không biết Vương gia có biết hay không, nếu như Vương gia biết, tra tới cùng chuyện này, vậy. . . . . .
“Tiểu Đóa, ngươi cũng đừng sợ, không có việc gì, chúng ta sẽ không có chuyện gì. Nếu như Vương gia thật sự điều tra, đem mọi chuyện đổ hết lên đầu nàng ta là được, là do nàng ta làm, đều là nàng ta làm. . . . . .”
/1138
|