Rất khó tưởng tượng, nếu như không phải hắn trở lại đúng lúc, nổi giận đùng đùng muốn tới tìm nàng tính sổ, nàng hiện tại chỉ sợ cũng. . . . . .
“Vương gia, ta. . . . . . Ô ô. . . . . .”
Hù chết nàng, ô ô, thật sự là hù chết nàng!
“Vương gia, hài tử, con của chúng ta. . . . . .”
Mặc dù bụng vẫn còn, Bảo Bảo cũng không có chuyện gì, nhưng nàng vẫn muốn nghe hắn nói, tự mình nghe hắn chứng thực.
“Lộ Nhi, hài tử không sao, hài tử hiện tại không sao. . . . . .”
Ôm Lộ Nhi thật chặt, Hiên Vương kích động thấp giọng lẩm bẩm, chợt nhớ tới Cô Ưng, hắn vội vàng buông Lộ Nhi, từ trong ngực lấy ra một cái bình, cẩn thận đổ ra một viên thuốc đỏ như máu, ôn nhu nói:
“Lộ Nhi, là thuốc này cứu nàng cùng hài tử, trước ăn thuốc này. . . . . .”
Hai mắt hắn mềm mỏng có thể chảy ra nước, mang trên mặt nụ cười ôn hòa, ngay cả thanh âm cũng mang theo cưng chiều cho tới bây giờ chưa từng có.
“Đây là cái gì, cảm giác vô cùng. . . . . .”
Lộ Nhi nhăn mày, viên thuốc đỏ như máu, cảm giác vô cùng. . . . . .
“Lộ Nhi, nghe lời, ăn đi!”
Hiên Vương tiếp tục ôn nhu nói, không nghĩ tới Lộ Nhi cũng có lúc không nghe lời như vậy.
“Nhưng là, cảm giác thật. . . . . .”
Thật buồn nôn, thuốc này làm sao lại khiến người ta cảm giác có liên quan tới máu!
“Nó có thể cứu con của chúng ta, Lộ Nhi, nàng cũng không hi vọng hài tử gặp chuyện không may chứ?”
Lộ Nhi gật đầu một cái, liên lụy đến hài tử, dù thuốc có khó ăn đi nữa, nàng cũng sẽ vui vẻ mà chịu đựng.
Cẩn thận nhận lấy viên thuốc, Lộ Nhi mở to miệng, thuốc đến trong miệng, quả nhiên cảm giác được một mùi máu tươi nhàn nhạt.
Nhưng cũng không tệ, chẳng qua là có một chút đó, cũng không phải là rất lợi hại.
Mà viên thuốc kia vào miệng liền tan đi, chỉ là đầu lưỡi vẫn còn cảm thấy chút vị máu!
“Lộ Nhi, uống nước đi. . . . . .”
“Vương gia, ta. . . . . . Ô ô. . . . . .”
Hù chết nàng, ô ô, thật sự là hù chết nàng!
“Vương gia, hài tử, con của chúng ta. . . . . .”
Mặc dù bụng vẫn còn, Bảo Bảo cũng không có chuyện gì, nhưng nàng vẫn muốn nghe hắn nói, tự mình nghe hắn chứng thực.
“Lộ Nhi, hài tử không sao, hài tử hiện tại không sao. . . . . .”
Ôm Lộ Nhi thật chặt, Hiên Vương kích động thấp giọng lẩm bẩm, chợt nhớ tới Cô Ưng, hắn vội vàng buông Lộ Nhi, từ trong ngực lấy ra một cái bình, cẩn thận đổ ra một viên thuốc đỏ như máu, ôn nhu nói:
“Lộ Nhi, là thuốc này cứu nàng cùng hài tử, trước ăn thuốc này. . . . . .”
Hai mắt hắn mềm mỏng có thể chảy ra nước, mang trên mặt nụ cười ôn hòa, ngay cả thanh âm cũng mang theo cưng chiều cho tới bây giờ chưa từng có.
“Đây là cái gì, cảm giác vô cùng. . . . . .”
Lộ Nhi nhăn mày, viên thuốc đỏ như máu, cảm giác vô cùng. . . . . .
“Lộ Nhi, nghe lời, ăn đi!”
Hiên Vương tiếp tục ôn nhu nói, không nghĩ tới Lộ Nhi cũng có lúc không nghe lời như vậy.
“Nhưng là, cảm giác thật. . . . . .”
Thật buồn nôn, thuốc này làm sao lại khiến người ta cảm giác có liên quan tới máu!
“Nó có thể cứu con của chúng ta, Lộ Nhi, nàng cũng không hi vọng hài tử gặp chuyện không may chứ?”
Lộ Nhi gật đầu một cái, liên lụy đến hài tử, dù thuốc có khó ăn đi nữa, nàng cũng sẽ vui vẻ mà chịu đựng.
Cẩn thận nhận lấy viên thuốc, Lộ Nhi mở to miệng, thuốc đến trong miệng, quả nhiên cảm giác được một mùi máu tươi nhàn nhạt.
Nhưng cũng không tệ, chẳng qua là có một chút đó, cũng không phải là rất lợi hại.
Mà viên thuốc kia vào miệng liền tan đi, chỉ là đầu lưỡi vẫn còn cảm thấy chút vị máu!
“Lộ Nhi, uống nước đi. . . . . .”
/1138
|