“Ta biết ta đang làm gì. Không phải trong đây còn có một viên sao?”
Huyết ngọc hoàn, trên giang hồ đồn đại chỉ có mười mấy viên, hắn cố gắng hết sức cũng chỉ tìm được bốn viên mà thôi.
Truyền thuyết Huyết ngọc hoàn có tác dụng cải tử hồi sinh, những lời nói này mặc dù có chút phóng đại, nhưng cũng không hoàn toàn là giả.
Làm một sát thủ, cho dù võ công cao hơn nữa, lợi hại hơn nữa, cũng khó tránh khỏi có thời điểm chạm trán với đối thủ mạnh.
Mà Cô Ưng, một năm trước lần đầu tiên đã gặp phải!
Lần đó, hắn bị thương nặng, thoi thóp, tính mệnh như chỉ treo chuông.
Lúc ấy, muốn sống sót, thật rất khó.
Cho nên, hắn ăn được một viên Huyết ngọc hoàn, không nghĩ tới chẳng những rất nhanh phục hồi như cũ, công lực còn tăng lên một chút.
Mà trên tay hắn, cũng chỉ có bốn viên, tương đương với bốn mạng của hắn!
Nhưng hiện tại. . . . . .
Hiện tại. . . . . .
Hắn lại không chút do dự cho nữ nhân kia hai viên.
“Nàng không sao là tốt rồi!”
Than nhẹ một tiếng, hắn hiếm khi quan tâm một người như vậy, tự nhiên cũng không cho phép nàng xảy ra chuyện không may!
Tuyệt đối không được!
“Ngài. . . . . .”
Người nọ thở dài, hắn không hiểu nữ nhân kia có cái gì tốt?
Không giết nàng cũng được nhưng Cô Ưng lại vẫn lấy thuốc cứu mạng nàng!
Có điều Lộ Nhi không thể hiểu rõ công dụng của thuốc kia, mà Hiên Vương cũng sẽ không nói với nàng.
Đêm đó vốn là muốn hỏi, nhưng Lộ Nhi đã ngủ thiếp đi.
Sau nghĩ lại, lần này Lộ Nhi thoát hiểm, còn không phải là công lao của Cô Ưng?
Nếu như nói cho Lộ Nhi, nếu nàng cảm động rối tinh rối mù, không phải là lại càng gắn bó với tên sát thủ kia sao?
Cho nên, hắn ích kỷ không đề cập đến, mà Lộ Nhi cũng chưa từng nghĩ tới mình được cứu như thế nào.
Nàng tưởng rằng y thuật của đại phu cao tay, là bọn họ cứu mình.
Hôm sau, quang cảnh tươi đẹp, mặt trời chiếu sáng rực rỡ.
Lộ Nhi mở mắt ra, nhìn cách bài trí xa lạ chung quanh, là gian phòng xa lạ.
Huyết ngọc hoàn, trên giang hồ đồn đại chỉ có mười mấy viên, hắn cố gắng hết sức cũng chỉ tìm được bốn viên mà thôi.
Truyền thuyết Huyết ngọc hoàn có tác dụng cải tử hồi sinh, những lời nói này mặc dù có chút phóng đại, nhưng cũng không hoàn toàn là giả.
Làm một sát thủ, cho dù võ công cao hơn nữa, lợi hại hơn nữa, cũng khó tránh khỏi có thời điểm chạm trán với đối thủ mạnh.
Mà Cô Ưng, một năm trước lần đầu tiên đã gặp phải!
Lần đó, hắn bị thương nặng, thoi thóp, tính mệnh như chỉ treo chuông.
Lúc ấy, muốn sống sót, thật rất khó.
Cho nên, hắn ăn được một viên Huyết ngọc hoàn, không nghĩ tới chẳng những rất nhanh phục hồi như cũ, công lực còn tăng lên một chút.
Mà trên tay hắn, cũng chỉ có bốn viên, tương đương với bốn mạng của hắn!
Nhưng hiện tại. . . . . .
Hiện tại. . . . . .
Hắn lại không chút do dự cho nữ nhân kia hai viên.
“Nàng không sao là tốt rồi!”
Than nhẹ một tiếng, hắn hiếm khi quan tâm một người như vậy, tự nhiên cũng không cho phép nàng xảy ra chuyện không may!
Tuyệt đối không được!
“Ngài. . . . . .”
Người nọ thở dài, hắn không hiểu nữ nhân kia có cái gì tốt?
Không giết nàng cũng được nhưng Cô Ưng lại vẫn lấy thuốc cứu mạng nàng!
Có điều Lộ Nhi không thể hiểu rõ công dụng của thuốc kia, mà Hiên Vương cũng sẽ không nói với nàng.
Đêm đó vốn là muốn hỏi, nhưng Lộ Nhi đã ngủ thiếp đi.
Sau nghĩ lại, lần này Lộ Nhi thoát hiểm, còn không phải là công lao của Cô Ưng?
Nếu như nói cho Lộ Nhi, nếu nàng cảm động rối tinh rối mù, không phải là lại càng gắn bó với tên sát thủ kia sao?
Cho nên, hắn ích kỷ không đề cập đến, mà Lộ Nhi cũng chưa từng nghĩ tới mình được cứu như thế nào.
Nàng tưởng rằng y thuật của đại phu cao tay, là bọn họ cứu mình.
Hôm sau, quang cảnh tươi đẹp, mặt trời chiếu sáng rực rỡ.
Lộ Nhi mở mắt ra, nhìn cách bài trí xa lạ chung quanh, là gian phòng xa lạ.
/1138
|