Món súp? Món súp đầy chất béo sao? Vừa đúng ngày đó mà bị đổ, việc này cũng quá trùng hợp đi?
Đan nhi, thật không dám tin tưởng, chuyện này thật sự có liên quan đến nàng ta!
“Vậy hiện tại em ấy ở đâu?”
Lộ Nhi nhăn mày, nàng cơ hồ có thể đoán được, Vương gia sẽ tức giận cỡ nào!
“Phu nhân, Đan nhi ở trong tù! Phu nhân, Đan nhi là một cô nương tốt, nhất định là em ấy không cẩn thận, em ấy sẽ không hại người. . . . . .”
Chợt, bịch một tiếng, Tiểu Tuệ quỳ trên đất, dập đầu rồi nhìn Lộ Nhi. . . . . .
“Phu nhân, van cầu người cứu em ấy, cứu em ấy đi!”
Ở trong một phòng đã lâu như vậy, nàng rất rõ ràng Đan nhi là người tốt, cũng tin tưởng Đan nhi chắc hẳn không hại phu nhân.
“Tiểu Tuệ, chuyện này Vương gia đang tra xét, nếu quả thật không liên quan tới Đan nhi, Vương gia sẽ thả em ấy. Tiểu Tuệ, em cũng biết, bởi vì chuyện này, ta thiếu chút nữa mất đi đứa bé này, trước khi Vương gia tra rõ sự tình, ta cũng không thể can thiệp. . . . . .”
Tiểu Tuệ chưa từng làm chuyện gì có lỗi với mình, nhưng Đan nhi, nói không chừng đã có thể.
Nàng luôn cảm giác sẽ không đơn giản như vậy, thật ra thì lần trước nàng nên rõ ràng.
Lần trước Đan nhi nói như vậy, rõ ràng chính là muốn làm cho Vương gia hiểu lầm mình!
Lộ Nhi thở dài, xem ra ai cũng không thể tin tưởng, nếu như lần trước nàng nghiêm túc tra thử một chút, chuyện lần này chỉ sợ cũng sẽ không phát sinh.
“Phu nhân, nhưng là. . . . . .”
Đan nhi bây giờ đang ở trong tù, người thẩm vấn trong tù cho tới bây giờ chưa từng nói đến chuyện tình cảm.
Bọn họ hành hạ người, sẽ hành hạ đến chết, người bị tra hỏi như vậy, bảo nói cái gì cũng sẽ nói.
“Tiểu Tuệ, ta đói bụng. Có đồ ăn chưa?”
Sợ rằng, nàng là chủ tử tốt nhất trên thế giới này.
Bị một nha đầu ép đến mức phải trốn tránh, tìm đồ ăn để ngắt lời, thật là đủ đáng thương rồi!
“Phu nhân, có. . . . . .”
Tiểu Tuệ thở dài, biết cầu xin phu nhân cũng vô ích, chẳng qua là Đan nhi em ấy. . . . .
Đan nhi, thật không dám tin tưởng, chuyện này thật sự có liên quan đến nàng ta!
“Vậy hiện tại em ấy ở đâu?”
Lộ Nhi nhăn mày, nàng cơ hồ có thể đoán được, Vương gia sẽ tức giận cỡ nào!
“Phu nhân, Đan nhi ở trong tù! Phu nhân, Đan nhi là một cô nương tốt, nhất định là em ấy không cẩn thận, em ấy sẽ không hại người. . . . . .”
Chợt, bịch một tiếng, Tiểu Tuệ quỳ trên đất, dập đầu rồi nhìn Lộ Nhi. . . . . .
“Phu nhân, van cầu người cứu em ấy, cứu em ấy đi!”
Ở trong một phòng đã lâu như vậy, nàng rất rõ ràng Đan nhi là người tốt, cũng tin tưởng Đan nhi chắc hẳn không hại phu nhân.
“Tiểu Tuệ, chuyện này Vương gia đang tra xét, nếu quả thật không liên quan tới Đan nhi, Vương gia sẽ thả em ấy. Tiểu Tuệ, em cũng biết, bởi vì chuyện này, ta thiếu chút nữa mất đi đứa bé này, trước khi Vương gia tra rõ sự tình, ta cũng không thể can thiệp. . . . . .”
Tiểu Tuệ chưa từng làm chuyện gì có lỗi với mình, nhưng Đan nhi, nói không chừng đã có thể.
Nàng luôn cảm giác sẽ không đơn giản như vậy, thật ra thì lần trước nàng nên rõ ràng.
Lần trước Đan nhi nói như vậy, rõ ràng chính là muốn làm cho Vương gia hiểu lầm mình!
Lộ Nhi thở dài, xem ra ai cũng không thể tin tưởng, nếu như lần trước nàng nghiêm túc tra thử một chút, chuyện lần này chỉ sợ cũng sẽ không phát sinh.
“Phu nhân, nhưng là. . . . . .”
Đan nhi bây giờ đang ở trong tù, người thẩm vấn trong tù cho tới bây giờ chưa từng nói đến chuyện tình cảm.
Bọn họ hành hạ người, sẽ hành hạ đến chết, người bị tra hỏi như vậy, bảo nói cái gì cũng sẽ nói.
“Tiểu Tuệ, ta đói bụng. Có đồ ăn chưa?”
Sợ rằng, nàng là chủ tử tốt nhất trên thế giới này.
Bị một nha đầu ép đến mức phải trốn tránh, tìm đồ ăn để ngắt lời, thật là đủ đáng thương rồi!
“Phu nhân, có. . . . . .”
Tiểu Tuệ thở dài, biết cầu xin phu nhân cũng vô ích, chẳng qua là Đan nhi em ấy. . . . .
/1138
|