Về phần lời thề, Lộ Nhi vẫn cảm thấy nói mà không có bằng chứng, nói xong rồi có thể quên mất, là rất bất lợi.
“Nàng a, . . . . . . Lộ Nhi, nàng vẫn không chịu tin tưởng ta sao?”
Hiên Vương bất đắc dĩ thở dài, nàng chỉ lắc đầu một cái, đưa ra đầu ngón tay đếm:
“Bởi vì chàng là như thế, chàng xem lần trước, chàng nổi giận đến nỗi suýt bóp chết ta, lần giận dữ đó, dọa cho ta sợ. . . . . .”
Liệt kê ra nhiều việc làm Hiên Vương xấu hổ rũ mắt xuống, thì ra hắn đã làm những chuyện có lỗi với Lộ Nhi, chẳng qua là hắn vẫn không cảm giác được.
Nhưng về sau sẽ không, hắn sẽ học được cách khống chế tính tình của mình, sẽ không đối với Lộ Nhi như vậy nữa.
————
Hắn chợt ôm lấy Lộ Nhi làm nàng bất an bám lấy cổ của hắn, kinh hô:
“Vương gia, chàng muốn hù chết ta à. . . . . .”
Ô ô, nàng thật đáng thương a, thật là bị dọa sợ chết mất!
“Lộ Nhi, ta chỉ muốn nàng an tâm một chút. Chúng ta đi thư phòng thôi!”
Hiên Vương nhàn nhạt cười một tiếng, cúi đầu hôn khóe môi nàng, gương mặt nàng lại đỏ bừng, tươi đẹp như hoa đào.
“Vương gia, chàng thật sự muốn viết ư?”
Trong thanh âm mang theo một chút xíu không nhưng tin, là do nàng đã trải qua cuộc sống khổ sở sao?
Là ông trời rốt cục phát hiện cuộc sống xuyên qua của nàng thật khổ sao?
Vì vậy khiến cho Vương gia hiểu ra, muốn cứu nàng thoát ly bể khổ?
“Dĩ nhiên, Lộ Nhi, không phải nàng nói như vậy mới có thể an tâm sao?”
Hiên Vương nghiêm túc nói, Lộ Nhi chỉ ngượng ngùng cười cười:
“Nhưng, nhưng chàng thả ta xuống trước đi, bây giờ ta có thể đi lại được, chàng không cần. . . . . .”
Bị một người đàn ông ôm như vậy, hơn nữa còn là ban ngày ban mặt, nàng một cô gái sẽ rất xấu hổ.
“Nàng a, . . . . . . Lộ Nhi, nàng vẫn không chịu tin tưởng ta sao?”
Hiên Vương bất đắc dĩ thở dài, nàng chỉ lắc đầu một cái, đưa ra đầu ngón tay đếm:
“Bởi vì chàng là như thế, chàng xem lần trước, chàng nổi giận đến nỗi suýt bóp chết ta, lần giận dữ đó, dọa cho ta sợ. . . . . .”
Liệt kê ra nhiều việc làm Hiên Vương xấu hổ rũ mắt xuống, thì ra hắn đã làm những chuyện có lỗi với Lộ Nhi, chẳng qua là hắn vẫn không cảm giác được.
Nhưng về sau sẽ không, hắn sẽ học được cách khống chế tính tình của mình, sẽ không đối với Lộ Nhi như vậy nữa.
————
Hắn chợt ôm lấy Lộ Nhi làm nàng bất an bám lấy cổ của hắn, kinh hô:
“Vương gia, chàng muốn hù chết ta à. . . . . .”
Ô ô, nàng thật đáng thương a, thật là bị dọa sợ chết mất!
“Lộ Nhi, ta chỉ muốn nàng an tâm một chút. Chúng ta đi thư phòng thôi!”
Hiên Vương nhàn nhạt cười một tiếng, cúi đầu hôn khóe môi nàng, gương mặt nàng lại đỏ bừng, tươi đẹp như hoa đào.
“Vương gia, chàng thật sự muốn viết ư?”
Trong thanh âm mang theo một chút xíu không nhưng tin, là do nàng đã trải qua cuộc sống khổ sở sao?
Là ông trời rốt cục phát hiện cuộc sống xuyên qua của nàng thật khổ sao?
Vì vậy khiến cho Vương gia hiểu ra, muốn cứu nàng thoát ly bể khổ?
“Dĩ nhiên, Lộ Nhi, không phải nàng nói như vậy mới có thể an tâm sao?”
Hiên Vương nghiêm túc nói, Lộ Nhi chỉ ngượng ngùng cười cười:
“Nhưng, nhưng chàng thả ta xuống trước đi, bây giờ ta có thể đi lại được, chàng không cần. . . . . .”
Bị một người đàn ông ôm như vậy, hơn nữa còn là ban ngày ban mặt, nàng một cô gái sẽ rất xấu hổ.
/1138
|