Mà hôm nay, hắn ôn nhu đối với nàng, cưng chiều ôm nàng, bá đạo hôn nàng. . . . . .
Hắn dùng nhu tình đảo loạn nội tâm bình tĩnh của nàng, dùng mật ý làm cho nàng mê luyến cảm giác cưng chiều của hắn. . . . . .
Trải qua những thứ này, hắn đã bất tri bất giác tiến vào lòng nàng, đi vào trong tâm trí nàng.
Hiên Vương, nếu như nàng thật yêu Hiên Vương, vậy. . . . . .
Nhìn thấy những nữ nhân khác của hắn, nàng còn có thể thờ ơ, vân đạm phong khinh sao?
Nhìn đến hắn và nữ nhân khác xxoo, nàng còn có thể không sao cả mà che kín ánh mắt sao?
Trong lòng có chút không xác định, mà hắn chỉ là ôn nhu ôm nàng, bước chân kiên định, ánh mắt chấp nhất!
Dọc theo đường đi, không biết có phải là những hạ nhân kia cũng mau tránh ra hay không, Lộ Nhi lo lắng một đường, vậy mà không nhìn thấy một bóng người.
Ngay cả nhóm Tiểu Tuệ cũng không có, không biết trốn đến nơi nào.
Cũng đúng, làm hạ nhân chủ yếu là nhìn ánh mắt chủ tử, biết Vương gia hiện tại không muốn bị người quấy rầy, bọn họ từng người một so với ai khác cũng đều rõ ràng!
“Vương gia, chàng thật sự quyết định muốn viết sao?”
Trong nháy mắt đã đến thư phòng, Hiên Vương cẩn thận để Lộ Nhi xuống, đi tới trước bàn, cũng không kêu gã sai vặt đi vào hầu hạ.
“Dĩ nhiên, nếu như có thể làm nàng yên tâm, ta đương nhiên sẽ viết. . . . . .”
Hiên Vương cười nhã nhặn, một nụ cười trực tiếp câu dẫn linh hồn nhỏ bé của Lộ Nhi.
Haiz, Vương gia cũng thật là, gần đây xảy ra chuyện gì mà có thể cười như vậy chứ?
“Ưm, Vương gia, làm sao chàng. . . . .sao lại tự mài mực. . . . . .”
Nhìn nụ cười còn treo trên khóe môi hắn, gương mặt Lộ Nhi lại không nhịn được đỏ một chút, Vương gia giống như cũng không phải là quá xấu a.
“Ta không tự làm thì ai giúp ta? Lộ Nhi, không phải là nàng muốn giúp ta chứ?”
Hiên Vương cười trêu đùa, hắn cũng không nỡ để Lộ Nhi giúp!
“Có gì không thể. . . . . .”
Hắn dùng nhu tình đảo loạn nội tâm bình tĩnh của nàng, dùng mật ý làm cho nàng mê luyến cảm giác cưng chiều của hắn. . . . . .
Trải qua những thứ này, hắn đã bất tri bất giác tiến vào lòng nàng, đi vào trong tâm trí nàng.
Hiên Vương, nếu như nàng thật yêu Hiên Vương, vậy. . . . . .
Nhìn thấy những nữ nhân khác của hắn, nàng còn có thể thờ ơ, vân đạm phong khinh sao?
Nhìn đến hắn và nữ nhân khác xxoo, nàng còn có thể không sao cả mà che kín ánh mắt sao?
Trong lòng có chút không xác định, mà hắn chỉ là ôn nhu ôm nàng, bước chân kiên định, ánh mắt chấp nhất!
Dọc theo đường đi, không biết có phải là những hạ nhân kia cũng mau tránh ra hay không, Lộ Nhi lo lắng một đường, vậy mà không nhìn thấy một bóng người.
Ngay cả nhóm Tiểu Tuệ cũng không có, không biết trốn đến nơi nào.
Cũng đúng, làm hạ nhân chủ yếu là nhìn ánh mắt chủ tử, biết Vương gia hiện tại không muốn bị người quấy rầy, bọn họ từng người một so với ai khác cũng đều rõ ràng!
“Vương gia, chàng thật sự quyết định muốn viết sao?”
Trong nháy mắt đã đến thư phòng, Hiên Vương cẩn thận để Lộ Nhi xuống, đi tới trước bàn, cũng không kêu gã sai vặt đi vào hầu hạ.
“Dĩ nhiên, nếu như có thể làm nàng yên tâm, ta đương nhiên sẽ viết. . . . . .”
Hiên Vương cười nhã nhặn, một nụ cười trực tiếp câu dẫn linh hồn nhỏ bé của Lộ Nhi.
Haiz, Vương gia cũng thật là, gần đây xảy ra chuyện gì mà có thể cười như vậy chứ?
“Ưm, Vương gia, làm sao chàng. . . . .sao lại tự mài mực. . . . . .”
Nhìn nụ cười còn treo trên khóe môi hắn, gương mặt Lộ Nhi lại không nhịn được đỏ một chút, Vương gia giống như cũng không phải là quá xấu a.
“Ta không tự làm thì ai giúp ta? Lộ Nhi, không phải là nàng muốn giúp ta chứ?”
Hiên Vương cười trêu đùa, hắn cũng không nỡ để Lộ Nhi giúp!
“Có gì không thể. . . . . .”
/1138
|