Trời ạ, nếu như biết sớm muộn có một ngày nàng sẽ đến đây, như vậy lúc ấy nàng nhất định sẽ học cổ văn.
Nhưng lúc ấy làm sao lại không có một người nào nói cho nàng biết, về sau nàng sẽ xuyên qua chứ?
“Phu nhân, xem ra mẫu thân phu nhân hẳn là rất thương phu nhân. . . . . .”
Phúc thẩm nhìn Lộ Nhi có chút dao động, vội vàng từ ái cười nói.
Bà cũng là người có nữ nhi, nhưng nữ nhi của bà không tốt số như vậy.
“Đúng vậy, nương rất thương cháu. Người là mẫu thân tốt nhất trên thế giới này. . . . . .”
Nói đến mẹ, cả gương mặt Lộ Nhi cũng dịu dàng, chỉ tiếc khi nàng ngày càng trưởng thành thì mẹ cũng ngày càng già thêm.
Mà mẹ cũng chỉ có một mình nàng, nàng lại không thể ở một bên báo hiếu, nói đến thật đúng là bất hiếu!
Là nàng bất hiếu, mặc dù mẹ đã từng nói chỉ cần nàng sống tốt là được, nhưng. . . . . .
Lỗ mũi chợt có chút ê ẩm, ánh mắt cũng cực cay, không biết ở hiện đại mẹ sống như thế nào? Có khỏe không?
“Phu nhân, thật xin lỗi, là nô tỳ nói sai. . . . . .”
Phúc thẩm thấy mắt Lộ Nhi ướt át, cuống quít đứng dậy, dường như sắp quỳ xuống xin tội, Lộ Nhi vội vàng kéo tay của bà, thấp giọng nói:
“Phúc thẩm, cháu không sao, chỉ là nhớ lại một chút chuyện cũ mà thôi!”
Đúng vậy, cũng coi là chuyện cũ, về sau không biết có còn cơ hội trở về hay không, càng không biết có thể gặp lại mẹ hay không.
Ở cổ đại, nàng sống rất tốt, nhưng cũng chỉ là hiện tại.
Hiên Vương gia đối với nàng không tệ, hiện tại có thể nói là rất tốt, bọn họ cùng ăn cùng ở giống như vợ chồng bình thường, nhưng. . . . . .
Nhưng bọn họ không có tương lai, nàng không có thân thế hiển hách, không có bối cảnh kinh người.
Mà Hiên Vương, thân là đệ đệ duy nhất của Hoàng thượng, Hoàng thượng làm sao có thể sẽ cho phép hắn lấy một người cái gì cũng không có như nàng?
Mặc dù, sinh hài tử thì thế nào?
Nhưng lúc ấy làm sao lại không có một người nào nói cho nàng biết, về sau nàng sẽ xuyên qua chứ?
“Phu nhân, xem ra mẫu thân phu nhân hẳn là rất thương phu nhân. . . . . .”
Phúc thẩm nhìn Lộ Nhi có chút dao động, vội vàng từ ái cười nói.
Bà cũng là người có nữ nhi, nhưng nữ nhi của bà không tốt số như vậy.
“Đúng vậy, nương rất thương cháu. Người là mẫu thân tốt nhất trên thế giới này. . . . . .”
Nói đến mẹ, cả gương mặt Lộ Nhi cũng dịu dàng, chỉ tiếc khi nàng ngày càng trưởng thành thì mẹ cũng ngày càng già thêm.
Mà mẹ cũng chỉ có một mình nàng, nàng lại không thể ở một bên báo hiếu, nói đến thật đúng là bất hiếu!
Là nàng bất hiếu, mặc dù mẹ đã từng nói chỉ cần nàng sống tốt là được, nhưng. . . . . .
Lỗ mũi chợt có chút ê ẩm, ánh mắt cũng cực cay, không biết ở hiện đại mẹ sống như thế nào? Có khỏe không?
“Phu nhân, thật xin lỗi, là nô tỳ nói sai. . . . . .”
Phúc thẩm thấy mắt Lộ Nhi ướt át, cuống quít đứng dậy, dường như sắp quỳ xuống xin tội, Lộ Nhi vội vàng kéo tay của bà, thấp giọng nói:
“Phúc thẩm, cháu không sao, chỉ là nhớ lại một chút chuyện cũ mà thôi!”
Đúng vậy, cũng coi là chuyện cũ, về sau không biết có còn cơ hội trở về hay không, càng không biết có thể gặp lại mẹ hay không.
Ở cổ đại, nàng sống rất tốt, nhưng cũng chỉ là hiện tại.
Hiên Vương gia đối với nàng không tệ, hiện tại có thể nói là rất tốt, bọn họ cùng ăn cùng ở giống như vợ chồng bình thường, nhưng. . . . . .
Nhưng bọn họ không có tương lai, nàng không có thân thế hiển hách, không có bối cảnh kinh người.
Mà Hiên Vương, thân là đệ đệ duy nhất của Hoàng thượng, Hoàng thượng làm sao có thể sẽ cho phép hắn lấy một người cái gì cũng không có như nàng?
Mặc dù, sinh hài tử thì thế nào?
/1138
|