“A, thật không?”
Hoàng thái hậu đột nhiên đi tới, bên kia có mấy đóa hoa mềm mại không biết tên, bà hơi cúi người, ngón tay áp đến trên đài hoa:
“Con xem bông hoa này, lúc mới nở thật tươi đẹp. Chu kỳ nở hoa cũng gần hai mươi ngày, nếu như ta ra tay. . . . . .”
Hai ngón tay vừa dùng lực, rắc một tiếng, cuống hoa đã gãy, bông hoa lẳng lặng nằm trong tay Hoàng thái hậu, vẫn là kiều diễm như thế nhưng cũng sắp tàn lụi.
“Lộ Nhi, con nói bây giờ ta hối hận, còn có thể để cho nó tiếp tục nở rộ sao? Nhiều khi, cơ hội cũng chỉ có một lần, một khi bỏ lỡ, là rất khó quay đầu lại . . . . . .”
Hoàng thái hậu đang cảnh cáo mình!
Thân thể Lộ Nhi không nhịn được hơi run rẩy, nàng cắn chặt răng, nhìn đóa hoa trong tay bà, dường như thấy được chính mình!
Bà đang nói nếu như mình dám nói láo, sẽ giống như bông hoa này sao?
“Nương nương, không thể. Chẳng qua là Lộ Nhi biết mình đang làm gì, Lộ Nhi khẳng định, hài tử là của Hiên Vương . . . . . .”
Còn không chịu nói sao?
Khóe miệng Hoàng thái hậu lộ ra nụ cười giễu cợt:
“Thật không? Lộ Nhi cô nương phải biết, giả mạo huyết thống thoàng thất là tội chu di cửu tộc . . . . . .”
Bà ấy vẫn dám khẳng định, khẳng định đứa bé này không phải là của Hiên Vương ?
Lộ Nhi kinh ngạc!
Không nghĩ tới, Hoàng thái hậu luôn cười rực rỡ, Hoàng thái hậu luôn dịu dàng hỏi chuyện đứa nhỏ, căn bản chưa từng tin đứa bé này là cháu của bà ấy!
Rõ ràng không tin, nhưng không lâu trước đây vẻ mặt lại chân thành tha thiết như vậy, thật đúng là nóng lòng lo cho con, cũng cho Hiên Vương mặt mũi a!
“Nương nương, Lộ Nhi là người trong cuộc, Lộ Nhi là người rõ ràng nhất chuyện cha của đứa nhỏ. Hơn nữa, mang thai đã hơn sáu tháng, không bao lâu nữa đứa nhỏ sẽ ra đời. Khi nó được sinh ra, không phải chuyện gì cũng rõ ràng sao?”
Hoàng thái hậu đột nhiên đi tới, bên kia có mấy đóa hoa mềm mại không biết tên, bà hơi cúi người, ngón tay áp đến trên đài hoa:
“Con xem bông hoa này, lúc mới nở thật tươi đẹp. Chu kỳ nở hoa cũng gần hai mươi ngày, nếu như ta ra tay. . . . . .”
Hai ngón tay vừa dùng lực, rắc một tiếng, cuống hoa đã gãy, bông hoa lẳng lặng nằm trong tay Hoàng thái hậu, vẫn là kiều diễm như thế nhưng cũng sắp tàn lụi.
“Lộ Nhi, con nói bây giờ ta hối hận, còn có thể để cho nó tiếp tục nở rộ sao? Nhiều khi, cơ hội cũng chỉ có một lần, một khi bỏ lỡ, là rất khó quay đầu lại . . . . . .”
Hoàng thái hậu đang cảnh cáo mình!
Thân thể Lộ Nhi không nhịn được hơi run rẩy, nàng cắn chặt răng, nhìn đóa hoa trong tay bà, dường như thấy được chính mình!
Bà đang nói nếu như mình dám nói láo, sẽ giống như bông hoa này sao?
“Nương nương, không thể. Chẳng qua là Lộ Nhi biết mình đang làm gì, Lộ Nhi khẳng định, hài tử là của Hiên Vương . . . . . .”
Còn không chịu nói sao?
Khóe miệng Hoàng thái hậu lộ ra nụ cười giễu cợt:
“Thật không? Lộ Nhi cô nương phải biết, giả mạo huyết thống thoàng thất là tội chu di cửu tộc . . . . . .”
Bà ấy vẫn dám khẳng định, khẳng định đứa bé này không phải là của Hiên Vương ?
Lộ Nhi kinh ngạc!
Không nghĩ tới, Hoàng thái hậu luôn cười rực rỡ, Hoàng thái hậu luôn dịu dàng hỏi chuyện đứa nhỏ, căn bản chưa từng tin đứa bé này là cháu của bà ấy!
Rõ ràng không tin, nhưng không lâu trước đây vẻ mặt lại chân thành tha thiết như vậy, thật đúng là nóng lòng lo cho con, cũng cho Hiên Vương mặt mũi a!
“Nương nương, Lộ Nhi là người trong cuộc, Lộ Nhi là người rõ ràng nhất chuyện cha của đứa nhỏ. Hơn nữa, mang thai đã hơn sáu tháng, không bao lâu nữa đứa nhỏ sẽ ra đời. Khi nó được sinh ra, không phải chuyện gì cũng rõ ràng sao?”
/1138
|