Đúng vậy, nơi này là viện của hắn, mọi thứ trong phủ đều là của hắn, người nên đi phải là nàng mới đúng!
“Đúng vậy, người đi ra phải là ta. . . . . ta đi. . . . . .”
Một viên tròn từ trên giường bò dậy, Lộ Nhi nổi giận nói, động tác cũng cực kỳ nhanh nhẹn.
“Lộ Nhi, đây là giường của chúng ta, nàng muốn đi đâu. . . . . .”
Bắt được nàng, ôm lấy Lộ Nhi, hắn đau lòng nhìn đôi mắt đỏ vì khóc, thở dài nói:
“Nghe bọn họ nói, mang thai không thể khóc, khóc đối với mắt nàng không tốt. . . . . .”
Bàn tay hắn nhẹ nhàng nâng lên, cẩn thận lau đi nước mắt trên mặt Lộ Nhi. Nàng không hiểu nhìn hắn, không hiểu, tại sao hắn phải dịu dàng như vậy. . . . . .
Không phải là hắn tức giận sao?
Làm sao đột nhiên trở lại?
Làm sao đột nhiên lại dịu dàng như vậy chứ?
Chuyển biến lớn như vậy làm cho Lộ Nhi không thể đoán ra tâm tư của hắn, lại càng không hiểu ý của hắn!
“Lộ Nhi, nàng yêu ta sao?”
Rốt cục, hắn lau khô vệt nước mắt trên mặt nàng, ôn nhu nâng cằm nàng, thanh âm của hắn, trầm thấp và quấn quít.
“Ta. . . . . . Vương gia. . . . . .”
Lộ Nhi bất an nhìn hắn, không hiểu trong mắt hắn vì sao lại nổi lên nhu tình, cũng không hiểu nhu tình này có thể kéo dài bao lâu!
“Ưm, Lộ Nhi, không nên gọi ta là Vuơng gia, gọi tên của ta, Hiên. . . . . .”
Hiên?
Lộ Nhi kinh hãi, nàng biết tên của hắn là Hiên, nhưng đó là tên của một Vương gia, nàng chưa từng nghĩ tới, có một ngày, hắn sẽ nói với nàng, gọi tên của ta!
“Ta. . . . . .”
Lộ Nhi há mồm, đại hỉ đại bi, tất cả mọi chuyện đến quá nhanh!
Thương tâm vui vẻ, tất cả mọi chuyện thay đổi cũng quá nhanh!
Cứ thế khiến cho nàng không nhịn được, không nhịn được muốn hoài nghi.
“Lộ Nhi, gọi đi. . . . . .”
“Đúng vậy, người đi ra phải là ta. . . . . ta đi. . . . . .”
Một viên tròn từ trên giường bò dậy, Lộ Nhi nổi giận nói, động tác cũng cực kỳ nhanh nhẹn.
“Lộ Nhi, đây là giường của chúng ta, nàng muốn đi đâu. . . . . .”
Bắt được nàng, ôm lấy Lộ Nhi, hắn đau lòng nhìn đôi mắt đỏ vì khóc, thở dài nói:
“Nghe bọn họ nói, mang thai không thể khóc, khóc đối với mắt nàng không tốt. . . . . .”
Bàn tay hắn nhẹ nhàng nâng lên, cẩn thận lau đi nước mắt trên mặt Lộ Nhi. Nàng không hiểu nhìn hắn, không hiểu, tại sao hắn phải dịu dàng như vậy. . . . . .
Không phải là hắn tức giận sao?
Làm sao đột nhiên trở lại?
Làm sao đột nhiên lại dịu dàng như vậy chứ?
Chuyển biến lớn như vậy làm cho Lộ Nhi không thể đoán ra tâm tư của hắn, lại càng không hiểu ý của hắn!
“Lộ Nhi, nàng yêu ta sao?”
Rốt cục, hắn lau khô vệt nước mắt trên mặt nàng, ôn nhu nâng cằm nàng, thanh âm của hắn, trầm thấp và quấn quít.
“Ta. . . . . . Vương gia. . . . . .”
Lộ Nhi bất an nhìn hắn, không hiểu trong mắt hắn vì sao lại nổi lên nhu tình, cũng không hiểu nhu tình này có thể kéo dài bao lâu!
“Ưm, Lộ Nhi, không nên gọi ta là Vuơng gia, gọi tên của ta, Hiên. . . . . .”
Hiên?
Lộ Nhi kinh hãi, nàng biết tên của hắn là Hiên, nhưng đó là tên của một Vương gia, nàng chưa từng nghĩ tới, có một ngày, hắn sẽ nói với nàng, gọi tên của ta!
“Ta. . . . . .”
Lộ Nhi há mồm, đại hỉ đại bi, tất cả mọi chuyện đến quá nhanh!
Thương tâm vui vẻ, tất cả mọi chuyện thay đổi cũng quá nhanh!
Cứ thế khiến cho nàng không nhịn được, không nhịn được muốn hoài nghi.
“Lộ Nhi, gọi đi. . . . . .”
/1138
|