“Lộ Nhi, sao vậy?”
Nhìn bộ dạng nàng khiếp sợ, bỗng nhiên Hiên Vương rất muốn cười to, nữ nhân này, đoán chừng là quên hết chuyện tối ngày hôm qua rồi?
Haiz, cũng không biết phải nói với nàng thế nào mới tốt, chuyện nên nhớ thì lại không nhớ, chuyện không nên nhớ tình lại nhớ rất rõ ràng. . . . . .
“Ta. . . . . . Ta, chàng. . . . . .”
Muốn chỉ vào hắn hỏi xem chuyện gì xảy ra, mà hết lần này tới lần khác trên người thứ gì cũng không có, Lộ Nhi không thể làm gì khác hơn là co lại trong chăn, chỉ lộ ra ánh mắt hoảng sợ.
“Lộ Nhi, nàng mệt mỏi sao? Để ta gọi bọn họ chuẩn bị nước nóng, ngâm một lúc là tốt. . . . . .”
Cũng thật làm khó hắn, hắn không nghĩ tới sẽ làm như vậy, nhưng lúc ấy hắn không kìm hãm được, không kìm hãm được a!
Tuy nhiên hắn vẫn luôn chú ý đến hài tử, vẫn rất cẩn thận !
Xong rồi!
Nghe được những lời này của Hiên Vương, trong đầu Lộ Nhi cũng không nhịn được nhớ lại tình cảnh tối qua, giống như hắn còn định bụng dừng lại, là nàng có chút chủ động. . . . . .
Ô ô, nàng nhất định là bị bệnh, bằng không làm sao sẽ. . . . . .
Ô ô, hắn cũng nhất định bị bệnh, hiện tại nàng là phụ nữ mang thai, nam nhân nhìn thấy đều là không có hứng thú sao? Hắn lại. . . . . .
Gương mặt đỏ như lửa, tươi đẹp giống như ráng mây, Lộ Nhi ảo não, hận không thể tìm được cái lỗ để chui xuống. . . . . .
Cửa mở ra, có người mang thùng nước tắm tới, nhưng Lộ Nhi không nghe thấy chút tiếng động nào.
“Lộ Nhi. . . . . .”
Nhìn nữ nhân đỏ mặt như tôm luộc, trong lòng Hiên Vương vô cùng thỏa mãn ——
Có lẽ, tối hôm qua có chút kích động, nhưng hắn không hối hận!
Nữ nhân này, từ lần đầu tiên thấy nàng, hắn xác định nàng là của hắn!
“A, Vương gia, chàng buông ta xuống, buông ta xuống. . . . . .”
Thân thể đột nhiên bị nhấc lên, Lộ Nhi bất an nắm chăn, thẹn thùng hô.
Nhìn bộ dạng nàng khiếp sợ, bỗng nhiên Hiên Vương rất muốn cười to, nữ nhân này, đoán chừng là quên hết chuyện tối ngày hôm qua rồi?
Haiz, cũng không biết phải nói với nàng thế nào mới tốt, chuyện nên nhớ thì lại không nhớ, chuyện không nên nhớ tình lại nhớ rất rõ ràng. . . . . .
“Ta. . . . . . Ta, chàng. . . . . .”
Muốn chỉ vào hắn hỏi xem chuyện gì xảy ra, mà hết lần này tới lần khác trên người thứ gì cũng không có, Lộ Nhi không thể làm gì khác hơn là co lại trong chăn, chỉ lộ ra ánh mắt hoảng sợ.
“Lộ Nhi, nàng mệt mỏi sao? Để ta gọi bọn họ chuẩn bị nước nóng, ngâm một lúc là tốt. . . . . .”
Cũng thật làm khó hắn, hắn không nghĩ tới sẽ làm như vậy, nhưng lúc ấy hắn không kìm hãm được, không kìm hãm được a!
Tuy nhiên hắn vẫn luôn chú ý đến hài tử, vẫn rất cẩn thận !
Xong rồi!
Nghe được những lời này của Hiên Vương, trong đầu Lộ Nhi cũng không nhịn được nhớ lại tình cảnh tối qua, giống như hắn còn định bụng dừng lại, là nàng có chút chủ động. . . . . .
Ô ô, nàng nhất định là bị bệnh, bằng không làm sao sẽ. . . . . .
Ô ô, hắn cũng nhất định bị bệnh, hiện tại nàng là phụ nữ mang thai, nam nhân nhìn thấy đều là không có hứng thú sao? Hắn lại. . . . . .
Gương mặt đỏ như lửa, tươi đẹp giống như ráng mây, Lộ Nhi ảo não, hận không thể tìm được cái lỗ để chui xuống. . . . . .
Cửa mở ra, có người mang thùng nước tắm tới, nhưng Lộ Nhi không nghe thấy chút tiếng động nào.
“Lộ Nhi. . . . . .”
Nhìn nữ nhân đỏ mặt như tôm luộc, trong lòng Hiên Vương vô cùng thỏa mãn ——
Có lẽ, tối hôm qua có chút kích động, nhưng hắn không hối hận!
Nữ nhân này, từ lần đầu tiên thấy nàng, hắn xác định nàng là của hắn!
“A, Vương gia, chàng buông ta xuống, buông ta xuống. . . . . .”
Thân thể đột nhiên bị nhấc lên, Lộ Nhi bất an nắm chăn, thẹn thùng hô.
/1138
|