Quên đi, Tiểu Tuệ đã nói, hiện tại nàng ta không thể nói chuyện, nàng vẫn còn đang oán cái gì chứ?
Hơn nữa lúc ấy, Lộ Nhi cũng chỉ hoài nghi là nàng ta làm, cũng không có chứng cớ gì.
Nếu quả thật là nàng ta, chuyện qua lâu như vậy, tại sao cho tới bây giờ nàng ta còn chưa nhận tội?
Có lẽ nàng ta thật sự bị oan uổng!
“Tiểu Tuệ, em chờ đi, Vương gia tới ta sẽ nói với chàng. . . . . .”
Chuyện này Lộ Nhi cũng không làm chủ được, dù sao chuyện ở trong đại lao vẫn là do Vương gia xử lý mới thích hợp nhất.
“Phu nhân, nhưng là Đan nhi em ấy. . . . . .”
Nàng cũng chỉ nghe bọn họ nói, bọn họ nói Đan nhi sẽ chết!
“Tiểu Tuệ, em cũng biết thân phận của ta trong phủ, em cho rằng ta có quyền tới nhà lao thả người ư?”
Vẻ mặt Lộ Nhi lạnh lẽo, thói đời này, chẳng lẽ người hiền bị người bắt nạt, ngựa hiền bị người cưỡi sao?
Tiểu Tuệ a, mình đã nói sẽ bảo với Vương gia, không nghĩ tới em ấy sẽ được voi đòi tiên như vậy !
Nàng đối xử tốt với Tiểu Tuệ, cũng không có bao nhiêu dáng vẻ của chủ tử, lại làm một nha đầu cũng không cần phải bức bách nàng như vậy chứ?
Có lẽ nàng không hay nổi giận nhưng cũng không thể mặc cho mọi người bắt nạt như vậy được.
“Phu nhân, phu nhân, là Tuể Tuệ sai, Tiểu Tuệ sai rồi. . . . . .”
Có lẽ cũng cảm thấy mình có chút quá mức, Tiểu Tuệ bị dọa sợ đến nỗi quỳ trên mặt đất, dập đầu rồi lại ngẩng lên.
“Tiểu Tuệ, em đứng lên đi, lát nữa ta sẽ nói cho Vương gia . . . . . .”
Lộ Nhi thở dài, thói đời này xem ra chính là như vậy.
“Phu nhân, cám ơn phu nhân. . . . . .”
Tiểu Tuệ vội vàng dập đầu tạ ơn, Lộ Nhi ra hiệu cho nàng đi ra, một mình trở lại phòng ngủ, nàng thở dài, đột nhiên cảm giác được có chút mệt mỏi.
“Phu nhân. . . . . . Phu nhân. . . . . .”
Tiếng kêu hơi nhỏ, gọi thần trí Lộ Nhi trở về. Phục hồi lại tinh thần, thấy trước mắt có chút sương mù, mà trong sương mù kia lại có một nha đầu xa lạ. . . . .
Hơn nữa lúc ấy, Lộ Nhi cũng chỉ hoài nghi là nàng ta làm, cũng không có chứng cớ gì.
Nếu quả thật là nàng ta, chuyện qua lâu như vậy, tại sao cho tới bây giờ nàng ta còn chưa nhận tội?
Có lẽ nàng ta thật sự bị oan uổng!
“Tiểu Tuệ, em chờ đi, Vương gia tới ta sẽ nói với chàng. . . . . .”
Chuyện này Lộ Nhi cũng không làm chủ được, dù sao chuyện ở trong đại lao vẫn là do Vương gia xử lý mới thích hợp nhất.
“Phu nhân, nhưng là Đan nhi em ấy. . . . . .”
Nàng cũng chỉ nghe bọn họ nói, bọn họ nói Đan nhi sẽ chết!
“Tiểu Tuệ, em cũng biết thân phận của ta trong phủ, em cho rằng ta có quyền tới nhà lao thả người ư?”
Vẻ mặt Lộ Nhi lạnh lẽo, thói đời này, chẳng lẽ người hiền bị người bắt nạt, ngựa hiền bị người cưỡi sao?
Tiểu Tuệ a, mình đã nói sẽ bảo với Vương gia, không nghĩ tới em ấy sẽ được voi đòi tiên như vậy !
Nàng đối xử tốt với Tiểu Tuệ, cũng không có bao nhiêu dáng vẻ của chủ tử, lại làm một nha đầu cũng không cần phải bức bách nàng như vậy chứ?
Có lẽ nàng không hay nổi giận nhưng cũng không thể mặc cho mọi người bắt nạt như vậy được.
“Phu nhân, phu nhân, là Tuể Tuệ sai, Tiểu Tuệ sai rồi. . . . . .”
Có lẽ cũng cảm thấy mình có chút quá mức, Tiểu Tuệ bị dọa sợ đến nỗi quỳ trên mặt đất, dập đầu rồi lại ngẩng lên.
“Tiểu Tuệ, em đứng lên đi, lát nữa ta sẽ nói cho Vương gia . . . . . .”
Lộ Nhi thở dài, thói đời này xem ra chính là như vậy.
“Phu nhân, cám ơn phu nhân. . . . . .”
Tiểu Tuệ vội vàng dập đầu tạ ơn, Lộ Nhi ra hiệu cho nàng đi ra, một mình trở lại phòng ngủ, nàng thở dài, đột nhiên cảm giác được có chút mệt mỏi.
“Phu nhân. . . . . . Phu nhân. . . . . .”
Tiếng kêu hơi nhỏ, gọi thần trí Lộ Nhi trở về. Phục hồi lại tinh thần, thấy trước mắt có chút sương mù, mà trong sương mù kia lại có một nha đầu xa lạ. . . . .
/1138
|