“Đúng vậy, Lộ Nhi, nàng xem nàng xinh đẹp như vậy, Tam ca cũng là một mỹ nam tử, đứa nhỏ làm sao sẽ xấu xí chứ?”
Khánh Vương cũng an ủi. Nhưng đáy mắt kia đã xóa sạch khổ sở, đoán chừng cũng chỉ có chính hắn rõ ràng nhất.
“Thật sao?”
Lộ Nhi lầm bầm, trời sắp tối rồi, gió cũng không phải là lạnh lắm.
————
“Cái gì? Ngươi xác định nàng bị vây trong trận?”
Nghe được tin tức, Văn Văn bắt đầu khiếp sợ——
Nàng không nghĩ tới, bởi vì nàng đến Hoàng thái hậu sẽ nghĩ cách đưa Lộ Nhi đi, mà Lộ Nhi lại bị Thất Lục Sát đuổi giết, hai Vương gia vì cứu nàng, cũng bị giam trong trận!
“Đúng vậy, công chúa, người nói chúng ta nên làm gì bây giờ? Nếu như điện hạ biết nương nương đã xảy ra chuyện, nhất định sẽ. . . . . .”
Tiểu Mê bất an đi tới đi lui trong phòng, bọn họ vừa mới tới đây, nàng còn chưa tới bên người nương nương, tại sao nương nương lại. . . . . .
Không được, phải cứu nương nương!
Nếu như điện hạ biết nương nương gặp chuyện không may, nói không chừng lập tức sẽ bay tới!
Nương nương, người không thể xảy ra chuyện gì, ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì a!
“Tiểu Mê, để cho ta suy nghĩ một chút, để cho ta suy nghĩ một chút. . . . . .”
Cùng bị vây khốn trừ Lộ Châu ra, còn có Hiên Vương và Khánh Vương, vậy bọn họ và Lộ Châu có quan hệ như thế nào?
Hoàng huynh biết không?
Chắc là biết rồi, bằng không hoàng huynh sẽ không để cho mình tới đây, sẽ không quyết định hy sinh mình!
Nghĩ đến nam tử lạnh như băng, hắn vì cứu Lộ Châu, cũng không tiếc mình lâm vào trong trận sao?
Vậy hắn và Lộ Châu, chẳng phải là. . . . . .
Một người đàn ông vì một nữ nhân mà chịu làm những chuyện này, nàng hiểu điều đó là có ý gì. Lộ Châu, cô cũng đã biết, cô thật rất may mắn, biết không?
Một điện hạ, hai Vương gia, thật đúng là. . . . . .
“Liên lạc với Mị, ta muốn gặp hắn!”
Đúng, Mị vẫn luôn ở bên người bảo vệ Lộ Châu, hắn nhất định biết phải làm sao cho đúng!
Khánh Vương cũng an ủi. Nhưng đáy mắt kia đã xóa sạch khổ sở, đoán chừng cũng chỉ có chính hắn rõ ràng nhất.
“Thật sao?”
Lộ Nhi lầm bầm, trời sắp tối rồi, gió cũng không phải là lạnh lắm.
————
“Cái gì? Ngươi xác định nàng bị vây trong trận?”
Nghe được tin tức, Văn Văn bắt đầu khiếp sợ——
Nàng không nghĩ tới, bởi vì nàng đến Hoàng thái hậu sẽ nghĩ cách đưa Lộ Nhi đi, mà Lộ Nhi lại bị Thất Lục Sát đuổi giết, hai Vương gia vì cứu nàng, cũng bị giam trong trận!
“Đúng vậy, công chúa, người nói chúng ta nên làm gì bây giờ? Nếu như điện hạ biết nương nương đã xảy ra chuyện, nhất định sẽ. . . . . .”
Tiểu Mê bất an đi tới đi lui trong phòng, bọn họ vừa mới tới đây, nàng còn chưa tới bên người nương nương, tại sao nương nương lại. . . . . .
Không được, phải cứu nương nương!
Nếu như điện hạ biết nương nương gặp chuyện không may, nói không chừng lập tức sẽ bay tới!
Nương nương, người không thể xảy ra chuyện gì, ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì a!
“Tiểu Mê, để cho ta suy nghĩ một chút, để cho ta suy nghĩ một chút. . . . . .”
Cùng bị vây khốn trừ Lộ Châu ra, còn có Hiên Vương và Khánh Vương, vậy bọn họ và Lộ Châu có quan hệ như thế nào?
Hoàng huynh biết không?
Chắc là biết rồi, bằng không hoàng huynh sẽ không để cho mình tới đây, sẽ không quyết định hy sinh mình!
Nghĩ đến nam tử lạnh như băng, hắn vì cứu Lộ Châu, cũng không tiếc mình lâm vào trong trận sao?
Vậy hắn và Lộ Châu, chẳng phải là. . . . . .
Một người đàn ông vì một nữ nhân mà chịu làm những chuyện này, nàng hiểu điều đó là có ý gì. Lộ Châu, cô cũng đã biết, cô thật rất may mắn, biết không?
Một điện hạ, hai Vương gia, thật đúng là. . . . . .
“Liên lạc với Mị, ta muốn gặp hắn!”
Đúng, Mị vẫn luôn ở bên người bảo vệ Lộ Châu, hắn nhất định biết phải làm sao cho đúng!
/1138
|