“Ta biết!”
Lộ Nhi cúi đầu, thanh âm khôi phục vẻ lãnh đạm thường ngày, nhưng lại có thêm mấy phần thất vọng!
“Cô muốn thấy Hiên Vương?”
Văn Văn nhếch mày, vì hoàng huynh, nàng phải gả cho Hiên Vương, lấy được tâm Hiên Vương!
“Đúng! Cô có thể để cho bọn họ dẫn ta đi gặp chàng sao?”
Trong mắt vô thần lóe lên một tia hi vọng, mặc dù kết quả cuối cùng vẫn phải rời đi như vậy, nhưng nàng vẫn hi vọng, có thể chờ bọn họ tỉnh lại mới rời đi!
“Cô muốn gặp Vương gia? Cũng có thể, ta sẽ giúp cô!”
Văn Văn nhếch mày, thấy tia kinh ngạc trong mắt Lộ Nhi, cười nhẹ nói:
“Đại phu nói, gần đây cô không thể xuống giường, cho nên, ta muốn tìm người ôm cô qua—— Tiểu Mê, ôm Lộ Nhi cô nương. . . . . .”
Lộ Nhi khẽ cau mày, nàng gọi mình là cô nương, có chút kỳ quái!
Người trong phủ, hiện tại đều gọi nàng là phu nhân.
Công chúa này không biết có ý gì?
Là nàng ta không thừa nhận thân phận này của mình, hay là nói. . . . . .
“Cô nương, đắc tội. . . . . .”
Trong lúc suy tư, nha đầu gọi là Tiểu Mê đã đi đến, vành mắt của nàng ta hơi đỏ lên dường như cách đây không lâu vừa mới khóc.
“Công chúa, không thể mang phu nhân đi! Đại phu đã dặn, không thể. . . . . .”
Nhìn các nàng sắp rời đi, Tiểu Tuệ vội vàng đi lên trước, bất an ngăn lại các nàng, lớn tiếng hô.
“Nha đầu, Lộ Nhi cô nương muốn gặp Vương gia, dù sao cũng không phải là nơi rất xa. Nếu như ngươi không yên lòng, vậy cùng đi là được. Hơn nữa, ta là công chúa, sẽ làm gì Lộ Nhi cô nương chứ?”
Văn Văn không vui nhìn nha đầu lớn gan kia, nơi này không phải là Đại Hướng quốc, khi bọn họ ở bên kia, ai dám vô lễ như vậy?
Nàng đã nghe thấy lúc Lộ Nhi hôn mê gọi tên Hiên Vương, nhưng quan hệ chính xác giữa bọn họ, nàng còn cần quan sát, cho nên. . . . . .
Lộ Nhi cúi đầu, thanh âm khôi phục vẻ lãnh đạm thường ngày, nhưng lại có thêm mấy phần thất vọng!
“Cô muốn thấy Hiên Vương?”
Văn Văn nhếch mày, vì hoàng huynh, nàng phải gả cho Hiên Vương, lấy được tâm Hiên Vương!
“Đúng! Cô có thể để cho bọn họ dẫn ta đi gặp chàng sao?”
Trong mắt vô thần lóe lên một tia hi vọng, mặc dù kết quả cuối cùng vẫn phải rời đi như vậy, nhưng nàng vẫn hi vọng, có thể chờ bọn họ tỉnh lại mới rời đi!
“Cô muốn gặp Vương gia? Cũng có thể, ta sẽ giúp cô!”
Văn Văn nhếch mày, thấy tia kinh ngạc trong mắt Lộ Nhi, cười nhẹ nói:
“Đại phu nói, gần đây cô không thể xuống giường, cho nên, ta muốn tìm người ôm cô qua—— Tiểu Mê, ôm Lộ Nhi cô nương. . . . . .”
Lộ Nhi khẽ cau mày, nàng gọi mình là cô nương, có chút kỳ quái!
Người trong phủ, hiện tại đều gọi nàng là phu nhân.
Công chúa này không biết có ý gì?
Là nàng ta không thừa nhận thân phận này của mình, hay là nói. . . . . .
“Cô nương, đắc tội. . . . . .”
Trong lúc suy tư, nha đầu gọi là Tiểu Mê đã đi đến, vành mắt của nàng ta hơi đỏ lên dường như cách đây không lâu vừa mới khóc.
“Công chúa, không thể mang phu nhân đi! Đại phu đã dặn, không thể. . . . . .”
Nhìn các nàng sắp rời đi, Tiểu Tuệ vội vàng đi lên trước, bất an ngăn lại các nàng, lớn tiếng hô.
“Nha đầu, Lộ Nhi cô nương muốn gặp Vương gia, dù sao cũng không phải là nơi rất xa. Nếu như ngươi không yên lòng, vậy cùng đi là được. Hơn nữa, ta là công chúa, sẽ làm gì Lộ Nhi cô nương chứ?”
Văn Văn không vui nhìn nha đầu lớn gan kia, nơi này không phải là Đại Hướng quốc, khi bọn họ ở bên kia, ai dám vô lễ như vậy?
Nàng đã nghe thấy lúc Lộ Nhi hôn mê gọi tên Hiên Vương, nhưng quan hệ chính xác giữa bọn họ, nàng còn cần quan sát, cho nên. . . . . .
/1138
|