Cô Ưng quay đầu, thản nhiên nhìn Lộ Nhi một cái, ân cần hỏi han:
“Lộ Nhi, bây giờ cô cảm giác như thế nào? Có khó chịu gì không?”
Trong thanh âm mang theo chút vội vàng cùng quan tâm khó nén!
Vẫn là Cô Ưng rất tốt!
Trong lòng Lộ Nhi ấm áp, nét mặt tươi cười như hoa rực rỡ:
“Cô Ưng, tôi không sao, tôi rất khỏe nha!”
Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, nàng tức giận liền đá ngã cái ghế, mà Hiên Vương vẫn chưa hề tỉnh lại, trong lòng Lộ Nhi trầm xuống, trong lòng của hắn, thật sự không có mình sao?
Nghĩ đến nàng thật sự treo ngược, hắn cũng không cử động chút nào, Lộ Nhi lại không nhịn được có chút thương tâm——
Mặc dù nàng không nghĩ tới cái chết, nhưng là, nhưng là. . . . . .
Nhưng lúc ấy thật sự rất ——
Muốn làm giống như thật một chút, ở trong lòng nàng cũng hiểu, thật ra thì có Tiểu Tuệ ở một bên coi chừng, làm sao nàng có thể chết dễ dàng như vậy chứ?
Nhưng ai có thể nghĩ đến, đến cuối cùng thật sự nàng đã xảy ra chuyện, thiếu chút nữa sẽ chết!
“Lộ Nhi, tôi nói rồi, mạng của cô là của tôi. Tại sao phải ngược đãi mình như vậy?”
Ánh lửa bùng lên, Cô Ưng đi tới, trên gương mặt tuấn tú mang theo không vui, thanh âm cũng là lạnh tanh.
“Tôi, tôi không có. . . . . . Tiểu Tuệ đứng bên cạnh, em ấy sẽ cứu tôi . . . . . .”
Lộ Nhi ngập ngừng, giống như thật sự mình làm chuyện không đúng vậy, có chút quá mức?
“Nàng ta sẽ cứu cô? Nàng ta không có võ công, cô cho rằng một người không có võ công, thật sự có thể bảo đảm với cô không có sai sót nhầm lẫn gì sao?”
Không vui nhếch mày rậm, Cô Ưng nổi giận hỏi.
“Cô Ưng, tôi không muốn Vương gia gặp chuyện không may, Vương gia là vì cứu tôi mới. . . . . . Tôi thật sự không muốn Hiên Vương gặp chuyện không may. . . . . .”
Bây giờ nhớ tới chuyện này nàng vẫn còn rất sợ, ô ô, nhưng lúc này nàng thật sự rất lo lắng, thật sự!
Cũng bởi vì lo lắng, bởi vì không có cách nào, cho nên mới nghĩ đến được ăn cả ngã về không.
“Lộ Nhi, bây giờ cô cảm giác như thế nào? Có khó chịu gì không?”
Trong thanh âm mang theo chút vội vàng cùng quan tâm khó nén!
Vẫn là Cô Ưng rất tốt!
Trong lòng Lộ Nhi ấm áp, nét mặt tươi cười như hoa rực rỡ:
“Cô Ưng, tôi không sao, tôi rất khỏe nha!”
Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, nàng tức giận liền đá ngã cái ghế, mà Hiên Vương vẫn chưa hề tỉnh lại, trong lòng Lộ Nhi trầm xuống, trong lòng của hắn, thật sự không có mình sao?
Nghĩ đến nàng thật sự treo ngược, hắn cũng không cử động chút nào, Lộ Nhi lại không nhịn được có chút thương tâm——
Mặc dù nàng không nghĩ tới cái chết, nhưng là, nhưng là. . . . . .
Nhưng lúc ấy thật sự rất ——
Muốn làm giống như thật một chút, ở trong lòng nàng cũng hiểu, thật ra thì có Tiểu Tuệ ở một bên coi chừng, làm sao nàng có thể chết dễ dàng như vậy chứ?
Nhưng ai có thể nghĩ đến, đến cuối cùng thật sự nàng đã xảy ra chuyện, thiếu chút nữa sẽ chết!
“Lộ Nhi, tôi nói rồi, mạng của cô là của tôi. Tại sao phải ngược đãi mình như vậy?”
Ánh lửa bùng lên, Cô Ưng đi tới, trên gương mặt tuấn tú mang theo không vui, thanh âm cũng là lạnh tanh.
“Tôi, tôi không có. . . . . . Tiểu Tuệ đứng bên cạnh, em ấy sẽ cứu tôi . . . . . .”
Lộ Nhi ngập ngừng, giống như thật sự mình làm chuyện không đúng vậy, có chút quá mức?
“Nàng ta sẽ cứu cô? Nàng ta không có võ công, cô cho rằng một người không có võ công, thật sự có thể bảo đảm với cô không có sai sót nhầm lẫn gì sao?”
Không vui nhếch mày rậm, Cô Ưng nổi giận hỏi.
“Cô Ưng, tôi không muốn Vương gia gặp chuyện không may, Vương gia là vì cứu tôi mới. . . . . . Tôi thật sự không muốn Hiên Vương gặp chuyện không may. . . . . .”
Bây giờ nhớ tới chuyện này nàng vẫn còn rất sợ, ô ô, nhưng lúc này nàng thật sự rất lo lắng, thật sự!
Cũng bởi vì lo lắng, bởi vì không có cách nào, cho nên mới nghĩ đến được ăn cả ngã về không.
/1138
|