“Chúng ta ở trong núi sao? Đã rời kinh thành?”
Trong mắt thoáng qua một tia tia sáng kỳ dị, Lộ Nhi không chắc chắn hỏi.
“Cô ở trong Vương phủ luôn gặp phải chuyện không may, tôi vốn là muốn mang cô rời khỏi kinh thành, nhưng nghĩ lại đó là chuyện của cô, cho nên tạm thời lưu lại, hỏi ý kiến của cô!”
Nếu như, hắn thật sự có thể ích kỷ như vậy thật là tốt biết bao.
Trực tiếp mang nàng rời đi, hắn tin tưởng, thời gian có thể làm phai mờ hết thảy.
Nhưng hắn không thể làm như vậy, hắn muốn tôn trọng Lộ Nhi, cũng tôn trọng quyết định của nàng.
“Tôi. . . . . . Cám ơn anh, Cô Ưng. . . . . .”
Nàng có thể rời đi sao? Nàng thật sự có thể rời khỏi Vương phủ sao?
Đã từng, nàng nghĩ tới rất nhiều rất nhiều lần muốn rời khỏi Vương phủ, cũng nghĩ tới nếu như sau này gặp lại Cô Ưng sẽ cầu xin hắn mang mình rời đi. Nhưng. . . . . .
Nhưng ——
Khánh Vương đã nói, cho dù nàng rời đi, cho dù là đào sâu ba thước Hiên Vương vẫn sẽ đem nàng moi ra, cho nên nàng không dám đi, không dám chạy trốn!
Nhưng hiện tại, Cô Ưng lại nói nguyện ý mang nàng rời đi, đến một nơi xa. . . . .
Nàng có muốn đi hay không? Có muốn cứ rời đi như vậy hay không?
Lộ Nhi thở dài, thật sự muốn đi sao? Thật sự có thể đi sao?
Hiên Vương vì cứu nàng, vẫn nằm yên trên giường, chưa tỉnh lại!
Khánh Vương vì tới cứu nàng, cũng nằm dài trên giường, nàng còn chưa kịp đến thăm một lần!
Hai người bọn họ, vì nàng, đều đang hôn mê. Mặc dù thái y nói không sao, nhưng. . . . . .
Nhưng nếu hai người vẫn bất tỉnh như vậy, chẳng phải là giống như không biết sống chết thế nào sao?
Mà nàng, tại sao có thể ích kỷ rời đi lúc này chứ?
“Được rồi, đã chín. . . . . .”
Cô Ưng quay đầu, tìm chút rơm rạ trải trên đất, đỡ Lộ Nhi ngồi xong, sau đó dùng một nhánh cây lấy gà nướng ra, sử dụng chuôi kiếm gõ gõ, bùn đất bọc gà nướng vỡ ra, mùi thơm nức tỏa ra khắp phòng.
Trong mắt thoáng qua một tia tia sáng kỳ dị, Lộ Nhi không chắc chắn hỏi.
“Cô ở trong Vương phủ luôn gặp phải chuyện không may, tôi vốn là muốn mang cô rời khỏi kinh thành, nhưng nghĩ lại đó là chuyện của cô, cho nên tạm thời lưu lại, hỏi ý kiến của cô!”
Nếu như, hắn thật sự có thể ích kỷ như vậy thật là tốt biết bao.
Trực tiếp mang nàng rời đi, hắn tin tưởng, thời gian có thể làm phai mờ hết thảy.
Nhưng hắn không thể làm như vậy, hắn muốn tôn trọng Lộ Nhi, cũng tôn trọng quyết định của nàng.
“Tôi. . . . . . Cám ơn anh, Cô Ưng. . . . . .”
Nàng có thể rời đi sao? Nàng thật sự có thể rời khỏi Vương phủ sao?
Đã từng, nàng nghĩ tới rất nhiều rất nhiều lần muốn rời khỏi Vương phủ, cũng nghĩ tới nếu như sau này gặp lại Cô Ưng sẽ cầu xin hắn mang mình rời đi. Nhưng. . . . . .
Nhưng ——
Khánh Vương đã nói, cho dù nàng rời đi, cho dù là đào sâu ba thước Hiên Vương vẫn sẽ đem nàng moi ra, cho nên nàng không dám đi, không dám chạy trốn!
Nhưng hiện tại, Cô Ưng lại nói nguyện ý mang nàng rời đi, đến một nơi xa. . . . .
Nàng có muốn đi hay không? Có muốn cứ rời đi như vậy hay không?
Lộ Nhi thở dài, thật sự muốn đi sao? Thật sự có thể đi sao?
Hiên Vương vì cứu nàng, vẫn nằm yên trên giường, chưa tỉnh lại!
Khánh Vương vì tới cứu nàng, cũng nằm dài trên giường, nàng còn chưa kịp đến thăm một lần!
Hai người bọn họ, vì nàng, đều đang hôn mê. Mặc dù thái y nói không sao, nhưng. . . . . .
Nhưng nếu hai người vẫn bất tỉnh như vậy, chẳng phải là giống như không biết sống chết thế nào sao?
Mà nàng, tại sao có thể ích kỷ rời đi lúc này chứ?
“Được rồi, đã chín. . . . . .”
Cô Ưng quay đầu, tìm chút rơm rạ trải trên đất, đỡ Lộ Nhi ngồi xong, sau đó dùng một nhánh cây lấy gà nướng ra, sử dụng chuôi kiếm gõ gõ, bùn đất bọc gà nướng vỡ ra, mùi thơm nức tỏa ra khắp phòng.
/1138
|