Nàng không thể tìm ra nguyên nhân , nhưng luôn cảm thấy quái dị.
“Nàng ta thì làm sao? Ta thích nàng, nàng sợ cái gì?”
“Nhưng Hoàng thái hậu thích công chúa, nàng ấy có thể sẽ là Vương Phi của chàng . . . . . .”
Khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp, từ đầu đến cuối nàng không thể vượt qua hố này. Nàng không có thân phận không có địa vị, nhưng công chúa lại. . . . . .
“Đó là chuyện của Hoàng thái hậu, người ta thích chính là nàng. Lộ Nhi, ta đã nghĩ thông suốt, giữa chúng ta, sẽ không có công chúa . . . . . .”
Đây là ý gì?
Chẳng lẽ Hiên Vương sẽ không cưới công chúa làm vợ sao? Thật có thể như vậy phải không?
Nàng không hiểu nhìn Hiên Vương, hắn ôn nhu cười một tiếng, cúi người khẽ cắn lỗ tai Lộ Nhi, nói nhỏ:
“Nàng mới là thê tử của ta. . . . . . Lộ Nhi, nếu như bọn họ không đồng ý, chúng ta sẽ bỏ trốn, có được hay không?”
Bỏ trốn? Có lẽ rất thú vị a?
Hai mắt Lộ Nhi sáng lên, trong thanh âm run rẩy mang theo tia khó tin:
“Chàng nói bỏ trốn? Được. . . . . .”
Nhìn Lộ Nhi kích động, Hiên Vương ha ha cười:
“Nha đầu ngốc, nàng không cần lo lắng, chúng ta sẽ lo hôm nay mà không cần nghĩ đến ngày mai?”
Hắn đi ra ngoài, cho dù hắn không phải là Vương gia, không có thân phận gì, hắn cũng có thể bảo đảm Lộ Nhi và hài tử có một cuộc sống tốt.
“Không biết. Hiên, nếu quả thật như vậy, ta sẽ ra ngoài kiếm tiền, nuôi sống chàng nha. . . . . .”
Nàng đường đường là một sinh viên hiện đại, mặc dù không phải học về thị trường, quản lý gì gì đó, nhưng tin tưởng kiếm chút bạc ở cổ đại nuôi gia đình cũng không thành vấn đề.
“Nàng . . . . . Vậy cũng không được, vẫn là để ta nuôi nàng! Ta là nam nhân, nuôi hai người là trách nhiệm của ta!”
Nói như vậy, đột nhiên hắn rất muốn tháo trọng trách trên người xuống cùng Lộ Nhi bỏ trốn, có điều bây giờ không được, thân thể Lộ Nhi không chịu nổi, chờ hài tử sinh ra thì hơn.
“Nàng ta thì làm sao? Ta thích nàng, nàng sợ cái gì?”
“Nhưng Hoàng thái hậu thích công chúa, nàng ấy có thể sẽ là Vương Phi của chàng . . . . . .”
Khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp, từ đầu đến cuối nàng không thể vượt qua hố này. Nàng không có thân phận không có địa vị, nhưng công chúa lại. . . . . .
“Đó là chuyện của Hoàng thái hậu, người ta thích chính là nàng. Lộ Nhi, ta đã nghĩ thông suốt, giữa chúng ta, sẽ không có công chúa . . . . . .”
Đây là ý gì?
Chẳng lẽ Hiên Vương sẽ không cưới công chúa làm vợ sao? Thật có thể như vậy phải không?
Nàng không hiểu nhìn Hiên Vương, hắn ôn nhu cười một tiếng, cúi người khẽ cắn lỗ tai Lộ Nhi, nói nhỏ:
“Nàng mới là thê tử của ta. . . . . . Lộ Nhi, nếu như bọn họ không đồng ý, chúng ta sẽ bỏ trốn, có được hay không?”
Bỏ trốn? Có lẽ rất thú vị a?
Hai mắt Lộ Nhi sáng lên, trong thanh âm run rẩy mang theo tia khó tin:
“Chàng nói bỏ trốn? Được. . . . . .”
Nhìn Lộ Nhi kích động, Hiên Vương ha ha cười:
“Nha đầu ngốc, nàng không cần lo lắng, chúng ta sẽ lo hôm nay mà không cần nghĩ đến ngày mai?”
Hắn đi ra ngoài, cho dù hắn không phải là Vương gia, không có thân phận gì, hắn cũng có thể bảo đảm Lộ Nhi và hài tử có một cuộc sống tốt.
“Không biết. Hiên, nếu quả thật như vậy, ta sẽ ra ngoài kiếm tiền, nuôi sống chàng nha. . . . . .”
Nàng đường đường là một sinh viên hiện đại, mặc dù không phải học về thị trường, quản lý gì gì đó, nhưng tin tưởng kiếm chút bạc ở cổ đại nuôi gia đình cũng không thành vấn đề.
“Nàng . . . . . Vậy cũng không được, vẫn là để ta nuôi nàng! Ta là nam nhân, nuôi hai người là trách nhiệm của ta!”
Nói như vậy, đột nhiên hắn rất muốn tháo trọng trách trên người xuống cùng Lộ Nhi bỏ trốn, có điều bây giờ không được, thân thể Lộ Nhi không chịu nổi, chờ hài tử sinh ra thì hơn.
/1138
|