“Ta không sao. . . . . .”
Lần đầu tiên, ánh mắt của mọi người khiến cho Lộ Nhi cảm giác như mũi nhọn ở lưng, cũng làm cho Lộ Nhi đối mặt với thức ăn ngon mất đi khẩu vị. Hiện tại nàng không đói bụng, một chút đói bụng cũng không có.
“Được rồi, dùng bữa thôi!”
Cầm đũa lên, món đầu tiên lại gắp đưa đến trong bát Lộ Nhi. Nàng ngồi bên trái Hiên Vương, người ngồi bên phải đương nhiên là công chúa.
Công chúa liếc mắt thấy đôi đũa kia liên tiếp di chuyển, mục tiêu đều là một chỗ, bát của Lộ Nhi đã nhanh chất thành núi nhỏ.
Trong lòng công chúa đau xót, trải qua mấy lần tiếp xúc, nàng luôn luôn tự tin nhưng đây là lần đầu tiên nàng càng ngày càng không có lòng tin đối với mình.
Cuộc sống của bọn họ vẫn chưa tới hai tháng, nhưng vì sao nhìn họ như vậy, cảm giác giống như là đã quen biết mấy năm?
Nàng nghiêm túc nghiên cứu tư liệu về Hiên Vương, biết hắn không phải là một nam nhân dễ dàng động tình!
Nam nhân như vậy, rất lạnh cũng rất bạc tình, chỉ khi nào động tình thì chính là chuyện kinh thiên động địa, đến chết cũng không thay đổi.
Nhưng người như vậy cũng hận nhất bị người khác lừa gạt, cho nên, hiện tại nàng nhất định phải hòa nhã.
Chỉ có hòa nhã, ôn nhu, bất luận hắn đối với mình thế nào, nàng sẽ vui vẻ tươi cười mà chờ đợi!
Nàng như vậy nhất định sẽ khiến Hiên Vương có ấn tượng tốt, cũng có thể. . . . .
Có thể ở thời điểm Lộ Nhi bị mang đi, nhân cơ hội lấy được yêu mến của hắn!
Yêu có rất nhiều loại, hắn và Lộ Nhi, có lẽ là tình yêu thật sự, nhưng đổi lại nàng lại càng tin tưởng, tình yêu của bọn họ là sai lầm!
Lộ Nhi là sườn phi của hoàng huynh, trước đây cũng đã bái đường, đây là thực tế không người nào có thể thay đổi được.
Cho nên, bây giờ bọn họ sống rất tốt nhưng cũng dù thế nào thực tế là hai người họ vĩnh viễn không thể ở chung một chỗ.
Ngẩng đầu lên, thấy một đôi mắt của nàng xoay tròn, công chúa tự nhiên cười một tiếng, các vị mỹ nữ cả kinh, thiếu chút nữa liền không thở nổi.
Lần đầu tiên, ánh mắt của mọi người khiến cho Lộ Nhi cảm giác như mũi nhọn ở lưng, cũng làm cho Lộ Nhi đối mặt với thức ăn ngon mất đi khẩu vị. Hiện tại nàng không đói bụng, một chút đói bụng cũng không có.
“Được rồi, dùng bữa thôi!”
Cầm đũa lên, món đầu tiên lại gắp đưa đến trong bát Lộ Nhi. Nàng ngồi bên trái Hiên Vương, người ngồi bên phải đương nhiên là công chúa.
Công chúa liếc mắt thấy đôi đũa kia liên tiếp di chuyển, mục tiêu đều là một chỗ, bát của Lộ Nhi đã nhanh chất thành núi nhỏ.
Trong lòng công chúa đau xót, trải qua mấy lần tiếp xúc, nàng luôn luôn tự tin nhưng đây là lần đầu tiên nàng càng ngày càng không có lòng tin đối với mình.
Cuộc sống của bọn họ vẫn chưa tới hai tháng, nhưng vì sao nhìn họ như vậy, cảm giác giống như là đã quen biết mấy năm?
Nàng nghiêm túc nghiên cứu tư liệu về Hiên Vương, biết hắn không phải là một nam nhân dễ dàng động tình!
Nam nhân như vậy, rất lạnh cũng rất bạc tình, chỉ khi nào động tình thì chính là chuyện kinh thiên động địa, đến chết cũng không thay đổi.
Nhưng người như vậy cũng hận nhất bị người khác lừa gạt, cho nên, hiện tại nàng nhất định phải hòa nhã.
Chỉ có hòa nhã, ôn nhu, bất luận hắn đối với mình thế nào, nàng sẽ vui vẻ tươi cười mà chờ đợi!
Nàng như vậy nhất định sẽ khiến Hiên Vương có ấn tượng tốt, cũng có thể. . . . .
Có thể ở thời điểm Lộ Nhi bị mang đi, nhân cơ hội lấy được yêu mến của hắn!
Yêu có rất nhiều loại, hắn và Lộ Nhi, có lẽ là tình yêu thật sự, nhưng đổi lại nàng lại càng tin tưởng, tình yêu của bọn họ là sai lầm!
Lộ Nhi là sườn phi của hoàng huynh, trước đây cũng đã bái đường, đây là thực tế không người nào có thể thay đổi được.
Cho nên, bây giờ bọn họ sống rất tốt nhưng cũng dù thế nào thực tế là hai người họ vĩnh viễn không thể ở chung một chỗ.
Ngẩng đầu lên, thấy một đôi mắt của nàng xoay tròn, công chúa tự nhiên cười một tiếng, các vị mỹ nữ cả kinh, thiếu chút nữa liền không thở nổi.
/1138
|