Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 160: Mang thai

/215


Mặc dù Cầu Mộ Quân không tin là Cố gia ám Cầu gia, nhưng chỉ cần nghĩ đến Cố gia, trong lòng liền chua xót. Chú ý tới một câu vừa rồi của Cầu phu nhân, nàng hỏi:“Mẹ, Cố bá bá quay lại nhà chúng ta khi nào? Sao con không biết?”

Cầu phu nhân nói:“Con đương nhiên không biết, ngay cả ta vốn cũng không biết. Khi đó ta cảm thấy cha con đối với gia đình, với ta, không quan tâm bằng trước kia, nghi ông ấy có người bên ngoài, lại không dám nói. Ngày đó đã nửa đêm cha con còn ra ngoài, ta vụng trộm đi theo, thấy ông ấy đi mở cửa, lại có một người từ ngoài đi vào, ta nghe ông ấy gọi một tiếng Cố huynh, thế mới biết là Cố bá bá con đến đây, mới yên lòng. Hai người bọn họ cùng nhau đến thư phòng cha con, ta biết bọn họ hẳn là có chuyện quan trọng muốn thương lượng, liền tự trách mình đa tâm, trở về phòng ngủ. Đến hôm sau tỉnh lại, cha con đã trở lại trên giường, Cố bá bá con đã sớm đi rồi. Bây giờ nghĩ lại, cũng quả thật là ta đa tâm, từ khi đại nương con mất, cha con liền để cho ta làm chính thất, cũng không nạp thiếp, cũng không muốn thêm con, cha con quả thực tốt hơn rất nhiều người .”

Cầu Mộ Quân vẫn nghĩ lời mẹ nói.

Trước lúc cha từ hôn, Cố bá bá bí mật đến tìm cha Luôn cảm thấy việc này có chút kỳ quái, lại không nghĩ ra. Sau đó, Cầu phu nhân nói sang những việc khác, nàng không có cơ hội hỏi thêm.

Một lát sau, nha hoàn tiến vào nói đã đến giờ dùng cơm, tâm tình Cầu phu nhân đã khá hơn một chút Cầu Mộ Quân liền dìu bà đi ra ăn cơm. Ba người ngồi bên bàn, nhìn bàn đầy đồ ăn, Cầu Mộ Quân chỉ cảm thấy dạ dày nhộn nhạo. Cầu Vĩ hỏi: “Sao vậy, Mộ Quân, nhìn con giống như không muốn ăn?”

Cầu Mộ Quân nói: “Hai ngày nay không biết vì sao không thèm ăn, không muốn ăn gì cả.” Nói xong, dạ dày lại không thoải mái, chạy ra ngoài nôn một trận.

Cầu phu nhân đi ra nói:“Sao vậy, lại còn nôn ra?”

Hai người cùng trở lại bàn, Cầu Vĩ nói: “Nếu không hôm nay trở về sớm một chút, về gọi đại phu đến xem, uống chút thuốc.”

Cầu Mộ Quân gật gật đầu, nói: “Vốn đã tính trở về sẽ tìm đại phu. Ngày mai đi, hôm nay để con ở bên mẹ một lát, về trễ một chút.”

Cầu Vĩ gật đầu nói:“Chú ý chút thân thể, đừng để cho mẹ con lo lắng.”

“Vâng, cha, con đã biết.”

Ngồi xe ngựa trên đường về Đoàn phủ, nàng đột nhiên nghĩ tới. Không phải Cầu gia từ hôn xong, “Phản loạn Thiếu Dương” liền bị lộ sao?

Nói cách khác không phải Cố bá bá giấu giếm mọi người, từ Thiếu Dương đến kinh thành bí mật gặp cha, không lâu sau cha liền từ hôn, phủi sạch quan hệ với Cố gia, sau đó Cố gia bị phán tội mưu phản cả nhà liền bị chém sao!

Trong đầu đột nhiên nghĩ tới tờ giấy ố vàng tìm được ở trong thư phòng cha. Trên đó viết mười cái tên, gạch ba cái, còn bảy Vậy là có ý gì?

Tờ giấy kia, có quan hệ gì với Cố bá bá, có quan hệ gì với cha, có quan hệ gì với “Phản loạn Thiếu Dương”?

Khi ấy nàng cảm thấy đó là một bản danh sách. Mà Hà gia, Phùng gia cùng Cố gia trong đó đều bị chém cả nhà, sẽ không phải là danh sách người tham gia “Phản loạn Thiếu Dương” chứ?

Nàng bị chính ý tưởng của mình làm cho hoảng sợ.

Năm đó cha cũng không tham gia “Phản loạn Thiếu Dương”, vì sao lại có danh sách?

Tờ giấy kia, nếu tờ giấy kia vẫn còn, nhất định nàng sẽ biết sự thật . Đó là nguyên nhân Liễu Vấn Bạch đánh nàng hôn mê rồi lấy tờ giấy sao? Hắn cùng Đoàn Chính Trung muốn giấu diếm nàng chuyện gì?

Cố gắng nhớ lại tờ giấy ố vàng kia, chữ viết khác nhau, ba cái tên bị gạch đi Vì sao, vì sao lại gạch ba cái tên đó?

Thời gian trôi qua quá lâu, cũng không nhớ rõ hình dáng tờ giấy kia lắm, chỉ xác định nó chứa bí mật rất lớn, lại không biết cụ thể là cái gì.

Cái này có quan hệ đến Cố gia, nàng biết Đoàn Chính Trung có ý giấu nàng, cho nên cân nhắc trong lòng xong quyết định không nói cho hắn.

Buổi tối, sau khi hoan ái, nàng vô lực nằm ở trong lòng hắn, nhớ tới lời nói ban ngày của mẹ. Con

Đột nhiên, nàng kinh ngạc, hỏi: “Đã ngủ chưa?”

“Sao có thể nhanh như vậy.”

“Chàng nói Chúng ta như vậy, có thể mang thai hay không?” Nói đến mang thai, có chút vui sướng, lại có chút lo lắng.

Hắn trả lời: “Buổi chiều hình như khẩu vị của nàng không tốt, ngày mai tìm đại phu đến xem đi.”

“Ta không nói chuyện này!” Nàng bất mãn nói. “Chàng nói nếu chúng ta có con thì làm sao bây giờ ?”

“Sẽ không.” Hắn trả lời.

“Vậy nếu không may?”

Hắn ôm nàng, dùng giọng trầm thấp nói: “Nàng có nghe nói qua, có một loại bí thuật trong phòng, nam nhân học, có thể khống chế khiến nữ nhân cùng hắn hoan ái có thể có thai, cũng có thể không hay không?”

“Ta không tin, nào có loại bí thuật như vậy.” Nàng khinh thường nói, đột nhiên lại hỏi tiếp: “Nếu chúng ta có con, có phải sẽ phải bỏ đi đúng không? Ta không muốn bỏ, hơn nữa nghe nói phá thai rất đau, còn có khả năng sau này sẽ không thể mang thai nữa, ta không muốn.”

“Đợi đến lúc đó rồi nói.”

Cầu Mộ Quân càng nghĩ càng lo lắng, nói: “Nếu không, chúng ta vẫn nên tách ra ngủ đi?”

“Đừng nghĩ nhiều, ngủ đi” Hắn nói

Trong lòng Cầu Mộ Quân vẫn lo lắng, nhưng quá mệt mỏi, vòng ôm của hắn lại thoải mái, không bao lâu liền ngủ. Nghe thấy tiếng hô hấp đều đều của nàng, Đoàn Chính Trung mở mắt ra nhìn nàng, nhẹ nhàng hôn lên mặt của nàng, môi của nàng.

Sáng sớm hôm sau, dùng bữa sáng xong, Đoàn Chính Trung liền sai người mời đại phu tới.

Đại phu xem mạch cho Cầu Mộ Quân xong, nàng vốn không quá để ý, lại nhìn thấy sắc mặt đại phu nghiêm trọng, tâm tình cũng nơi nặng nề, lo lắng hỏi: “Đại phu, có chuyện gì sao?”

Đại phu nói:“Phu nhân, để lão hủ xem lại một lần.”

Cầu Mộ Quân gật gật đầu, đưa cổ tay đặt lên trên bàn.

Đại phu lại bắt mạch một lần nữa, ngón tay đặt trên cổ tay nàng rất lâu mới buông ra. Cầu Mộ Quân có chút lo lắng nhìn về phía đại phu, chờ hắn nói chuyện.

Đại phu nói: “Phu nhân không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi nhiều là được.” Nói xong, liền cúi người, lui ra.

“Hả?” Cầu Mộ Quân cảm thấy kỳ quái. Nhìn bộ dáng vừa rồi của đại phu, giống như nàng có bệnh nặng, nhưng hắn lại nói không có việc gì, cũng không nói nguyên nhân vì sao dạ dày nàng không thoải mái.

Đại phu cầm hòm thuốc, ra cửa phòng, bị quản gia đưa đến chính đường.

“Lão hủ bái kiến Tổng quản đại nhân.” Đại phu cúi đầu nói.

Đoàn Chính Trung ngồi ở chính đường chậm rãi nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu nói:“Vừa rồi có người nói thần sắc đại phu khác thường, là nhìn ra phu nhân có bệnh gì sao?”

Đại phu vội quỳ xuống nói:“Là Là có chút vấn đề.”

Đoàn Chính Trung hỏi: “Vấn đề gì?”

“Phu Phu nhân Phu nhân mang thai.” Đại phu nơm nớp lo sợ nói. Chén trà đặt mạnh lên trên bàn, phát ra tiếng vang lớn, đại phu cúi đầu thật sâu.

/215

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status