Nhìn thấy biểu tình này của hắn, nàng có chút không nói nên lời, nhưng tên đã trên dây không thể không bắn ra, đành phải nói ra.
“Ta có thể đến thư phòng với ngươi không?” Cầu Mộ Quân ngẩng đầu giương mắt nhìn hắn, có chút lo lắng nói.
Thấy hắn không hề phản ứng, nàng lại lập tức nói:“Ta không quấy rầy ngươi, nhưng ở quý phủ không có việc gì làm, đi xem sách mà thôi, ta thật sự không......”
“Đi thôi.” Đoàn Chính Trung nói xong, xoay người đi nhanh về phía trước, bỏ lại Cầu Mộ Quân tại phía sau.
Sửng sốt một lúc lâu, Cầu Mộ Quân mới vui sướng phản ứng lại, kéo váy bước nhanh lên trước, khó khăn theo phía sau hắn.
Thư phòng Đoàn phủ quả nhiên rất lớn. Tổng cộng có năm giá sách lớn, có lẽ là thư phòng lớn nhất nàng từng nhìn thấy.
Đoàn Chính Trung vừa tiến vào liền ngồi ở thư án bên cửa sổ, xem văn thư.
Cầu Mộ Quân đứng bên giá sách đoán hắn đang làm gì?
Kỳ thật lúc đầu nàng còn tưởng rằng hắn không biết chữ.
Tiến cung làm thái giám bình thường đều là trong nhà cùng đường mới có thể đi đến bước này, đứa nhỏ nhà nghèo, bụng ăn không no, sao có thể đọc sách?
Tiến cung lại càng không dễ dàng, không có tiên sinh dạy, mỗi ngày công việc làm không xuể, cho dù có muốn học, cũng không có thời gian.
Huống hồ, đọc sách đều vì làm quan, tiến cung làm thái giám coi như chặt đứt đường quan trường, ai lại làm chuyện không có quan hệ với tiền đồ của mình?
Nàng suy nghĩ rất nhiều, lại biết đều là sai, bởi vì hắn biết chữ, còn có thể viết chữ.
Chẳng lẽ trước kia hắn có đọc sách, hắn là gia cảnh sa sút sao?
Cầu Mộ Quân sửng sốt nhận ra nàng lại bắt đầu nghiên cứu hắn.
Ai, thật là......
Cảm thấy mình thật không có tiền đồ, nàng rút một quyển sách trên giá xuống xem.
Mới ở thư phòng đợi nửa canh giờ, quản gia liền gõ cửa đi vào.
Đoàn Chính Trung buông bút, ngẩng đầu hỏi:“Chuyện gì?”
“Có một công công vừa đến, nói Hoàng Thượng mặt rồng không vui, ở trong cung phát giận, nhờ ngài đi qua giải vây.” Quản gia nói.
Đoàn Chính Trung lập tức đứng dậy ra cửa, khi đi tới cửa quay đầu nói với Cầu Mộ Quân: “Ngươi phải ở lại đây, ta tiến cung .”
Cầu Mộ Quân gật gật đầu, đi ra cửa, nhìn theo hắn rời đi.
Thường nghe nói, gần vua như gần hổ, hắn không sợ Hoàng Thượng - con hổ kia trút giận lên người hắn sao?
Quản gia đưa hắn ra cửa, Cầu Mộ Quân xoay người lại trở về thư phòng.
Ban đầu nàng vẫn đứng, sau lại an vị trên ghế của Đoàn Chính Trung. Đến buổi chiều, nhàm chán, liền lấy bút cùng giấy ra viết viết vẽ vẽ, lần này nàng không dám mắng hắn, chỉ tùy tay viết mấy câu thơ nàng thích.
Nhưng trong đầu đều là bộ dáng của hắn, là bộ dáng khi hắn tức giận.
Thật sự nhịn không được, Cầu Mộ Quân vẽ lên giấy, nghĩ rằng hôm nay không có gió, sẽ không bị thổi đi, trước lúc hắn về nàng đốt đi là được rồi.
Trên người hắn có mùi hoa nhài, thích phụng phịu, thích cười dối trá, còn thích cười âm hiểm, thích làm cao, thích giả vờ thần bí......
“Ta có thể đến thư phòng với ngươi không?” Cầu Mộ Quân ngẩng đầu giương mắt nhìn hắn, có chút lo lắng nói.
Thấy hắn không hề phản ứng, nàng lại lập tức nói:“Ta không quấy rầy ngươi, nhưng ở quý phủ không có việc gì làm, đi xem sách mà thôi, ta thật sự không......”
“Đi thôi.” Đoàn Chính Trung nói xong, xoay người đi nhanh về phía trước, bỏ lại Cầu Mộ Quân tại phía sau.
Sửng sốt một lúc lâu, Cầu Mộ Quân mới vui sướng phản ứng lại, kéo váy bước nhanh lên trước, khó khăn theo phía sau hắn.
Thư phòng Đoàn phủ quả nhiên rất lớn. Tổng cộng có năm giá sách lớn, có lẽ là thư phòng lớn nhất nàng từng nhìn thấy.
Đoàn Chính Trung vừa tiến vào liền ngồi ở thư án bên cửa sổ, xem văn thư.
Cầu Mộ Quân đứng bên giá sách đoán hắn đang làm gì?
Kỳ thật lúc đầu nàng còn tưởng rằng hắn không biết chữ.
Tiến cung làm thái giám bình thường đều là trong nhà cùng đường mới có thể đi đến bước này, đứa nhỏ nhà nghèo, bụng ăn không no, sao có thể đọc sách?
Tiến cung lại càng không dễ dàng, không có tiên sinh dạy, mỗi ngày công việc làm không xuể, cho dù có muốn học, cũng không có thời gian.
Huống hồ, đọc sách đều vì làm quan, tiến cung làm thái giám coi như chặt đứt đường quan trường, ai lại làm chuyện không có quan hệ với tiền đồ của mình?
Nàng suy nghĩ rất nhiều, lại biết đều là sai, bởi vì hắn biết chữ, còn có thể viết chữ.
Chẳng lẽ trước kia hắn có đọc sách, hắn là gia cảnh sa sút sao?
Cầu Mộ Quân sửng sốt nhận ra nàng lại bắt đầu nghiên cứu hắn.
Ai, thật là......
Cảm thấy mình thật không có tiền đồ, nàng rút một quyển sách trên giá xuống xem.
Mới ở thư phòng đợi nửa canh giờ, quản gia liền gõ cửa đi vào.
Đoàn Chính Trung buông bút, ngẩng đầu hỏi:“Chuyện gì?”
“Có một công công vừa đến, nói Hoàng Thượng mặt rồng không vui, ở trong cung phát giận, nhờ ngài đi qua giải vây.” Quản gia nói.
Đoàn Chính Trung lập tức đứng dậy ra cửa, khi đi tới cửa quay đầu nói với Cầu Mộ Quân: “Ngươi phải ở lại đây, ta tiến cung .”
Cầu Mộ Quân gật gật đầu, đi ra cửa, nhìn theo hắn rời đi.
Thường nghe nói, gần vua như gần hổ, hắn không sợ Hoàng Thượng - con hổ kia trút giận lên người hắn sao?
Quản gia đưa hắn ra cửa, Cầu Mộ Quân xoay người lại trở về thư phòng.
Ban đầu nàng vẫn đứng, sau lại an vị trên ghế của Đoàn Chính Trung. Đến buổi chiều, nhàm chán, liền lấy bút cùng giấy ra viết viết vẽ vẽ, lần này nàng không dám mắng hắn, chỉ tùy tay viết mấy câu thơ nàng thích.
Nhưng trong đầu đều là bộ dáng của hắn, là bộ dáng khi hắn tức giận.
Thật sự nhịn không được, Cầu Mộ Quân vẽ lên giấy, nghĩ rằng hôm nay không có gió, sẽ không bị thổi đi, trước lúc hắn về nàng đốt đi là được rồi.
Trên người hắn có mùi hoa nhài, thích phụng phịu, thích cười dối trá, còn thích cười âm hiểm, thích làm cao, thích giả vờ thần bí......
/215
|