Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 122

/256


Edit: Jess93

Trước có Yêu Lang cấp tám vây công người tu luyện cảnh giới Nguyên Linh, sau có Yêu Lang cấp sáu cấp bảy ngăn ở các lối ra tại Hắc Nham Hiệp, cộng thêm hang động hai bên hẻm núi bị nổ sụp đổ mà không biết vì sao, có thể nói đám cướp Hắc Nham Hiệp không có cửa chạy trốn.

Lúc này, Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu cũng không tiếp tục giấu mình, bắt đầu ra tay với giặc cướp xung quanh.

Văn Kiều tế ra một thanh linh kiếm, trở tay một chiêu phiên hồng kiếm, một kiếm động trời, kiếm quang ngàn thanh, giết chết mấy tên cướp.

Đám cướp không nghĩ tới đồng bạn bên cạnh cùng nhau đào vong lại đột nhiên xuất thủ, chờ phản ứng lại, đã trở thành vong hồn dưới kiếm.

Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu vừa đánh giết giặc cướp xung quanh, vừa nhanh chóng chạy tới lối ra Hắc Nham Hiệp.

Văn Kiều cầm trường kiếm trong tay đi phía trước, Ninh Ngộ Châu theo sát phía sau, cũng cầm một thanh trường kiếm trong tay, giải quyết những tên cướp Văn Kiều không cách nào bận tâm kia. Mặc dù tu vi của hắn không cao, nhưng kiếm thuật của hắn dường như cũng không tệ, Văn Kiều tranh thủ thời gian liếc qua, phát hiện hóa ra phu quân nhà nàng cũng biết dùng kiếm.

Hai người cùng nhau đi tới, mục tiêu rõ ràng, chỉ giải quyết những tên cướp cảnh giới Nguyên Mạch trở xuống, cảnh giới trên Nguyên Mạch, sẽ giao cho đám Yêu Lang kia.

Lúc này nhóm Yêu Lang cũng giết ra hung tính, từng đôi mắt giống như nhiễm lên huyết sắc, lãnh khốc hung ác cắn xé những tên cướp kia.

Trong hẻm núi không chỉ có thi thể của con người, cũng có thi thể Yêu Lang, thi thể đồng bạn khiến bọn chúng phát ra tiếng bi thương nghẹn ngào, mà máu người tu luyện thì kích thích thú tính của bọn chúng, chỉ có không ngừng chiến đấu mới có thể lắng lại.

Hành động của hai người rất nhanh gây ra sự chú ý của những tên cướp trong hẻm núi.

"Có người xâm nhập." Giặc cướp lớn tiếng kêu lên.

Nhưng mà coi như bọn hắn phát hiện hai người này không thuộc về Hắc Nham Hiệp cũng đã chậm, bởi vì hai người đã chạy đến một lối ra gần nhất, nơi đó có mấy con Yêu Lang đang chặn lại. Lúc nhóm Yêu Lang nhìn thấy bọn họ chạy tới, không chỉ không giết bọn họ, ngược lại nhường ra một lối đi, để cho hai người thuận lợi đi ra ngoài.

Đám cướp tuổi tới vô thức muốn đi theo bọn họ ra ngoài, nào biết được mấy Yêu Lang kia đã chặn lối ra một lần nữa, từng đôi mắt nhuộm huyết tinh nhìn chằm chằm bọn họ.

Đám giặc cướp: "..."

Đây là phân biệt đối xử sao?

Không chờ bọn hắn hỏi vì sao nhóm Yêu Lang phân biệt đối xử, nhóm Yêu Lang đã nhào tới, đem bọn hắn xem như con mồi và kẻ địch mà cắn xé.

Lúc hai người chạy ra khỏi Hắc Nham Hiệp, phát hiện sắc trời đã không còn sớm, mặt trời sắp lặn, trên sa mạc màu vàng hiện ra cảnh hoàng hôn.

Nhóm Yêu Lang bao vây Hắc Nham Hiệp phân mấy con tới, bọn nó đi tới trước mặt hai người, cúi thấp đầu.

"Ô ô ô!" Một tiếng nghẹn ngào tinh tế vang lên, sau đó một đầu sói con nhô ra từ bên trong áo choàng.

Mắt sói con vẫn nhắm, nó hướng về phía mấy con Yêu Lang kia kêu ô ô, cái mũi nhỏ giật giật, dường như đang tìm gì đó.

Trong đó có một con Yêu Lang cấp tám thân hình to lớn cúi đầu xuống, cẩn thận mà cọ đầu sói con, sau đó ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng thét dài, tiếng sói tru truyền ra trong sa mạc, chấn động về nơi xa.

Nghe được tiếng sói tru này, nhóm Yêu Lang trong Hắc Nham Hiệp cũng ngửa mặt lên trời thét dài.

Tiếng gào của mấy ngàn con Yêu Lang tập hợp thành một luồng lực lượng khổng lồ, bao phủ toàn bộ sa mạc.

Sau khi nhóm Yêu Lang phát ra một tiếng thét dài, dồn dập rút lui.

Bọn nó không còn chặn mỗi một lối ra trong Hắc Nham Hiệp, từ bên trên nham thạch màu đen bay xuống, hoặc là từ bên trong Hắc Nham Hiệp bay ra, hướng tới chỗ tụ tập trên sa mạc. Hầu hết Yêu Lang bay ra từ Hắc Nham Hiệp đều ngậm thi thể một con Yêu Lang trong miệng, sau đó chạy về phía xa một cách ngay ngắn trật tự.

Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu ngồi ở trên thân con Yêu Lang cấp tám kia, Yêu Lang triển khai hai cánh bay lên, dẫn dắt đám Yêu Lang rời đi.

Đám cướp Hắc Nham Hiệp nhìn thấy Yêu Lang đột nhiên rút lui, bọn họ còn duy trì tư thế chiến đấu, nhưng trên mặt lại là một mảnh vẻ mờ mịt, dường như nghĩ mãi mà không rõ, Yêu Lang đã thành công đánh hạ Hắc Nham Hiệp, vì sao đột nhiên lại rút đi

Cho đến khi nhóm Yêu Lang rời đi một hồi lâu, bọn họ rốt cuộc kịp phản ứng, đại quân Yêu Lang rút lui, bọn họ cũng an toàn.

Nhóm Yêu Lang thật sự rút đi, bọn họ may mắn sống sót, không có gì tốt hơn.

Về phần những người nghĩ mãi mà không hiểu kia, tạm thời bọn họ cũng không muốn nghĩ, chỉ hi vọng đám Yêu Lang kia đừng quay trở lại, nếu không Hắc Nham Hiệp thật sự phải trở thành địa bàn của Yêu Lang.

Nhưng mà đám cướp Hắc Nham Hiệp lại không ngờ rằng, không chỉ có nhóm Yêu Lang không trở về, ngay cả Ô đại nhân một mực che chở Hắc Nham Hiệp cũng không trở về nữa.

Một trận chiến này, Hắc Nham Hiệp không chỉ bị sụp đổ hơn phân nửa hang động, còn tổn thất hai cao thủ cảnh giới Nguyên Tông, thực lực giảm mạnh, trở thành thế lực hạng chót trong sa mạc lưu động.

Đàn sói lao vụt, phi hành dưới ánh tà dương trong sa mạc, vẫn là một bộ phận bay trên trời, một bộ phận chạy trên mặt đất, như thế mặc kệ uy hiếp trên trời hay là trên đất, đều có thể chiếu cố.

Sau đó không lâu, nhóm Yêu Lang dừng lại.

Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu trên lưng Yêu Lang rất nhanh liền rõ ràng vì sao nhóm Yêu Lang dừng lại, bởi vì bọn họ đã đi tới chỗ Lang Vương chiến đấu với Ô đại nhân Hắc Nham Hiệp.

Trong sa mạc vô tận, nắng chiều màu đỏ cam chiếu xuống cồn cát, nhuộm hạt cát vàng thành một mảnh màu đỏ cam.

Trên đồi cát kia, một con Yêu Lang to lớn đang nằm sấp, hạt cát dưới thân Yêu Lang bị máu nhuộm thành màu đỏ, dòng máu uốn lượn hướng về phía trước, hạt cát xung quanh giống như ngâm ở bên trong máu.

Cách đó không xa, còn có thi thể một nhân loại.

Thấy cảnh này, Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều đều hiểu, Lang Vương và vị Ô đại nhân kia lưỡng bại câu thương. Như thế cũng hiểu rõ, vì sao bọn họ đem Hắc Nham Hiệp nổ thành như thế, vị Ô đại nhân này vẫn không có trở về.

Thanh Dực Yêu Lang trên bầu trời dồn dập bay xuống, thu lại hai cánh, trầm mặc nhìn Lang Vương bên trên cồn cát, một loại không khí trầm mặc đau thương bồi hồi trên sa mạc.

"Ô ô ô!"

Sói con bên trong áo choàng phát ra một tiếng nghẹn ngào, nó giãy dụa leo ra từ trong áo choàng, từ trên lưng Yêu Lang té xuống, hai cánh nhỏ còn chưa phát triển kiện toàn bay nghiêng ngả lảo đảo, chạy về phía Lang Vương.

Sói con bay không lưu loát, bốn cái chân bị người bẻ gãy cũng chưa mọc tốt, chỉ có thể vừa bay vừa lăn trên đất lăn đến trước mặt Lang Vương, thân thể nho nhỏ đụng vào trước mũi Lang Vương.

"Ô ô ô!"

Sói con đụng đến đầu óc choáng váng, trong miệng phát ra tiếng kêu ô ô.

Đôi mắt của nó bị tổn thương còn dính vết máu, chỉ có thể nhắm mắt lại, vừa gọi vừa dùng thân thể đi ủi đầu Lang Vương, dùng cánh thịt nhỏ đi chụp cái mũi của nó, vừa ô ô nghẹn ngào vừa kêu to.

Có lẽ là phụ tử liên tâm, dưới sự kêu to của sói con, Lang Vương chậm rãi mở mắt ra.

Đầu của nó vô lực nằm sấp trên cát, nhìn xem sói con đụng vào nó, miễn cưỡng duỗi ra đầu lưỡi dính máu liếm sói con từ đầu đến chân, thân hình sói con không ổn định ngã xuống ở đó, nằm sấp bên trên hạt cát, mặc Lang Vương liếm, trong miệng phát ra giọng sữa ô ô, phảng phất đang làm nũng.

Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu nhảy xuống từ trên lưng con Yêu Lang cấp tám kia.

Bọn họ đi tới trước mặt Lang Vương.

Ánh mắt Lang Vương tùy theo rơi xuống trên người bọn họ, mặc dù lúc này nó bị thương cực kỳ nghiêm trọng, nhưng khí tức thuộc về yêu thú cấp cao chưa từng biến mất nửa phần, cứ như vậy nhìn bọn họ.

Văn Kiều lật ra một bình linh đan, đổ mấy viên nhét vào trong miệng Lang Vương.

Sói con ngửi được mùi hương linh đan, hướng Lang Vương kêu ô ô, phảng phất đang thúc giục nó mau ăn, ăn xong thân thể sẽ tốt lên.

Lang Vương nhìn bọn họ một hồi, mới đem mấy viên linh đang nhét vào trong miệng nuốt xuống.

Thế là Văn Kiều liền ngồi trên cồn cát, móc linh đan từ trong túi trữ vật, bổ khí huyết, hồi máu, hồi linh lực, trị liệu ngoại thương, đem toàn bộ linh đan dùng để trị liệu nhét vào trong miệng Lang Vương.

Ninh Ngộ Châu kiểm tra thân thể cho Lang Vương, phát hiện vết thương của Lang Vương cực kỳ nghiêm trọng, nếu bọn họ đến chậm một chút, có khả năng Lang Vương sẽ chết ở chỗ này. Hiện tại mặc dù chống đỡ một hơi, nhưng nếu trị liệu trễ, tử vong cũng là chuyện sớm hay muộn, chẳng qua có bọn họ, Lang Vương tự nhiên không cần chết.

"Phu quân, thế nào, có thể cứu không?" Văn Kiều vừa hỏi, vừa nhét linh đan cho Lang Vương.

Nàng gần như móc sạch linh đan trong túi trữ vật, không keo kiệt nhét vào trong miệng Lang Vương. Sói con bên cạnh ngửi được hương vị linh đan, thèm ăn nuốt lấy nước bọt, nhưng không có tiến lên làm nũng xin ăn, nhìn vừa đáng yêu vừa đáng thương.

Văn Thỏ Thỏ đi theo nhóm Yêu Lang tới đây, nhảy đến trên bờ vai Văn Kiều, nhìn thấy Văn Kiều một mực cầm linh đan đút cho con Lang Vương kia, mặc dù rất không vui, nhưng đẳng cấp Lang Vương cao hơn nó, nó không dám kháng nghị, coi như hiện tại Lang Vương bị thương, đó cũng là yêu thú cấp chín, không phải yêu thú cấp tám có thể khiêu khích.

Đẳng cấp giữa yêu thú cực kỳ sâm nghiêm.

Ninh Ngộ Châu nói: "Có thể cứu, chẳng qua bây giờ sắc trời đã tối, trước tiên tìm chỗ nào an toàn đi."

Sau khi Văn Kiều nghe xong, lập tức nói với Lang Vương: "Lang Vương, ngươi có thể đi không? Chúng ta tìm địa phương an toàn qua đêm trước, thuận tiện trị liệu cho ngươi."

Lang Vương phát ra tiếng ô ô, tiếng kêu này trầm thấp hùng hậu, khác hẳn giọng sữa của sói con, càng có uy nghiêm.

Lang Vương chậm rãi đứng lên.

Lúc này Văn Kiều mới chú ý tới, phần bụng Lang Vương có một vết thương sâu tận xương, mà cánh cũng gấp một bên, không thể kéo về bên người. Ngoài ra, trên thân còn có không ít vết thương, thậm chí có ba vết thương trí mạng, một cái tại phần bụng, hai cái ở trên gáy.

Mà hạt cát dưới thân Lang Vương đã bị máu nhuộm đỏ.

Lang Vương rốt cuộc là yêu thú cấp chín, mặc dù bị thương nghiêm trọng, nhưng nhờ Văn Kiều không keo kiệt nhét linh đan, cũng coi như nhặt về một cái mạng, có thể miễn cưỡng đứng lên.

Trước khi rời đi, Văn Kiều đặc biệt đi kiểm tra thi thể cách đó không xa, tùy tiện nhìn thoáng qua khuôn mặt của thi thể, sau khi xác nhận hắn ta đã chết, liền lột túi trữ vật trên người hắn ta, sau đó thuận tay bóp hỏa quyết, thiêu hủy thi thể của hắn ta.

Coi như không đốt sạch, chờ ban đêm giáng lâm, cũng sẽ bị bão cát sa mạc xoắn thành thịt nát.

Tiếp theo, Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu lại bò lên trên lưng con Yêu Lang cấp tám kia.

Cánh Lang Vương gấp một bên, không có cách nào phi hành, vì vậy do hai con Yêu Lang cấp tám chở đi, cùng nhau bay về phía mặt trời lặn.

Vào lúc nắng chiều sắp buông xuống đường chân trời, nhóm Yêu Lang rốt cuộc trở lại địa bàn của bọn nó, một nhóm ốc đảo trải rộng trên sa nham màu xanh.

Nhóm Yêu Lang bay vào nham động trong sa nham màu xanh kia.

Hang động Lang Vương ở cực lớn, hơn nữa rất sạch sẽ, không có một chút mùi vị khác thường nào.

Cỏ khô mềm mại phủ trên mặt đất, sói con nhào vào trong cỏ khô lăn lộn, sau đó một đường lăn đến trên người Lang Vương, kéo theo bốn cái chân bất lực, leo lên trên người nó.

Lang Vương nằm ở đó, đôi mắt dịu dàng nhìn chăm chú sói con đang bò khắp nơi trên người nó, thỉnh thoảng liếm nó mấy ngụm, rửa sạch lông tóc trên thân nó.

Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu ngồi ở một bên ăn linh quả.

Linh quả là nhóm Yêu Lang mang tới, hái từ bên trong ốc đảo, nhóm Yêu Lang trực tiếp cắn đứt một cành cây mọc đầy linh quả, cứ như vậy mang tới. Linh quả cực ngọt lại mọng nước, trải qua nắng gắt trên sa mạc, đem toàn bộ tinh đường lắng đọng trong thịt quả, như mật ong ngọt ngào, Ninh Ngộ Châu không khỏi ăn thêm mấy quả.

Văn Kiều thấy thế, vui vẻ lột vỏ cho hắn, đem trái cây to bằng nắm tay trẻ con lột vỏ sẵn đặt trước mặt hắn, cười hỏi: "Phu quân, có phải Đan Anh quả này ăn rất ngon hay không?"

Ninh Ngộ Châu bình tĩnh ừm một tiếng, lấy toàn bộ Đan Anh quả nàng lột vỏ đều ăn sạch.

Trong lòng Văn Kiều giật mình, hóa ra phu quân nhà nàng thích loại linh quả ngọt ngào này, chẳng trách trước kia đều không đoạt linh quả với nàng, bởi vì những linh quả kia đều không có ngọt ngào như Đan Anh quả trong sa mạc.

Trong lò đan đang nấu canh, trong không khí tràn ngập một mùi hương thơm ngon đến cực điểm.

Văn Thỏ Thỏ và hai con Hoàng Tinh Kiến ngồi xổm ở bên cạnh lò đan, ba con đều đang gặm linh đan.

Văn Thỏ Thỏ vừa gặm vừa nhìn Lang Vương, nhìn có chút ngoan ngoãn, kì thực lông toàn thân đều dựng thẳng lên, phòng bị Lang Vương. So sánh với nhau, hai con Hoàng Tinh Kiến bình tĩnh hơn nhiều, sau khi bọn nó gặm xong linh đan, lại tiếp tục gặm Kiến Hương Diệp, giống như không biết sợ là cái gì.

Bây giờ bọn họ là khách quý của Thanh Dực Yêu Lang nhất tộc, nhóm Yêu Lang đối với bọn họ cực kỳ khách khí, Lang Vương thậm chí cho phép bọn họ ở trong hang động của nó.

Sau khi canh trong lò đan nấu xong, Ninh Ngộ Châu đổ canh ra, đặt trước mặt Văn Kiều.

Món canh hôm nay không có thêm Vạn Niên Linh Nhũ pha loãng, tuy rằng như thế, mùi vị của nó vẫn rất ngon.

Vào lúc Văn Kiều chuẩn bị ăn, phát hiện trước mặt có thêm một con sói non đang chảy nước miếng vì canh của nàng, cái mũi ướt sũng giật giật.

Văn Kiều: "..."

Văn Kiều phân cho nó một chút, đồng thời tuyên bố: "Đây là dược thiện phu quân làm cho ta, không thể cho ngươi quá nhiều nha."

Sói con vui sướng lắc lư một nửa cái đuôi kia, giống như con lợn đem đầu ủi vào trong chén, liếm láp một ngụm lại một ngụm.

Văn Thỏ Thỏ lập tức không cân bằng.

Sói con này vậy mà giành canh của tỷ tỷ nó, phải biết nó cũng chưa từng ăn

Văn Thỏ Thỏ phát ra một đạo khí âm phẫn nộ về phía sói con, lớn tiếng nghiến răng, muốn để sói con này biết sự lợi hại của nó. Đáng tiếc sói con toàn tâm toàn ý vùi đầu ăn canh, căn bản không để ý tới nó. Cha sói con còn nhìn chằm chằm ở bên cạnh, Văn Thỏ Thỏ cho dù lại tức sói con, cũng chỉ có thể nghiến răng uy hiếp, không thể động thủ.

Sau khi phát hiện bọn nó không đánh được, Văn Kiều liền mặc kệ.

Sau khi uống canh xong, Văn Kiều chạy tới nói chuyện phiếm với Lang Vương đang nằm dưỡng thương trên cỏ khô, ôm chặt lấy sói con mới nhào tới, vuốt ve cái bụng mềm mại của nó.

"Thương thế của ngươi phải dưỡng một đoạn thời gian." Văn Kiều nói, nhìn thoáng qua Ninh Ngộ Châu lấy ra lò đan chuẩn bị luyện đan cách đó không xa: "Phu quân ta là luyện đan sư, sẽ trị tốt cho ngươi, ngươi yên tâm đi."

Lang Vương ô một tiếng, cúi đầu nhìn về phía sói con, ánh mắt rơi vào cặp mắt vẫn chưa mở ra của sói con.

Văn Kiều nói: "Vừa rồi phu quân đã kiểm tra đôi mắt cho sói con, mắt của nó bị độc mù, phải đi tìm giải dược tương ứng mới được."

Chất độc khiến mắt sói con bị mù có tính chất tương tự Hồng Sương hoa, không phải Giải Độc đan bình thường có thể giải, nhất định phải tìm được thuốc giải tương ứng. Lúc tìm được sói con, Văn Kiều đã cho sói con ăn một viên Giải Độc đan luyện từ mật ong chúa Nguyệt Phong, nhưng không thấy hiệu quả.

Sớm biết như thế, lúc ấy tại Hắc Nham Hiệp, sau khi nhìn thấy Tả Bành bị Yêu Lang giết chết, nên đi sờ soạng túi trữ vật trên thi thể hắn ta, Tả Bành kia hẳn là có thuốc giải.

Văn Kiều tiếc nuối nhịn không được dạy dỗ Văn Thỏ Thỏ: "Văn Thỏ Thỏ, về sau ngươi giết chết kẻ địch, nhất định phải nhớ kỹ lấy đi túi trữ vật của hắn ta, nói không chừng trong túi trữ vật có thứ chúng ta cần, biết chưa?"

Văn Thỏ Thỏ: "..."

Hóa ra giết người chưa đủ, còn phải mò thi thể, Văn Thỏ Thỏ bày tỏ đã hiểu.

/256

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status