Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió
Buổi tối, Kỷ Dao nằm mơ.
Trời ngày hè, ve sầu trên cây kêu râm ran, nàng ngồi trước gương trang điểm, vẽ mày tô môi, mặc bộ váy sam màu vàng tơ, dưới sự thúc giục của Mộc Hương, nàng nhanh chóng chạy ra ngoài.
một nam nhân cưỡi tuấn mã đứng đợi ở đó, vừa nhìn thấy nàng liền cúi người ôm nàng lên lưng ngựa.
Tuấn mã chạy như bay trong gió, váy nàng bay bay, nam nhân dừng cương ngựa, nói bên tai nàng: "Dao Dao, muốn học không? Học xong chúng ta cùng nhau cưỡi ngựa."
Nàng ôm chặt eo hắn, lắc đầu liên tục: "Ta không học, chàng biết cưỡi ngựa là được rồi, ta muốn ngồi thoải thoải mái mái như thế này thôi!"
hắn cười với nàng, cúi đầu xuống.
Bên môi nóng lên, là do nam nhân cúi xuống hôn nàng.
Sau khi buông dây cương, ngựa lại tiếp tục chạy, hắn hôn nàng thật sâu, ôm nàng thật chặt, lồng ngực rộng lớn mà rắn chắc, hai cánh tay hữu lực mạnh mẽ, nàng chỉ cảm thấy cả người nóng bừng, chẳng có hơi để mà hít thở, liền giơ tay ra liều mạng đẩy hắn....
"cô nương...." bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của Mộc Hương, "cô nương làm sao vậy, thời tiết như vậy, cư nhiên đem chăn đạp rơi hết rồi, như thế lạnh lắm."
Kỷ Dao bừng tỉnh mở choàng mắt.
thì ra là nằm mơ!
Sao lại mơ một giấc mơ như vậy cơ chứ? Nàng vội vàng kéo chăn lại: "có chút nóng, ngươi đi rót cho ta chút nước."
"Vâng." Mộc Hương đáp lời.
Nhìn bóng lưng Mộc Hương, Kỷ Dao cảm thấy mặt nóng bừng, có lẽ vì hôm nay gặp mặt Dương Thiệu nên mới nằm mơ, nàng sờ sờ mặt mình, nụ cười của nam nhân khi ở cổng thành rất giống kiếp trước, khơi dậy hồi ức của nàng.
Chỉ là, những hồi ức đó đến nay chỉ thuộc sự sở hữu của một mình nàng, Dương Thiệu không hề biết một chút nào, nếu hắn cũng là kiếp trước....
Nghĩ vậy liền ngẩn người, sao có thể như vậy? Nếu như đúng, hắn nhất định sẽ đối với nàng ôn nhu trăm nghe ngàn thuận ngay từ lần đầu gặp mặt, mặc dù lần đánh trận này có chút kỳ quái, trở về trước một năm, nhưng có thể vì vận khí của hắn tốt, dù sao thì có rất nhiều chuyện đã thay đổi, nói không chừng là do Tần Vương trở nên ngu xuẩn cũng nên.
nói chung, hắn không phải Dương Thiệu kia.
Mộc Hương rót nước đến, nàng uống xong lại tiếp tục giấc ngủ.
Dương Thiệu lập được đại công, bắt sống Tần Vương, nhanh chóng ngăn chặn sự mở rộng của chiến tranh, tránh cho dân chúng Đại Yến rơi vào cảnh sinh linh đồ thán, Hoàng thượng long tâm vui mừng, trực tiếp thăng quan cho hắn trở thành Tổng đô đốc của Đô đốc phủ ngũ quân, trưởng quản binh mã trong Kinh Thành, lại ban thưởng hoàng kim châu bảo, nhất thời vị Hầu gia trẻ tuổi trở thành nhân vật nóng bỏng tay.
Phủ đệ lúc nào cũng đông như trẩy hội, xe đến xe đi, nhưng đa số đều bị Dương Thiệu cự tuyệt.
Thái phu nhân lại khuyên bảo: "Càng được Hoàng thượng xem trọng, càng phải cẩn thận hành sự."
"Nhi tử đã biết."
Thái phu nhân lại nói: "Có điều nhân lúc này con thành thân, ngược lại là thời điểm tốt." Dựa vào điều kiện hiện nay của hắn, muốn chọn cưới các cô nương càng dễ dàng, bà đã có một số nhân tuyển rồi.
Nếu như chọn liên hôn, tương lại địa vị của Hầu phủ ở trong Kinh Thành càng vững chắc.
Dương Thiệu bóp bóp mi tâm: "Nhi tử đánh trận trở về, vô cùng mệt nhọc, chuyện này để sau hãy nói."
"Được rồi, vậy "sau này nói"," lời nói của Thái phu nhân có chút chế nhạo, "sau này không có chiến sự, con ngày ngày ở trong Kinh, ta xem con có thể kéo dài tới khi nào." một người nam nhân, bà không tin, hắn thực sự không muốn cưới cô nương bầu bạn, hồng tụ thêm hương.
Dương Thiệu có khổ mà không thể nói.
Đáng tiếc Kỷ Dao còn nhỏ, nếu không sớm đã cưới nàng về phủ rồi.
Nhưng nghĩ tới ngày đó nàng đứng ở cổng thành, trong lòng lại cảm thấy vui mừng, nếu như không phải vì lo lắng, Kỷ Dao khẳng định sẽ không đi ra đón hắn, nàng nhất định là rất nhớ hắn.
Phải tìm một cơ hội đi gặp nàng!
...................
Mùng năm tết.
Kỷ Nguyệt ngồi trước cửa sổ xem sổ sách, giống như Lão phu nhân nói, Tạ phủ gia nghiệp to lớn, nội tình thực sự là rắc rối phức tạp, không chỉ có lương thực trồng ở các thôn trang, thuê mướn nông dân, chính là những chương mục sổ sách trong các cửa hàng, cũng phải mất rất nhiều sức lực để xem.
Thấy nữ nhân hơi hơi cau mày, Tạ Minh Kha bỏ cuốn sách trong tay xuống, đi tới hỏi: "Có phải xem đau đầu hay không?"
"Ừm, cũng không biết Minh quản sự trước đây quản lí như thế nào, thực sự là quá mệt mỏi."Kỷ Nguyệt ngẩng đầu, "Chàng thành thân, người vui mừng nhất không phải là Minh quản sự đấy chứ?"
Tạ Minh Kha không nhịn được cười: "Nếu như đúng, Minh quản sự thực sự phải tặng một phong bao đỏ thật dày, đợi lát nữa ta đi hỏi ông ấy."
Y ngồi xuống, ôm Kỷ Nguyệt ngồi lên đùi: "Chỗ nào xem mệt mỏi."
"không biết trên đồng ruộng nên trồng những gì, họ hỏi ý kiến của thiếp." Kỷ Nguyệt lắc đầu, "mặc dù lúc nhỏ thiếp sống ở trong huyện, Tổ phụ cũng là nông dân, nhưng cũng không hiểu rõ."
"Vậy thì hỏi Minh quản sự," Tạ Minh Kha ôm eo nhỏ của nàng ấy, "không cần để ý nhiều như vậy, khi nàng chưa gả vào Tạ phủ, ông ấy cũng quản lí ngay ngắn rõ ràng, hiện tại muốn trộm lười biếng. Hơn nữa, qua loa một chút cũng không sao, cũng không phải chuyện gì to tát, nàng không phải chuyện gì cũng tự mình làm."
"Tổ mẫu nói một chút sai lầm có thể dẫn tới tổn thất to lớn, cái này còn không tính là chuyện lớn hay sao?" Kỷ Nguyệt cười, "vậy cái gì mới tính là chuyện lớn, Tạ đại nhân?"
"Chuyện lớn ấy à," Tạ Minh Kha cúi đầu hôn lên môi nàng ấy, "cái này là chuyện lớn, còn có," nụ hôn lại rơi xuống thùy tai, "cái này cũng là chuyện lớn...."
Khi nhẹ khi nặng, làm Kỷ Nguyệt cảm thấy ngứa, dựa vào trong lòng y, dùng tay để đỡ.
đang lúc hai người thân mật, Trầm Hương ở bên ngoài bẩm báo, nói là Trần lão phu nhân tới, còn mang con dâu theo đang nói chuyện ở chỗ Lão phu nhân.
Đều là các gia tộc thường xuyên qua lại với Tạ gia, Tạ Minh Kha dừng tay, giúp Kỷ Nguyệt kéo lại vạt áo.
Khuôn mặt Kỷ Nguyệt vẫn còn đỏ, đứng dậy từ trên người Tạ Minh Kha, có chút kì quái nói: "không biết là chuyện gì."
"Có lẽ gọi nàng tới đánh bài diệp tử, Trần lão phu nhân thích nhất trò đó...." Tạ Minh Kha nhìn nàng một cái, "Nàng có biết không? Sau này xã giao với các phu nhân, phải sử dụng tới."
Kỷ Nguyệt lắc lắc đầu.
Tạ Minh Kha liền dạy nàng ấy một chút.
Đợi đến khi tới chính phòng, quả nhiên có vài người ngồi trong đó, Kỷ Nguyệt cũng không câu thúc, thành thạo chào hỏi mọi người.
Quả nhiên Trần lão phu nhân thích đánh bài Diệp tử, Lão phu nhân liền gọi Kỷ Nguyệt ngồi xuống, còn để Tạ Nhị phu nhân ngồi bên cạnh nàng ấy chỉ điểm, sợ Kỷ Nguyệt không biết chơi.
Kết quả nàng ấy học rất nhanh, không những khiến Trần lão phu nhân thắng đến vui vẻ, bản thân nàng ấy cũng không thua tiền, ngược lại là Tạ Nhị phu nhân không nói được mấy câu, Kỷ Nguyệt liền đánh bài ra rồi, không đánh sai con nào hết. Sắc mặt Nhị phu nhân khó coi, bà ta vốn muốn nhân cơ hội này để thân cận Kỷ Nguyệt, nhưng hiện nay xem tình hình, căn bản là không cần bà ta trợ giúp.
Lúc này Tạ Minh Thiều đi tới, hành lễ với mọi người.
Ánh mắt rơi trên người Kỷ Nguyệt, liền giống như dính vào đó không dứt ra được, làm nàng ấy cảm thấy rợn người, như bị độc xà nhìn trúng.
Kỷ Nguyệt hơi ngồi thẳng người, sắc mặt trở nên lạnh lẽo.
Tạ Minh Thiều một chút cũng không phát hiện ra, còn xán lại gần hỏi: "Mẫu thân, người chỉ điểm Đại tẩu như thế nào rồi? Liếc xem hình như cũng không thắng, con đến xem xem."
Kỷ Nguyệt cau mày: "không cần, vốn dĩ cũng chỉ là muốn bồi Trần lão phu nhân và Tổ mẫu chơi một chút thôi, vui vẻ là được."
"Vậy Đại tẩu càng phải để cho Trần lão phu nhân và Tổ mẫu vui vẻ hơn nữa."
Lão phu nhân từ trước đến nay vẫn yêu quý cháu trai này, cười mắng hắn ta: " Ngươi xán lại xem náo nhiệt cái gì? Ngươi đánh bài lợi hại như vậy, là muốn dạy Nguyệt Nhi đánh thắng hết ngân lượng của chúng ta hay sao?"
Trần lão phu nhân cũng cười: "Cũng đúng, đi đi đi."
"Ta cũng chỉ tùy tiện nói hai câu, lập tức liền đi." Tạ Minh Thiều đã đi đến bên cạnh Kỷ Nguyệt, ngửi thấy mùi thơm trên người nàng ấy, hắn ta cảm thấy Kỷ Nguyệt dường như càng động lòng người hơn so với trước đây, nhất định là vì mùi vị quả chín sau khi gả cho người khác, nhưng thứ quả đó đã bị Tạ Minh Kha chạm qua....nghĩ tới kẻ vẫn luôn đè đầu cưỡi cổ hắn ta, Tạ Minh Thiều càng muốn chiếm được Kỷ Nguyệt, hung hăng trả thù Tạ Minh Kha.
hắn ta tiến tới càng gần.
Kỷ Nguyệt trong lòng chán ghét, đang muốn mượn cớ đứng dậy, liền nghe thấy giọng nói lạnh lẽo từ phía sau truyền tới: "Nhị đệ, ta có lời muốn nói với đệ, đệ ra đây."
Là Tạ Minh Kha tới, cả người nàng ấy thả lỏng.
Tạ Minh Thiều lại cứng ngắc, quay đầu cười: "Đại ca có gì muốn nói, nói ở chỗ nào mà chẳng được?"
"Ra ngoài." Tạ Minh Kha nói.
Những người trong phòng có chút kinh ngạc, nhìn về bọn họ.
Tạ Minh Thiều chỉ có thể đi ra ngoài.
Kết quả vừa mới ra đến cửa, liền bị Tạ Minh Kha nắm lấy cổ áo, đẩy hắn ta lên tường: "Sau này ngươi còn dám tới gần nàng, cẩn thận mạng của ngươi!"
Tạ Minh Thiều ngoài cười trong không cười: "Người một nhà, cái gì mà gần với không gần? Ta chỉ là," lời còn chưa nói xong, trên mặt đã bị đánh một quyền, hắn ta khiển trách nói , "Ngươi đánh ta...."
Hai hộ vệ tiến lên bịt mồm hắn ta lại, lôi đi ra xa.
Còn về phần gã sai vặt của Tạ Minh Thiều, tự nhiên không phải là đối thủ.
"Đây là lần cuối cùng ta cảnh cáo ngươi," Tạ Minh Kha lạnh giọng nói, "nếu còn có lần sau, bất kể là ai ra mặt, đều không thể cứu ngươi đâu."
Tạ Minh Thiều cảm thấy giờ khắc này, nam nhân trước mặt đáng sợ vô tình, hắn ta bò dậy nhanh chóng chạy trốn.
Nhìn bóng lưng hốt hoảng của hắn ta, sắc mặt của Tạ Minh Kha lạnh như băng sương.
Trước đây Kỷ Nguyệt chưa gả cho y, Tạ Mình Thiều động tâm mà không được đáp lại, đến nay đều đã trở thành Đại tẩu của hắn ta rồi, cư nhiên còn dám nhân cơ hội đâm chọt, cất giấu loại tâm tư bẩn thỉu!
Y tuyệt đối không bỏ qua cho Tạ Minh Thiều.
"Nhìn chằm chằm cho ta, bất kể có hành động nào đều phải bẩm báo." Tạ Minh Kha phân phó hộ vệ, y cảm thấy dựa theo tính cách của Tạ Minh Thiều, hôm nay ăn đòn hắn ta nhất định sẽ kích động, nghĩ hết mọi biện pháp để đối phó y, vậy thì nhất định sẽ gây nên tai họa.
Hộ vệ lĩnh mệnh.
...............
Tết Nguyên Tiêu đến rồi.
Vốn Kỷ Dao hẹn Thẩm Nghiên cùng nhau đi ngắm đèn hoa đăng, ai ngờ đến chiều tối nhận được lời mời của Phúc Gia công chúa, muốn nàng buổi tối tới Minh Nguyệt Lâu, nghe nói còn có các cô nương của gia đình khác.
Kỷ Dao cảm thấy đau đầu.
Mặc dù Minh Nguyệt Lâu là nơi thưởng thức đèn lồng bậc nhất, nhưng đối mặt với tiểu rắc rối là Phúc Gia công chúa, nàng thực sự không dậy nổi hứng thú, nhưng mệnh lệnh của công chúa không thể cãi lại, cũng chỉ có thể đi tới đó. Lúc sắp đi, Liêu thị đi tới phòng nàng, sai Chu ma ma trang điểm cho nàng, còn ý vị thâm trường nói: "Con cũng không còn nhỏ nữa!"
Kỷ Dao năm nay mười bốn, nàng không phản đối.
Ý của mẫu thân, có lẽ là nên triển lộ ưu thế của cô nương, vậy thì biểu hiện trực tiếp nhất chính là dung mạo rồi, làm cho người khác ấn tượng với mình.
"Con ở bên ngoài phải thu liễm tính tình, đừng có tùy hứng, học hỏi Nguyệt Nhi một chút, ngoan một chút, đến nay nương cũng chỉ lo lắng chuyện của con thôi." Tính cách của hai nữ nhi nếu như có thể lấy thừa bù thiếu cho nhau, vậy thì tốt rồi, Liêu thị vuốt đầu nàng, than thở một câu, "Ca ca con, ta không dám mong đợi!"
Kẽ lảng tử như ca ca, trước đây là do nàng trợ giúp Thẩm Nghiên, ở trước mặt ca ca nói lời tốt đẹp, Thẩm Nghiên vĩnh viễn xấu hổ trốn ở sau lưng nàng, lại thêm mẫu thân cũng thích Thẩm Nghiên, ca ca mới cưới nàng ta. Lần này nàng không nhiều chuyện, ca ca có ý định cả đời bầu bạn với rượu, thịt, bằng hữu.
Kỷ Dao gật gật đầu: " Nương, con biết rồi."
Minh Nguyệt Lâu này là nơi tụ tập của các thế gia công tử, những người có năng lực mà nàng biết cũng không ít, dù sao cũng phải gả cho người, sớm một chút lưu ý cũng không có gì, cũng không phải thành thân ngay lập tức.
Kỷ Dao khoác áo khoác đi ra ngoài.
Minh Nguyệt Lâu nằm ở trung tâm của Kinh Thành, đi lên tầng cao nhất, có thể thu hết cảnh tượng đèn đuốc vào trong mắt, cho nên nơi này bình thường cũng không được coi là hiếm lạ, nhưng vừa đến Tết Nguyên Tiêu liền bị các nhân vật quyền quý đặt hết chỗ, bách tính bình thường khó mà kiếm được chỗ ngồi. Kỷ Dao đứng ở trước lầu, ngẩng đầu nhìn lên, hỏi Mộc Hương: " Ở lầu mấy ấy nhỉ?"
"Lầu ba."
Kỷ Dao gật gật đầu, nhấc chân đi vào, đúng vào lúc này, phía sau truyền tới giọng nói trầm thấp của nam nhân: "Kỷ cô nương."
Nàng quay đầu lại nhìn, đúng là nam nhân nàng từng mơ đến vào mấy ngày trước, hắn mặc cẩm bào ngũ sắc màu lam, khoác áo lông chồn màu đen, bên eo đeo ngọc bội, mang một thanh trường kiếm phong cách cổ xưa, dáng vẻ ung dung.
"Gặp qua Hầu gia." Kỷ Dao hành lễ, "ngài cũng tới Minh Nguyệt Lâu sao?"
Ngày đó cách khá xa nên nhìn không rõ, hôm nay nhìn thấy phát hiện ra nàng cao lên không ít, giống như búp hoa sen nhô lên trong ngày hè, duyên dáng yêu kiều.
Thấy hắn đánh giá mình, nghĩ tới trước đây mình muốn cái gì cũng đều không có (chỉ dáng người), Kỷ Dao tự tin ưỡn thẳng ngực.
Nàng hiện nay cũng không phải trẻ con nữa!
Buổi tối, Kỷ Dao nằm mơ.
Trời ngày hè, ve sầu trên cây kêu râm ran, nàng ngồi trước gương trang điểm, vẽ mày tô môi, mặc bộ váy sam màu vàng tơ, dưới sự thúc giục của Mộc Hương, nàng nhanh chóng chạy ra ngoài.
một nam nhân cưỡi tuấn mã đứng đợi ở đó, vừa nhìn thấy nàng liền cúi người ôm nàng lên lưng ngựa.
Tuấn mã chạy như bay trong gió, váy nàng bay bay, nam nhân dừng cương ngựa, nói bên tai nàng: "Dao Dao, muốn học không? Học xong chúng ta cùng nhau cưỡi ngựa."
Nàng ôm chặt eo hắn, lắc đầu liên tục: "Ta không học, chàng biết cưỡi ngựa là được rồi, ta muốn ngồi thoải thoải mái mái như thế này thôi!"
hắn cười với nàng, cúi đầu xuống.
Bên môi nóng lên, là do nam nhân cúi xuống hôn nàng.
Sau khi buông dây cương, ngựa lại tiếp tục chạy, hắn hôn nàng thật sâu, ôm nàng thật chặt, lồng ngực rộng lớn mà rắn chắc, hai cánh tay hữu lực mạnh mẽ, nàng chỉ cảm thấy cả người nóng bừng, chẳng có hơi để mà hít thở, liền giơ tay ra liều mạng đẩy hắn....
"cô nương...." bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của Mộc Hương, "cô nương làm sao vậy, thời tiết như vậy, cư nhiên đem chăn đạp rơi hết rồi, như thế lạnh lắm."
Kỷ Dao bừng tỉnh mở choàng mắt.
thì ra là nằm mơ!
Sao lại mơ một giấc mơ như vậy cơ chứ? Nàng vội vàng kéo chăn lại: "có chút nóng, ngươi đi rót cho ta chút nước."
"Vâng." Mộc Hương đáp lời.
Nhìn bóng lưng Mộc Hương, Kỷ Dao cảm thấy mặt nóng bừng, có lẽ vì hôm nay gặp mặt Dương Thiệu nên mới nằm mơ, nàng sờ sờ mặt mình, nụ cười của nam nhân khi ở cổng thành rất giống kiếp trước, khơi dậy hồi ức của nàng.
Chỉ là, những hồi ức đó đến nay chỉ thuộc sự sở hữu của một mình nàng, Dương Thiệu không hề biết một chút nào, nếu hắn cũng là kiếp trước....
Nghĩ vậy liền ngẩn người, sao có thể như vậy? Nếu như đúng, hắn nhất định sẽ đối với nàng ôn nhu trăm nghe ngàn thuận ngay từ lần đầu gặp mặt, mặc dù lần đánh trận này có chút kỳ quái, trở về trước một năm, nhưng có thể vì vận khí của hắn tốt, dù sao thì có rất nhiều chuyện đã thay đổi, nói không chừng là do Tần Vương trở nên ngu xuẩn cũng nên.
nói chung, hắn không phải Dương Thiệu kia.
Mộc Hương rót nước đến, nàng uống xong lại tiếp tục giấc ngủ.
Dương Thiệu lập được đại công, bắt sống Tần Vương, nhanh chóng ngăn chặn sự mở rộng của chiến tranh, tránh cho dân chúng Đại Yến rơi vào cảnh sinh linh đồ thán, Hoàng thượng long tâm vui mừng, trực tiếp thăng quan cho hắn trở thành Tổng đô đốc của Đô đốc phủ ngũ quân, trưởng quản binh mã trong Kinh Thành, lại ban thưởng hoàng kim châu bảo, nhất thời vị Hầu gia trẻ tuổi trở thành nhân vật nóng bỏng tay.
Phủ đệ lúc nào cũng đông như trẩy hội, xe đến xe đi, nhưng đa số đều bị Dương Thiệu cự tuyệt.
Thái phu nhân lại khuyên bảo: "Càng được Hoàng thượng xem trọng, càng phải cẩn thận hành sự."
"Nhi tử đã biết."
Thái phu nhân lại nói: "Có điều nhân lúc này con thành thân, ngược lại là thời điểm tốt." Dựa vào điều kiện hiện nay của hắn, muốn chọn cưới các cô nương càng dễ dàng, bà đã có một số nhân tuyển rồi.
Nếu như chọn liên hôn, tương lại địa vị của Hầu phủ ở trong Kinh Thành càng vững chắc.
Dương Thiệu bóp bóp mi tâm: "Nhi tử đánh trận trở về, vô cùng mệt nhọc, chuyện này để sau hãy nói."
"Được rồi, vậy "sau này nói"," lời nói của Thái phu nhân có chút chế nhạo, "sau này không có chiến sự, con ngày ngày ở trong Kinh, ta xem con có thể kéo dài tới khi nào." một người nam nhân, bà không tin, hắn thực sự không muốn cưới cô nương bầu bạn, hồng tụ thêm hương.
Dương Thiệu có khổ mà không thể nói.
Đáng tiếc Kỷ Dao còn nhỏ, nếu không sớm đã cưới nàng về phủ rồi.
Nhưng nghĩ tới ngày đó nàng đứng ở cổng thành, trong lòng lại cảm thấy vui mừng, nếu như không phải vì lo lắng, Kỷ Dao khẳng định sẽ không đi ra đón hắn, nàng nhất định là rất nhớ hắn.
Phải tìm một cơ hội đi gặp nàng!
...................
Mùng năm tết.
Kỷ Nguyệt ngồi trước cửa sổ xem sổ sách, giống như Lão phu nhân nói, Tạ phủ gia nghiệp to lớn, nội tình thực sự là rắc rối phức tạp, không chỉ có lương thực trồng ở các thôn trang, thuê mướn nông dân, chính là những chương mục sổ sách trong các cửa hàng, cũng phải mất rất nhiều sức lực để xem.
Thấy nữ nhân hơi hơi cau mày, Tạ Minh Kha bỏ cuốn sách trong tay xuống, đi tới hỏi: "Có phải xem đau đầu hay không?"
"Ừm, cũng không biết Minh quản sự trước đây quản lí như thế nào, thực sự là quá mệt mỏi."Kỷ Nguyệt ngẩng đầu, "Chàng thành thân, người vui mừng nhất không phải là Minh quản sự đấy chứ?"
Tạ Minh Kha không nhịn được cười: "Nếu như đúng, Minh quản sự thực sự phải tặng một phong bao đỏ thật dày, đợi lát nữa ta đi hỏi ông ấy."
Y ngồi xuống, ôm Kỷ Nguyệt ngồi lên đùi: "Chỗ nào xem mệt mỏi."
"không biết trên đồng ruộng nên trồng những gì, họ hỏi ý kiến của thiếp." Kỷ Nguyệt lắc đầu, "mặc dù lúc nhỏ thiếp sống ở trong huyện, Tổ phụ cũng là nông dân, nhưng cũng không hiểu rõ."
"Vậy thì hỏi Minh quản sự," Tạ Minh Kha ôm eo nhỏ của nàng ấy, "không cần để ý nhiều như vậy, khi nàng chưa gả vào Tạ phủ, ông ấy cũng quản lí ngay ngắn rõ ràng, hiện tại muốn trộm lười biếng. Hơn nữa, qua loa một chút cũng không sao, cũng không phải chuyện gì to tát, nàng không phải chuyện gì cũng tự mình làm."
"Tổ mẫu nói một chút sai lầm có thể dẫn tới tổn thất to lớn, cái này còn không tính là chuyện lớn hay sao?" Kỷ Nguyệt cười, "vậy cái gì mới tính là chuyện lớn, Tạ đại nhân?"
"Chuyện lớn ấy à," Tạ Minh Kha cúi đầu hôn lên môi nàng ấy, "cái này là chuyện lớn, còn có," nụ hôn lại rơi xuống thùy tai, "cái này cũng là chuyện lớn...."
Khi nhẹ khi nặng, làm Kỷ Nguyệt cảm thấy ngứa, dựa vào trong lòng y, dùng tay để đỡ.
đang lúc hai người thân mật, Trầm Hương ở bên ngoài bẩm báo, nói là Trần lão phu nhân tới, còn mang con dâu theo đang nói chuyện ở chỗ Lão phu nhân.
Đều là các gia tộc thường xuyên qua lại với Tạ gia, Tạ Minh Kha dừng tay, giúp Kỷ Nguyệt kéo lại vạt áo.
Khuôn mặt Kỷ Nguyệt vẫn còn đỏ, đứng dậy từ trên người Tạ Minh Kha, có chút kì quái nói: "không biết là chuyện gì."
"Có lẽ gọi nàng tới đánh bài diệp tử, Trần lão phu nhân thích nhất trò đó...." Tạ Minh Kha nhìn nàng một cái, "Nàng có biết không? Sau này xã giao với các phu nhân, phải sử dụng tới."
Kỷ Nguyệt lắc lắc đầu.
Tạ Minh Kha liền dạy nàng ấy một chút.
Đợi đến khi tới chính phòng, quả nhiên có vài người ngồi trong đó, Kỷ Nguyệt cũng không câu thúc, thành thạo chào hỏi mọi người.
Quả nhiên Trần lão phu nhân thích đánh bài Diệp tử, Lão phu nhân liền gọi Kỷ Nguyệt ngồi xuống, còn để Tạ Nhị phu nhân ngồi bên cạnh nàng ấy chỉ điểm, sợ Kỷ Nguyệt không biết chơi.
Kết quả nàng ấy học rất nhanh, không những khiến Trần lão phu nhân thắng đến vui vẻ, bản thân nàng ấy cũng không thua tiền, ngược lại là Tạ Nhị phu nhân không nói được mấy câu, Kỷ Nguyệt liền đánh bài ra rồi, không đánh sai con nào hết. Sắc mặt Nhị phu nhân khó coi, bà ta vốn muốn nhân cơ hội này để thân cận Kỷ Nguyệt, nhưng hiện nay xem tình hình, căn bản là không cần bà ta trợ giúp.
Lúc này Tạ Minh Thiều đi tới, hành lễ với mọi người.
Ánh mắt rơi trên người Kỷ Nguyệt, liền giống như dính vào đó không dứt ra được, làm nàng ấy cảm thấy rợn người, như bị độc xà nhìn trúng.
Kỷ Nguyệt hơi ngồi thẳng người, sắc mặt trở nên lạnh lẽo.
Tạ Minh Thiều một chút cũng không phát hiện ra, còn xán lại gần hỏi: "Mẫu thân, người chỉ điểm Đại tẩu như thế nào rồi? Liếc xem hình như cũng không thắng, con đến xem xem."
Kỷ Nguyệt cau mày: "không cần, vốn dĩ cũng chỉ là muốn bồi Trần lão phu nhân và Tổ mẫu chơi một chút thôi, vui vẻ là được."
"Vậy Đại tẩu càng phải để cho Trần lão phu nhân và Tổ mẫu vui vẻ hơn nữa."
Lão phu nhân từ trước đến nay vẫn yêu quý cháu trai này, cười mắng hắn ta: " Ngươi xán lại xem náo nhiệt cái gì? Ngươi đánh bài lợi hại như vậy, là muốn dạy Nguyệt Nhi đánh thắng hết ngân lượng của chúng ta hay sao?"
Trần lão phu nhân cũng cười: "Cũng đúng, đi đi đi."
"Ta cũng chỉ tùy tiện nói hai câu, lập tức liền đi." Tạ Minh Thiều đã đi đến bên cạnh Kỷ Nguyệt, ngửi thấy mùi thơm trên người nàng ấy, hắn ta cảm thấy Kỷ Nguyệt dường như càng động lòng người hơn so với trước đây, nhất định là vì mùi vị quả chín sau khi gả cho người khác, nhưng thứ quả đó đã bị Tạ Minh Kha chạm qua....nghĩ tới kẻ vẫn luôn đè đầu cưỡi cổ hắn ta, Tạ Minh Thiều càng muốn chiếm được Kỷ Nguyệt, hung hăng trả thù Tạ Minh Kha.
hắn ta tiến tới càng gần.
Kỷ Nguyệt trong lòng chán ghét, đang muốn mượn cớ đứng dậy, liền nghe thấy giọng nói lạnh lẽo từ phía sau truyền tới: "Nhị đệ, ta có lời muốn nói với đệ, đệ ra đây."
Là Tạ Minh Kha tới, cả người nàng ấy thả lỏng.
Tạ Minh Thiều lại cứng ngắc, quay đầu cười: "Đại ca có gì muốn nói, nói ở chỗ nào mà chẳng được?"
"Ra ngoài." Tạ Minh Kha nói.
Những người trong phòng có chút kinh ngạc, nhìn về bọn họ.
Tạ Minh Thiều chỉ có thể đi ra ngoài.
Kết quả vừa mới ra đến cửa, liền bị Tạ Minh Kha nắm lấy cổ áo, đẩy hắn ta lên tường: "Sau này ngươi còn dám tới gần nàng, cẩn thận mạng của ngươi!"
Tạ Minh Thiều ngoài cười trong không cười: "Người một nhà, cái gì mà gần với không gần? Ta chỉ là," lời còn chưa nói xong, trên mặt đã bị đánh một quyền, hắn ta khiển trách nói , "Ngươi đánh ta...."
Hai hộ vệ tiến lên bịt mồm hắn ta lại, lôi đi ra xa.
Còn về phần gã sai vặt của Tạ Minh Thiều, tự nhiên không phải là đối thủ.
"Đây là lần cuối cùng ta cảnh cáo ngươi," Tạ Minh Kha lạnh giọng nói, "nếu còn có lần sau, bất kể là ai ra mặt, đều không thể cứu ngươi đâu."
Tạ Minh Thiều cảm thấy giờ khắc này, nam nhân trước mặt đáng sợ vô tình, hắn ta bò dậy nhanh chóng chạy trốn.
Nhìn bóng lưng hốt hoảng của hắn ta, sắc mặt của Tạ Minh Kha lạnh như băng sương.
Trước đây Kỷ Nguyệt chưa gả cho y, Tạ Mình Thiều động tâm mà không được đáp lại, đến nay đều đã trở thành Đại tẩu của hắn ta rồi, cư nhiên còn dám nhân cơ hội đâm chọt, cất giấu loại tâm tư bẩn thỉu!
Y tuyệt đối không bỏ qua cho Tạ Minh Thiều.
"Nhìn chằm chằm cho ta, bất kể có hành động nào đều phải bẩm báo." Tạ Minh Kha phân phó hộ vệ, y cảm thấy dựa theo tính cách của Tạ Minh Thiều, hôm nay ăn đòn hắn ta nhất định sẽ kích động, nghĩ hết mọi biện pháp để đối phó y, vậy thì nhất định sẽ gây nên tai họa.
Hộ vệ lĩnh mệnh.
...............
Tết Nguyên Tiêu đến rồi.
Vốn Kỷ Dao hẹn Thẩm Nghiên cùng nhau đi ngắm đèn hoa đăng, ai ngờ đến chiều tối nhận được lời mời của Phúc Gia công chúa, muốn nàng buổi tối tới Minh Nguyệt Lâu, nghe nói còn có các cô nương của gia đình khác.
Kỷ Dao cảm thấy đau đầu.
Mặc dù Minh Nguyệt Lâu là nơi thưởng thức đèn lồng bậc nhất, nhưng đối mặt với tiểu rắc rối là Phúc Gia công chúa, nàng thực sự không dậy nổi hứng thú, nhưng mệnh lệnh của công chúa không thể cãi lại, cũng chỉ có thể đi tới đó. Lúc sắp đi, Liêu thị đi tới phòng nàng, sai Chu ma ma trang điểm cho nàng, còn ý vị thâm trường nói: "Con cũng không còn nhỏ nữa!"
Kỷ Dao năm nay mười bốn, nàng không phản đối.
Ý của mẫu thân, có lẽ là nên triển lộ ưu thế của cô nương, vậy thì biểu hiện trực tiếp nhất chính là dung mạo rồi, làm cho người khác ấn tượng với mình.
"Con ở bên ngoài phải thu liễm tính tình, đừng có tùy hứng, học hỏi Nguyệt Nhi một chút, ngoan một chút, đến nay nương cũng chỉ lo lắng chuyện của con thôi." Tính cách của hai nữ nhi nếu như có thể lấy thừa bù thiếu cho nhau, vậy thì tốt rồi, Liêu thị vuốt đầu nàng, than thở một câu, "Ca ca con, ta không dám mong đợi!"
Kẽ lảng tử như ca ca, trước đây là do nàng trợ giúp Thẩm Nghiên, ở trước mặt ca ca nói lời tốt đẹp, Thẩm Nghiên vĩnh viễn xấu hổ trốn ở sau lưng nàng, lại thêm mẫu thân cũng thích Thẩm Nghiên, ca ca mới cưới nàng ta. Lần này nàng không nhiều chuyện, ca ca có ý định cả đời bầu bạn với rượu, thịt, bằng hữu.
Kỷ Dao gật gật đầu: " Nương, con biết rồi."
Minh Nguyệt Lâu này là nơi tụ tập của các thế gia công tử, những người có năng lực mà nàng biết cũng không ít, dù sao cũng phải gả cho người, sớm một chút lưu ý cũng không có gì, cũng không phải thành thân ngay lập tức.
Kỷ Dao khoác áo khoác đi ra ngoài.
Minh Nguyệt Lâu nằm ở trung tâm của Kinh Thành, đi lên tầng cao nhất, có thể thu hết cảnh tượng đèn đuốc vào trong mắt, cho nên nơi này bình thường cũng không được coi là hiếm lạ, nhưng vừa đến Tết Nguyên Tiêu liền bị các nhân vật quyền quý đặt hết chỗ, bách tính bình thường khó mà kiếm được chỗ ngồi. Kỷ Dao đứng ở trước lầu, ngẩng đầu nhìn lên, hỏi Mộc Hương: " Ở lầu mấy ấy nhỉ?"
"Lầu ba."
Kỷ Dao gật gật đầu, nhấc chân đi vào, đúng vào lúc này, phía sau truyền tới giọng nói trầm thấp của nam nhân: "Kỷ cô nương."
Nàng quay đầu lại nhìn, đúng là nam nhân nàng từng mơ đến vào mấy ngày trước, hắn mặc cẩm bào ngũ sắc màu lam, khoác áo lông chồn màu đen, bên eo đeo ngọc bội, mang một thanh trường kiếm phong cách cổ xưa, dáng vẻ ung dung.
"Gặp qua Hầu gia." Kỷ Dao hành lễ, "ngài cũng tới Minh Nguyệt Lâu sao?"
Ngày đó cách khá xa nên nhìn không rõ, hôm nay nhìn thấy phát hiện ra nàng cao lên không ít, giống như búp hoa sen nhô lên trong ngày hè, duyên dáng yêu kiều.
Thấy hắn đánh giá mình, nghĩ tới trước đây mình muốn cái gì cũng đều không có (chỉ dáng người), Kỷ Dao tự tin ưỡn thẳng ngực.
Nàng hiện nay cũng không phải trẻ con nữa!
/115
|