Phù Sinh Mộng

Chương 29: Hắn là Quân Hoa

/37


“Những năm qua thân thể ngươi có khỏe không?” Đầu tiên là thanh âm ẩn ẩn lo lắng của Quân Hoàng, kế đó là tiếng ho khan của A Hiên bộc lộ sự suy nhược mà bình thường ta cũng chẳng nhận ra.

“Khụ khụ… Vẫn khỏe. Khụ…tốt hơn trước…khụ khụ”

“Ta…haiz, là ta liên lụy các ngươi.” Giọng điệu Quân Hoàng tràn đầy áy náy, bên cạnh Mặc Tử Dạ khe khẽ thở dài, nói: “Thật ra, đều là sai lầm của ta,” nói xong, hắn quay đầu hỏi A Hiên đang ngồi: “Uống thuốc vẫn không khá hơn sao?”

A Hiên không đáp lời hắn, chỉ đứt quãng ho khan. Qua hồi lâu, hắn mới dần dịu xuống, từ tốn thở phào: “Cảm ơn thuốc các ngươi đã đưa đến.”

“Nếu không phải ta, ngươi cũng không đến mức như thế.” Quân Hoàng chậm rãi mở miệng: “Nếu không phải ngươi trước kia đã dùng năm vạn năm tu vi cứu ta, lần này lại mất thêm bảy vạn năm tu vi cứu Tiếu Tiếu thì sẽ không bị tổn thương lục phủ ngũ tạng như bây giờ.”

“Nhưng nếu không phải nhờ nàng, ta sao lại được như ngày nay?”A Hiên cười khổ, nhẹ giọng nói: “Năm đó nàng vì cứu ta mà chết, ta cứu lại nàng vốn là lẽ phải làm. Vả lại, ta và nàng cùng nhau lớn lên, làm sao ta lại không quyến luyến tình cảm này, chúng ta sao cần phải nói ai có lỗi với ai ư?”

“Thôi, quả thật là ta phải xin lỗi các ngươi.” Nói tới đây, Mặc Tử Dạ thở dài tiếp lời A Hiên: “Nay ngươi chỉ còn ba vạn năm tu vi, lại thêm mang trọng thương, sau này đừng cố gắng quá sức, phải dưỡng bệnh thật tốt, về phần khác…chúng ta sẽ giúp ngươi che giấu.”

“Hắn còn tìm nàng sao?” Nghe Mặc Tử Dạ nói, A Hiên rũ mắt xuống, trong mắt đầy tràn khổ ý: “Một trăm bảy mươi năm, hắn sao còn không tin lúc trước đã tự tay giết chết nàng?”

“Haiz…Hắn sớm đã điên rồi, vô luận thật giả, hắn đều không tin nàng đã chết.” Quân Hoàng nâng chén trà lên, sắc mặt không đành lòng nói: “Ta còn nhớ rõ, khi gặp hắn năm vạn năm trước, một nhân vật phong hoa tuế nguyệt là thế, nay lại rơi vào tình cảnh này…Bây giờ hắn chẳng màng thứ gì, điên điên khùng khùng, chỉ biết đi khắp hoang tứ hải tìm người…”

“Dù thế nào, ta cũng sẽ không tặng nàng cho hắn.” A Hiên ngắt lời Quân Hoàng, tầm mắt phiêu hốt ngoài cửa sổ: “Quân Hoàng… Ta chẳng cần gì nữa, ta nghĩ chỉ cần giữ lấy nàng, để nàng vĩnh viễn không nhớ lại, ở bên cạnh ta cả đời, thế là tốt lắm rồi. Nói ta ích kỷ cũng được, nói ta vô sỉ cũng chẳng sao, nhưng ta thật sự không thể chịu đựng được cảm giác đó lần nữa.

Ta trơ mắt nhìn nàng được gả cho người khác, nhìn nàng ngồi ở bậc thang mà chờ đợi người khác, nhìn nàng vì người khác mà khóc, vì người khác mà đau, vì người khác mà gượng cười, hơn nữa, ta lại phải trơ mắt… trơ mắt nhìn nàng ở trước mặt ta hôi phi yên diệt.”

Nói tới đây, hình như không thể kiềm chế nổi, A Hiên nắm chặt lấy ngực áo, đáy mắt ngập tràn thần sắc kích động: “Ta muốn giết hắn… Khoảnh khắc đó, ta thật sự hận không thể giết chết hắn! Vậy mà hắn lại động thủ trước ta, ra tay hủy diệt Ma giới, giết nữ nhân kia, sau đó điên điên khùng khùng bỏ chạy! Ha… Hắn cho tới bây giờ vẫn thế, lần đầu tiên, phải đợi sau khi nàng chết hắn mới lật đổ Cửu Đỉnh; lần thứ hai, cũng chờ nàng chết, hắn mới đi diệt ma tộc. Mỗi lần đều oanh oanh liệt liệt, kinh thiên động địa nhưng lại quá muộn.”

“Tặng nàng cho hắn? Ha…”A Hiên ngước mắt nhìn Quân Hoàng đang sững sờ trước mặt, cắn răng nói: “Trừ phi ta chết.”

“Haiz…” Nghe hắn nói xong, Quân Hoàng thở dài thành tiếng, buông chén trà trong tay xuống, nhẹ giọng nói: “Mấy vạn năm không gặp, ngươi lại trở nên thế này. Ta vẫn nghĩ rằng, ngươi chỉ là đang dạo chơi nhân thế, lần đối với ta đó chắc có lẽ đã là cực hạn. Vậy mà không ngờ, hóa ra ngươi lại có thể chấp niệm đến vậy. Ta cũng không biết là tốt hay xấu… Năm đó ngươi nói với ta, chỉ cần đối phương có thể mạnh khỏe, tình yêu của ngươi cũng có thể buông bỏ, nhưng nay…”

“Nàng ở bên ta không tốt ư?” Nghe lời nói của Quân Hoàng, A Hiên cười rộ lên: “Ta sẽ đau cùng nàng, sẽ nuông chiều, bảo hộ nàng, sẽ yêu nàng hơn bất luận kẻ nào, sẽ trở thành người đối với nàng tốt nhất thiên hạ này. Nàng sẽ ở dưới sự che chở của ta, vui vui vẻ vẻ trưởng thành, không ai dám khi dễ nàng, cũng không ai có thể thương tổn nàng, không tốt sao?”

A Hiên nhếch miệng hỏi Quân Hoàng: “Không tốt sao?”

Ừ…Tốt lắm.

Ta âm thầm trả lời, sau đó xoay người sang chỗ khác, không muốn nghe trộm câu chuyện buồn chán của họ nữa.

Họ đang nói về ai nhỉ?

Hay là…mẹ ta?

Nhận thức này làm ta thổn thức một trận, nhưng không lâu lại bị ta phủ định. Dù sao nếu đó là mẹ ta, vậy thì lời A Hiên nói với ta chẳng phải thành ra loạn luân sao? Không được, không được, ta nghe nói Tru Tiên Đài nhiều năm chưa có tiên nhân nào nhảy xuống, ta cũng không muốn để tình nhân trong mộng của ta là Mặc tử dại phải xuống tay hạ sát ta đâu.

Nghe lén là hành vi không đạo đức, tất nhiên ta biết, vì thế ta thập phần lo lắng A Hiên sẽ phát hiện ra, nhưng lại không muốn đến chỗ đám người Giản Hề đang chơi mạt chược, vậy nên đành lết xuống núi, đi lâu thật là lâu rồi, sau khi xác định đã cách bọn họ rất xa, ta mới dám ngồi xuống.

Ta rất ít khi rời khỏi dãy Hằng Sơn, bởi vì A Hiên nói, thế giới rất đáng sợ, ta lại đáng yêu thế này, sẽ bị kẻ xấu bên ngoài dãy Hằng Sơn bắt cóc mất. Mà ta lại rất yêu quý bản thân mình, hơn nữa ở trên dãy Hằng Sơn cũng không có gì không tốt, vì thế ta cũng nghe lời A Hiên, chưa bao giờ bước ra khỏi đó nửa bước.

Dù thế, ta vẫn gặp phải kẻ xấu.

Khi đó, ta đang an vị trên bậc thang bằng đá, nghiêm chỉnh ngồi ở bậc đầu tiên để khi A Hiên phát hiện không thấy ta sẽ tới tìm. Đợi không bao lâu, chợt nghe bên cạnh truyền đến tiếng một nam tử: “Chỗ này rất giống nơi đó…Nàng sẽ ở đây chứ?

Nàng xem… cùng là bậc thang bằng đá, bây giờ ta vẫn còn nhớ, khi đó nàng cứ thế xuất hiện trước mặt ta, ánh trăng rơi xuống, chiếu trên người nàng, phát ra thứ ánh sáng mờ ảo. Vì thế ta nghĩ… nếu phải chết cũng đáng lắm. Tiếu Nhi…”

Thanh âm của hắn rất êm tai, thanh thanh lãng lãng, tựa như một dòng nước trong lành, đột nhiên tim ta đập liên hồi.

Ta ngẩng đầu, liền nhìn thấy trước mặt có một người, áo trắng như tuyết, tóc đen như lụa.

Hắn đưa lưng về phía ta, ta nhìn không rõ diện mạo hắn, chỉ cảm thấy nổi bật trong bóng áo trắng, thân hình tựa như đang phiêu diêu, đúng là không thể miêu tả bằng lời.

Ta há mồm, vô thức phát ra một tiếng: “A…”

Ta không biết đây là kinh ngạc, hay là đáp lại tiếng gọi ‘Tiếu Nhi’ kia của hắn. Hắn dường như bị tiếng nói của ta làm cho kinh ngạc, quay đầu lại nhìn ta.

Hắn có một tướng mạo có thể làm cho thiên địa thất sắc, mắt phượng môi hồng, phong hoa tuế nguyệt. Ta cảm thấy trong lòng đột nhiên có cái gì đó nảy lên, không nhịn được muốn bỏ chạy.

Quả thật, như Quân Hoàng đã từng đánh giá ta, ta chỉ là một nữ lưu manh không hơn không kém, nhưng giờ phút này trước mặt mỹ nhân ta lại chẳng có chút tâm tư đùa giỡn, thầm nghĩ phải cách hắn thật xa.

“Tiếu Nhi…” Nhìn thấy ta, hắn đột nhiên vọt lại, nắm lấy tay ta. Toàn thân ta không ngừng run rẩy, liên tiếp muốn chạy trốn, nhưng bất luận ta dùng bao nhiêu pháp thuật, giãy dụa đến thế nào cũng không có tác dụng gì với hắn.

Hắn gắt gao ôm ta vào lòng, như điên như dại gọi ta: “Tiếu Nhi… Nàng thật không chết, nàng thật sự không chết. Ta tìm được nàng rồi, ta cuối cùng cũng đã tìm được nàng rồi…Chúng ta sẽ không xa rời nhau nữa, sau này sẽ không bao giờ xa nhau nữa. Nếu ta không thể nhận ra nàng, cũng sẽ không nghi ngờ, sẽ không thương tổn nàng… Sau này, cùng trời cuối đất cũng chỉ có mình nàng.”

Khi hắn nói những lời này, ta cảm thấy hắn như vừa tỉnh giấc khỏi một cơn ác mộng, toát lên vẻ bi thương cùng cực như muốn nhấn chìm ta.

Ta không ngừng giãy dụa, thật sự không nghĩ rằng người này lại điên khùng đến thế: “Ngươi, ngươi, ngươi thả ta ra!”

“Tiếu Nhi… Sao nàng không chịu gặp ta? A, chắc nàng lại uống linh dược quên lãng hồng trần rồi…Không sao không sao…Ta sẽ giải được, giải được nàng sẽ nhận ra ta, ta cũng sẽ không nghi hoặc nữa. Rồi sau đó, ta sẽ đưa nàng trở về Lan Lăng… Lúc này hoa lan đã nở cả rồi…”

Hắn sống chết ôm rịt lấy ta, một khắc cũng không chịu buông. Ta nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ mà không khỏi nhớ tới những lời ngày thường A Hiên từng nói, nếu gặp phải kẻ điên, nhất định phải gọi hắn.

A, đúng rồi, phải gọi A Hiên. Gọi A Hiên đến đánh hắn.

Vì thế ta đang chuẩn bị kêu cứu, lại đột nhiên nhìn thấy một tia sáng lóe lên trên đỉnh đầu, rồi kẻ điên kia ôm lấy ta, thân hình chớp sáng. Sau cùng, chúng ta cùng nhìn về phía người tới.

Người tới chính là A Hiên!

A Hiên đứng ở bậc thang lạnh lùng nhìn kẻ điên, sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt, sau một lúc lâu, đột nhiên bật ra một tia cười lạnh lẽo diễm lệ. Nụ cười quá mức phức tạp, ta thực không hiểu, như oán hận, như sợ hãi, lại như bất đắc dĩ.

Hắn chậm rãi mở miệng, là ngữ điệu lạnh lẽo ta chưa từng nghe qua: “Bách Lý Quân Hoa, ngươi còn dám tới đây?”

Ta nhìn sắc mặt A Hiên, không khỏi lo lắng kêu lên “A Hiên…”

Thân hình người phía sau ta run bắn lên, dường như hắn đã nghe thấy những từ khiến hắn e sợ, độ ấm trên người trong nháy mắt liền rút xuống thấp.

“Ta… Ta sau này sẽ đối xử thật tốt với nàng. Ta không thể lại đánh mất nàng…Liễu Hoa Hiên, ngươi hãy thành toàn cho chúng ta. Ngươi hãy để ta đưa nàng đi…điều kiện thế nào ta cũng đồng ý với ngươi.”

Hắn nói xong những lời ta nghe không hiểu rồi thầm ôm chặt ta hơn chút nữa, như tuyệt đối sẽ không buông tay. Trong mắt A Hiên ngập đầy lãnh ý, hắn chậm rãi nói: “Điều kiện? Trong thiên hạ này, lấy gì có thể đổi được Tiếu Tiếu đáng yêu của ta?”

Lời nói này đủ khí phách! Đủ mạnh mẽ! Ta nhịn không được lập tức bắn về phía hắn ánh mắt sùng kính, sau đó tính phi thân qua.

Nhưng người phía sau ta khẳng định sẽ không để ta được động đậy, hắn cười khổ một chút, khàn khàn nói: “Ta không biết ngươi làm thế nào để nàng sống lại. Nhưng xin lỗi, ta không thể để nàng lại rời bỏ ta.”

Dứt lời, ta chỉ thấy tiếng gió quét qua, thân hình A Hiên vừa động, lập tức đuổi theo ta và nam tử kia. Nam tử nhướng mày, một tay ôm chặt ta, một tay vẽ phù chú giữa không trung. Ta biết chú ngữ đó, vội vàng ra tay muốn ngăn chặn. Nhưng so với họ, ta dù sao pháp lực cũng kém hơn nên chỉ có thể nhìn phù chú bung tỏa ánh sáng phá vỡ pháp thuật của ta, đánh thẳng về phía A Hiên. Thân hình A Hiên lách qua, ngàn cân treo sợi tóc, nhưng giây phút đó, ta nhìn thấy sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi rồi búng ra một ngụm máu tươi.

Kẻ điên ở phía sau ta không chút do dự, bàn tay vừa nhấc, vài đạo ánh sáng hóa thành mũi tên bay vút tới, đóng đinh A Hiên lên cây.

Ta lo lắng trong lòng, hai ngón tay nhỏ bé hợp thành hình mũi kiếm đâm thẳng đến cổ hắn, hắn nắm chặt tay ta, ngỡ ngàng nhìn ta, trong mắt chỉ còn nỗi hoảng hốt kèm theo chút đau xót.

“Nàng muốn giết ta?!” Hắn đột nhiên mở miệng: “Tiếu Nhi, nàng…nàng muốn giết ta sao?”

“Ngươi là người xấu!” Lấy tay tập kích bất thành, ta liền dùng chân đạp loạn nhưng hắn cứ như có luyện được tà thuật gì đó, dù ta dùng hết sức hắn cũng chẳng mảy may cử động, chỉ kinh ngạc nhìn ta như muốn xác định điều gì.

Ta bị hắn nhìn mà nổi hết da gà, nhưng vẫn thẳng lưng ưỡn ngực, đối mặt với hắn.

“Nàng…” giọng hắn đắng nghét: “Nàng vì hắn mà muốn giết ta?”

“Tiếu Tiếu…”Nghe chúng ta nói chuyện, A Hiên gắng gượng đứng lên.

Hắn đã bị những mũi tên ánh sáng ghim lại trên cây nên vừa động máu tươi đã tuôn ra, ta nhìn mà kinh hãi, vội vàng nói: “A Hiên ngươi đừng cử động!”

“Tiếu Tiếu!” A Hiên lẳng lặng nhìn ta bằng ánh mắt van nài: “Đừng đi, bây giờ…đừng đi. Đừng đi với hắn!”

“Ngươi nằm mơ!” Nhìn bộ dạng A Hiên, kẻ điên ở phía sau ta nhẹ nhàng thở dài: “Nếu ngươi chấp nhận không đến quấy rầy chúng ta, ta có thể nghĩ cách khôi phục tu vi của ngươi. Bằng không…”

“Ta không chấp nhận, sao nào?” A Hiên nhướn mày, lúc này ta mới phát giác, hóa ra hắn cũng không phải là mưa bụi Giang Nam. Hắn thật sự phải là mẫu đơn quốc sắc thiên hương, nhìn thế nào cũng diễm lệ bức người.

Kẻ điên nâng mặt ta lên, mỉm cười nhìn ta.

Hắn cười đến ôn nhu động lòng người, tựa như đang đối diện với người trong lòng: “Tiếu Nhi, ta không thể mất nàng. Nàng vĩnh viễn ở lại bên ta, được không?

Tiếu Nhi, nàng nói đi…Nàng sẽ theo ta, hay ở lại đây?”

Hắn hỏi ta.

Thế nhưng, đó hoàn toàn không phải là hỏi!

Ta rõ ràng cảm giác được sát ý trên người hắn, rõ ràng ý thức được, chỉ cần ta nói ở lại, lập tức, hắn sẽ đem A Hiên bầm thây vạn đoạn, thậm chí là hồn phi phách tán!

Ta cảm thấy sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đang muốn trả lời, chợt thấy bên cạnh có tiếng gió vút qua, cả người liền rơi vào vòng tay của một nữ tử.

Nàng nhíu mày, cười nhạt: “Bồng Lai đảo đảo chủ, gần đây có khỏe không?”

Thời khắc đó ta chợt bừng tỉnh, quả nhiên là địa phương tối tà ác trong khắp thiên hạ.

/37

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status