Đáy mắt Chu Thanh bốc lên nhiệt hỏa, nhìn chằm chằm Chu Dao cùng Thẩm Tâm.
Chu Dao cùng Thẩm Tâm rõ ràng là bị ý tưởng của Chu Thanh làm cho kinh ngạc đến ngây người. Cho tới bây giờ các nàng đều không nghĩ tới, mình sẽ mở cửa hàng gì đó.
"Đại tỷ, ở huyện Thanh Hà, ta đã có cổ phần ở phường thêu Khánh Vân, ta.. ta không thiếu tiền."
Chu Dao vừa nói xong, Thẩm Tâm lập tức nhảy dựng lên, trừng to mắt nhìn Chu Dao.
"Cái gì? Ngươi còn có cổ phần ở một phường thêu á?"
Chu Dao gật đầu, đáp: "Là đại tỷ cho ta."
Thẩm Tâm quay đầu nhìn Chu Thanh nói: "Tẩu tẩu, ta là em chồng thân yêu của tẩu, không thể nặng bên này nhẹ bên kia, ta cũng không có cổ phần nào cả!"
Chu Dao liền nói: "Nghiễm Bình Bá phủ các ngươi không có tiệm của mình sao?"
Thẩm Tâm lắc đầu, đáp: "Mẹ ta cùng tổ mẫu, đều chẳng muốn xử lý, cha ta càng là lười làm, ca ta thì bận đến không có thời gian để ngủ, làm sao có công sức đi làm mấy chuyện này."
"Vậy chi tiêu của nhà ngươi đều dựa vào bổng lộc của ca ca cùng cha ngươi sao?" Ánh mắt Chu Dao nhìn Thẩm Tâm đã có chút đồng tình.
Kinh đô phồn hoa như vậy, cả một Bá Phủ, bổng lộc thì có thể được mấy đồng tiền, cộng lại không biết có đủ trả tiền công cho người làm không nữa! Cho nên, truyện về mỹ thực phải sửa đổi một chút, đổi thành dựa vào mỹ thực đổi đời đi!
Thẩm Tâm cười nói: "Không phải, anh ta có mấy mỏ khoáng."
Chu Dao..
Phì! Quả nhiên, có khoáng vẫn là bá a. Không cần đổi thành truyện dựa vào mỹ thực đổi đời nữa, viết về mấy kẻ sành ăn là được rồi.
Mắt thấy lại sắp sửa quay về đề tài cũ, Chu Thanh lập tức nói: "Mặc dù tỏng tay Dao nhi có cổ phần, trong nhà Tâm nhi có khoáng, nhưng các muội nguyện ý để tài nghệ cả đời của mình mai một uổng phí như vậy sao? Các muội không muốn để cho nhiều người đọc được truyện xưa của các ngươi, ăn được điểm tâm của các muội sao? Các muội không muốn dùng hai tay của mình sáng tạo ra giá trị của mình ư?
Tâm nhi, muội không muốn cho người khắp thiên hạ này, phàm là nhấc đến món ăn nào, đầu tiên nghĩ tới chính là muội sao. Muội có thể không phải là một Thẩm Tâm siêu việt, muội là người phát ngôn cho một món ăn nào đó.
Dao nhi, muội không muốn truyện của mình trở thành bạn lữ linh hồn của người khác, phàm là cuộc sống của bọn họ rơi vào cảnh thất lạc không được như ý, vừa đọc truyện của muội, liền có thể nhận được một chút an ủi tâm linh tối thiểu sao? Các muội.."
Thẩm Tâm cùng Chu Dao trăm miệng một lời, đáp: "Chúng ta muốn."
Hai người ngắt lời Chu thanh, tiếp đo Thẩm Tâm nói tiếp: "Chủ yếu là muốn kiếm tiền."
Chu Dao cũng gật đầu theo: "Đúng vậy không sai."
Chu Thanh vỗ tay một cái, đáp: "Vậy chúng ta tâm động không bằng hành động, bắt tay vào làm luôn nhé. Làm một cửa tiệm vừa có thể nghe truyện vừa có thể ăn mỹ thực lại còn có thể vuốt mèo."
Không biết là bởi vì bản thân đột nhiên phải làm sự nghiệp hay là bởi vì mình sắp làm càng nhiều thức ăn ngon, Thẩm Tâm chỉ cảm thấy cảm xúc bành trướng.
"Tẩu tẩu, ta không có tiền!"
Thẩm Tâm dùng ánh mắt vô cùng nóng bỏng, xoa xoa hai tay nhìn Chu Thanh.
"Đại tỷ? Tiền của ta chủ đủ cho ngày thường sống phóng túng, nhưng mà, không đủ mở tiệm!"
Chu Dao cũng hồng quang đầy mặt, xoa xoa hai tay nhìn Chu Thanh.
Trong lòng Chu Thanh lập tức cười gian. Không có tiền là được rồi!
"Ta có! Ta mở tiệm cho hai muội. Hai đứa, một người phụ trách mỹ thực một người phụ trách viết truyện. Lợi nhuận chia làm bốn phần, ba người chúng ta ba phần."
"Một phần còn lại thì sao?" Thẩm Tâm lập tức bắt được điểm mấu chốt
"Phần còn lại chia cho tiểu nhị trong tiệm làm hoa hồng." Chu Dao lập tức giải thích. Nói xong còn hưng phấn nhìn Chu Thanh: "Đúng không, đại tỷ?"
Chu Thanh cười nói: "Đúng vậy."
Đúng lúc này, phòng bếp đưa cơm tối tới, ba tỷ muội vừa ăn vừa thương lượng các vấn đề ở cửa tiệm mới.
Thẩm Tâm là một cô nương tính khí nôn nóng, nàng hận không thể lập tức vọt ra đường cái đi tìm cửa hàng mặt tiền.
Cơm nước no nê, chuyện cửa hàng thương nghị cũng không sai biệt lắm, Chu Thanh thông báo nhiệm vụ của Thẩm Tâm và Chu Dao: Định ra thực đơn cùng chuẩn bị câu chuyện có nhiều tình tiết xoay chuyển hấp dẫn.
Phân công xong, Chu Thanh đứng dậy rời đi. Chu Dao cùng Thẩm Tâm lại tiếp tục nhỏ tiếng thảo luận.
Ánh trăng trên không, trong sáng như hoa. Chu Thanh hít sâu một hơi, nhấc chân trở về phòng.
Đi thiết kế một phương án marketing vậy! Tìm kiếm cửa hàng mặt tiền lớn khá khó khăn, nhưng nếu mở một cửa hàng điểm tâm nhỏ, thì cũng không phải quá khó, mặt khác, cửa hàng điểm tâm này vừa vặn có thể trở thành một hệ thống mẹ con với trang trại mà nàng định xây dựng.
"Bên chỗ cha ta còn chưa tan sao?" Vào phòng, Chu Thanh nhận lấy trà nóng do tỳ nữ đưa tới, cất tiếng hỏi.
Tỳ nữ cười nói: "Còn chưa tan."
"Còn lại những ai?"
"Mấy vị đại nhân hôm nay đén đều ở đó, chưa ai đi cả."
Chu Thanh có vẻ ngoài ý muốn, hỏi: "Tế tửu Quốc Tử giám cũng ở đó sao?"
Tỳ nữ gật gật đầu, ánh mắt phức tạp đáp: "Vâng, nghe nói cũng uống không ít."
Chu Thanh..
Bằng hữu trước kia của cha nàng, nhiều như vậy sao? Ngay cả học bá như tế tửu Quốc Tử giám cũng là bằng hữu của ông ấy à? Không phải chứ, tuổi tác hoàn toàn không hợp!
Chính viện. Một phòng toàn người đã uống ngã trái ngã phải, nếu không phải là tế tửu Quốc tử giám là người duy nhấ còn chút lý trí ngăn lại, thì giờ này khắc này, bọn họ sợ là lại muốn mở tiếp một vò rượu, sau đó bò trên nóc phòng ngồi rồi.
Chu Hoài Lâm ưu sầu nhìn đám người trước mặt, sắp khóc tới nơi.
Tế tửu Quốc Tử giám một cước đá văng cái ghế bên cạnh, túm lấy cổ áo Chu Hoài Sơn.
"Ta nói cho ngươi biết!"
Nói đoạn, quay đầu liếc nhìnVương Cẩn một cái: "Còn có ngươi!"
Hai mắt Vương Cẩn lờ đờ, mơ mơ màng màng nhìn qua: "Hả?"
Tế tửu Quốc Tử giám xách lấy cổ áo Chu Hoài Sơn nói: "Ngày hôm qua và hôm nay, hai người các ngươi đã nghỉ học rồi, sáng sớm ngày mai cút trở về trường học cho ta, không cho phép đến trễ, có nghe hay không!"
Tế tửu Quốc Tử giám nói xong, còn không đợi Chu Hoài Sơn mở miệng, Lật Đức Hầu tám mươi tuổi ở bên cạnh lập tức cười ha hả. Cười đến thở không ra hơi, nước bọt còn phun cả lên mặt tế tửu Quốc Tử giám.
"Đời ta, sống đến hơn 80 tuổi, quả thật không uổng a! Không ngờ, lúc còn sống, vậy mà có thể nhìn thấy Chu Hoài Sơn đọc sách! Đây thật đúng là chuyện buồn cười nhất trên đời! Nếu Chu Hoài Sơn đi đọc sách, vậy bây giờ có phải cười chết ở chỗ này, ta cũng nhận!"
Chu Hoài Sơn lập tức giơ chân đạp một cước về phía ông ta: "Lăn! Nếu ngươi dám chết ở chỗ này của ta, có tin ta trực tiếp đem ngươi chôn ở dưới bục giảng Quốc Tử giám hay không! Để cho ngươi vĩnh thế không thể sống yên ổn!"
Chu Hoài Lâm bị mấy lời này của nhị ca mình dọa cho sợ hết hồn.
Tế tửu Quốc Tử giám liếc mắt nhìn Lật Đức Hầu, sau đó đưa tay lau nước bọt trên mặt mình, lại quay sang nói với Chu Hoài Sơn: "Có nghe hay không, ngày mai không cho phép đến trễ!"
Chu Hoài Sơn liền hừ hừ nói: "Khuê nữ của ta vừa mới thành thân!"
Tế tửu Quốc Tử giám liền tức giận đáp: "Ngươi cũng biết, là khuê nữ của ngươi thành thân, chứ không phải ngươi à, ngươi có lý do gì đến trễ!"
Vương Cẩn ngồi một bên lập tức bu lại, vừa kéo bả vai Chu Hoài Sơn vừa nói: "Sơn ca, ý tứ này là, nếu ngươi thành thân liền có thể đến muộn, nếu không thì, ngày mai ngươi cũng thành thân đi!"
Lời này, lại để Lật Đức Hầu tiếp trước.
Một ông lão hơn 80 tuổi thần chí đã sớm mơ hồ, hết lần này tới lần khác lại nói ra mấy lời..
"Các ngươi không biết Phúc Thụy muốn gả cho tên vương bát đản này thế nào đâu!"
Phúc Thụy, trưởng công chúa Phúc Thụy, ngoại tổ mẫu của Thạch Nguyệt Hinh.
Lời này vừa ra, cả đám người lập tức cười vang, rồi đột nhiên, tiếng cười lại tắt ngấm.
Không biết là ai khởi đầu, nói: "Ôi, không còn sớm nữa, về nhà, về nhà!"
Chu Dao cùng Thẩm Tâm rõ ràng là bị ý tưởng của Chu Thanh làm cho kinh ngạc đến ngây người. Cho tới bây giờ các nàng đều không nghĩ tới, mình sẽ mở cửa hàng gì đó.
"Đại tỷ, ở huyện Thanh Hà, ta đã có cổ phần ở phường thêu Khánh Vân, ta.. ta không thiếu tiền."
Chu Dao vừa nói xong, Thẩm Tâm lập tức nhảy dựng lên, trừng to mắt nhìn Chu Dao.
"Cái gì? Ngươi còn có cổ phần ở một phường thêu á?"
Chu Dao gật đầu, đáp: "Là đại tỷ cho ta."
Thẩm Tâm quay đầu nhìn Chu Thanh nói: "Tẩu tẩu, ta là em chồng thân yêu của tẩu, không thể nặng bên này nhẹ bên kia, ta cũng không có cổ phần nào cả!"
Chu Dao liền nói: "Nghiễm Bình Bá phủ các ngươi không có tiệm của mình sao?"
Thẩm Tâm lắc đầu, đáp: "Mẹ ta cùng tổ mẫu, đều chẳng muốn xử lý, cha ta càng là lười làm, ca ta thì bận đến không có thời gian để ngủ, làm sao có công sức đi làm mấy chuyện này."
"Vậy chi tiêu của nhà ngươi đều dựa vào bổng lộc của ca ca cùng cha ngươi sao?" Ánh mắt Chu Dao nhìn Thẩm Tâm đã có chút đồng tình.
Kinh đô phồn hoa như vậy, cả một Bá Phủ, bổng lộc thì có thể được mấy đồng tiền, cộng lại không biết có đủ trả tiền công cho người làm không nữa! Cho nên, truyện về mỹ thực phải sửa đổi một chút, đổi thành dựa vào mỹ thực đổi đời đi!
Thẩm Tâm cười nói: "Không phải, anh ta có mấy mỏ khoáng."
Chu Dao..
Phì! Quả nhiên, có khoáng vẫn là bá a. Không cần đổi thành truyện dựa vào mỹ thực đổi đời nữa, viết về mấy kẻ sành ăn là được rồi.
Mắt thấy lại sắp sửa quay về đề tài cũ, Chu Thanh lập tức nói: "Mặc dù tỏng tay Dao nhi có cổ phần, trong nhà Tâm nhi có khoáng, nhưng các muội nguyện ý để tài nghệ cả đời của mình mai một uổng phí như vậy sao? Các muội không muốn để cho nhiều người đọc được truyện xưa của các ngươi, ăn được điểm tâm của các muội sao? Các muội không muốn dùng hai tay của mình sáng tạo ra giá trị của mình ư?
Tâm nhi, muội không muốn cho người khắp thiên hạ này, phàm là nhấc đến món ăn nào, đầu tiên nghĩ tới chính là muội sao. Muội có thể không phải là một Thẩm Tâm siêu việt, muội là người phát ngôn cho một món ăn nào đó.
Dao nhi, muội không muốn truyện của mình trở thành bạn lữ linh hồn của người khác, phàm là cuộc sống của bọn họ rơi vào cảnh thất lạc không được như ý, vừa đọc truyện của muội, liền có thể nhận được một chút an ủi tâm linh tối thiểu sao? Các muội.."
Thẩm Tâm cùng Chu Dao trăm miệng một lời, đáp: "Chúng ta muốn."
Hai người ngắt lời Chu thanh, tiếp đo Thẩm Tâm nói tiếp: "Chủ yếu là muốn kiếm tiền."
Chu Dao cũng gật đầu theo: "Đúng vậy không sai."
Chu Thanh vỗ tay một cái, đáp: "Vậy chúng ta tâm động không bằng hành động, bắt tay vào làm luôn nhé. Làm một cửa tiệm vừa có thể nghe truyện vừa có thể ăn mỹ thực lại còn có thể vuốt mèo."
Không biết là bởi vì bản thân đột nhiên phải làm sự nghiệp hay là bởi vì mình sắp làm càng nhiều thức ăn ngon, Thẩm Tâm chỉ cảm thấy cảm xúc bành trướng.
"Tẩu tẩu, ta không có tiền!"
Thẩm Tâm dùng ánh mắt vô cùng nóng bỏng, xoa xoa hai tay nhìn Chu Thanh.
"Đại tỷ? Tiền của ta chủ đủ cho ngày thường sống phóng túng, nhưng mà, không đủ mở tiệm!"
Chu Dao cũng hồng quang đầy mặt, xoa xoa hai tay nhìn Chu Thanh.
Trong lòng Chu Thanh lập tức cười gian. Không có tiền là được rồi!
"Ta có! Ta mở tiệm cho hai muội. Hai đứa, một người phụ trách mỹ thực một người phụ trách viết truyện. Lợi nhuận chia làm bốn phần, ba người chúng ta ba phần."
"Một phần còn lại thì sao?" Thẩm Tâm lập tức bắt được điểm mấu chốt
"Phần còn lại chia cho tiểu nhị trong tiệm làm hoa hồng." Chu Dao lập tức giải thích. Nói xong còn hưng phấn nhìn Chu Thanh: "Đúng không, đại tỷ?"
Chu Thanh cười nói: "Đúng vậy."
Đúng lúc này, phòng bếp đưa cơm tối tới, ba tỷ muội vừa ăn vừa thương lượng các vấn đề ở cửa tiệm mới.
Thẩm Tâm là một cô nương tính khí nôn nóng, nàng hận không thể lập tức vọt ra đường cái đi tìm cửa hàng mặt tiền.
Cơm nước no nê, chuyện cửa hàng thương nghị cũng không sai biệt lắm, Chu Thanh thông báo nhiệm vụ của Thẩm Tâm và Chu Dao: Định ra thực đơn cùng chuẩn bị câu chuyện có nhiều tình tiết xoay chuyển hấp dẫn.
Phân công xong, Chu Thanh đứng dậy rời đi. Chu Dao cùng Thẩm Tâm lại tiếp tục nhỏ tiếng thảo luận.
Ánh trăng trên không, trong sáng như hoa. Chu Thanh hít sâu một hơi, nhấc chân trở về phòng.
Đi thiết kế một phương án marketing vậy! Tìm kiếm cửa hàng mặt tiền lớn khá khó khăn, nhưng nếu mở một cửa hàng điểm tâm nhỏ, thì cũng không phải quá khó, mặt khác, cửa hàng điểm tâm này vừa vặn có thể trở thành một hệ thống mẹ con với trang trại mà nàng định xây dựng.
"Bên chỗ cha ta còn chưa tan sao?" Vào phòng, Chu Thanh nhận lấy trà nóng do tỳ nữ đưa tới, cất tiếng hỏi.
Tỳ nữ cười nói: "Còn chưa tan."
"Còn lại những ai?"
"Mấy vị đại nhân hôm nay đén đều ở đó, chưa ai đi cả."
Chu Thanh có vẻ ngoài ý muốn, hỏi: "Tế tửu Quốc Tử giám cũng ở đó sao?"
Tỳ nữ gật gật đầu, ánh mắt phức tạp đáp: "Vâng, nghe nói cũng uống không ít."
Chu Thanh..
Bằng hữu trước kia của cha nàng, nhiều như vậy sao? Ngay cả học bá như tế tửu Quốc Tử giám cũng là bằng hữu của ông ấy à? Không phải chứ, tuổi tác hoàn toàn không hợp!
Chính viện. Một phòng toàn người đã uống ngã trái ngã phải, nếu không phải là tế tửu Quốc tử giám là người duy nhấ còn chút lý trí ngăn lại, thì giờ này khắc này, bọn họ sợ là lại muốn mở tiếp một vò rượu, sau đó bò trên nóc phòng ngồi rồi.
Chu Hoài Lâm ưu sầu nhìn đám người trước mặt, sắp khóc tới nơi.
Tế tửu Quốc Tử giám một cước đá văng cái ghế bên cạnh, túm lấy cổ áo Chu Hoài Sơn.
"Ta nói cho ngươi biết!"
Nói đoạn, quay đầu liếc nhìnVương Cẩn một cái: "Còn có ngươi!"
Hai mắt Vương Cẩn lờ đờ, mơ mơ màng màng nhìn qua: "Hả?"
Tế tửu Quốc Tử giám xách lấy cổ áo Chu Hoài Sơn nói: "Ngày hôm qua và hôm nay, hai người các ngươi đã nghỉ học rồi, sáng sớm ngày mai cút trở về trường học cho ta, không cho phép đến trễ, có nghe hay không!"
Tế tửu Quốc Tử giám nói xong, còn không đợi Chu Hoài Sơn mở miệng, Lật Đức Hầu tám mươi tuổi ở bên cạnh lập tức cười ha hả. Cười đến thở không ra hơi, nước bọt còn phun cả lên mặt tế tửu Quốc Tử giám.
"Đời ta, sống đến hơn 80 tuổi, quả thật không uổng a! Không ngờ, lúc còn sống, vậy mà có thể nhìn thấy Chu Hoài Sơn đọc sách! Đây thật đúng là chuyện buồn cười nhất trên đời! Nếu Chu Hoài Sơn đi đọc sách, vậy bây giờ có phải cười chết ở chỗ này, ta cũng nhận!"
Chu Hoài Sơn lập tức giơ chân đạp một cước về phía ông ta: "Lăn! Nếu ngươi dám chết ở chỗ này của ta, có tin ta trực tiếp đem ngươi chôn ở dưới bục giảng Quốc Tử giám hay không! Để cho ngươi vĩnh thế không thể sống yên ổn!"
Chu Hoài Lâm bị mấy lời này của nhị ca mình dọa cho sợ hết hồn.
Tế tửu Quốc Tử giám liếc mắt nhìn Lật Đức Hầu, sau đó đưa tay lau nước bọt trên mặt mình, lại quay sang nói với Chu Hoài Sơn: "Có nghe hay không, ngày mai không cho phép đến trễ!"
Chu Hoài Sơn liền hừ hừ nói: "Khuê nữ của ta vừa mới thành thân!"
Tế tửu Quốc Tử giám liền tức giận đáp: "Ngươi cũng biết, là khuê nữ của ngươi thành thân, chứ không phải ngươi à, ngươi có lý do gì đến trễ!"
Vương Cẩn ngồi một bên lập tức bu lại, vừa kéo bả vai Chu Hoài Sơn vừa nói: "Sơn ca, ý tứ này là, nếu ngươi thành thân liền có thể đến muộn, nếu không thì, ngày mai ngươi cũng thành thân đi!"
Lời này, lại để Lật Đức Hầu tiếp trước.
Một ông lão hơn 80 tuổi thần chí đã sớm mơ hồ, hết lần này tới lần khác lại nói ra mấy lời..
"Các ngươi không biết Phúc Thụy muốn gả cho tên vương bát đản này thế nào đâu!"
Phúc Thụy, trưởng công chúa Phúc Thụy, ngoại tổ mẫu của Thạch Nguyệt Hinh.
Lời này vừa ra, cả đám người lập tức cười vang, rồi đột nhiên, tiếng cười lại tắt ngấm.
Không biết là ai khởi đầu, nói: "Ôi, không còn sớm nữa, về nhà, về nhà!"
/374
|