…Không muốn làm mì lạnh…
“Cinrella! Cinrella! Đang nghĩ ngợi gì thế?” Chân Hy ngỡ ngàng nhìn tôi đang ngẩn người ra cười một mình. “Ồ… Không có gì. Không có gì.” “Tôi liền vội vã vỗ vỗ vào mặt bất nhã của mình lúc nãy.”
“Thưa, anh chị dùng gì ạ?” Cô phục vụ niềm nở nhìn chúng tôi. Đương nhiên, ánh mắt của cô ấy sau khi nhìn lướt qua khuôn mặt tôi, liền bị thu hút bởi khuôn mặt cực kì đẹp trai của Chân Hy, cô ta cứ thế mà nhìn chằm chằm vào cậu ấy như người mất hồn. “Một bánh pateso và một chai Men Tình Nồng Say!” Chân Hy sau khi thành thục gọi những món mình thích rồi nở nụ cười “hàng hiệu” của mình với cô phục vụ. “Vâng, xin cám ơn quí khách. Anh hãy đợi chút nha… Sẽ có ngay.”
Cô phục vụ này chắc hẳn là bị hút hồn rồi, nếu không sao cô ta không hỏi tôi dùng gì mà đã chạy thẳng vào nhà bếp chứ? Không lẽ cô ta muốn tự tay làm bánh pateso hình trái tim cho Chân Hy ăn sao? Thật không thể nào chấp nhận được. Mấy phút sau cô phục vụ lại quay lại, trên tay còn cầm theo một chiếc khăn mùi soa, đôi mắt đỏ hoe quay sang hỏi tôi: “Thật xin lỗi quí khách, tôi quên hỏi cô gái xinh đẹp này dùng gì. Chị muốn dùng gì ạ?” Tôi gom hết tất cả câu hỏi lớn nhỏ trong đầu, nghi hoặc nhìn thẳng vào cô phục vụ có hành vi kì quặc này hỏi: “Cô không sao chứ?” “A… Không sao không sao đâu. Chẳng là tôi mắc phải chứng dị ứng với những anh chàng đẹp trai. Khi tiếp xúc với những anh chàng đẹp trai nước mắt của tôi lại tuôn ra như mưa.”
Quả nhiên, cô ấy nói chưa hết lời nước mắt lại bắt đầu tuôn ra! “Ha?... Thật là khó tin. Trên đời này lại có người mắc phải chứng bệnh kì cục như thế này? Lúc trước ở bên Chân Hy, người gì mà tôi chưa từng gặp qua? Nào là người vị cậu ấy quỳ xuống, nào là người vì cậu ấy mà lập Tuần San Chân Hy, nào là người ngày ngày dán cáo thị bày tỏ tình yêu của cậu ấy dán khắp trường, thậm chí có người con tuyên bố có thể chết vì Chân Hy… Người gì cũng có, khiến cho Chân Hy khóc cười không xong.”
Mới nghĩ đến hoàng tử Chân Hy của mình có nhiều người hâm mộ cuồng nhiệt như thế, tôi liền cho ra một quyết định táo bạo: Chắc hẳn là thời cơ bày tỏ tình cảm của mình đã chín mùi, đến lúc Cinrella tôi đây phải xuất kích rồi! Nhưng… Nhưng tôi phải mở miệng thế nào đây?
Chân Hy quan sát tôi rất lâu, cuối cùng không ngồi im được nữa liền hỏi: “Cinrella, hôm nay cậu có chuyện gì phải không? Sao tôi thấy cậu cứ bồn chồn bất an hoài vậy?” Chân Hy đúng là Chân Hy, quả là không có gì qua mắt nổi cậu ấy, nhưng tôi phải mở miệng bày tỏ tình cảm của mình với cậu ấy thế nào đây? Thật là khó xử, lỡ bị từ chối, chắc hẳn ngay cả việc làm bạn bình thường với cậu ấy cũng sẽ trở nên khó khăn? Chưa mở miệng mà tôi đã nghĩ ngợi lung tung rồi, tôi quả thật là một tên ngốc vô dụng.
Tôi đành nói: “Không có chuyện gì đặc biệt đâu. Bộ không có chuyện gì, gọi cậu ra ăn bánh kem chung không được sao? Không phải cậu thích ăn bánh kem lắm sao?” “Ừ, nhưng chẳng phải là ngày đạc biệt gì cả đi ăn bánh kem có vẻ kì cục.” Chân Hy đáp lại. Tôi bất mãn tự làu bàu một mình. “Biết trước như thế thà tôi dẫn cậu ấy đến tiệm mì mà ngày nào cậu cũng ăn, ăn hoài không ngán…” Chân Hy mỉm cười: “Cô nhóc này… Lại phật lòng nữa rồi, mì lạnh là món ăn chính, cho nên ngày nào ăn cũng được. Còn bánh kem chỉ dành cho những ngày dặc biệt mới ăn thôi, ngày nào cũng ăn chắc sẽ mắc chứng béo phì mất. Hiểu chưa?”
Nhưng, đối với tôi hôm nay quả thật là một ngày vô cùng đặc biệt! Chân Hy, cậu có biết không? Có lẽ trong mắt Chân Hy, tôi và mì lạnh đều có số phận giống nhau: Mì lạnh là món ăn quá bình thường ngày nào cũng có thể ăn được cả nên người ta không hay chú ý đến nó…
Cô phục vụ đem bánh pateso và bánh kem socola ra đặt trên bàn, chúc mừng chúng tôi ngon miệng. Mùi hương của bánh pateso như hòa quyện vào mùi hương của bánh socola vào một, rồi tỏa ra một mùi hương hút hồn khiến bụng tôi như sôi lên. Tôi như quên hết tất cả phiền muộn và tình cảm chìm đắm vào mùi hương tuyệt diệu đó… Khoan… Chờ chút… Hãy bình tĩnh lại đi Cinrella, hôm nay mày đến đây có nhiệm vụ phải thực hiện mà? Đúng là con ma tham ăn, suýt chút nữa là quên hết việc chính rồi.
Sau khi đã tự nhủ trong lòng mình đủ một ngàn lẻ một câu “Cố lên!”, cuối cùng cổ họng tôi cũng đã chịu phát ra một câu nói mang tính “đột phá tiến triển” tình cảm: “Chân Hy… Tôi… Tôi có chuyện muốn nói với cậu…” Đáng ghét, sao mình lại hồi hộp đến nỗi đổ nhiều mồ hôi hột thế này? Tự nhiên sao lại tạo ra bầu không khí ngiêm trang như thế làm gì không biết? Chân Hy đâu có ăn tươi nuốt sống mày đâu mà lo? Mình đúng là đồ ngốc!
Chân Hy bỏ muỗng xuống bàn, với vẻ mặt sẵn sàng lắng nghe tôi nói, “Ừ! Nói đi Cinrella.”
“Chuyện là… Thế này… Tôi…” Tôi cứ lí nhí trong miệng mà không biết mình đang nói gì, còn khuôn mặt thì trở nên nóng hổi và đỏ rực lên. Thật là đáng ghét! Sự tinh ranh lanh lợi trong lúc nói chuyện thường ngày của mày biến đâu mất rồi? Tại sao chưa lên chiến trường mà đã bắt đầu muốn chạy trốn thế? Không! Không thể nào như thế được, vì hoàng tử Chân Hy của mày, mày phải đem hết tất cả dũng khí ra mới được. Tôi liền hít một hơi thật sâu, và xoa bóp trái tim không ngủ yên của mình, nhúc nhích tay chân… Tôi thử hết tất cả những biện pháp có thể giảm nhẹ tâm trạng căng thẳng của mình, nhưng vẫn không thể nào nặn ra được nửa lời.
Thấy vậy Chân Hy liền ân cần giải vây cho tôi: “Khó nói lắm phải không?” Rồi bắt đầu một sự phán đoán táo bạo của cậu ấy: “Tôi nghĩ mình biết cậu muốn nói gì rồi?” Biết rồi! Cậu biết tôi nói gì?! Tôi giật mình xém từ trên ghế té xuống. Chân Hy nắm lấy tay tôi, nhìn bằng một ánh mắt tràn ngập yêu thương, nói tiếp: “Cinrella. Cậu nghe tôi nói đây. Chúng ta quen nhau đến giờ đâu phải một, hai ngày…” Trời! Dường như cậu ấy thật sự biết mình muốn nói gì rồi, vả lại cử chỉ của cậu ấy lại nồng nàn thế kia, không lẽ… Không lẽ cậu ấy cũng mến mình sao…? Trái tim tôi bắt đầu nhảy loạn xạ, còn những mạch máu như muốn nổ tung vì sung sướng.
Chân Hy cúi đầu buồn bã ngập ngừng: “Trước giờ tôi cứ giả vờ không biết, thật lòng xin lỗi cậu!”
“Không sao!... Tôi không trách cậu đâu, chỉ cần cậu hứa với tôi…” Tôi chưa dứt lời, Chân Hy đã gấp gáp trả lời ngay: “Vâng…Tôi hứa!” Đây có phải là sự thật không? Ông Trời ơi! Hoàng tử của tôi… Có phải là đã thật sự thuộc về tôi rồi phải không? Mộng ước tôi đã chờ đợi suốt mười mấy năm trời, trong giây phút này đã ứng nghiệm rồi sao? Tôi phải làm gì để bày tỏ sự sung sướng của mình đây? Cuối cùng… Tôi không còn là cô bé Lọ Lem nửa đêm ở bên ngoài lâu đài trông ngóng hoàng tử nữa…
Tôi sung sướng như điếng cả người. Giá như bên ngoài không lạnh như cắt và tôi không mặc đồ mỏng tanh thế này, chắc hẳn tôi sẽ ra ngoài cửa tiệm chạy như điên! Còn phương thức phát tiết niềm vui sướng mãnh liệt nào tốt hơn việc chạy như điên không?
“Cinrella, hãy tin tôi. Tôi sẽ tìm cơ hội nói với ba!” Vẻ mặt dịu dàng khi cậu ấy nói câu đó suýt chút nữa làm trái tim tôi tan chảy. “Trời! Nói chuyện với ba? Nhanh thế sao?” Tôi e thẹn, hai mắt nhìn xuống đất. Nghĩ đến việc không bao lâu nữa sẽ trở thành một thành viên trong gia đình cậu ấy, ngày nào cũng được gặp Chân Hy, cảm giác hạnh phúc lại bắt đầu lan truyền khắp người tôi. Chân Hy với vẻ mặt rất thiểu não nói: “Nhanh à? Chỉ là tính khí của ba và Tiểu Tuyết đều rất ngang bướng, có lẽ tạm thời vẫn sẽ thiệt thòi cho cậu!” Có hề chi đâu? Chỉ cần có thể ở bên cạnh Chân Hy, cực khổ thế nào tôi cũng chịu được, thiệt thòi gì mình cũng chấp nhận hết. Thường ngày, chú Hàn đối xử với mình rất tốt, còn Hàn Tuyết Hàm thì tôi cũng đã tiếp xúc được một quãng thời gian, tuy rằng hắn có tí chút phiền phức, nhưng chưa đến nỗi gọi là thiệt thòi.
Ý! Mà khoan, ý của Chân Hy là?... Bất giác đầu óc tôi như không thể xoay được… Chân Hy vẫn bình thản nói: “Tính của Tiểu Tuyết hơi kì cục, để nó ở nhờ nhà cậu, đích thật là thiệt thòi cho cậu rồi. Nhưng yên tâm đi Cinrella, tôi nhất định sẽ thuyết phục bà để nó dọn về nhà tôi ở ngay.”
Thiên đàng và địa ngục quả thật là chỉ ngăn cách bởi một bức tường! Giá như có loại thuốc uống vào sẽ biến người ta bốc hơi biến mất không còn tăm tích, không thể trở lại nhân gian được nữa, tôi sẵn sàng uống thuốc ngay đó! Hoàng tử của tôi… Thật ra chưa bao giờ có tình cảm đặc biệt gì với tôi cả!
“Cinrella! Cinrella! Đang nghĩ ngợi gì thế?” Chân Hy ngỡ ngàng nhìn tôi đang ngẩn người ra cười một mình. “Ồ… Không có gì. Không có gì.” “Tôi liền vội vã vỗ vỗ vào mặt bất nhã của mình lúc nãy.”
“Thưa, anh chị dùng gì ạ?” Cô phục vụ niềm nở nhìn chúng tôi. Đương nhiên, ánh mắt của cô ấy sau khi nhìn lướt qua khuôn mặt tôi, liền bị thu hút bởi khuôn mặt cực kì đẹp trai của Chân Hy, cô ta cứ thế mà nhìn chằm chằm vào cậu ấy như người mất hồn. “Một bánh pateso và một chai Men Tình Nồng Say!” Chân Hy sau khi thành thục gọi những món mình thích rồi nở nụ cười “hàng hiệu” của mình với cô phục vụ. “Vâng, xin cám ơn quí khách. Anh hãy đợi chút nha… Sẽ có ngay.”
Cô phục vụ này chắc hẳn là bị hút hồn rồi, nếu không sao cô ta không hỏi tôi dùng gì mà đã chạy thẳng vào nhà bếp chứ? Không lẽ cô ta muốn tự tay làm bánh pateso hình trái tim cho Chân Hy ăn sao? Thật không thể nào chấp nhận được. Mấy phút sau cô phục vụ lại quay lại, trên tay còn cầm theo một chiếc khăn mùi soa, đôi mắt đỏ hoe quay sang hỏi tôi: “Thật xin lỗi quí khách, tôi quên hỏi cô gái xinh đẹp này dùng gì. Chị muốn dùng gì ạ?” Tôi gom hết tất cả câu hỏi lớn nhỏ trong đầu, nghi hoặc nhìn thẳng vào cô phục vụ có hành vi kì quặc này hỏi: “Cô không sao chứ?” “A… Không sao không sao đâu. Chẳng là tôi mắc phải chứng dị ứng với những anh chàng đẹp trai. Khi tiếp xúc với những anh chàng đẹp trai nước mắt của tôi lại tuôn ra như mưa.”
Quả nhiên, cô ấy nói chưa hết lời nước mắt lại bắt đầu tuôn ra! “Ha?... Thật là khó tin. Trên đời này lại có người mắc phải chứng bệnh kì cục như thế này? Lúc trước ở bên Chân Hy, người gì mà tôi chưa từng gặp qua? Nào là người vị cậu ấy quỳ xuống, nào là người vì cậu ấy mà lập Tuần San Chân Hy, nào là người ngày ngày dán cáo thị bày tỏ tình yêu của cậu ấy dán khắp trường, thậm chí có người con tuyên bố có thể chết vì Chân Hy… Người gì cũng có, khiến cho Chân Hy khóc cười không xong.”
Mới nghĩ đến hoàng tử Chân Hy của mình có nhiều người hâm mộ cuồng nhiệt như thế, tôi liền cho ra một quyết định táo bạo: Chắc hẳn là thời cơ bày tỏ tình cảm của mình đã chín mùi, đến lúc Cinrella tôi đây phải xuất kích rồi! Nhưng… Nhưng tôi phải mở miệng thế nào đây?
Chân Hy quan sát tôi rất lâu, cuối cùng không ngồi im được nữa liền hỏi: “Cinrella, hôm nay cậu có chuyện gì phải không? Sao tôi thấy cậu cứ bồn chồn bất an hoài vậy?” Chân Hy đúng là Chân Hy, quả là không có gì qua mắt nổi cậu ấy, nhưng tôi phải mở miệng bày tỏ tình cảm của mình với cậu ấy thế nào đây? Thật là khó xử, lỡ bị từ chối, chắc hẳn ngay cả việc làm bạn bình thường với cậu ấy cũng sẽ trở nên khó khăn? Chưa mở miệng mà tôi đã nghĩ ngợi lung tung rồi, tôi quả thật là một tên ngốc vô dụng.
Tôi đành nói: “Không có chuyện gì đặc biệt đâu. Bộ không có chuyện gì, gọi cậu ra ăn bánh kem chung không được sao? Không phải cậu thích ăn bánh kem lắm sao?” “Ừ, nhưng chẳng phải là ngày đạc biệt gì cả đi ăn bánh kem có vẻ kì cục.” Chân Hy đáp lại. Tôi bất mãn tự làu bàu một mình. “Biết trước như thế thà tôi dẫn cậu ấy đến tiệm mì mà ngày nào cậu cũng ăn, ăn hoài không ngán…” Chân Hy mỉm cười: “Cô nhóc này… Lại phật lòng nữa rồi, mì lạnh là món ăn chính, cho nên ngày nào ăn cũng được. Còn bánh kem chỉ dành cho những ngày dặc biệt mới ăn thôi, ngày nào cũng ăn chắc sẽ mắc chứng béo phì mất. Hiểu chưa?”
Nhưng, đối với tôi hôm nay quả thật là một ngày vô cùng đặc biệt! Chân Hy, cậu có biết không? Có lẽ trong mắt Chân Hy, tôi và mì lạnh đều có số phận giống nhau: Mì lạnh là món ăn quá bình thường ngày nào cũng có thể ăn được cả nên người ta không hay chú ý đến nó…
Cô phục vụ đem bánh pateso và bánh kem socola ra đặt trên bàn, chúc mừng chúng tôi ngon miệng. Mùi hương của bánh pateso như hòa quyện vào mùi hương của bánh socola vào một, rồi tỏa ra một mùi hương hút hồn khiến bụng tôi như sôi lên. Tôi như quên hết tất cả phiền muộn và tình cảm chìm đắm vào mùi hương tuyệt diệu đó… Khoan… Chờ chút… Hãy bình tĩnh lại đi Cinrella, hôm nay mày đến đây có nhiệm vụ phải thực hiện mà? Đúng là con ma tham ăn, suýt chút nữa là quên hết việc chính rồi.
Sau khi đã tự nhủ trong lòng mình đủ một ngàn lẻ một câu “Cố lên!”, cuối cùng cổ họng tôi cũng đã chịu phát ra một câu nói mang tính “đột phá tiến triển” tình cảm: “Chân Hy… Tôi… Tôi có chuyện muốn nói với cậu…” Đáng ghét, sao mình lại hồi hộp đến nỗi đổ nhiều mồ hôi hột thế này? Tự nhiên sao lại tạo ra bầu không khí ngiêm trang như thế làm gì không biết? Chân Hy đâu có ăn tươi nuốt sống mày đâu mà lo? Mình đúng là đồ ngốc!
Chân Hy bỏ muỗng xuống bàn, với vẻ mặt sẵn sàng lắng nghe tôi nói, “Ừ! Nói đi Cinrella.”
“Chuyện là… Thế này… Tôi…” Tôi cứ lí nhí trong miệng mà không biết mình đang nói gì, còn khuôn mặt thì trở nên nóng hổi và đỏ rực lên. Thật là đáng ghét! Sự tinh ranh lanh lợi trong lúc nói chuyện thường ngày của mày biến đâu mất rồi? Tại sao chưa lên chiến trường mà đã bắt đầu muốn chạy trốn thế? Không! Không thể nào như thế được, vì hoàng tử Chân Hy của mày, mày phải đem hết tất cả dũng khí ra mới được. Tôi liền hít một hơi thật sâu, và xoa bóp trái tim không ngủ yên của mình, nhúc nhích tay chân… Tôi thử hết tất cả những biện pháp có thể giảm nhẹ tâm trạng căng thẳng của mình, nhưng vẫn không thể nào nặn ra được nửa lời.
Thấy vậy Chân Hy liền ân cần giải vây cho tôi: “Khó nói lắm phải không?” Rồi bắt đầu một sự phán đoán táo bạo của cậu ấy: “Tôi nghĩ mình biết cậu muốn nói gì rồi?” Biết rồi! Cậu biết tôi nói gì?! Tôi giật mình xém từ trên ghế té xuống. Chân Hy nắm lấy tay tôi, nhìn bằng một ánh mắt tràn ngập yêu thương, nói tiếp: “Cinrella. Cậu nghe tôi nói đây. Chúng ta quen nhau đến giờ đâu phải một, hai ngày…” Trời! Dường như cậu ấy thật sự biết mình muốn nói gì rồi, vả lại cử chỉ của cậu ấy lại nồng nàn thế kia, không lẽ… Không lẽ cậu ấy cũng mến mình sao…? Trái tim tôi bắt đầu nhảy loạn xạ, còn những mạch máu như muốn nổ tung vì sung sướng.
Chân Hy cúi đầu buồn bã ngập ngừng: “Trước giờ tôi cứ giả vờ không biết, thật lòng xin lỗi cậu!”
“Không sao!... Tôi không trách cậu đâu, chỉ cần cậu hứa với tôi…” Tôi chưa dứt lời, Chân Hy đã gấp gáp trả lời ngay: “Vâng…Tôi hứa!” Đây có phải là sự thật không? Ông Trời ơi! Hoàng tử của tôi… Có phải là đã thật sự thuộc về tôi rồi phải không? Mộng ước tôi đã chờ đợi suốt mười mấy năm trời, trong giây phút này đã ứng nghiệm rồi sao? Tôi phải làm gì để bày tỏ sự sung sướng của mình đây? Cuối cùng… Tôi không còn là cô bé Lọ Lem nửa đêm ở bên ngoài lâu đài trông ngóng hoàng tử nữa…
Tôi sung sướng như điếng cả người. Giá như bên ngoài không lạnh như cắt và tôi không mặc đồ mỏng tanh thế này, chắc hẳn tôi sẽ ra ngoài cửa tiệm chạy như điên! Còn phương thức phát tiết niềm vui sướng mãnh liệt nào tốt hơn việc chạy như điên không?
“Cinrella, hãy tin tôi. Tôi sẽ tìm cơ hội nói với ba!” Vẻ mặt dịu dàng khi cậu ấy nói câu đó suýt chút nữa làm trái tim tôi tan chảy. “Trời! Nói chuyện với ba? Nhanh thế sao?” Tôi e thẹn, hai mắt nhìn xuống đất. Nghĩ đến việc không bao lâu nữa sẽ trở thành một thành viên trong gia đình cậu ấy, ngày nào cũng được gặp Chân Hy, cảm giác hạnh phúc lại bắt đầu lan truyền khắp người tôi. Chân Hy với vẻ mặt rất thiểu não nói: “Nhanh à? Chỉ là tính khí của ba và Tiểu Tuyết đều rất ngang bướng, có lẽ tạm thời vẫn sẽ thiệt thòi cho cậu!” Có hề chi đâu? Chỉ cần có thể ở bên cạnh Chân Hy, cực khổ thế nào tôi cũng chịu được, thiệt thòi gì mình cũng chấp nhận hết. Thường ngày, chú Hàn đối xử với mình rất tốt, còn Hàn Tuyết Hàm thì tôi cũng đã tiếp xúc được một quãng thời gian, tuy rằng hắn có tí chút phiền phức, nhưng chưa đến nỗi gọi là thiệt thòi.
Ý! Mà khoan, ý của Chân Hy là?... Bất giác đầu óc tôi như không thể xoay được… Chân Hy vẫn bình thản nói: “Tính của Tiểu Tuyết hơi kì cục, để nó ở nhờ nhà cậu, đích thật là thiệt thòi cho cậu rồi. Nhưng yên tâm đi Cinrella, tôi nhất định sẽ thuyết phục bà để nó dọn về nhà tôi ở ngay.”
Thiên đàng và địa ngục quả thật là chỉ ngăn cách bởi một bức tường! Giá như có loại thuốc uống vào sẽ biến người ta bốc hơi biến mất không còn tăm tích, không thể trở lại nhân gian được nữa, tôi sẵn sàng uống thuốc ngay đó! Hoàng tử của tôi… Thật ra chưa bao giờ có tình cảm đặc biệt gì với tôi cả!
/60
|