Vì Minh Tiềm bị bệnh, mấy ngày nay Cố Phàn thường đến phòng sách bưng trà rót nước cho anh, lúc trước không có như vậy, Minh Tiềm một bên hưởng thụ một bên lại hận đến nghiến răng, khăng khăng cho là cô muốn nhanh chóng rời khỏi anh nên mới ân cần với anh như vậy, nếu không một người luôn trốn tránh anh lại thay đổi lớn như vậy, anh không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.
Trong lòng Cố Phán không phức tạp như Minh Tiềm đã nghĩ, có lẽ do thời gian ở cùng anh không còn nhiều, thêm việc tang lễ của Xuân Đường đã kết thúc, Cố Phán thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, cảm giác tội lỗi trong lòng cũng phai nhạt một ít.
Cô muốn rời đi để sau này không còn quan hệ gì với anh nữa, như vậy vấn đề giữa hai người cũng sẽ không còn, trước khi đi Cố Phán quyết định cố gắng cải thiện quan hệ đơn thuần của bọn họ, nhưng tất nhiên sự đơn thuần sẽ không thể trở lại.
Tối nay một vị khách nước ngoài tạm hoãn lại buổi gặp mặt nên Minh Tiềm có thời gian về nhà sớm, hiếm khi ăn tối ở nhà một lần.
Quản gia Lâm đứng bên cạnh muốn nói lại thôi, Minh Tiềm nhấp một ít rượu, rồi nói : Bác Lâm muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi.
Thiếu gia, ngày mai tiểu phu nhân phải đi rồi, thiếu gia muốn giữ tiểu phu nhân ở lại không?
Hừ, người phụ này muốn bay khỏi Minh gia, anh sẽ thả tay cho cô bay, Minh Tiềm anh xa cô cũng không chết được, vừa lúc người phụ nữ này đi rồi, anh cũng có thể tự chỉnh đốn lại đầu óc bị cô quấy rối.
Sau này cô ta không còn bất cứ quan hệ gì với Minh gia nữa, bác Lâm hãy thông báo cho người làm trong nhà không được gọi cô ta là 'tiểu phu nhân' nữa.
Quản gia Lâm còn muốn nói gì nữa, nhưng thấy sắc mặt Minh Tiềm sa sầm, chỉ có thể ngậm miệng không nói.
Minh Tiềm đang làm việc trong phòng sách, nhưng trong đầu cứ lảng vảng bóng dáng người phụ nữ kia cùng lời bác Lâm nói ngày mai cô sẽ phải đi, không khỏi mất kiên nhẫn, anh khép lại tài liệu chồng chất, ra khỏi phòng sách, đi về phía phòng ngủ của Cố Phán.
Không ngờ cửa phòng đã mở sẵn, cô đưa lưng về phía cửa bỏ một ít quần áo vào vali, Minh Tiềm còn thấy bên cạnh có một vài tấm hình, hẳn là hình trước đây chụp với người làm trong nhà, còn có một tấm là chụp cùng lão già đang cắm ống dưỡng khí nằm trên giường bệnh.
Cố Phán nghe có tiếng bước chân ở sau, cô khẽ cười nói: Sao các cậu trở lại vậy, chẳng phải đã nói sau này sẽ tiếp tục liên lạc với nhau sao.
Hóa ra cô đã chào tạm biệt tất cả người quen trong nhà, chỉ trừ anh.
Cố Phán cảm thấy kì lạ sao người sau lưng lại không lên tiếng, cô xoay người mới phát hiện người tới là anh.
Minh tiên sinh...
Cố Phán thấy hơi lúng túng, động tác thu xếp hành lý cũng nhanh hơn, hai người, một người vùi đầu thu dọn quần áo, một người đứng sừng sững trong phòng nhìn người kia, không ai chịu lên tiếng.
Âm thanh kéo dây khóa vali vang lên trong căn phòng im ắng nghe cực kỳ chói tai, Minh Tiềm bước tới, dùng bàn tay bao lại tay đang kéo khóa, bàn tay ấy mềm mại không xương lại hơi lành lạnh.
Phán Phán...
Tên gọi mà Cố Phán ghét nhất phát ra từ miệng anh đêm nay nhưng không hề khó nghe, ngược lại khiến người cô nóng lên, cũng mặc anh nắm tay cô.
Anh xoay người cô qua, nâng cằm cô lên, môi mỏng lập tức chạm vào môi mềm mại của cô, anh nhẹ nhàng vuốt ve một lúc, lại phát ra tiếng than thở khó nghe được, sau đó đầu lưỡi đang liếm lên môi dưới của cô nhẹ nhàng đưa vào trong miệng nhỏ ngọt ngào, thưởng thức hơi thở ẩm ướt của cô.
Thứ to mềm trong miệng và phần bụng dưới nóng rực khiến Cố Phán gần như rên rỉ.
Cô không kiềm được dao động trong cơ thể, lần đầu tiên cô đáp lại nụ hôn nóng bỏng của anh, ban đầu cánh môi hai người dịu dàng vuốt ve lẫn nhau, sau cùng lại quấn quít chặt chẽ, dường như không tách ra được.
Cố Phán tách ra một khe hở, dịu dàng nói: Đóng cửa lại đi.
Minh Tiềm buồn cười, ôm lấy cô, để hai chân vòng lên hông anh, tay anh nâng cặp mông đầy đặn bước về phía cửa phòng, dùng chân đá cửa, sau đó áp cô lên cửa phòng.
Sắp phải đi rồi, cho nên em quan tâm chuyện này nữa sao?
Đây vẫn là lần đầu cô chủ động đòi hỏi, dù Minh Tiềm đang khó chịu vô cùng nhưng khi thấy thân thể nóng bỏng động tình và dáng vẻ thẹn thùng mê người của cô lại tựa như có bàn tay gãi trong lòng anh, khiến anh không kiềm chế được dục vọng mãnh liệt mà hôn khắp gương mặt xinh đẹp của cô.
Cố Phán vốn ăn nói vụng về, bây giờ đầu óc lại bị lửa dục chiếm đóng nên không tài nào trả lời được vấn đề phức tạp đến thế, chỉ kẹp hai chân trắng tuyết lộ ra khỏi váy vào eo anh chặc hơn, còn chậm rãi ma sát lên xuống, bàn tay ngọc ngà vuốt ve trên lưng Minh Tiềm.
Những hành động này càng kích thích Minh Tiềm hơn, đầu lưỡi lui khỏi miệng cô, lại lướt qua rái tai, cổ và bờ vai mượt mà.
Cảm giác nhột khiến toàn thân Cố Phán nổi da gà, cổ ngửa ra sau, đầu tựa lên cửa phòng, cả người cô run rẩy liên tục thở gấp. Trong người cô thật trống rỗng, muốn dùng thứ gì đó để lấp đầy nhưng không biết thứ kia là gì.
Cố Phán kẹp chặt hai chân lại, để nơi riêng tư cách quần áo áp lên cơ bắp vừa cứng vừa mềm, mơ hồ ma sát, cô cứ nghĩ làm vậy sẽ đánh tan cơn nóng trong cơ thể, thế nhưng lại khiến mình rơi vào ngọn lửa dữ dội hơn.
Minh Tiềm thích nhìn cô mê say vì anh, cũng rất yêu thích cảm giác vừa nóng vừa dính của chất lỏng cô chảy vì anh.
Anh cởi ra quần lót trắng của cô, đưa nó lên mũi ngửi trước mặt cô, mùi hương dịu nhẹ tươi mát, là mùi hương anh thích. Trên đó đã ướt một mảng, đôi mắt sâu thẳm như lửa nóng của anh đầy tính chiếm hữu nhìn Cố Phán, đưa đầu lưỡi liếm lên mảng ướt át kia.
Rõ ràng là hành động rất bỉ ổi, nhưng vì người đàn ông này có vẻ đẹp như tiên, khiến Cố Phán không thể ghét nổi, lại bị kích thích tiết ra nhiều mật dịch hơn.
Khóe miệng anh gợi lên nụ cười xấu xa, Cố Phán cảm giác anh đang muốn làm chuyện xấu.
Anh từ từ nâng tay cô lên, để hai chân cô gác lên bả vai anh, như vậy đóa hoa phía dưới đã hoàn toàn nở rộ trước mắt anh, Minh Tiềm cực kỳ thỏa mãn với nó, thỏa mãn về màu sắc, thỏa mãn cả về hình dáng, làm anh thỏa mãn hơn hết là hương vị mà nó mang đến cho anh.
Cố Phán bị anh nhìn, cô thẹn thùng chảy ra nhiều mật dịch hơn nữa, cô cảm thấy thật mất mặt, hết lần này đến lần khác cô mất hết thể diện trước mặt anh, cô sắp rời đi rồi nên muốn thu lại một chút mặt mũi, ít nhất để lại cho người ta ấn tượng cuối cùng là có khí chất, vì thế cô liều mạng co thắt mật huyệt lại muốn ngăn nó tiếp tục chảy ra.
Mình Tiềm ngắm cảnh đẹp đủ rồi, anh vùi mặt vào nơi đó của Cố Phán, hai tay thuần thục cởi áo cô ra, bỏ đi quần áo cản trở, đôi núi đầy đặn trắng như tuyết nảy ra, run run trước tầm mắt của Minh Tiềm.
Chóp mũi cảm nhận được mật huyệt mềm mại, lại ngửi được mùi thơm làm người ta sung huyết, miệng anh đẩy đám cỏ rập ráp gần tiểu huyệt, há miệng ngậm lấy cánh hoa nhỏ yếu ớt.
Ưm... Đừng mà, cầu xin anh, đừng mút nơi đó...
Cố Phán sợ nhất là anh dùng miệng chạm vào nơi riêng tư nhất của cô, thật giống như tất cả vẻ chật vật đều bại lộ trước mặt anh, anh lại ở trên cao không với tới, lúc ở cùng với anh cô luôn cảm thấy hơi ngượng ngùng và tự ti.
Minh Tiềm bất chấp tất cả, anh muốn ăn sạch người phụ nữ này.
Tay anh vạch cánh hoa run run đang không ngừng co rúc, tham lam hút lấy mật dịch chảy ra từ bên trong, giống như đêm nay bỏ lỡ thì sau này sẽ không ăn được thứ ngọt ngào đến vậy, đầu lưỡi hung mãnh chui vào sâu trong hoa huyệt, như muốn chui vào lòng cô vậy, từ tầng niêm mạc mềm mại bọc lấy đầu lưỡi linh hoạt, côn thịt bên dưới càng trướng lớn.
Ngón tay Cố Phán luồn vào trong mái tóc đen sạch sẽ, mái tóc không tỉ mỉ như lúc đi làm, lúc này nó trông tự nhiên lại có vẻ lười biếng, đôi mắt cô vì chịu kích thích vui sướng mà trở nên long lanh.
Minh Tiềm thấy vậy, nghĩ cô khóc muốn chống cự mình, anh bực dọc gầm nhẹ: Không được khóc.
Tôi không khóc, anh luôn nghĩ oan cho tôi, lại còn hung dữ với tôi...
Cố Phán bị chèn ép đã lâu, hiếm khi mới bùng nổ khí phách một lần, nhưng tiếng nói như muỗi kêu chỉ khiến lòng anh ngứa ngáy.
Không khóc nhưng lại ứa nước mắt, vậy là vì quá thoải mái ư, là vì tôi sao?
Thấy cô nghiêng đầu im lặng cắn môi, anh lại gầm nhẹ: Nói!
Ừ, là vì anh, anh đã vừa lòng chưa.
Lần này Cố Phán thật sự rất uất ức, mặc dù anh lạnh nhạt, nhưng thái độ và cách cư xử luôn đúng mực, nhưng trước mặt cô lại không ngừng nói những lời xấu xa, rõ ràng là anh coi thường cô.
Cô đang muốn giận giỗi rút chân khỏi bả vai anh, Minh Tiềm lại đột ngột nhích người di chuyển tới giường, Cố Phán sợ hãi ôm lấy đầu anh không dám nhúc nhích, làm bụng cô dán vào gương mặt tuấn tú.
Giường của Cố Phán chưa lớn bằng một nửa giường Minh Tiềm, anh sợ động tác quá mạnh sẽ khiến cô rơi xuống đất, Minh Tiềm diu dàng đặt nhẹ cô xuống, cởi quần áo trên người mình, chuyển người bao lấy cô, có người đẹp dịu dàng trong ngực, anh không nhịn được phát ra một tiếng cảm thán.
Bàn tay anh tìm được tay cô, tách ra nắm tay nhỏ bẻ, đan xen mười ngón tay với nhau.
Sau này tôi muốn em mặc đồ lót cao cấp nhất thế giới, mỗi ngày thay một bộ cho tôi ngắm.
Đôi mắt rạng rỡ của anh nhìn Cố Phán chăm chú, từng câu từng chữ nói ra như đinh đóng cột, rất giống một lời hứa.
Sau này ư...
Trông Cố Phán hơi ảm đạm, chắc bây giờ anh không tỉnh táo đâu, bọn họ làm gì có sau này, hơn nữa áo ngực của cô đâu có chọc gì anh.
Thế nhưng Minh Tiềm đang thầm nghĩ, nếu tối nay anh thể hiện tốt một chút, có lẽ cô sẽ ở lại đây, cho dù cô chỉ coi anh là bạn giường, anh cũng sẽ cố chấp nhận.
Hô hấp của hai người càng lúc càng gấp gáp, không biết ai khiêu khích trước, bốn cánh môi dính vào một chỗ hôn sâu, lưỡi to ra vào lúc cạn lúc sâu đẩy lưỡi cô, sau đó lại bọc lấy lưỡi cô mút mạnh, thỉnh thoảng Cố Phán cũng hăng hái đáp lại, cô học theo động tác của anh, vụng về mút lấy lưỡi anh.
Vật to lớn chậm rãi xoay quanh mật huyệt, sau đó đẩy vào từng chút cho đến khi chạm tới cổ tử cung, Cố Phán ngửa đầu rên nhẹ.
A... Sâu quá...
Cố Phán cảm thấy căng trướng như sắp nứt ra, côn thịt trong cơ thể cô hình như lại lớn hơn, giống như muốn chọc thủng cơ thể cô, vui sướng mãnh liệt dâng lên như thủy triều, cô lại không biết bơi, chỉ có thể cong eo mềm lên bám lấy người đàn ông giỏi bơi lội này.
Minh Tiềm hung hăng va chạm, nhiều lần tập kích nhuỵ hoa, có ý muốn đoạt lấy lòng cô, để cô mê muội trong cơ thể anh, để cho mật huyệt của cô không rời khỏi anh được, để cô cảm nhận hương vị này đến tận xương tùy, như vậy mới có thể giữ cô lại bên người.
Cố Phán không chịu đững nổi va chạm mạnh như vậy, cảm giác vui sướng trào dâng cùng đau đớn khiến cô ứa nước mắt, không ngừng lắc đầu: Chậm một chút, chậm một chút, đừng mà, anh mau ra ngoài, mau ra ngoài...
Đầu óc cô trống rỗng, ngọn lửa trong cơ thể rực cháy lên, mật huyệt cũng không ngừng chảy mật dịch, anh nghe cô thét lên chẳng những không làm chậm lại mà còn rút ra đẩy vào càng nhanh hơn, Cố Phán hận cái tên xấu xa này muốn chết.
Cố Phán bị anh đâm vào vui sướng vô cùng, môi anh đào phát ra tiếng ngâm nga vang dội, giọng ngâm nóng bỏng.
Minh Tiềm ôm cô thật chặt, cánh tay không ngừng siết lại, như muốn hòa tan cô vào trong cơ thể mình.
Cố Phán bị siết đến hít thở không thông, loại cảm giác này khiến khoái cảm và dòng thủy triều trong cô mạnh mẽ hơn, đột nhiên Minh Tiềm dừng tất cả động tác lại, thừa cơ cắn vào rái tai nhạy cảm của cô uy hiếp: Gọi tôi là Tiềm, nếu không tôi sẽ không thỏa mãn em...
Tên thương nhân gian xảo này, là anh cố ý!
Tiềm...
Gọi xong, thân dưới của cô không nhịn được cong lên, thục giục anh nhanh lên một chút.
Ngoan lắm.... Cho em, em muốn gì tôi cũng sẽ cho.
Anh há mồm cắn lấy đỉnh núi, côn thịt đâm vào kịch liệt dứt khoát, tàn phá bừa bãi trong cơ thể cô, anh cảm giác lý trí sắp mất kiểm soát, vui sướng không ngừng dâng lên, vách tường mềm mại không ngừng co rút lại như có vô số cái miệng nhỏ mút lấy côn thịt cứng rắn.
Cố Phản cảm giác như có một dòng nhiệt nóng lan truyền đến toàn thân trong nháy mắt, mật dịch mạnh mẽ phun ra từ sâu trong hoa huyệt, chảy lên đầu côn thịt, Minh Tiềm bị kích thích gầm nhẹ một tiếng, côn thịt co rúm, phun tất cả vào trong cơ thể cô.
Minh Tiềm vô cùng thỏa mãn, nghỉ ngơi sơ qua, anh lại nâng một chân cô lên, còn anh nửa quỳ trên giương, để chân hai người đan xen nhau tạo nên kích thích thị giác giữa cường tráng và yếu ớt, anh lại tiếp tục cưỡng đoạt một lần nữa.
** kiểu như anh chị đang dùng tư thế Doggy
Đừng làm nữa được không, tôi mệt lắm...
Cố Phán dùng giọng thương lượng cầu xin anh, lại bị anh đâm mạnh một cái phải bỏ ý nghĩ ấy đi.
Người đàn ông này luôn muốn gì làm nấy, sao có thể nghe ý kiến của cô chứ! Cố Phán dù giận dữ bất bình cũng chỉ có thể chịu đựng bị chèn ép.
Cô cũng muốn tạo phản một lần, tiêu diệt hết oai phong của anh!
....
Đúng vậy, con người sống dù sao cũng phải có ước mơ!
Người phụ này lại dám đi vào cõi thần tiền, ý nói anh làm chưa đủ ư!
Anh cảm giác tự tôn đàn ông của mình bị khiêu chiến, mà Minh Tiềm trước giờ rất thích làm chuyện có tính khiêu chiến!
Bầu ngực sữa bị bàn tay đè ép không nhìn được hình dáng vốn có, cảm giác đau nhói gọi thần trí Cố Phán trở về, cô ngây ngốc nhìn người đàn ông tuấn tú bên trên, ma xui quỷ khiến lại kéo cổ anh xuống, môi mỏng ấn lên một nụ hôn ngượng ngùng.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh, Minh Tiềm căng cứng cả người, chỉ mới hôn sâu đã làm anh động lòng muốn bắn ra sớm, co chặt đỉnh côn thịt, lại hôn sâu lên đôi môi sưng đỏ, côn thịt phấn chấn trong cơ thể cô cùng liều mạng chạy nước rút.
Cứ như ngày tận thế đã tới, hai người triền miên lưu luyến đến tận tờ mờ sáng, Cố Phán cắn răng cố gắng không ngất đi, cô phải nhớ kỹ cảm giác khi anh ở trong cơ thể mình, tốt nhất là nhớ được nó cả đời.
Hôm sau lúc Cố Phán tỉnh lại đã không thấy anh bên người, hẳn là đã đi làm rồi, anh bận rộn đến vậy mà.
Cô phiền muộn than thở, nắm lấy cái chăn, trên đó còn lưu lại mùi vị nam tính nồng đậm, có hít lấy hít để. Thật muốn thu mùi này vào bình thủy tinh rồi mang theo người, mùi hương thật tuyệt, đây hẳn là hương vị của đàn ông rồi, cô cũng chưa từng ngửi của những người khác nên không so sánh được, cũng không dám so sánh, nếu như bị anh biết, chắc chắn sẽ làm thịt cô, sau đó hét lớn một tiếng: To gan!
Cố Phán tự chọc cười mình, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa mới cười lại khóc, sau đó lại cười, lúc này là cười tự giễu.
Nên thức dậy rồi, chiều nay còn phải đón xe buýt nữa.
Khi Minh Tiềm vội vàng trở về nhà, bước nhanh đến phòng cô, đã là đêm khuya.
Anh đẩy cửa phòng ra, trong phòng đen tối trống không, đúng là cô đã đi rồi, không hề lưu luyến anh chút nào, dù quyền thế hay thân thể của anh, cũng không giữ cô lại được.
Người phụ nữ không có lương tâm! Cứ việc đi đi, anh không quan tâm!
Trong lòng Cố Phán không phức tạp như Minh Tiềm đã nghĩ, có lẽ do thời gian ở cùng anh không còn nhiều, thêm việc tang lễ của Xuân Đường đã kết thúc, Cố Phán thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, cảm giác tội lỗi trong lòng cũng phai nhạt một ít.
Cô muốn rời đi để sau này không còn quan hệ gì với anh nữa, như vậy vấn đề giữa hai người cũng sẽ không còn, trước khi đi Cố Phán quyết định cố gắng cải thiện quan hệ đơn thuần của bọn họ, nhưng tất nhiên sự đơn thuần sẽ không thể trở lại.
Tối nay một vị khách nước ngoài tạm hoãn lại buổi gặp mặt nên Minh Tiềm có thời gian về nhà sớm, hiếm khi ăn tối ở nhà một lần.
Quản gia Lâm đứng bên cạnh muốn nói lại thôi, Minh Tiềm nhấp một ít rượu, rồi nói : Bác Lâm muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi.
Thiếu gia, ngày mai tiểu phu nhân phải đi rồi, thiếu gia muốn giữ tiểu phu nhân ở lại không?
Hừ, người phụ này muốn bay khỏi Minh gia, anh sẽ thả tay cho cô bay, Minh Tiềm anh xa cô cũng không chết được, vừa lúc người phụ nữ này đi rồi, anh cũng có thể tự chỉnh đốn lại đầu óc bị cô quấy rối.
Sau này cô ta không còn bất cứ quan hệ gì với Minh gia nữa, bác Lâm hãy thông báo cho người làm trong nhà không được gọi cô ta là 'tiểu phu nhân' nữa.
Quản gia Lâm còn muốn nói gì nữa, nhưng thấy sắc mặt Minh Tiềm sa sầm, chỉ có thể ngậm miệng không nói.
Minh Tiềm đang làm việc trong phòng sách, nhưng trong đầu cứ lảng vảng bóng dáng người phụ nữ kia cùng lời bác Lâm nói ngày mai cô sẽ phải đi, không khỏi mất kiên nhẫn, anh khép lại tài liệu chồng chất, ra khỏi phòng sách, đi về phía phòng ngủ của Cố Phán.
Không ngờ cửa phòng đã mở sẵn, cô đưa lưng về phía cửa bỏ một ít quần áo vào vali, Minh Tiềm còn thấy bên cạnh có một vài tấm hình, hẳn là hình trước đây chụp với người làm trong nhà, còn có một tấm là chụp cùng lão già đang cắm ống dưỡng khí nằm trên giường bệnh.
Cố Phán nghe có tiếng bước chân ở sau, cô khẽ cười nói: Sao các cậu trở lại vậy, chẳng phải đã nói sau này sẽ tiếp tục liên lạc với nhau sao.
Hóa ra cô đã chào tạm biệt tất cả người quen trong nhà, chỉ trừ anh.
Cố Phán cảm thấy kì lạ sao người sau lưng lại không lên tiếng, cô xoay người mới phát hiện người tới là anh.
Minh tiên sinh...
Cố Phán thấy hơi lúng túng, động tác thu xếp hành lý cũng nhanh hơn, hai người, một người vùi đầu thu dọn quần áo, một người đứng sừng sững trong phòng nhìn người kia, không ai chịu lên tiếng.
Âm thanh kéo dây khóa vali vang lên trong căn phòng im ắng nghe cực kỳ chói tai, Minh Tiềm bước tới, dùng bàn tay bao lại tay đang kéo khóa, bàn tay ấy mềm mại không xương lại hơi lành lạnh.
Phán Phán...
Tên gọi mà Cố Phán ghét nhất phát ra từ miệng anh đêm nay nhưng không hề khó nghe, ngược lại khiến người cô nóng lên, cũng mặc anh nắm tay cô.
Anh xoay người cô qua, nâng cằm cô lên, môi mỏng lập tức chạm vào môi mềm mại của cô, anh nhẹ nhàng vuốt ve một lúc, lại phát ra tiếng than thở khó nghe được, sau đó đầu lưỡi đang liếm lên môi dưới của cô nhẹ nhàng đưa vào trong miệng nhỏ ngọt ngào, thưởng thức hơi thở ẩm ướt của cô.
Thứ to mềm trong miệng và phần bụng dưới nóng rực khiến Cố Phán gần như rên rỉ.
Cô không kiềm được dao động trong cơ thể, lần đầu tiên cô đáp lại nụ hôn nóng bỏng của anh, ban đầu cánh môi hai người dịu dàng vuốt ve lẫn nhau, sau cùng lại quấn quít chặt chẽ, dường như không tách ra được.
Cố Phán tách ra một khe hở, dịu dàng nói: Đóng cửa lại đi.
Minh Tiềm buồn cười, ôm lấy cô, để hai chân vòng lên hông anh, tay anh nâng cặp mông đầy đặn bước về phía cửa phòng, dùng chân đá cửa, sau đó áp cô lên cửa phòng.
Sắp phải đi rồi, cho nên em quan tâm chuyện này nữa sao?
Đây vẫn là lần đầu cô chủ động đòi hỏi, dù Minh Tiềm đang khó chịu vô cùng nhưng khi thấy thân thể nóng bỏng động tình và dáng vẻ thẹn thùng mê người của cô lại tựa như có bàn tay gãi trong lòng anh, khiến anh không kiềm chế được dục vọng mãnh liệt mà hôn khắp gương mặt xinh đẹp của cô.
Cố Phán vốn ăn nói vụng về, bây giờ đầu óc lại bị lửa dục chiếm đóng nên không tài nào trả lời được vấn đề phức tạp đến thế, chỉ kẹp hai chân trắng tuyết lộ ra khỏi váy vào eo anh chặc hơn, còn chậm rãi ma sát lên xuống, bàn tay ngọc ngà vuốt ve trên lưng Minh Tiềm.
Những hành động này càng kích thích Minh Tiềm hơn, đầu lưỡi lui khỏi miệng cô, lại lướt qua rái tai, cổ và bờ vai mượt mà.
Cảm giác nhột khiến toàn thân Cố Phán nổi da gà, cổ ngửa ra sau, đầu tựa lên cửa phòng, cả người cô run rẩy liên tục thở gấp. Trong người cô thật trống rỗng, muốn dùng thứ gì đó để lấp đầy nhưng không biết thứ kia là gì.
Cố Phán kẹp chặt hai chân lại, để nơi riêng tư cách quần áo áp lên cơ bắp vừa cứng vừa mềm, mơ hồ ma sát, cô cứ nghĩ làm vậy sẽ đánh tan cơn nóng trong cơ thể, thế nhưng lại khiến mình rơi vào ngọn lửa dữ dội hơn.
Minh Tiềm thích nhìn cô mê say vì anh, cũng rất yêu thích cảm giác vừa nóng vừa dính của chất lỏng cô chảy vì anh.
Anh cởi ra quần lót trắng của cô, đưa nó lên mũi ngửi trước mặt cô, mùi hương dịu nhẹ tươi mát, là mùi hương anh thích. Trên đó đã ướt một mảng, đôi mắt sâu thẳm như lửa nóng của anh đầy tính chiếm hữu nhìn Cố Phán, đưa đầu lưỡi liếm lên mảng ướt át kia.
Rõ ràng là hành động rất bỉ ổi, nhưng vì người đàn ông này có vẻ đẹp như tiên, khiến Cố Phán không thể ghét nổi, lại bị kích thích tiết ra nhiều mật dịch hơn.
Khóe miệng anh gợi lên nụ cười xấu xa, Cố Phán cảm giác anh đang muốn làm chuyện xấu.
Anh từ từ nâng tay cô lên, để hai chân cô gác lên bả vai anh, như vậy đóa hoa phía dưới đã hoàn toàn nở rộ trước mắt anh, Minh Tiềm cực kỳ thỏa mãn với nó, thỏa mãn về màu sắc, thỏa mãn cả về hình dáng, làm anh thỏa mãn hơn hết là hương vị mà nó mang đến cho anh.
Cố Phán bị anh nhìn, cô thẹn thùng chảy ra nhiều mật dịch hơn nữa, cô cảm thấy thật mất mặt, hết lần này đến lần khác cô mất hết thể diện trước mặt anh, cô sắp rời đi rồi nên muốn thu lại một chút mặt mũi, ít nhất để lại cho người ta ấn tượng cuối cùng là có khí chất, vì thế cô liều mạng co thắt mật huyệt lại muốn ngăn nó tiếp tục chảy ra.
Mình Tiềm ngắm cảnh đẹp đủ rồi, anh vùi mặt vào nơi đó của Cố Phán, hai tay thuần thục cởi áo cô ra, bỏ đi quần áo cản trở, đôi núi đầy đặn trắng như tuyết nảy ra, run run trước tầm mắt của Minh Tiềm.
Chóp mũi cảm nhận được mật huyệt mềm mại, lại ngửi được mùi thơm làm người ta sung huyết, miệng anh đẩy đám cỏ rập ráp gần tiểu huyệt, há miệng ngậm lấy cánh hoa nhỏ yếu ớt.
Ưm... Đừng mà, cầu xin anh, đừng mút nơi đó...
Cố Phán sợ nhất là anh dùng miệng chạm vào nơi riêng tư nhất của cô, thật giống như tất cả vẻ chật vật đều bại lộ trước mặt anh, anh lại ở trên cao không với tới, lúc ở cùng với anh cô luôn cảm thấy hơi ngượng ngùng và tự ti.
Minh Tiềm bất chấp tất cả, anh muốn ăn sạch người phụ nữ này.
Tay anh vạch cánh hoa run run đang không ngừng co rúc, tham lam hút lấy mật dịch chảy ra từ bên trong, giống như đêm nay bỏ lỡ thì sau này sẽ không ăn được thứ ngọt ngào đến vậy, đầu lưỡi hung mãnh chui vào sâu trong hoa huyệt, như muốn chui vào lòng cô vậy, từ tầng niêm mạc mềm mại bọc lấy đầu lưỡi linh hoạt, côn thịt bên dưới càng trướng lớn.
Ngón tay Cố Phán luồn vào trong mái tóc đen sạch sẽ, mái tóc không tỉ mỉ như lúc đi làm, lúc này nó trông tự nhiên lại có vẻ lười biếng, đôi mắt cô vì chịu kích thích vui sướng mà trở nên long lanh.
Minh Tiềm thấy vậy, nghĩ cô khóc muốn chống cự mình, anh bực dọc gầm nhẹ: Không được khóc.
Tôi không khóc, anh luôn nghĩ oan cho tôi, lại còn hung dữ với tôi...
Cố Phán bị chèn ép đã lâu, hiếm khi mới bùng nổ khí phách một lần, nhưng tiếng nói như muỗi kêu chỉ khiến lòng anh ngứa ngáy.
Không khóc nhưng lại ứa nước mắt, vậy là vì quá thoải mái ư, là vì tôi sao?
Thấy cô nghiêng đầu im lặng cắn môi, anh lại gầm nhẹ: Nói!
Ừ, là vì anh, anh đã vừa lòng chưa.
Lần này Cố Phán thật sự rất uất ức, mặc dù anh lạnh nhạt, nhưng thái độ và cách cư xử luôn đúng mực, nhưng trước mặt cô lại không ngừng nói những lời xấu xa, rõ ràng là anh coi thường cô.
Cô đang muốn giận giỗi rút chân khỏi bả vai anh, Minh Tiềm lại đột ngột nhích người di chuyển tới giường, Cố Phán sợ hãi ôm lấy đầu anh không dám nhúc nhích, làm bụng cô dán vào gương mặt tuấn tú.
Giường của Cố Phán chưa lớn bằng một nửa giường Minh Tiềm, anh sợ động tác quá mạnh sẽ khiến cô rơi xuống đất, Minh Tiềm diu dàng đặt nhẹ cô xuống, cởi quần áo trên người mình, chuyển người bao lấy cô, có người đẹp dịu dàng trong ngực, anh không nhịn được phát ra một tiếng cảm thán.
Bàn tay anh tìm được tay cô, tách ra nắm tay nhỏ bẻ, đan xen mười ngón tay với nhau.
Sau này tôi muốn em mặc đồ lót cao cấp nhất thế giới, mỗi ngày thay một bộ cho tôi ngắm.
Đôi mắt rạng rỡ của anh nhìn Cố Phán chăm chú, từng câu từng chữ nói ra như đinh đóng cột, rất giống một lời hứa.
Sau này ư...
Trông Cố Phán hơi ảm đạm, chắc bây giờ anh không tỉnh táo đâu, bọn họ làm gì có sau này, hơn nữa áo ngực của cô đâu có chọc gì anh.
Thế nhưng Minh Tiềm đang thầm nghĩ, nếu tối nay anh thể hiện tốt một chút, có lẽ cô sẽ ở lại đây, cho dù cô chỉ coi anh là bạn giường, anh cũng sẽ cố chấp nhận.
Hô hấp của hai người càng lúc càng gấp gáp, không biết ai khiêu khích trước, bốn cánh môi dính vào một chỗ hôn sâu, lưỡi to ra vào lúc cạn lúc sâu đẩy lưỡi cô, sau đó lại bọc lấy lưỡi cô mút mạnh, thỉnh thoảng Cố Phán cũng hăng hái đáp lại, cô học theo động tác của anh, vụng về mút lấy lưỡi anh.
Vật to lớn chậm rãi xoay quanh mật huyệt, sau đó đẩy vào từng chút cho đến khi chạm tới cổ tử cung, Cố Phán ngửa đầu rên nhẹ.
A... Sâu quá...
Cố Phán cảm thấy căng trướng như sắp nứt ra, côn thịt trong cơ thể cô hình như lại lớn hơn, giống như muốn chọc thủng cơ thể cô, vui sướng mãnh liệt dâng lên như thủy triều, cô lại không biết bơi, chỉ có thể cong eo mềm lên bám lấy người đàn ông giỏi bơi lội này.
Minh Tiềm hung hăng va chạm, nhiều lần tập kích nhuỵ hoa, có ý muốn đoạt lấy lòng cô, để cô mê muội trong cơ thể anh, để cho mật huyệt của cô không rời khỏi anh được, để cô cảm nhận hương vị này đến tận xương tùy, như vậy mới có thể giữ cô lại bên người.
Cố Phán không chịu đững nổi va chạm mạnh như vậy, cảm giác vui sướng trào dâng cùng đau đớn khiến cô ứa nước mắt, không ngừng lắc đầu: Chậm một chút, chậm một chút, đừng mà, anh mau ra ngoài, mau ra ngoài...
Đầu óc cô trống rỗng, ngọn lửa trong cơ thể rực cháy lên, mật huyệt cũng không ngừng chảy mật dịch, anh nghe cô thét lên chẳng những không làm chậm lại mà còn rút ra đẩy vào càng nhanh hơn, Cố Phán hận cái tên xấu xa này muốn chết.
Cố Phán bị anh đâm vào vui sướng vô cùng, môi anh đào phát ra tiếng ngâm nga vang dội, giọng ngâm nóng bỏng.
Minh Tiềm ôm cô thật chặt, cánh tay không ngừng siết lại, như muốn hòa tan cô vào trong cơ thể mình.
Cố Phán bị siết đến hít thở không thông, loại cảm giác này khiến khoái cảm và dòng thủy triều trong cô mạnh mẽ hơn, đột nhiên Minh Tiềm dừng tất cả động tác lại, thừa cơ cắn vào rái tai nhạy cảm của cô uy hiếp: Gọi tôi là Tiềm, nếu không tôi sẽ không thỏa mãn em...
Tên thương nhân gian xảo này, là anh cố ý!
Tiềm...
Gọi xong, thân dưới của cô không nhịn được cong lên, thục giục anh nhanh lên một chút.
Ngoan lắm.... Cho em, em muốn gì tôi cũng sẽ cho.
Anh há mồm cắn lấy đỉnh núi, côn thịt đâm vào kịch liệt dứt khoát, tàn phá bừa bãi trong cơ thể cô, anh cảm giác lý trí sắp mất kiểm soát, vui sướng không ngừng dâng lên, vách tường mềm mại không ngừng co rút lại như có vô số cái miệng nhỏ mút lấy côn thịt cứng rắn.
Cố Phản cảm giác như có một dòng nhiệt nóng lan truyền đến toàn thân trong nháy mắt, mật dịch mạnh mẽ phun ra từ sâu trong hoa huyệt, chảy lên đầu côn thịt, Minh Tiềm bị kích thích gầm nhẹ một tiếng, côn thịt co rúm, phun tất cả vào trong cơ thể cô.
Minh Tiềm vô cùng thỏa mãn, nghỉ ngơi sơ qua, anh lại nâng một chân cô lên, còn anh nửa quỳ trên giương, để chân hai người đan xen nhau tạo nên kích thích thị giác giữa cường tráng và yếu ớt, anh lại tiếp tục cưỡng đoạt một lần nữa.
** kiểu như anh chị đang dùng tư thế Doggy
Đừng làm nữa được không, tôi mệt lắm...
Cố Phán dùng giọng thương lượng cầu xin anh, lại bị anh đâm mạnh một cái phải bỏ ý nghĩ ấy đi.
Người đàn ông này luôn muốn gì làm nấy, sao có thể nghe ý kiến của cô chứ! Cố Phán dù giận dữ bất bình cũng chỉ có thể chịu đựng bị chèn ép.
Cô cũng muốn tạo phản một lần, tiêu diệt hết oai phong của anh!
....
Đúng vậy, con người sống dù sao cũng phải có ước mơ!
Người phụ này lại dám đi vào cõi thần tiền, ý nói anh làm chưa đủ ư!
Anh cảm giác tự tôn đàn ông của mình bị khiêu chiến, mà Minh Tiềm trước giờ rất thích làm chuyện có tính khiêu chiến!
Bầu ngực sữa bị bàn tay đè ép không nhìn được hình dáng vốn có, cảm giác đau nhói gọi thần trí Cố Phán trở về, cô ngây ngốc nhìn người đàn ông tuấn tú bên trên, ma xui quỷ khiến lại kéo cổ anh xuống, môi mỏng ấn lên một nụ hôn ngượng ngùng.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh, Minh Tiềm căng cứng cả người, chỉ mới hôn sâu đã làm anh động lòng muốn bắn ra sớm, co chặt đỉnh côn thịt, lại hôn sâu lên đôi môi sưng đỏ, côn thịt phấn chấn trong cơ thể cô cùng liều mạng chạy nước rút.
Cứ như ngày tận thế đã tới, hai người triền miên lưu luyến đến tận tờ mờ sáng, Cố Phán cắn răng cố gắng không ngất đi, cô phải nhớ kỹ cảm giác khi anh ở trong cơ thể mình, tốt nhất là nhớ được nó cả đời.
Hôm sau lúc Cố Phán tỉnh lại đã không thấy anh bên người, hẳn là đã đi làm rồi, anh bận rộn đến vậy mà.
Cô phiền muộn than thở, nắm lấy cái chăn, trên đó còn lưu lại mùi vị nam tính nồng đậm, có hít lấy hít để. Thật muốn thu mùi này vào bình thủy tinh rồi mang theo người, mùi hương thật tuyệt, đây hẳn là hương vị của đàn ông rồi, cô cũng chưa từng ngửi của những người khác nên không so sánh được, cũng không dám so sánh, nếu như bị anh biết, chắc chắn sẽ làm thịt cô, sau đó hét lớn một tiếng: To gan!
Cố Phán tự chọc cười mình, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa mới cười lại khóc, sau đó lại cười, lúc này là cười tự giễu.
Nên thức dậy rồi, chiều nay còn phải đón xe buýt nữa.
Khi Minh Tiềm vội vàng trở về nhà, bước nhanh đến phòng cô, đã là đêm khuya.
Anh đẩy cửa phòng ra, trong phòng đen tối trống không, đúng là cô đã đi rồi, không hề lưu luyến anh chút nào, dù quyền thế hay thân thể của anh, cũng không giữ cô lại được.
Người phụ nữ không có lương tâm! Cứ việc đi đi, anh không quan tâm!
/24
|