Thấy Vũ Thu Ly bộ dạng ngu ngốc ngồi trên giường Vương Tử Phong mà cô ko khỏi ghen ghét, trước là tiện nhân Tiết Khả Lâm xấu xí cô đã ko cam, vừa nghe ả từ chức về quê, cô còn chưa kịp đốt pháo ăn mừng thì lại nhận đc tin của mụ quản gia, Vương Tử Phong mang tình nhân về nhà nuôi giữ khiến cô hận thiếu chút thổ hết huyết, hôm nay quyết định canh lúc Tử Phong đến công ty giải quyết công việc liền chạy đến đây xứ trí ả đàn bà tình nhân chuyên đi dụ dỗ đàn ông của người khác. Vừa đến đã nhìn thấy Thu Ly nghiễm nhiên tại tầng riêng của Tử Phong mà tiện nghi, thêm phần nàng phi thường xinh đẹp lại càng khiến Lưu Phi Phi thập phần chán ghét quyết ko thể bỏ qua
Mắt trông thấy Lưu Phi Phi một thân hùng hổ hướng nàng đến, phía sau còn có con chó béo quản gia đang phe phẩy chạy theo *** chủ, chỉ thấy Thu Ly nàng lười biếng ngáp dài một cái, hành động này làm Lưu Phi Phi giận đến tím tai đỏ mặt hét lớn “Tiện nhân vô sỉ” liền vung tay thưởng nàng bạt tay. Nháy mắt một cái, bàn tay hiểm ác của Phi Phi quơ giữa ko trung rơi thẳng xuống mặt… giường, khiến cô loạng choạng mất đà ngả chúi, Thu Ly một thân nhanh nhẹn phút chốc né tránh dễ dàng càng khiến Phi Phi tức lộn ruột…
_Tiện nhân ko biết xấu hổ, còn dám né – Phi Phi tức đến cứng người, mặt gắt gao đỏ, hung hăng chỉ tay về phía Thu Ly quát tháo
_Ta vì sao ko né, ngươi tưởng não ta giống ngươi làm từ khối đậu hũ thối mà đem mặt cho ngươi đánh chắc – Khuôn mặt là tài sản vô giá của một người mẫu a, mà với người mẫu chuyên nghiệp như nàng thì quả là “hồng nhan… bạc tỷ” – …mà nha, ta làm gì phải hổ thẹn, ngươi đừng bừa bãi ai ai cũng là đồng lứa tiện nhân với ngươi như vậy nga – Nàng trước là Tiết Khả Lâm còn ko dám lên tiếng phản bát, nay nàng và Phi Phi ko có can hệ, còn lâu mới chịu để nàng ta khi dễ
_Ngươi…ngươi, ngươi ko biết xấu hổ, dám câu dẫn đàn ông của người khác còn ko dám nhận, đê tiện – Phi Phi tức nghẹn họng bởi miệng lưỡi siêu lợi hại của Vũ Thu Ly
_Đàn ông của người khác? Là ngươi đang nói đến Vương Tử Phong là của ngươi a? – Nàng nheo mắt hỏi lại, giọng pha phần giễu cợt, nhưng đáy lòng âm ỉ một cỗ khó chịu
_Đúng vậy, Lưu Phi Phi tiểu thư sớm hay muộn cũng là nữ chủ nhân nơi này, Vương phu nhân – Mụ quản gia phía sau cũng chó dựa hơi chủ mà liều mạng cong mông lên tiếng
Nghe đc câu nói của mụ quản gia, tâm tình ko tốt của Phi Phi cũng tan đi phân nửa, đúng là ai trong Vương gia trang này cũng công nhận nàng, chỉ là mấy ả yêu ma này bỏ bùa Vương Phong của cô nên mới có cớ sự này…
Ngược lại với vẻ đắc ý của Phi Phi, lửa giận ko biết từ đâu lan tràn như rừng khô gặp lửa, vần tráng cao cao xinh đẹp xuất hiện mấy phần hắc tuyến… Thu Ly nàng nhếch khóe môi yêu mị nhìn về 2 chủ chó đang vểnh đuôi dương dương tự đắc
_Là khi nào Vương Tử Phong lại trở thành người đàn ông của Lưu tiểu thư? Nếu trí nhớ ta ko kém thì ta nhớ là ngươi bị Vương Tử Phong đuổi như xua tà, còn cấm ko đc lui tới gia trang? – Nàng nói, ánh mắt sắc bén liếc qua mụ quản gia đang trắng bệch khuôn mặt
_Ta…ta… – Lưu Phi Phi thẹn đến tím người – Nhưng… là vì sao ngươi biết?
_Ách… là…là Tử Phong nói cho ta, hắn nói có cô ả họ Lưu nào đó dai như mực, lì như trâu mà mặt dày như thớt chặt thịt heo cứ đến quấy rầy hắn khiến hắn nhức đầu ko yên
_Ngươi…
_Mà nha, các ngươi cũng nên thức thời một chút, Lưu tiểu thư, ta hỏi ngươi, đến nửa bước Vương trang ngươi còn ko đc bước vào, còn ta ngày đêm bên cạnh Tử Phong, hắn là có bao nhiêu cọng lông trên người ta đều nắm rõ, dựa vào điểm gì ngươi dám tuyên cáo là Vương phu nhân tương lai?. Ta thấy cái ghế Vương phu nhân sớm đã đc ta báo danh a – Lời ngọc vừa phun khỏi miệng, nàng có chút chính mình giật mình, Vương phu nhân? Là đến chết nàng cũng chưa từng nghĩ qua, nhưng nghe ra cũng ko cảm thấy chán ghét mà còn có phần hứng thú. Nhưng mặc kệ thế nào, trước là phải chỉnh ả tiểu thư đỏng đảnh kia một bài học thật xứng
_Ngươi… – Trông ra Phi Phi gần ói hết huyết trong người ra – Ngươi là nói dối, tiện nhân vô liêm sỉ, đồ hồ ly – nàng ta thẹn quá hóa giận, ko xem xét bộ dạng tiểu thư hiền thục chính mình mà hướng Thu Ly như muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt
_ Ko sai
Từ phía sau vang lên một giọng trầm bổng nam tính… ko gian như đông cứng lại, mọi hoạt động đều đình chỉ, mụ quản gia hít một hơi khí lạnh rét run người, hắn một thân cao ngạo tiêu sái đứng tựa ở cửa ma mị mỉm cười… hắn là đang quan sát sủng vật từ máy tính cá nhân, phát hiện Lưu Phi Phi chạy đến tìm nàng náo loạn liền tức giận bỏ dở công việc chạy về, bất quá hắn thừa biết Lưu Phi Phi là ko phải là đối thủ của nàng, càng ko ngờ sớm biết miệng lưỡi nàng ko phải thường, nay đc tận mắt chứng kiến quả thật lợi hại hơn người…
Hắn về đến Vương trang từ lâu nhưng lại hứng thú đứng ở ngoài xem kịch hay, tận tai nghe nàng muốn tự cấp mình làm Vương phu nhân, ko phải là mắng nàng mặt dày đi, mà ngược lại còn có thấy vui trong lòng, bao nhiêu bực dọc một phút tan thành khói, bước tiêu sái về phía nàng, thuận tay ôm lấy chiếc eo nhỏ, cúi người hôn nhẹ lên môi đào ngon lành kia một cái ngọt ngào…
_Vương phu nhân, chủ nhân Vương trang này sớm đã đc định ko ai khác chính là Ly Ly bảo bối của ta
_Phong – Nhìn cái bộ mặt đen như bùn của Phi Phi mà thật hả hê, mặc kệ vì sao đột nhiên hắn lại trở về, xét theo hiện tại thì nàng là người thắng thế nha, ko biết thừa thắng xông lên thì thật có lỗi với bản thân a… Nàng cũng phối hợp, tựa người vào hắn nũng nịu, giương đôi mắt long lanh đầy ủy khuất chớp chớp, khẽ vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc đầy nam tính oa oa nức nở… – Phong, sao lại trễ như vậy? người ta là ở nhà bị khi dễ… ô….ô
_Ngoan, là anh ko tốt khiến em chịu ủy khuất – ôn nhu lau đi nước mắt trong trẻo trên bờ má hồng xinh đẹp, hắn dịu dàng dỗ dành nàng như tiểu oa nhi, thấy bảo bối nũng nịu đáng iu, thật khiến người ta ko thể ko hảo thương yêu, muốn chiều chuộng, sủng đến trời, hắn thật mong nàng có thể như thế này về sau càng tốt a
_Vương…vương huynh, huynh là bị ả bỏ ma chú rồi – Chứng kiến một màn thân thân ái ái mà hỏa diệm từ Phi Phi bốc ra đủ thiêu rụi cả viên trang
Tử Phong lạnh lùng chiếu tầm nhìn về phía Phi Phi, ánh mắt đầy giận dữ…
_Lưu Phi Phi, ta đã 2 lần đuổi cổ cô ra khỏi Vương trang, còn ko biết xấu hổ đến đây làm loạn, có phải hay ko muốn khiêu khích tính nhẫn nại của tôi?- hắn một mặt lãnh diễm lạnh lùng từng câu vô tình, cô ta là quá mặt dày, đã vậy anh ko cần khách sáo nửa
_Vương Tử Phong, anh dám đối xử với tôi như vậy? Tôi trước hay sau cũng là hôn thê ngôn chính, ả đàn bà lẳng lơ kia với anh ko xứng – Phi Phi nước mắt ngắn dài, hốc mắt đỏ hoe nghiến răng chỉ nàng la hét
_Hôn thê? Hôn ước đó đã sớm đc Lưu Bá Bá cùng ta giải trừ – Tử Phong hừ lạnh, nhàm chán tốt bụng nhắc nhở ả
_Em ko công nhận, em…
_Cô còn ko mau rời khỏi đây, ngoan cố đừng trách ta ko trọng nghĩa – Hắn đánh gãy lời cô ả, đem sắc khí âm lãnh dọa người đến ngất ko khách khí đuổi người – Cò có… bà quản gia…
Mụ quản gia một bên từ nãy đến giờ mồ hôi mẹ mồ hôi con thiếu điều còn thiếu ông bà cụ cố chưa kéo nhau ra hết, mặt trắng như khối đậu hũ tươi nổi mốc xanh… Vừa nghe đc hắn chiếu cố đến liền giật bắn người run như điện giật, răng môi giống như bị bôi sáp cứng đơ, thiếu chút nữa nuốt cả lưỡi, lắp bắp…
_Ngài… ngài chủ tịch …có…có gì căn dặn?
_Tiễn Lưu tiểu thư… – Hắn cố kéo dài thanh âm, giọng ko nặng ko nhẹ nhưng mang độ sát thương lớn làm tim người khác có thể đình chỉ hoạt động mà chết ngay tức khắc – Sau đó thu dọn đồ đạc rời khỏi Vương trang
_Ngài chủ tịch… Cầu xin ngài vì tôi đã tận lực hầu hạ Vương trang này gần hết cuộc đời mà lưu tình tha thứ lần này – Mụ lập tức mềm nhũn người, quỳ rạp mà nức nở van xin…
_Ta đã là cho bà cơ hội, nhưng ngươi là coi thường lời ta, mau cút đi – Hắn lãnh đạm ko lưu tình đuổi thẳng ko thèm để nửa mắt đến mụ đang khóc đến thê thảm van cầu
_Loạn… là ai dám cả gan đuổi người của ta?
Từ ngoài cửa truyền đến chất giọng cao vút đầy uy nghiêm, Lưu Phi Phi cùng mụ quản gia vừa nhìn thấy nhân vật chủ nhân giọng nói liền như bắt đc vàng, thái độ thay đổi 180o vui mừng đến độ chỉ thiếu điều đốt pháo ăn mừng…
_Xuyên bá mẫu
_Phu nhân
Một phụ nữ dáng vẻ cao sang độ chừng đã ngoài 30, nhưng dáng người vẫn lộ rõ những đường nét đặc sắc, nhan sắc ko hề bị thời gian bào mòn, đủ có thể thấy thời còn trẻ bà là một đại mỹ nhân thế nào, nhất là ánh mắt sắc bén khiến người ta phải khiếp sợ, toàn cơ thể toát hết bao nhiêu uy quyền…
_Ngoan, có gì ủy khuất nói bá mẫu nghe, bá mẫu sẽ thay con giành lại công đạo – Xuyên Mã Tâm xoa xoa Lưu Phi Phi ôn nhu dỗ dành
Lưu Phi Phi ghé tai Xuyên Mã tâm thì thầm gì đó, chỉ biết sắc mặt Xuyên Mã Tâm ngày càng đen lại, mi tâm càng ngày càng thít chặt vào nhau mạnh mẽ… Lưu Phi Phi liếc nàng ngạo nghễ, khóe môi đắc ý tia cười
_Ả tiện nhân!!! Hồ ly cái nhà ngươi to gan đến Vương gia trang làm loạn, còn dám dụ dỗ tiểu Vương nhà ta
_Này bà già, bà nghĩ mình là ai mà muốn mắng là mắng người như vậy? – Thật quá đáng mà,sáng nay phải hay ko là nàng bước chân trái khỏi giường mà xui xẻo cứ bị người khác lôi ra làm bao tải **** mắng như vậy a
_Vô lễ, ngươi có biết đây là Xuyên Mã Tâm phu nhân, là mẫu thân Vương Tử Phong huynh, chủ nhân nơi này – Lưu Phi Phi phồng mang trợn má hếch mặt cao ngạo lên tiếng thay người
Vương Tử Phong một bên mặt đã đen thư Bao Công, nhíu mày kiếm khinh thường xem kẻ hứng người tung, chiếc mũi cao thanh thoát hừ lạnh mấy cái chán ghét…
_Lưu Phi Phi, cô nghĩ mình là ai mà ngang nhiên tại đây lên tiếng? chuyện nhà tôi đến lượt người ngoài như cô quản hay sao?
Nghe giọng lạnh như băng tảng, Phi Phi mặt xanh mày trắng nuốt khan mấy ngụm khí lạnh lui về sau Xuyên Mã Tâm như một lá chắn an toàn… Mã Tâm liếc mắt đánh giá Thu Ly… “Dáng vẻ trông ra cũng xinh đẹp, nhưng về gia thế thì làm sao sánh đc Lưu gia, con trai ta nhất định là bị ả cho uống bùa chú”…
Xuyên Mã Tâm cùng mẹ Lưu Phi Phi trước vốn là bạn đồng học thân thiết như tỷ muội, sau lại cùng lấy chồng 2 người cũng là bạn thân, cả 4 người đồng học đại học là một trang đc mọi người bàn tán xôn xao bởi cả bọn đều hết thảy tài sắc lẫn gia thế đều vẹn toàn… Sau khi Xuyên Mã tâm cùng Du Mỹ Mỹ – mẫu thân Phi Phi cùng lượt sinh hạ 2 tiểu oa nhi một trai một gái, liền vui sướng mà kết thành thông gia, trong lòng bà, Lưu Phi Phi đều đã đc ấn định là con dâu nhà họ Vương, dù là hôn ước kia đã đc giải trừ… Còn có hiện tại bà và Tử Phong lại…
_Con sao có thể nói như vậy? Lưu Phi Phi là con dâu tương lai của họ Vương ta, kia ả tiện nhân đó mới là người ngoài…
_Mẹ, bà còn có quyền lên tiếng tại Vương trang này sao? Việc ta lấy ai làm vợ thiết cũng ko cần đến lượt bà phải quản – Hắn liếc mắt lạnh lùng hướng mẫu thân, khuôn mặt băng kiến tức giận, lồng ngực một hồi hô hấp dồn dập như thể quả bóng tích khí sắp nổ tung…
_Vương huynh, sao huynh có thể vô lễ như vậy với mẹ mình?… – Lưu Phi Phi lời còn chưa phun hết ra liền ngậm lại nuốt thẳng xuống bụng khi bắt phải ánh mắt tựa ma quỷ của Vương Tử Phong…
_Đồ bất hiếu, ngươi dám ăn nói như vậy với ta? Ta dù sao vẫn là người đẻ ra cái tiểu tử bất hiếu nhà ngươi – Xuyên Mã Tâm mặt thoáng một khắc trở nên trắng ko còn hột máu
_Trong lòng ta bà đã chết từ ngày đó, bà đã bước khỏi cửa Vương gia, còn tư cách gì đến đây giảng đạo lý? Tất cả mau cút hết cho ta… ko tiễn – Tử Phong lạnh lùng thở dài ko khách khí đuổi hết ra ngoài
_Ngươi… – Mã Tâm vừa đến liền bị con trai ko lưu tình đuổi đi tức đến thổ huyết… dù sao chính bà cũng là làm việc có lỗi, ko thể chối bỏ, chỉ biết mắt trợn to nhìn bọn hắn trân trối rồi quay lưng bỏ đi… Trước là thoáng qua việc con trai dẫn tình nhân về nhà, bà liền tức giận đến xem thì thấy Phi Phi, tiểu con dâu tương lai bị chọc đến tím mặt, ko ngờ chính mình cũng ko giữ nổi đc mặt…
Căn phòng lại trả về nguyên trạng thái yên lặng, hắn mệt mỏi ngồi xuống giường, khuôn mặt có phần đau khổ cúi gầm…
_Này, ngươi ko sao chứ ? – Là lần đầu tiên nàng trông thấy biểu tình này của hắn, hắn luôn một vẻ bá đạo, cao ngạo quyền uy khiến ai cũng phải sợ, là trước giờ chưa từng thấy hắn đau khổ
_Uy…, ngươi làm… – bỗng một cỗ lực lưỡng thít chặt eo nàng khiến nàng trở tay ko kịp đã bị hắn ngồi trên giường ôm lấy
_Yên, ngoan, một chút thôi – Hắn tựa đầu vào người nàng thấp giọng khàn khàn, bộ dạng giống như tiểu oa nhi làm nũng, đôi mắt sâu đen man mác tia buồn khó nói
_Ngươi…là có chuyện sao…? – Nàng ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ để mặc hắn ôm, lòng có điểm thương xót
_Trong tang lễ của cha anh, bà ta nắm tay gã đàn ông khác đến quỳ trước linh cửu cha, là chồng bà ta chết, nhưng nghiễm nhiên nửa điểm ko có đau khổ… Sau đó bà cùng tình nhân bỏ đi, vứt anh lại cho gia gia nuôi dạy…
Giọng nói ngày càng nhỏ, có chút lạc đi, chua chua xót xót… Nàng thấy lòng mình có chút nhói đau…Thì ra hắn cũng là có quá khứ đau buồn như vậy… Đáng thương a…đáng thương…thật đáng…. Hửm?…
_Đáng ghét, Tử Phong, mau bỏ ma chưởng ngươi ra – Đang hoài niệm thương cảm cho hắn, cảm giác thân thể đột nhiên nóng lên, liền cúi xuống đã thấy khuôn mặt ma vương cười quỷ dị, ma chưởng hư đốn bắt đầu ko yên mà nghịch ngợm
_Bà xã à? Còn gì phải xấu hổ như vậy? Ko phải trên người anh có bao nhiêu cọng lông đều đã đc em nắm hết sao?, như vậy rất ko công bằng nhak, anh cũng muốn xem trên người em là có hết bao nhiêu cọng lông a – Tử Phong vẻ mặt ủy khuất, ánh ma mãnh chằm chằm nhìn nàng đang chuyển thái sắc độ từ hồng sang đỏ gay gắt mà hảo thích thú
_Hàm hồ, ta thú ngươi lúc nào? Còn ko mau buông ra, đại sắc lang nhà ngươi…
Hắn là làm sao có thể như vậy mau chóng khôi phục? một phút…à ko… 29.99 giây trước là nàng còn đang một lòng cảm thông cùng hắn đau buồn, còn thiết nghĩ hắn thật đáng thương hề hề… Hiện tại có đánh chết nàng cũng ko cho phép nghĩ…
Mắt trông thấy Lưu Phi Phi một thân hùng hổ hướng nàng đến, phía sau còn có con chó béo quản gia đang phe phẩy chạy theo *** chủ, chỉ thấy Thu Ly nàng lười biếng ngáp dài một cái, hành động này làm Lưu Phi Phi giận đến tím tai đỏ mặt hét lớn “Tiện nhân vô sỉ” liền vung tay thưởng nàng bạt tay. Nháy mắt một cái, bàn tay hiểm ác của Phi Phi quơ giữa ko trung rơi thẳng xuống mặt… giường, khiến cô loạng choạng mất đà ngả chúi, Thu Ly một thân nhanh nhẹn phút chốc né tránh dễ dàng càng khiến Phi Phi tức lộn ruột…
_Tiện nhân ko biết xấu hổ, còn dám né – Phi Phi tức đến cứng người, mặt gắt gao đỏ, hung hăng chỉ tay về phía Thu Ly quát tháo
_Ta vì sao ko né, ngươi tưởng não ta giống ngươi làm từ khối đậu hũ thối mà đem mặt cho ngươi đánh chắc – Khuôn mặt là tài sản vô giá của một người mẫu a, mà với người mẫu chuyên nghiệp như nàng thì quả là “hồng nhan… bạc tỷ” – …mà nha, ta làm gì phải hổ thẹn, ngươi đừng bừa bãi ai ai cũng là đồng lứa tiện nhân với ngươi như vậy nga – Nàng trước là Tiết Khả Lâm còn ko dám lên tiếng phản bát, nay nàng và Phi Phi ko có can hệ, còn lâu mới chịu để nàng ta khi dễ
_Ngươi…ngươi, ngươi ko biết xấu hổ, dám câu dẫn đàn ông của người khác còn ko dám nhận, đê tiện – Phi Phi tức nghẹn họng bởi miệng lưỡi siêu lợi hại của Vũ Thu Ly
_Đàn ông của người khác? Là ngươi đang nói đến Vương Tử Phong là của ngươi a? – Nàng nheo mắt hỏi lại, giọng pha phần giễu cợt, nhưng đáy lòng âm ỉ một cỗ khó chịu
_Đúng vậy, Lưu Phi Phi tiểu thư sớm hay muộn cũng là nữ chủ nhân nơi này, Vương phu nhân – Mụ quản gia phía sau cũng chó dựa hơi chủ mà liều mạng cong mông lên tiếng
Nghe đc câu nói của mụ quản gia, tâm tình ko tốt của Phi Phi cũng tan đi phân nửa, đúng là ai trong Vương gia trang này cũng công nhận nàng, chỉ là mấy ả yêu ma này bỏ bùa Vương Phong của cô nên mới có cớ sự này…
Ngược lại với vẻ đắc ý của Phi Phi, lửa giận ko biết từ đâu lan tràn như rừng khô gặp lửa, vần tráng cao cao xinh đẹp xuất hiện mấy phần hắc tuyến… Thu Ly nàng nhếch khóe môi yêu mị nhìn về 2 chủ chó đang vểnh đuôi dương dương tự đắc
_Là khi nào Vương Tử Phong lại trở thành người đàn ông của Lưu tiểu thư? Nếu trí nhớ ta ko kém thì ta nhớ là ngươi bị Vương Tử Phong đuổi như xua tà, còn cấm ko đc lui tới gia trang? – Nàng nói, ánh mắt sắc bén liếc qua mụ quản gia đang trắng bệch khuôn mặt
_Ta…ta… – Lưu Phi Phi thẹn đến tím người – Nhưng… là vì sao ngươi biết?
_Ách… là…là Tử Phong nói cho ta, hắn nói có cô ả họ Lưu nào đó dai như mực, lì như trâu mà mặt dày như thớt chặt thịt heo cứ đến quấy rầy hắn khiến hắn nhức đầu ko yên
_Ngươi…
_Mà nha, các ngươi cũng nên thức thời một chút, Lưu tiểu thư, ta hỏi ngươi, đến nửa bước Vương trang ngươi còn ko đc bước vào, còn ta ngày đêm bên cạnh Tử Phong, hắn là có bao nhiêu cọng lông trên người ta đều nắm rõ, dựa vào điểm gì ngươi dám tuyên cáo là Vương phu nhân tương lai?. Ta thấy cái ghế Vương phu nhân sớm đã đc ta báo danh a – Lời ngọc vừa phun khỏi miệng, nàng có chút chính mình giật mình, Vương phu nhân? Là đến chết nàng cũng chưa từng nghĩ qua, nhưng nghe ra cũng ko cảm thấy chán ghét mà còn có phần hứng thú. Nhưng mặc kệ thế nào, trước là phải chỉnh ả tiểu thư đỏng đảnh kia một bài học thật xứng
_Ngươi… – Trông ra Phi Phi gần ói hết huyết trong người ra – Ngươi là nói dối, tiện nhân vô liêm sỉ, đồ hồ ly – nàng ta thẹn quá hóa giận, ko xem xét bộ dạng tiểu thư hiền thục chính mình mà hướng Thu Ly như muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt
_ Ko sai
Từ phía sau vang lên một giọng trầm bổng nam tính… ko gian như đông cứng lại, mọi hoạt động đều đình chỉ, mụ quản gia hít một hơi khí lạnh rét run người, hắn một thân cao ngạo tiêu sái đứng tựa ở cửa ma mị mỉm cười… hắn là đang quan sát sủng vật từ máy tính cá nhân, phát hiện Lưu Phi Phi chạy đến tìm nàng náo loạn liền tức giận bỏ dở công việc chạy về, bất quá hắn thừa biết Lưu Phi Phi là ko phải là đối thủ của nàng, càng ko ngờ sớm biết miệng lưỡi nàng ko phải thường, nay đc tận mắt chứng kiến quả thật lợi hại hơn người…
Hắn về đến Vương trang từ lâu nhưng lại hứng thú đứng ở ngoài xem kịch hay, tận tai nghe nàng muốn tự cấp mình làm Vương phu nhân, ko phải là mắng nàng mặt dày đi, mà ngược lại còn có thấy vui trong lòng, bao nhiêu bực dọc một phút tan thành khói, bước tiêu sái về phía nàng, thuận tay ôm lấy chiếc eo nhỏ, cúi người hôn nhẹ lên môi đào ngon lành kia một cái ngọt ngào…
_Vương phu nhân, chủ nhân Vương trang này sớm đã đc định ko ai khác chính là Ly Ly bảo bối của ta
_Phong – Nhìn cái bộ mặt đen như bùn của Phi Phi mà thật hả hê, mặc kệ vì sao đột nhiên hắn lại trở về, xét theo hiện tại thì nàng là người thắng thế nha, ko biết thừa thắng xông lên thì thật có lỗi với bản thân a… Nàng cũng phối hợp, tựa người vào hắn nũng nịu, giương đôi mắt long lanh đầy ủy khuất chớp chớp, khẽ vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc đầy nam tính oa oa nức nở… – Phong, sao lại trễ như vậy? người ta là ở nhà bị khi dễ… ô….ô
_Ngoan, là anh ko tốt khiến em chịu ủy khuất – ôn nhu lau đi nước mắt trong trẻo trên bờ má hồng xinh đẹp, hắn dịu dàng dỗ dành nàng như tiểu oa nhi, thấy bảo bối nũng nịu đáng iu, thật khiến người ta ko thể ko hảo thương yêu, muốn chiều chuộng, sủng đến trời, hắn thật mong nàng có thể như thế này về sau càng tốt a
_Vương…vương huynh, huynh là bị ả bỏ ma chú rồi – Chứng kiến một màn thân thân ái ái mà hỏa diệm từ Phi Phi bốc ra đủ thiêu rụi cả viên trang
Tử Phong lạnh lùng chiếu tầm nhìn về phía Phi Phi, ánh mắt đầy giận dữ…
_Lưu Phi Phi, ta đã 2 lần đuổi cổ cô ra khỏi Vương trang, còn ko biết xấu hổ đến đây làm loạn, có phải hay ko muốn khiêu khích tính nhẫn nại của tôi?- hắn một mặt lãnh diễm lạnh lùng từng câu vô tình, cô ta là quá mặt dày, đã vậy anh ko cần khách sáo nửa
_Vương Tử Phong, anh dám đối xử với tôi như vậy? Tôi trước hay sau cũng là hôn thê ngôn chính, ả đàn bà lẳng lơ kia với anh ko xứng – Phi Phi nước mắt ngắn dài, hốc mắt đỏ hoe nghiến răng chỉ nàng la hét
_Hôn thê? Hôn ước đó đã sớm đc Lưu Bá Bá cùng ta giải trừ – Tử Phong hừ lạnh, nhàm chán tốt bụng nhắc nhở ả
_Em ko công nhận, em…
_Cô còn ko mau rời khỏi đây, ngoan cố đừng trách ta ko trọng nghĩa – Hắn đánh gãy lời cô ả, đem sắc khí âm lãnh dọa người đến ngất ko khách khí đuổi người – Cò có… bà quản gia…
Mụ quản gia một bên từ nãy đến giờ mồ hôi mẹ mồ hôi con thiếu điều còn thiếu ông bà cụ cố chưa kéo nhau ra hết, mặt trắng như khối đậu hũ tươi nổi mốc xanh… Vừa nghe đc hắn chiếu cố đến liền giật bắn người run như điện giật, răng môi giống như bị bôi sáp cứng đơ, thiếu chút nữa nuốt cả lưỡi, lắp bắp…
_Ngài… ngài chủ tịch …có…có gì căn dặn?
_Tiễn Lưu tiểu thư… – Hắn cố kéo dài thanh âm, giọng ko nặng ko nhẹ nhưng mang độ sát thương lớn làm tim người khác có thể đình chỉ hoạt động mà chết ngay tức khắc – Sau đó thu dọn đồ đạc rời khỏi Vương trang
_Ngài chủ tịch… Cầu xin ngài vì tôi đã tận lực hầu hạ Vương trang này gần hết cuộc đời mà lưu tình tha thứ lần này – Mụ lập tức mềm nhũn người, quỳ rạp mà nức nở van xin…
_Ta đã là cho bà cơ hội, nhưng ngươi là coi thường lời ta, mau cút đi – Hắn lãnh đạm ko lưu tình đuổi thẳng ko thèm để nửa mắt đến mụ đang khóc đến thê thảm van cầu
_Loạn… là ai dám cả gan đuổi người của ta?
Từ ngoài cửa truyền đến chất giọng cao vút đầy uy nghiêm, Lưu Phi Phi cùng mụ quản gia vừa nhìn thấy nhân vật chủ nhân giọng nói liền như bắt đc vàng, thái độ thay đổi 180o vui mừng đến độ chỉ thiếu điều đốt pháo ăn mừng…
_Xuyên bá mẫu
_Phu nhân
Một phụ nữ dáng vẻ cao sang độ chừng đã ngoài 30, nhưng dáng người vẫn lộ rõ những đường nét đặc sắc, nhan sắc ko hề bị thời gian bào mòn, đủ có thể thấy thời còn trẻ bà là một đại mỹ nhân thế nào, nhất là ánh mắt sắc bén khiến người ta phải khiếp sợ, toàn cơ thể toát hết bao nhiêu uy quyền…
_Ngoan, có gì ủy khuất nói bá mẫu nghe, bá mẫu sẽ thay con giành lại công đạo – Xuyên Mã Tâm xoa xoa Lưu Phi Phi ôn nhu dỗ dành
Lưu Phi Phi ghé tai Xuyên Mã tâm thì thầm gì đó, chỉ biết sắc mặt Xuyên Mã Tâm ngày càng đen lại, mi tâm càng ngày càng thít chặt vào nhau mạnh mẽ… Lưu Phi Phi liếc nàng ngạo nghễ, khóe môi đắc ý tia cười
_Ả tiện nhân!!! Hồ ly cái nhà ngươi to gan đến Vương gia trang làm loạn, còn dám dụ dỗ tiểu Vương nhà ta
_Này bà già, bà nghĩ mình là ai mà muốn mắng là mắng người như vậy? – Thật quá đáng mà,sáng nay phải hay ko là nàng bước chân trái khỏi giường mà xui xẻo cứ bị người khác lôi ra làm bao tải **** mắng như vậy a
_Vô lễ, ngươi có biết đây là Xuyên Mã Tâm phu nhân, là mẫu thân Vương Tử Phong huynh, chủ nhân nơi này – Lưu Phi Phi phồng mang trợn má hếch mặt cao ngạo lên tiếng thay người
Vương Tử Phong một bên mặt đã đen thư Bao Công, nhíu mày kiếm khinh thường xem kẻ hứng người tung, chiếc mũi cao thanh thoát hừ lạnh mấy cái chán ghét…
_Lưu Phi Phi, cô nghĩ mình là ai mà ngang nhiên tại đây lên tiếng? chuyện nhà tôi đến lượt người ngoài như cô quản hay sao?
Nghe giọng lạnh như băng tảng, Phi Phi mặt xanh mày trắng nuốt khan mấy ngụm khí lạnh lui về sau Xuyên Mã Tâm như một lá chắn an toàn… Mã Tâm liếc mắt đánh giá Thu Ly… “Dáng vẻ trông ra cũng xinh đẹp, nhưng về gia thế thì làm sao sánh đc Lưu gia, con trai ta nhất định là bị ả cho uống bùa chú”…
Xuyên Mã Tâm cùng mẹ Lưu Phi Phi trước vốn là bạn đồng học thân thiết như tỷ muội, sau lại cùng lấy chồng 2 người cũng là bạn thân, cả 4 người đồng học đại học là một trang đc mọi người bàn tán xôn xao bởi cả bọn đều hết thảy tài sắc lẫn gia thế đều vẹn toàn… Sau khi Xuyên Mã tâm cùng Du Mỹ Mỹ – mẫu thân Phi Phi cùng lượt sinh hạ 2 tiểu oa nhi một trai một gái, liền vui sướng mà kết thành thông gia, trong lòng bà, Lưu Phi Phi đều đã đc ấn định là con dâu nhà họ Vương, dù là hôn ước kia đã đc giải trừ… Còn có hiện tại bà và Tử Phong lại…
_Con sao có thể nói như vậy? Lưu Phi Phi là con dâu tương lai của họ Vương ta, kia ả tiện nhân đó mới là người ngoài…
_Mẹ, bà còn có quyền lên tiếng tại Vương trang này sao? Việc ta lấy ai làm vợ thiết cũng ko cần đến lượt bà phải quản – Hắn liếc mắt lạnh lùng hướng mẫu thân, khuôn mặt băng kiến tức giận, lồng ngực một hồi hô hấp dồn dập như thể quả bóng tích khí sắp nổ tung…
_Vương huynh, sao huynh có thể vô lễ như vậy với mẹ mình?… – Lưu Phi Phi lời còn chưa phun hết ra liền ngậm lại nuốt thẳng xuống bụng khi bắt phải ánh mắt tựa ma quỷ của Vương Tử Phong…
_Đồ bất hiếu, ngươi dám ăn nói như vậy với ta? Ta dù sao vẫn là người đẻ ra cái tiểu tử bất hiếu nhà ngươi – Xuyên Mã Tâm mặt thoáng một khắc trở nên trắng ko còn hột máu
_Trong lòng ta bà đã chết từ ngày đó, bà đã bước khỏi cửa Vương gia, còn tư cách gì đến đây giảng đạo lý? Tất cả mau cút hết cho ta… ko tiễn – Tử Phong lạnh lùng thở dài ko khách khí đuổi hết ra ngoài
_Ngươi… – Mã Tâm vừa đến liền bị con trai ko lưu tình đuổi đi tức đến thổ huyết… dù sao chính bà cũng là làm việc có lỗi, ko thể chối bỏ, chỉ biết mắt trợn to nhìn bọn hắn trân trối rồi quay lưng bỏ đi… Trước là thoáng qua việc con trai dẫn tình nhân về nhà, bà liền tức giận đến xem thì thấy Phi Phi, tiểu con dâu tương lai bị chọc đến tím mặt, ko ngờ chính mình cũng ko giữ nổi đc mặt…
Căn phòng lại trả về nguyên trạng thái yên lặng, hắn mệt mỏi ngồi xuống giường, khuôn mặt có phần đau khổ cúi gầm…
_Này, ngươi ko sao chứ ? – Là lần đầu tiên nàng trông thấy biểu tình này của hắn, hắn luôn một vẻ bá đạo, cao ngạo quyền uy khiến ai cũng phải sợ, là trước giờ chưa từng thấy hắn đau khổ
_Uy…, ngươi làm… – bỗng một cỗ lực lưỡng thít chặt eo nàng khiến nàng trở tay ko kịp đã bị hắn ngồi trên giường ôm lấy
_Yên, ngoan, một chút thôi – Hắn tựa đầu vào người nàng thấp giọng khàn khàn, bộ dạng giống như tiểu oa nhi làm nũng, đôi mắt sâu đen man mác tia buồn khó nói
_Ngươi…là có chuyện sao…? – Nàng ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ để mặc hắn ôm, lòng có điểm thương xót
_Trong tang lễ của cha anh, bà ta nắm tay gã đàn ông khác đến quỳ trước linh cửu cha, là chồng bà ta chết, nhưng nghiễm nhiên nửa điểm ko có đau khổ… Sau đó bà cùng tình nhân bỏ đi, vứt anh lại cho gia gia nuôi dạy…
Giọng nói ngày càng nhỏ, có chút lạc đi, chua chua xót xót… Nàng thấy lòng mình có chút nhói đau…Thì ra hắn cũng là có quá khứ đau buồn như vậy… Đáng thương a…đáng thương…thật đáng…. Hửm?…
_Đáng ghét, Tử Phong, mau bỏ ma chưởng ngươi ra – Đang hoài niệm thương cảm cho hắn, cảm giác thân thể đột nhiên nóng lên, liền cúi xuống đã thấy khuôn mặt ma vương cười quỷ dị, ma chưởng hư đốn bắt đầu ko yên mà nghịch ngợm
_Bà xã à? Còn gì phải xấu hổ như vậy? Ko phải trên người anh có bao nhiêu cọng lông đều đã đc em nắm hết sao?, như vậy rất ko công bằng nhak, anh cũng muốn xem trên người em là có hết bao nhiêu cọng lông a – Tử Phong vẻ mặt ủy khuất, ánh ma mãnh chằm chằm nhìn nàng đang chuyển thái sắc độ từ hồng sang đỏ gay gắt mà hảo thích thú
_Hàm hồ, ta thú ngươi lúc nào? Còn ko mau buông ra, đại sắc lang nhà ngươi…
Hắn là làm sao có thể như vậy mau chóng khôi phục? một phút…à ko… 29.99 giây trước là nàng còn đang một lòng cảm thông cùng hắn đau buồn, còn thiết nghĩ hắn thật đáng thương hề hề… Hiện tại có đánh chết nàng cũng ko cho phép nghĩ…
/21
|