_Khoan… – Cái nhìn của nàng như xuyên qua tim hắn một lỗ thủng, mắt thấy nàng nhìn hắn lạnh lùng ko biểu cảm, lúc nàng quay người đi, trái tim đập một tiếng mạnh rồi ngưng lại, hắn có cảm giác khó thở, nhức nhói… khó chịu… đau đớn… cánh tay khỏe mạnh một chốc như vô lực, để vụt mất thứ quý giá mà để lại một khoảng trống rỗng vô tri… Cả ko gian có cảm tưởng như ngưng đọng chỉ còn hắn và nàng, ko gian đen đặc vây lấy nàng rồi nuốt gọn, hắn chỉ có thể đứng nhìn nàng bỏ đi…
Nàng quay đi thật nhanh để nước mắt ko rơi ra, khóe mắt cay nồng như rót lửa… Nàng đã hi vọng, rất nhiều hi vọng, và hi vọng của nàng đổi lấy sự sụp đỗ… Tại sao… tại sao nàng lại… yêu hắn… Nàng là con dã miêu đầy kiêu ngạo…nhưng… lại ngoan ngoãn trong vòng tay hắn… Nàng thua… đã thua trong trò chơi này…
…
_Vương thiếu gia, ko ngờ chuyện quan trọng như vậy cậu lại đi giấu anh em như vậy – Tấn Quân vui vẻ vỗ vào vai hắn, khiến hắn phút chốc giật mình hồi hồn trở về mới bất giác phát hiện ko từ lúc nào đã bị vây bởi một đám đông nghịt đang luôn miệng chúc mừng
_Người…người đâu… – Hắn ngẩn người, chợt nắm lấy trài tim rỗng tuyếch mà giật mình… Ko… hắn ko thể để nàng đi như vậy… ko cho phép nàng ko tin tưởng hắn như vậy… hắn phải tìm nàng… giữ nàng lại mà giải thích… Ý thức đc thứ mình cần ko phải là danh tiếng hay mặt mũi, có danh tiếng, có mặt mũi thì sao? nếu ko có nàng… tất cả đều vô nghĩa… vì hắn đã lỡ ngu ngốc đem tim mình gửi cho nàng…
Đẩy Phi Phi đang cười toe toét hướng khách mời đang chúc tụng gật đầu ko ngớt, hắn quay sang nhìn Lưu bá cùng phu nhân cúi người cunh kính, lại lạnh lùng như băng tảng hướng Mã Xuyên Tâm cùng Lưu Phi Phi đang chột dạ ngơ ngác nhìn hắn…
_Xin lỗi Lưu gia gia, Lưu bá bá, Lưu phu nhân cùng quý vị… có sự nhầm lẫn ở đây, tôi, Vương Tử Phong cùng tiểu thư Lưu Phi Phi ko có hôn ước gì,trước đây cũng vậy, hiện tại cũng vậy và sau này cũng vậy, gia đình 2 bên Lưu – Vương vẫn là bằng hữu thân thiết, mong mọi người cáo lỗi vì sự đường đột này
“Ồ” một tiếng như quả bóng tích khí nổ òa, mỗi người một tiếng bàn tán, Lưu Phi Phi tức nghẹn ôm chầm Mã Xuyên Tâm đang xám mặt tía tai nghẹn ngào bất động như cây bị sét đánh mà khóc gào
_Tử Phong chuyện này?… – Tấn Quân một bên khó hiểu hướng hắn muốn hỏi
_Ta hiện tại có chuyện gấp cần đi, giải thích với ngươi sau – Hắn gạt phăng Tấn Quân mặt ngốc tử sang một bên xoay người gấp rút đi tìm người…
_A!! khoan đã… _Tấn Quân mờ mịt nhưng cũng chưa muốn buông tha hắn
…Phụp…
“Phụp” một tiếng tất cả đèn trong phòng đột nhiên tắt phụt, tất cả gia trang chìm vào bóng tối đáng sợ…
_Nguy rồi, Hắc Miêu nữ Tiểu Miêu Ly đến rồi – Tấn Quân thảng thốt kêu lên – Mau huy động tất cả lực lượng tập trung về phòng bảo vật
_Cái gì? – hắn tai nghe mà muốn ù đi, đầu óc một mảnh mơ hồ, cả người bần thần ngây dại, nàng hôm nay đến đây để trộm?… -“Tiểu dã miêu,vạn nhất em ko đc có chuyện gì xảy ra tổn hại đến bản thân, nếu ko tôi tuyệt ko tha cho em” – Lập tức theo chân Tấn Quân hướng phòng để bảo vật Chén Ngọc ngũ sắc chạy đến
Ở ngoài hoa viên, một bóng dáng xinh đẹp với bộ đồ da đen bóng bó sát người, từng đường cong dưới ánh trăng mê hoặc lòng người phi thân như bay…
_Tiểu Miêu Ly, mau đứng lại, ngoan ngoãn chịu trói – Tấn Quân cùng loạt vệ quân sĩ đuổi theo bóng ảnh đen đang xé gió lướt đi
Từ mái đình của nhà chính, ánh trăng trắng sáng huyền hoặc bao trùm lên nhân ảnh màu đen bóng tạo nên sự đối lập mà hài hòa…
_Haaaaaaaaa – Tiếng cười trong suốt cất lên thanh thoát cả một góc trời… từ trên cao, đôi mắt sáng lấp lánh ngạo nghễ lướt một lượt hoa viên đông nghịt những lính cảnh vệ quân dàn thành trận ko lấy một khe hở mà hướng nàng một li ko rời… ánh mắt bỗng dừng lại trên thân ảnh quen thuộc, ánh mắt nhạt đi lạnh lùng đầy não nề, đuôi mắt run nhẹ thoáng như gió thổi… Trái tim hắn đánh một nhịp đau nhói, hướng nàng đầy lo âu, khóe môi liên hồi co giật, mấp máy muốn nói nhưng ko thốt nổi nên lời, ánh mắt vừa tức giận vừa thương yêu hướng nàng muốn giải bày…
_Tiểu Miêu Ly mau đưa tay chịu trói, hôm nay ngươi nhất định ko thể thoát khỏi đây – Tấn Quân ko nhận ra ánh mắt nàng đã thay đổi, cũng ko biết rằng có 2 đôi mắt đang kịch liệt chiếu thẳng vào nhau mà hét lên
Thau hồi ánh mắt, lấy lại dáng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng của Hắc miêu nữ, khóe môi mềm kiều diễm nhoẻn lên mê hoặc…
_Tướng quân, đây ko phải lần đầu ta nghe ngươi nói như vậy nha, ngoan ngoãn tránh đường cho ta đi để đỡ phải nhọc sức
_Ngươi, để xem ngươi còn dám kiêu ngạo thế nào – Tấn Quân mặt đỏ như cà chín, hừ lạnh một tiếng
Cuộc giao đấu khiến ko khí ngày càng cao trào, đặc nghẹt đến khó thở, trái tim hắn cũng theo đó mà thắt lại, hàng chục mũi súng đang chỉa về phía nàng, chính bản thân hắn cũng ko dám nghĩ đến nếu nàng có mệnh hề gì hắn sẽ ra sao – “Dã Miêu, em còn ko mau trở về” – lòng đã như lửa đốt, răng hắn nghiến nhau chèo chẹo, từ tâm Tử Phong hắn thề, tóm đc nàng trở về nhất định dùng dây trói lại, nửa bước cũng ko cho rời khỏi hắn…
_Tấn Quân tướng quân, ta phải đi đây, hẹn ngươi một ngày ko xa – Nàng vẫy tay, cười đắc thắng kiêu ngạo…
_Ko đc chạy – Tấn Quân hét một tiếng, đem bộ đàm trên tay ra lệnh – Mau bắn hạ ả, tuyệt ko đc để ả chết
_Cái gì? – Hắn lúc này như bóng vỡ, mặt tái đi trắng ko còn hột máu – Ko đc, ko đc bắn – Hắn như hổ dữ gầm lên, mắt sọc lên tia đáng sợ như giết người đỏ hoe giành lấy bộ đàm hét dữ dội, hành động hắn khiến Tấn Quân một phen giật mình bất giác run lạnh cả người mà bất động
… Đoàng …
Chỉ kịp nghe một tiếng nổ nóng rát… Gió thổi nhè nhẹ lạnh buốt, cả ko gian chìm vào tĩnh lặng, thời gian như thước phim chậm, hắn chỉ còn thấy viên đạn đang hướng về phía nàng chuẩn xác xuyên thẳng qua thân người thanh mảnh, yêu kiều…
Nàng quay đi thật nhanh để nước mắt ko rơi ra, khóe mắt cay nồng như rót lửa… Nàng đã hi vọng, rất nhiều hi vọng, và hi vọng của nàng đổi lấy sự sụp đỗ… Tại sao… tại sao nàng lại… yêu hắn… Nàng là con dã miêu đầy kiêu ngạo…nhưng… lại ngoan ngoãn trong vòng tay hắn… Nàng thua… đã thua trong trò chơi này…
…
_Vương thiếu gia, ko ngờ chuyện quan trọng như vậy cậu lại đi giấu anh em như vậy – Tấn Quân vui vẻ vỗ vào vai hắn, khiến hắn phút chốc giật mình hồi hồn trở về mới bất giác phát hiện ko từ lúc nào đã bị vây bởi một đám đông nghịt đang luôn miệng chúc mừng
_Người…người đâu… – Hắn ngẩn người, chợt nắm lấy trài tim rỗng tuyếch mà giật mình… Ko… hắn ko thể để nàng đi như vậy… ko cho phép nàng ko tin tưởng hắn như vậy… hắn phải tìm nàng… giữ nàng lại mà giải thích… Ý thức đc thứ mình cần ko phải là danh tiếng hay mặt mũi, có danh tiếng, có mặt mũi thì sao? nếu ko có nàng… tất cả đều vô nghĩa… vì hắn đã lỡ ngu ngốc đem tim mình gửi cho nàng…
Đẩy Phi Phi đang cười toe toét hướng khách mời đang chúc tụng gật đầu ko ngớt, hắn quay sang nhìn Lưu bá cùng phu nhân cúi người cunh kính, lại lạnh lùng như băng tảng hướng Mã Xuyên Tâm cùng Lưu Phi Phi đang chột dạ ngơ ngác nhìn hắn…
_Xin lỗi Lưu gia gia, Lưu bá bá, Lưu phu nhân cùng quý vị… có sự nhầm lẫn ở đây, tôi, Vương Tử Phong cùng tiểu thư Lưu Phi Phi ko có hôn ước gì,trước đây cũng vậy, hiện tại cũng vậy và sau này cũng vậy, gia đình 2 bên Lưu – Vương vẫn là bằng hữu thân thiết, mong mọi người cáo lỗi vì sự đường đột này
“Ồ” một tiếng như quả bóng tích khí nổ òa, mỗi người một tiếng bàn tán, Lưu Phi Phi tức nghẹn ôm chầm Mã Xuyên Tâm đang xám mặt tía tai nghẹn ngào bất động như cây bị sét đánh mà khóc gào
_Tử Phong chuyện này?… – Tấn Quân một bên khó hiểu hướng hắn muốn hỏi
_Ta hiện tại có chuyện gấp cần đi, giải thích với ngươi sau – Hắn gạt phăng Tấn Quân mặt ngốc tử sang một bên xoay người gấp rút đi tìm người…
_A!! khoan đã… _Tấn Quân mờ mịt nhưng cũng chưa muốn buông tha hắn
…Phụp…
“Phụp” một tiếng tất cả đèn trong phòng đột nhiên tắt phụt, tất cả gia trang chìm vào bóng tối đáng sợ…
_Nguy rồi, Hắc Miêu nữ Tiểu Miêu Ly đến rồi – Tấn Quân thảng thốt kêu lên – Mau huy động tất cả lực lượng tập trung về phòng bảo vật
_Cái gì? – hắn tai nghe mà muốn ù đi, đầu óc một mảnh mơ hồ, cả người bần thần ngây dại, nàng hôm nay đến đây để trộm?… -“Tiểu dã miêu,vạn nhất em ko đc có chuyện gì xảy ra tổn hại đến bản thân, nếu ko tôi tuyệt ko tha cho em” – Lập tức theo chân Tấn Quân hướng phòng để bảo vật Chén Ngọc ngũ sắc chạy đến
Ở ngoài hoa viên, một bóng dáng xinh đẹp với bộ đồ da đen bóng bó sát người, từng đường cong dưới ánh trăng mê hoặc lòng người phi thân như bay…
_Tiểu Miêu Ly, mau đứng lại, ngoan ngoãn chịu trói – Tấn Quân cùng loạt vệ quân sĩ đuổi theo bóng ảnh đen đang xé gió lướt đi
Từ mái đình của nhà chính, ánh trăng trắng sáng huyền hoặc bao trùm lên nhân ảnh màu đen bóng tạo nên sự đối lập mà hài hòa…
_Haaaaaaaaa – Tiếng cười trong suốt cất lên thanh thoát cả một góc trời… từ trên cao, đôi mắt sáng lấp lánh ngạo nghễ lướt một lượt hoa viên đông nghịt những lính cảnh vệ quân dàn thành trận ko lấy một khe hở mà hướng nàng một li ko rời… ánh mắt bỗng dừng lại trên thân ảnh quen thuộc, ánh mắt nhạt đi lạnh lùng đầy não nề, đuôi mắt run nhẹ thoáng như gió thổi… Trái tim hắn đánh một nhịp đau nhói, hướng nàng đầy lo âu, khóe môi liên hồi co giật, mấp máy muốn nói nhưng ko thốt nổi nên lời, ánh mắt vừa tức giận vừa thương yêu hướng nàng muốn giải bày…
_Tiểu Miêu Ly mau đưa tay chịu trói, hôm nay ngươi nhất định ko thể thoát khỏi đây – Tấn Quân ko nhận ra ánh mắt nàng đã thay đổi, cũng ko biết rằng có 2 đôi mắt đang kịch liệt chiếu thẳng vào nhau mà hét lên
Thau hồi ánh mắt, lấy lại dáng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng của Hắc miêu nữ, khóe môi mềm kiều diễm nhoẻn lên mê hoặc…
_Tướng quân, đây ko phải lần đầu ta nghe ngươi nói như vậy nha, ngoan ngoãn tránh đường cho ta đi để đỡ phải nhọc sức
_Ngươi, để xem ngươi còn dám kiêu ngạo thế nào – Tấn Quân mặt đỏ như cà chín, hừ lạnh một tiếng
Cuộc giao đấu khiến ko khí ngày càng cao trào, đặc nghẹt đến khó thở, trái tim hắn cũng theo đó mà thắt lại, hàng chục mũi súng đang chỉa về phía nàng, chính bản thân hắn cũng ko dám nghĩ đến nếu nàng có mệnh hề gì hắn sẽ ra sao – “Dã Miêu, em còn ko mau trở về” – lòng đã như lửa đốt, răng hắn nghiến nhau chèo chẹo, từ tâm Tử Phong hắn thề, tóm đc nàng trở về nhất định dùng dây trói lại, nửa bước cũng ko cho rời khỏi hắn…
_Tấn Quân tướng quân, ta phải đi đây, hẹn ngươi một ngày ko xa – Nàng vẫy tay, cười đắc thắng kiêu ngạo…
_Ko đc chạy – Tấn Quân hét một tiếng, đem bộ đàm trên tay ra lệnh – Mau bắn hạ ả, tuyệt ko đc để ả chết
_Cái gì? – Hắn lúc này như bóng vỡ, mặt tái đi trắng ko còn hột máu – Ko đc, ko đc bắn – Hắn như hổ dữ gầm lên, mắt sọc lên tia đáng sợ như giết người đỏ hoe giành lấy bộ đàm hét dữ dội, hành động hắn khiến Tấn Quân một phen giật mình bất giác run lạnh cả người mà bất động
… Đoàng …
Chỉ kịp nghe một tiếng nổ nóng rát… Gió thổi nhè nhẹ lạnh buốt, cả ko gian chìm vào tĩnh lặng, thời gian như thước phim chậm, hắn chỉ còn thấy viên đạn đang hướng về phía nàng chuẩn xác xuyên thẳng qua thân người thanh mảnh, yêu kiều…
/21
|