Sau đó Thục Linh ngừng khóc.
Mi mắt đẫm lệ ngớt hoen mờ, hằn động màu đỏ hồng mềm mại dưới vành mắt kiều diễm.
Tốn hết phần nữa lượng nước vốn có chỉ vì nguôi ngoai đoạn cảm xúc trực trào, chả trách cổ họng giờ khô khốc.
Đương định với lấy cốc nước làm dịu cơn khát, Nguyên Khải thình lình kéo cửa bước vào, anh hớt hãi sấn ngang giành cái cốc Thục Linh chưa kịp chạm tay, “Em vừa phẫu thuật hôm qua, đừng vội cử động. Cần gì thì gọi anh là được rồi.”
“Không đến mức đó đâu. Chỉ bị thương ở vai, bàn tay không ảnh hưởng mấy, hơn nữa em dùng tay khác mà.” Thục Linh lắc léo liếc anh.
Gương mặt bảnh bao đứng gần bên, càng khiến viễn cảnh xấu hổ ban sáng dễ dàng bị khơi gợi, đến Thục Linh cũng không mường tượng nổi mình vậy mà ôm anh ấy khóc lóc như đứa trẻ.
Hình dung thôi đã kiệt quệ tinh thần rồi.
Chẳng chừa cho bản thân tí mặt mũi nào đối diện nữa, bèn ngượng ngùng xoay nẻo khác.
Nguyên Khải không nhận thấy khác lạ ở Thục Linh, anh thản nhiên đặt hộp cháo dinh dưỡng xuống bàn, linh hoạt mở nắp.
“Ăn nè.” Múc thìa cháo, vừa ngọt ngào dỗ dành, “Không ăn sao mà lớn nổi, em còn chưa tròn hai mươi nữa đó.”
Thục Linh miễn cưỡng há miệng.
Sự chăm bẩm quá đà của anh đôi khi như đưa cô quay về khoảng thời gian ba mẹ còn sống vậy, ngay cả nhấc bước chân hay nâng kẽ mắt đều phải thật cẩn thận.
Những mảnh ký ức đẹp đẽ cùng cha mẹ là điểm tựa vững trãi giúp cô lèo lái trên ngầng ấy tháng ngày chênh vênh.
Duy một điều, ký ức đậm sâu cách mấy vẫn không tránh khỏi phai nhoà theo dòng chảy thời gian. Thoạt tiên cô nhớ họ rất thường xuyên, nhưng chẳng biết tựa lúc nào đã đổi thành thỉnh thoảng.
Ý nghĩ vụt qua trong đầu, Thục Linh thoáng chau mày.
Nguyên Khải nhìn bé con ngoan ngoãn ăn từng muỗng mình đút, anh hài lòng buông thìa, ngón tay xấu xa dũi thẳng đẩy trán cô, kèm theo bộ dáng tận hưởng.
“Còn tâm tư suy nghĩ vẩn vơ thì lo mà bình phục cho tốt.” Anh thở dài, “Chỉ giỏi khiến người ta lo lắng, bao giờ mới trưởng thành được đây?”
Thục Linh trái ngược xị mặt xoa trán.
Nghe nốt câu bỗng ho sặc sụa, rối rít kéo vạt áo lau đi khoé môi nhớp cháo, “Coi ai đang nói kìa, còn không tự nhìn xem mình bao nhiêu tuổi nhưng có lúc nào cư xử đúng độ tuổi chưa?”
Nguyên Khải gạt đôi tay nắm thắt vạt áo của Thục Linh, anh miết nhẹ khoé môi cô, “Đừng cứ không biết trên dưới, dù gọi bằng anh nhưng anh cũng hơn em xấp xỉ mười tuổi đó.”
Thục Linh suy tới ngẫm lui chẳng tìm được lý lẽ có chiều sâu đặng cãi lại, cuối cùng đành ngậm nguồi chịu thua.
An tĩnh ngồi ăn một hồi, bất ngờ nhớ ra điều kiện “giao dịch” nọ, trước đây cô định bụng khi thích hợp sẽ hỏi, và bây giờ vừa vặn là thời điểm thích hợp.
Thục Linh lưỡng lự chút đỉnh, quyết nên nắm bắt cơ hội hiếm hoi đợt này, dù khả năng cao Nguyên Khải chẳng yêu cầu gì đâu.
“Mà em cũng sắp hai mươi rồi, tới tuổi trưởng thành rồi đó. Chuyện là, giao dịch mà anh muốn em làm đã nghĩ ra chưa?”
Nguyên Khải vô thức cứng khựng người, mọi hoạt động cơ hồ ngừng bặt.
Vẳng giây lát trầm ngâm, anh cười gượng, “Em như vậy là sao? Như bây giờ có gì không tốt, sao vẫn một mực chờ đợi giao dịch đó thế?”
“Ban đầu anh chẳng nói chỉ khi đồng ý với giao dịch mới mang em đi còn gì?” Thục Linh nghiêng mặt, không hiểu sao trông anh có vẻ hơi thiếu tự nhiên, “Từ giờ cho đến khi em hoàn toàn hai mươi chỉ còn không tới một năm nữa. Anh đã nghĩ được gì chưa?”
Nguyên Khải nhướng mày, “Em định phục thù lão viện trưởng thế nào?”
“Em tưởng anh đã hỏi rồi chứ?”
“Cũng có nhưng mà… lần đó em không có nói.” Anh gãi má khó xử.
Án chừng ba nốt đếm nghĩ ngợi, Thục Linh mới thành thật đáp, “Thật ra thì, anh tra thông tin về lũ buôn người, luôn tiện tra kỹ càng về lão viện trưởng. Anh cũng biết Liêu Vĩ Thành mà? Đúng không?”
Nguyên Khải gật đầu, dường như sắp hiểu thấu.
“Ý em là… tiếp cận cậu ta? Sau đó thì sao nữa.”
Giọng điệu Thục Linh ngắt ngứ không rõ ràng, “Em muốn… cậu ấy…”
Nói tới đây, làn da trắng nõn tố giác đôi má đang phím hồng của cô, Nguyên Khải tức thì phát hiện chỗ sai, anh nhảy sửng lên phản đối, “Không được. Không đời nào, em định hẹn hò với cậu ta?”
Thục Linh sốt vó nhòm ngó chung quanh, may thay phòng bệnh vip tách biệt, hoặc không có lẽ mất mặt chết thôi.
Cô túm tay áo Nguyên Khải, nhét anh ngồi xuống giường, bọc trong chăn bông mềm mại rồi ghé sát thủ thỉ, “Thì là… anh bé mồm lại tí. Nhưng mà nhé, anh có nghĩ tên Liêu Tuấn Khanh chỉ nên chết dễ dàng không?”
Có lẽ nhiệt độ trong chăn bông khá cao, Nguyên Khải thoắt nóng bừng mặt, anh nới lỏng cổ áo chun chút, chẳng biết nghe lọt tai Thục Linh nói không nữa, nhưng chẳng thấy đáp trả gì.
(côn đồ trên con đường đang đến trường - hoàn hảo một nữa rồi. Quyết định không lên màu nữa, vì mình không biết cách pha màu)
Mi mắt đẫm lệ ngớt hoen mờ, hằn động màu đỏ hồng mềm mại dưới vành mắt kiều diễm.
Tốn hết phần nữa lượng nước vốn có chỉ vì nguôi ngoai đoạn cảm xúc trực trào, chả trách cổ họng giờ khô khốc.
Đương định với lấy cốc nước làm dịu cơn khát, Nguyên Khải thình lình kéo cửa bước vào, anh hớt hãi sấn ngang giành cái cốc Thục Linh chưa kịp chạm tay, “Em vừa phẫu thuật hôm qua, đừng vội cử động. Cần gì thì gọi anh là được rồi.”
“Không đến mức đó đâu. Chỉ bị thương ở vai, bàn tay không ảnh hưởng mấy, hơn nữa em dùng tay khác mà.” Thục Linh lắc léo liếc anh.
Gương mặt bảnh bao đứng gần bên, càng khiến viễn cảnh xấu hổ ban sáng dễ dàng bị khơi gợi, đến Thục Linh cũng không mường tượng nổi mình vậy mà ôm anh ấy khóc lóc như đứa trẻ.
Hình dung thôi đã kiệt quệ tinh thần rồi.
Chẳng chừa cho bản thân tí mặt mũi nào đối diện nữa, bèn ngượng ngùng xoay nẻo khác.
Nguyên Khải không nhận thấy khác lạ ở Thục Linh, anh thản nhiên đặt hộp cháo dinh dưỡng xuống bàn, linh hoạt mở nắp.
“Ăn nè.” Múc thìa cháo, vừa ngọt ngào dỗ dành, “Không ăn sao mà lớn nổi, em còn chưa tròn hai mươi nữa đó.”
Thục Linh miễn cưỡng há miệng.
Sự chăm bẩm quá đà của anh đôi khi như đưa cô quay về khoảng thời gian ba mẹ còn sống vậy, ngay cả nhấc bước chân hay nâng kẽ mắt đều phải thật cẩn thận.
Những mảnh ký ức đẹp đẽ cùng cha mẹ là điểm tựa vững trãi giúp cô lèo lái trên ngầng ấy tháng ngày chênh vênh.
Duy một điều, ký ức đậm sâu cách mấy vẫn không tránh khỏi phai nhoà theo dòng chảy thời gian. Thoạt tiên cô nhớ họ rất thường xuyên, nhưng chẳng biết tựa lúc nào đã đổi thành thỉnh thoảng.
Ý nghĩ vụt qua trong đầu, Thục Linh thoáng chau mày.
Nguyên Khải nhìn bé con ngoan ngoãn ăn từng muỗng mình đút, anh hài lòng buông thìa, ngón tay xấu xa dũi thẳng đẩy trán cô, kèm theo bộ dáng tận hưởng.
“Còn tâm tư suy nghĩ vẩn vơ thì lo mà bình phục cho tốt.” Anh thở dài, “Chỉ giỏi khiến người ta lo lắng, bao giờ mới trưởng thành được đây?”
Thục Linh trái ngược xị mặt xoa trán.
Nghe nốt câu bỗng ho sặc sụa, rối rít kéo vạt áo lau đi khoé môi nhớp cháo, “Coi ai đang nói kìa, còn không tự nhìn xem mình bao nhiêu tuổi nhưng có lúc nào cư xử đúng độ tuổi chưa?”
Nguyên Khải gạt đôi tay nắm thắt vạt áo của Thục Linh, anh miết nhẹ khoé môi cô, “Đừng cứ không biết trên dưới, dù gọi bằng anh nhưng anh cũng hơn em xấp xỉ mười tuổi đó.”
Thục Linh suy tới ngẫm lui chẳng tìm được lý lẽ có chiều sâu đặng cãi lại, cuối cùng đành ngậm nguồi chịu thua.
An tĩnh ngồi ăn một hồi, bất ngờ nhớ ra điều kiện “giao dịch” nọ, trước đây cô định bụng khi thích hợp sẽ hỏi, và bây giờ vừa vặn là thời điểm thích hợp.
Thục Linh lưỡng lự chút đỉnh, quyết nên nắm bắt cơ hội hiếm hoi đợt này, dù khả năng cao Nguyên Khải chẳng yêu cầu gì đâu.
“Mà em cũng sắp hai mươi rồi, tới tuổi trưởng thành rồi đó. Chuyện là, giao dịch mà anh muốn em làm đã nghĩ ra chưa?”
Nguyên Khải vô thức cứng khựng người, mọi hoạt động cơ hồ ngừng bặt.
Vẳng giây lát trầm ngâm, anh cười gượng, “Em như vậy là sao? Như bây giờ có gì không tốt, sao vẫn một mực chờ đợi giao dịch đó thế?”
“Ban đầu anh chẳng nói chỉ khi đồng ý với giao dịch mới mang em đi còn gì?” Thục Linh nghiêng mặt, không hiểu sao trông anh có vẻ hơi thiếu tự nhiên, “Từ giờ cho đến khi em hoàn toàn hai mươi chỉ còn không tới một năm nữa. Anh đã nghĩ được gì chưa?”
Nguyên Khải nhướng mày, “Em định phục thù lão viện trưởng thế nào?”
“Em tưởng anh đã hỏi rồi chứ?”
“Cũng có nhưng mà… lần đó em không có nói.” Anh gãi má khó xử.
Án chừng ba nốt đếm nghĩ ngợi, Thục Linh mới thành thật đáp, “Thật ra thì, anh tra thông tin về lũ buôn người, luôn tiện tra kỹ càng về lão viện trưởng. Anh cũng biết Liêu Vĩ Thành mà? Đúng không?”
Nguyên Khải gật đầu, dường như sắp hiểu thấu.
“Ý em là… tiếp cận cậu ta? Sau đó thì sao nữa.”
Giọng điệu Thục Linh ngắt ngứ không rõ ràng, “Em muốn… cậu ấy…”
Nói tới đây, làn da trắng nõn tố giác đôi má đang phím hồng của cô, Nguyên Khải tức thì phát hiện chỗ sai, anh nhảy sửng lên phản đối, “Không được. Không đời nào, em định hẹn hò với cậu ta?”
Thục Linh sốt vó nhòm ngó chung quanh, may thay phòng bệnh vip tách biệt, hoặc không có lẽ mất mặt chết thôi.
Cô túm tay áo Nguyên Khải, nhét anh ngồi xuống giường, bọc trong chăn bông mềm mại rồi ghé sát thủ thỉ, “Thì là… anh bé mồm lại tí. Nhưng mà nhé, anh có nghĩ tên Liêu Tuấn Khanh chỉ nên chết dễ dàng không?”
Có lẽ nhiệt độ trong chăn bông khá cao, Nguyên Khải thoắt nóng bừng mặt, anh nới lỏng cổ áo chun chút, chẳng biết nghe lọt tai Thục Linh nói không nữa, nhưng chẳng thấy đáp trả gì.
(côn đồ trên con đường đang đến trường - hoàn hảo một nữa rồi. Quyết định không lên màu nữa, vì mình không biết cách pha màu)
/33
|