Cô nói không lại anh, mắc cỡ đỏ mặt, giận bừng bừng ngồi ở một bên, quay đầu đi không thèm để ý đến anh.
“Tiểu Viên, tiểu Viên của anh.” Lạc Thiên Hựu thích nhìn điệu bộ ngượng ngùng đỏ mặt của cô, khiến lòng anh đặc biệt thỏa mãn, tùy ý rút một cành hoa mà cô đặt trong bình tặng cô.
“Đừng giận, anh đùa với em thôi.” Nếu thực sự để cô giúp anh tắm rửa, thế thì tiêu à? Trước khi vết thương ở lưng anh còn chưa khỏi, phúc lợi như thế tạm thời để qua một bên. Muốn tắm rửa? Đợi anh khỏi rồi tính.
“Hừ, không đứng đắn gì hết!” Biểu tình trên mặt cô còn có chút giận dỗi, nhưng sau khi nhận hoa, sự ngọt ngào trong đáy mắt đã sớm tràn mi, bản thân lại không hề biết.
Cô vốn tưởng rằng anh là một người vừa lạnh lùng vừa nghiêm túc, nhưng quen nhau lâu rồi mới phát hiện, kỳ thực anh cũng có lúc giống như con nít vậy. Thảo nào chị tiểu Hàm mới nói với cô, đàn ông đều là những đứa trẻ to xác.
Lạc Thiên Hựu nhíu mày, “Đồ đạc trong nhà em đợi chúng ta từ miền Nam về rồi hãy thu dọn.” Trước khi chưa bắt được hung thủ, anh vẫn không yên tâm.
“Đều đã thu dọn rồi, chỉ cần chuyển qua nữa thôi.” Căn nhà đó cô hoàn toàn từ bỏ rồi. Từng tìm qua công ty môi giới nhà đất, đối phương rất thẳng thắn nói với cô, bốn năm năm nữa căn nhà của cô cũng đừng mong bán được, trừ khi có công ty xây dựng nào muốn mua lại toàn bộ khu nhà đó.
Cô vốn định ngày mai tìm công ty dịch vụ dọn nhà để chuyển đồ đạc sang nhà anh.
“Nghe lời anh.” Sờ sờ mái tóc ngắn của cô, sợi tóc mềm mại lướt qua lòng bàn tay anh, khóe miệng giương cao khuyên nhủ cô.
“Em biết rồi.” Biết là anh có lòng tốt, Phúc Viên Viên cũng không tức giận, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Qua hai ngày, Lạc Thiên Hựu phải chống nạng xuất viện. Ngày xuất viện, sau khi thu dọn xong hành lý, anh liền theo Phúc Viên Viên về quê cô ở miền Nam.
Toàn bộ thân bằng quyến thuộc của cô đều tụ họp ở nhà họ Phúc, chờ gặp mặt bạn trai của cô.
Nhà họ Phúc đến đời này chỉ có một mình Phúc Viên Viên là con gái, vì thế chuyện chung thân đại sự của cô vẫn luôn là tiêu điểm được tất cả mọi người trong nhà chú ý. Bây giờ không dễ gì có một đối tượng, mẹ Phúc và cha Phúc đều cực kỳ vui vẻ.
Mẹ Phúc bưng thức ăn từ trong bếp đi ra, sau khi đặt thức ăn lên bàn, chùi chùi tay vào tạp dề, vẻ mặt có chút khẩn trương nhìn về phía cửa chính.
Trong phòng khách nhà họ Phúc đã có không ít người ngồi, mọi người đều không nói chuyện, mấy người trẻ tuổi thì cứ nhìn chằm chằm đồng hồ. Tai Phúc Duyên Duyệt nghe thấy tiếng xe, lập tức từ ghế sô pha ngồi dậy, một bước lao nhanh ra ngoài.
Mẹ Phúc với cha Phúc hai người trao nhau ánh mắt, sau đó căng thẳng nhìn chằm chằm cửa chính.
Một hồi sau, cửa chính truyền đến giọng nói của Phúc Viên Viên và Phúc Duyên Duyệt, ánh mắt tò mò của tất cả mọi người đều hướng về phía cửa.
Phúc Viên Viên nhìn thấy cảnh tượng này liền cảm thấy nhộn nhạo, có chút xấu hổ quay đầu nhìn người đàn ông phía sau. Lạc Thiên Hựu cười nhẹ, đưa tay ra nắm lấy tay cô, muốn cô yên tâm.
Phúc Viên Viên cảm thấy trong lòng ấm áp, có chút thẹn thùng, có chút vui sướng, nắm lại tay anh. Hai người sánh vai cùng nhau tiến vào phòng khách.
Mắt mẹ Phúc càng mở càng to, vốn tưởng rằng đối tượng của con gái chắc chỉ là một người bình thường, không ngờ đến, người bước vào phòng bây giờ là một thanh niên trẻ tuổi, ngoại hình so với ngôi sao trên tivi còn đẹp hơn! Còn nữa, quần áo mặc trên người xem ra cũng không phải loại rẻ tiền!
Cha Phúc cũng sửng sốt một hồi, đợi con gái dẫn người đến trước mặt, vẫn không dám tin đối phương là bạn trai của con gái mình. “Viên Viên à, cậu này là?”
“Tiểu tử thối! Sao đến bây giờ mới tới?” Ông nội Phúc mới từ nhà sau đi đến, liếc mắt đã nhìn thấy Phúc Viên Viên và Lạc Thiên Hựu, cũng nhìn thấy bàn tay nắm chặt của hai người, gương mặt lập tức xầm xuống, tiến lên dùng sức gỡ chỗ bàn tay bọn họ đang nắm ra. Mặc dù ông biết chuyện tiểu tử thối này nằm viện, nhưng ông chính là nhìn anh không vừa mắt. Cho dù là nằm viện, trưởng bối triệu kiến, có phải bò cũng phải bò tới.
“Ông nội!” Phúc Viên Viên có chút giận dỗi nhìn ông.
“Cậu trai trẻ, đừng có động tay động chân trước mặt tôi, hừ!” Ông Phúc kiêu ngạo ưỡn ngực, ánh mắt khinh thường quét qua cây nạng của Lạc Thiên Hựu, cố tình làm khó làm dễ anh.
Lạc Thiên Hựu không để ý tới hành động ấu trĩ của ông, tự nhiên phóng khoáng gật đầu chào cha mẹ Phúc, “Bác trai, bác gái, con họ Lạc, tên là Lạc Thiên Hựu, là bạn trai của Phúc Viên Viên. Rất vui được gặp hai bác.”
Phong độ nhẹ nhàng của đối phương so với ông nội Phúc quả thực đối lập quá mạnh. Cha Phúc và mẹ Phúc nhìn nhất cử nhất động của đối phương liền biết xuất thân của anh nhất định rất tốt, so với gia thế nhà họ Phúc vừa thuần khiết vừa đơn thuần, hai người đều cảm thấy có chút bất an, sợ con gái mình trèo cao với không tới.
“Được, được, hai bác cũng rất vui được gặp cháu.” Cha Phúc ngừng một hồi mới trả lời một câu như vậy.
Phúc Viên Viên nhìn ra được cha mẹ không được tự nhiên, chủ động bước qua kéo tay Lạc Thiên Hựu, giới thiệu những người khác trong phòng cho anh.
“Thiên Hựu, đây là chú hai và thím hai của em, đây là chú út, còn có thím út, còn lại đều là em họ của em.” Phúc Viên Viên đơn giản giới thiệu những người khác trong nhà họ Phúc vẫn còn đang hóa đá.
Lạc Thiên Hựu lịch sự chào hỏi qua những người khác trong nhà họ Phúc, bọn họ vẫn còn trong tình trạng sửng sốt, vì vậy cứ thế ngây ngốc đáp lời. Sự chất phác của nhà họ Phúc làm anh cảm thấy rất thú vị.
“Mẹ, ăn cơm trước đã.” Phúc Duyên Duyệt nhìn đoàn người đang có chút thất thần, mở miệng nhắc nhở.
“Đúng rồi, ăn cơm đã.” Mẹ Phúc lúc này mới hoàn hồn, cả đại đội nhà họ Phúc nghe thấy mệnh lệnh, lúc này liền toàn bộ đi vào phòng ăn.
Bởi vì người đông nên chia thành hai bàn, Phúc Viên Viên và Lạc Thiên Hựu ngồi ở bàn chính, ngồi cùng bàn đều là trưởng bối. Còn em trai cô và những người em họ khác đương nhiên được phân ngồi bàn còn lại.
Lúc ăn cơm, cha Phúc và mẹ Phúc không ngừng trao đổi ánh mắt, ánh mắt chú hai còn có chú ba cũng liếc qua liếc lại. Ông nội Phúc xem ra là người có biểu hiện bình thường nhất trong nhà.
Phúc Viên Viên rất tự nhiên gắp một miếng cá để vào chén của anh, Lạc Thiên Hựu cũng làm động tác giống y như vậy, sau đó hai người nhìn nhau cười. Hai người gắp qua gắp lại như vậy, giống như sớm đã quen với việc này.
“Viên Viên thối! Ông cũng muốn!” Ông nội Phúc ngồi một bên nhìn thấy cực kỳ bực mình, phải mở miệng tranh thủ.
Phúc Viên Viên vừa buồn cười vừa bực mình nhìn ông nội, vẫn thuận lời gắp một miếng cá to để vào trong chén ông. Ông nội Phúc lúc này mới hài lòng tiếp tục ăn cơm, lại còn cố tình lắc lắc miếng cá trước mặt Lạc Thiên Hựu.
Lạc Thiên Hựu thản nhiên nhìn, phát hiện ông nội Phúc không hề đụng đũa vào dĩa khổ qua bên cạnh, anh cười cười gắp một đũa to khổ qua đặt vào trong chén ông.
“Ông nội, ăn nhiều một chút.” Anh không có ý tốt, cười cười nói.
Ông nội Phúc bĩu môi, mặc dù ghét món này, nhưng nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Lạc Thiên Hựu…. Hừ! Lão già ta đây sẽ ăn hết nó! Thế nào!
Phúc Viên Viên không nói gì nhìn hai người bọn họ đấu khí, không khỏi khinh thường.
Thật là trẻ con mà!
Bầu không khí sáng sớm ở vùng quê thật trong lành, khiến tinh thần người ta cảm thấy sảng khoái.
Mẹ Phúc mở cửa, cầm chổi quét lá rụng ở sân trước. Cha Phúc cầm thùng nước, ở một bên tưới bồn hoa yêu thích của ông, nhìn có vẻ rất thảnh thơi.
“Mẹ xấp nhỏ, bà thấy cậu kia thế nào?” Cha Phúc nhặt mấy cọng lá khô, nghĩ ngợi mở miệng hỏi.
Mẹ Phúc tay đang quét dọn đột nhiên ngừng lại, sau đó mới tiếp tục. “Là một người có xuất thân tốt, Viên Viên nhà chúng ta…. cũng không biết có xứng không.”
Vừa nghĩ tới Lạc Thiên Hựu gặp ngày hôm qua, cha mẹ Phúc đều cảm thấy có chút lo lắng. Thân làm cha mẹ, đương nhiên coi con gái mình là tốt nhất, nhưng điều kiện của đối phương thực sự quá ưu tú, bọn họ thực sự lo sợ bất an.
Không nói đến tướng mạo, chỉ là gia thế, sao mà so được với nhà người ta? Mặc dù trước mắt thấy cậu kia đối với con gái mình không tệ, nhưng nếu thực để hai người kết hôn, dường như không được thỏa đáng, dù sao làm dâu nhà giàu có cũng không dễ dàng gì. Hơn nữa, đối phương có phải nhất thời cảm thấy mới mẻ, lâu ngày chán rồi, liền vứt bỏ Viên Viên của bọn họ?
“Không thì… nói với con, chúng ta không tán thành?” Mẹ Phúc là sợ con gái đau lòng. Theo quan sát trước mắt của bà, con gái rất thích đối phương, không sai, nhưng tình cảm hiện tại chỉ mới bắt đầu, cứ cho là cắt đứt cũng sẽ không quá thống khổ. So với sau này bị vứt bỏ vẫn tốt hơn?
Cha Phúc không nói gì, một lúc sau mới nhẹ thở dài. “Con chúng ta đã quyết tâm rồi, bà không phải không biết. Cha cũng thật là, hai đứa nhỏ rõ ràng không phù hợp, sao cũng không ngăn cản.”
Tâm tình cha mẹ Phúc hai người cũng không tốt lắm, mặc dù bây giờ hai đứa nhỏ đang thắm thiết ngọt ngào, nhưng bọn họ đều cảm thấy, đàn ông như Lạc Thiên Hựu, không phải kiểu đơn thuần như Viên Viên có thể trói buộc được. Bây giờ phải làm thế nào mới tốt?
“Ba, mẹ, hai người nghĩ nhiều rồi, chị hai thích không phải là được rồi sao?” Phúc Duyên Duyệt vừa tập thể dục trở về, vừa lau mồ hôi trên trán vừa khuyên.
Tối hôm qua nhìn thấy, mặc dù Lạc Thiên Hựu kia khí thái của công tử nhà giàu, nhưng người cũng xem như hiền hòa, không ra vẻ gì, tình cảm với chị cũng rất tốt, như vậy không phải đủ rồi sao.
“Con nít biết gì mà nói? Qua bên kia.” Mẹ Phúc tức giận trừng mắt liếc cậu một cái. Cái tên phản đồ này, tối qua nói chuyện với Lạc Thiên Hựu thì vui rồi, mới đó đã bị mua chuộc.
Phúc Duyên Duyệt bĩu môi, ngoan ngoãn chà chà mũi né ra. Xem ra mẹ không tán thành, cậu có nên nói trước với chị một tiếng?
Tâm tư mẹ Phúc một lòng đặt ở Phúc Viên Viên, muốn bí mật hỏi cô một số chuyện, lại không đành lòng gọi cô thức dậy, đành phải ôm mối suy nghĩ bất an, đi chợ mua thức ăn trước. Sau khi quay lại nhìn đồng hồ, cũng đã 7 giờ hơn rồi, đúng lúc trên lầu hai truyền đến tiếng bước chân, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lạc Thiên Hựu và con gái đang cùng nhau đi xuống.
“Ba, mẹ.”
“Bác trai, bác gái.” Hai người đồng thanh gọi một lời.
Phúc Viên Viên dụi dụi hai mắt vẫn còn buồn ngủ, “Ý? Mẹ, mẹ không nấu bữa sáng hả?” Cô còn tưởng xuống lầu sẽ có thể được ăn món cháo tình yêu của mẹ, ngày trước cô về nhà, mẹ đều nấu cháo khoai lang làm bữa sáng.
“Hả? Sáng mẹ bận, quên mất.” Mẹ Phúc thật sự quên mất, vội vàng nhét đồ ăn mới mua xong vào tủ lạnh, “Giờ mẹ nấu.”
Cha Phúc lẳng lặng đẩy con trai một cái, Phúc Duyên Duyệt đang chăm chú xem tivi ngừng lại một chút, khẽ cười ngẩng đầu lên. “Mẹ không cần nấu đâu, anh Lạc, hay là chúng ta ra ngoài đầu ngõ mua về đi?”
Lạc Thiên Hựu gật đầu, “Anh đi mua đồ ăn sáng, em ở nhà với hai bác nhé.” Chắc là có điều muốn nói, anh nên nghe lời cùng Phúc Duyên Duyệt ra ngoài mua đồ ăn sáng.
Đợi cho Lạc Thiên Hựu đi xa rồi, mẹ Phúc lập tức tiến lên lôi con gái ngồi xuống sô pha trong phòng khách. “Viên Viên, mẹ hỏi con, cậu Lạc đối với con rốt cuộc có thật lòng hay không?”
“Mẹ, sao mẹ lại hỏi vậy? Con với Thiên Hựu đương nhiên là thật lòng rồi.” Lời của mẹ giống như chiếc kim châm đâm vào trong lòng cô. Hai người làm sao đến được với nhau, chuyện này lúc nào cô cũng ghi nhớ trong lòng, không ngờ rằng mẹ lại đột nhiên hỏi ra. Kỳ thực bản thân cô cũng rất bất an, dù sao nguyên nhân thúc đẩy hai người đến với nhau đã không còn nữa rồi, cô cũng không biết tình cảm Lạc Thiên Hựu dành cho cô còn lại mấy phần.
Mẹ Phúc không phải đồ ngốc, từ nhất cử nhất động của con gái liền có thể biết cô đang nghĩ gì. “Viên Viên à, cả đời mẹ không mơ mộng xa vời con có thể gả vào nhà giàu, làm thiếu phu nhân gì đó, chỉ hi vọng có một người thật lòng yêu thương con, mẹ cảm thấy cậu Lạc này…… không phù hợp với con.” Bà thà rằng con gái đau lòng lúc này, còn hơn để sau này yêu quá sâu đậm rồi lại bị ruồng bỏ.
“Đúng vậy, con gái à, con xem tin tức trên tivi ngày nào cũng phát tới tận khuya, mấy cậu công tử nhà giàu hở chút ra là có vợ bé. Cứ cho là bản thân họ không tìm đến, người ta cũng chủ động tìm tới cửa. Con gái, con có cần suy nghĩ lại không?” Cha Phúc cũng đứng bên cạnh khuyên bảo.
“Mẹ, ba, hai người yên tâm, Thiên Hựu không phải loại người như vậy.” Phúc Viên Viên cảm thấy Thiên Hựu sẽ không làm chuyện có lỗi với cô. Chỉ có điều, hai người có thể ở bên nhau bao lâu, bản thân cô cũng không có lòng tin.
Nhưng mà, cô thích Thiên Hựu, rất thích, rất thích, thích nụ cười rạng rỡ như ánh mắt trời của anh, làm lòng cô giống như muốn bay lên vậy, thích sự dịu dàng lơ đãng của anh, mấy lần anh xoa đầu cô, có thể nhìn thấy ánh mắt sâu sắc làm tim cô dao động đến cỡ nào. Cô rất thích Thiên Hựu, cho dù…. cho dù đối với tình cảm này không có gì chắc chắn, hiện tại cô cũng không muốn buông tay.
“Viên Viên à, mẹ không nói cậu ấy không tốt, chỉ là, haiz! Con nghe lời mẹ, làm bạn bình thường với cậu Lạc là được rồi.” Mẹ Phúc vẫn là sợ con gái bị tổn thương.
“Viên Viên, ba nói cho con nghe, hai người các con bây giờ nhìn có vẻ rất tốt, nhưng sau này thì sao? Cậu ấy có tính kết hôn với con không? Cậu ấy có vì dự định kết hôn trong tương lai mà qua lại với con không? Ba biết con đã hạ quyết tâm rồi, một khi thích ai sẽ thích tới cùng, nhưng mà, con cũng phải xem xem đối phương có nghĩ như vậy hay không.”
Cha Phúc mẹ Phúc hai người hợp lại oanh tạc cô, nói đến nỗi trong lòng Phúc Viên Viên cũng bị dao động, bất an vặn vẹo cả hai tay.
“Con…. Thiên Hựu anh ấy…..” Cô nói không nên lời, không biết phải nói đỡ lời giúp Thiên Hựu thế nào.
“Chúng con về rồi đây!” Phúc Duyên Duyệt cố ý lớn tiếng nói.
Lúc Lạc Thiên Hựu giơ đồ ăn sáng đã mua xong bước vào nhà, liền nhận thấy được bầu không khí có chút không đúng, ngước mắt nhìn Phúc Viên Viên, bình thường cô đều sẽ cười nhìn anh, lần này đột nhiên tránh đi ánh mắt của anh.
Có chút sửng sốt, trong lòng anh cảm thấy là lạ.
“Ăn sáng thôi.” Phúc Duyên Duyệt có thể khẳng định cha mẹ cậu đã nói gì, thật là, rõ ràng lời cậu nói trước đó không lọt vào tai cha mẹ.
“Tiểu Viên, tiểu Viên của anh.” Lạc Thiên Hựu thích nhìn điệu bộ ngượng ngùng đỏ mặt của cô, khiến lòng anh đặc biệt thỏa mãn, tùy ý rút một cành hoa mà cô đặt trong bình tặng cô.
“Đừng giận, anh đùa với em thôi.” Nếu thực sự để cô giúp anh tắm rửa, thế thì tiêu à? Trước khi vết thương ở lưng anh còn chưa khỏi, phúc lợi như thế tạm thời để qua một bên. Muốn tắm rửa? Đợi anh khỏi rồi tính.
“Hừ, không đứng đắn gì hết!” Biểu tình trên mặt cô còn có chút giận dỗi, nhưng sau khi nhận hoa, sự ngọt ngào trong đáy mắt đã sớm tràn mi, bản thân lại không hề biết.
Cô vốn tưởng rằng anh là một người vừa lạnh lùng vừa nghiêm túc, nhưng quen nhau lâu rồi mới phát hiện, kỳ thực anh cũng có lúc giống như con nít vậy. Thảo nào chị tiểu Hàm mới nói với cô, đàn ông đều là những đứa trẻ to xác.
Lạc Thiên Hựu nhíu mày, “Đồ đạc trong nhà em đợi chúng ta từ miền Nam về rồi hãy thu dọn.” Trước khi chưa bắt được hung thủ, anh vẫn không yên tâm.
“Đều đã thu dọn rồi, chỉ cần chuyển qua nữa thôi.” Căn nhà đó cô hoàn toàn từ bỏ rồi. Từng tìm qua công ty môi giới nhà đất, đối phương rất thẳng thắn nói với cô, bốn năm năm nữa căn nhà của cô cũng đừng mong bán được, trừ khi có công ty xây dựng nào muốn mua lại toàn bộ khu nhà đó.
Cô vốn định ngày mai tìm công ty dịch vụ dọn nhà để chuyển đồ đạc sang nhà anh.
“Nghe lời anh.” Sờ sờ mái tóc ngắn của cô, sợi tóc mềm mại lướt qua lòng bàn tay anh, khóe miệng giương cao khuyên nhủ cô.
“Em biết rồi.” Biết là anh có lòng tốt, Phúc Viên Viên cũng không tức giận, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Qua hai ngày, Lạc Thiên Hựu phải chống nạng xuất viện. Ngày xuất viện, sau khi thu dọn xong hành lý, anh liền theo Phúc Viên Viên về quê cô ở miền Nam.
Toàn bộ thân bằng quyến thuộc của cô đều tụ họp ở nhà họ Phúc, chờ gặp mặt bạn trai của cô.
Nhà họ Phúc đến đời này chỉ có một mình Phúc Viên Viên là con gái, vì thế chuyện chung thân đại sự của cô vẫn luôn là tiêu điểm được tất cả mọi người trong nhà chú ý. Bây giờ không dễ gì có một đối tượng, mẹ Phúc và cha Phúc đều cực kỳ vui vẻ.
Mẹ Phúc bưng thức ăn từ trong bếp đi ra, sau khi đặt thức ăn lên bàn, chùi chùi tay vào tạp dề, vẻ mặt có chút khẩn trương nhìn về phía cửa chính.
Trong phòng khách nhà họ Phúc đã có không ít người ngồi, mọi người đều không nói chuyện, mấy người trẻ tuổi thì cứ nhìn chằm chằm đồng hồ. Tai Phúc Duyên Duyệt nghe thấy tiếng xe, lập tức từ ghế sô pha ngồi dậy, một bước lao nhanh ra ngoài.
Mẹ Phúc với cha Phúc hai người trao nhau ánh mắt, sau đó căng thẳng nhìn chằm chằm cửa chính.
Một hồi sau, cửa chính truyền đến giọng nói của Phúc Viên Viên và Phúc Duyên Duyệt, ánh mắt tò mò của tất cả mọi người đều hướng về phía cửa.
Phúc Viên Viên nhìn thấy cảnh tượng này liền cảm thấy nhộn nhạo, có chút xấu hổ quay đầu nhìn người đàn ông phía sau. Lạc Thiên Hựu cười nhẹ, đưa tay ra nắm lấy tay cô, muốn cô yên tâm.
Phúc Viên Viên cảm thấy trong lòng ấm áp, có chút thẹn thùng, có chút vui sướng, nắm lại tay anh. Hai người sánh vai cùng nhau tiến vào phòng khách.
Mắt mẹ Phúc càng mở càng to, vốn tưởng rằng đối tượng của con gái chắc chỉ là một người bình thường, không ngờ đến, người bước vào phòng bây giờ là một thanh niên trẻ tuổi, ngoại hình so với ngôi sao trên tivi còn đẹp hơn! Còn nữa, quần áo mặc trên người xem ra cũng không phải loại rẻ tiền!
Cha Phúc cũng sửng sốt một hồi, đợi con gái dẫn người đến trước mặt, vẫn không dám tin đối phương là bạn trai của con gái mình. “Viên Viên à, cậu này là?”
“Tiểu tử thối! Sao đến bây giờ mới tới?” Ông nội Phúc mới từ nhà sau đi đến, liếc mắt đã nhìn thấy Phúc Viên Viên và Lạc Thiên Hựu, cũng nhìn thấy bàn tay nắm chặt của hai người, gương mặt lập tức xầm xuống, tiến lên dùng sức gỡ chỗ bàn tay bọn họ đang nắm ra. Mặc dù ông biết chuyện tiểu tử thối này nằm viện, nhưng ông chính là nhìn anh không vừa mắt. Cho dù là nằm viện, trưởng bối triệu kiến, có phải bò cũng phải bò tới.
“Ông nội!” Phúc Viên Viên có chút giận dỗi nhìn ông.
“Cậu trai trẻ, đừng có động tay động chân trước mặt tôi, hừ!” Ông Phúc kiêu ngạo ưỡn ngực, ánh mắt khinh thường quét qua cây nạng của Lạc Thiên Hựu, cố tình làm khó làm dễ anh.
Lạc Thiên Hựu không để ý tới hành động ấu trĩ của ông, tự nhiên phóng khoáng gật đầu chào cha mẹ Phúc, “Bác trai, bác gái, con họ Lạc, tên là Lạc Thiên Hựu, là bạn trai của Phúc Viên Viên. Rất vui được gặp hai bác.”
Phong độ nhẹ nhàng của đối phương so với ông nội Phúc quả thực đối lập quá mạnh. Cha Phúc và mẹ Phúc nhìn nhất cử nhất động của đối phương liền biết xuất thân của anh nhất định rất tốt, so với gia thế nhà họ Phúc vừa thuần khiết vừa đơn thuần, hai người đều cảm thấy có chút bất an, sợ con gái mình trèo cao với không tới.
“Được, được, hai bác cũng rất vui được gặp cháu.” Cha Phúc ngừng một hồi mới trả lời một câu như vậy.
Phúc Viên Viên nhìn ra được cha mẹ không được tự nhiên, chủ động bước qua kéo tay Lạc Thiên Hựu, giới thiệu những người khác trong phòng cho anh.
“Thiên Hựu, đây là chú hai và thím hai của em, đây là chú út, còn có thím út, còn lại đều là em họ của em.” Phúc Viên Viên đơn giản giới thiệu những người khác trong nhà họ Phúc vẫn còn đang hóa đá.
Lạc Thiên Hựu lịch sự chào hỏi qua những người khác trong nhà họ Phúc, bọn họ vẫn còn trong tình trạng sửng sốt, vì vậy cứ thế ngây ngốc đáp lời. Sự chất phác của nhà họ Phúc làm anh cảm thấy rất thú vị.
“Mẹ, ăn cơm trước đã.” Phúc Duyên Duyệt nhìn đoàn người đang có chút thất thần, mở miệng nhắc nhở.
“Đúng rồi, ăn cơm đã.” Mẹ Phúc lúc này mới hoàn hồn, cả đại đội nhà họ Phúc nghe thấy mệnh lệnh, lúc này liền toàn bộ đi vào phòng ăn.
Bởi vì người đông nên chia thành hai bàn, Phúc Viên Viên và Lạc Thiên Hựu ngồi ở bàn chính, ngồi cùng bàn đều là trưởng bối. Còn em trai cô và những người em họ khác đương nhiên được phân ngồi bàn còn lại.
Lúc ăn cơm, cha Phúc và mẹ Phúc không ngừng trao đổi ánh mắt, ánh mắt chú hai còn có chú ba cũng liếc qua liếc lại. Ông nội Phúc xem ra là người có biểu hiện bình thường nhất trong nhà.
Phúc Viên Viên rất tự nhiên gắp một miếng cá để vào chén của anh, Lạc Thiên Hựu cũng làm động tác giống y như vậy, sau đó hai người nhìn nhau cười. Hai người gắp qua gắp lại như vậy, giống như sớm đã quen với việc này.
“Viên Viên thối! Ông cũng muốn!” Ông nội Phúc ngồi một bên nhìn thấy cực kỳ bực mình, phải mở miệng tranh thủ.
Phúc Viên Viên vừa buồn cười vừa bực mình nhìn ông nội, vẫn thuận lời gắp một miếng cá to để vào trong chén ông. Ông nội Phúc lúc này mới hài lòng tiếp tục ăn cơm, lại còn cố tình lắc lắc miếng cá trước mặt Lạc Thiên Hựu.
Lạc Thiên Hựu thản nhiên nhìn, phát hiện ông nội Phúc không hề đụng đũa vào dĩa khổ qua bên cạnh, anh cười cười gắp một đũa to khổ qua đặt vào trong chén ông.
“Ông nội, ăn nhiều một chút.” Anh không có ý tốt, cười cười nói.
Ông nội Phúc bĩu môi, mặc dù ghét món này, nhưng nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Lạc Thiên Hựu…. Hừ! Lão già ta đây sẽ ăn hết nó! Thế nào!
Phúc Viên Viên không nói gì nhìn hai người bọn họ đấu khí, không khỏi khinh thường.
Thật là trẻ con mà!
Bầu không khí sáng sớm ở vùng quê thật trong lành, khiến tinh thần người ta cảm thấy sảng khoái.
Mẹ Phúc mở cửa, cầm chổi quét lá rụng ở sân trước. Cha Phúc cầm thùng nước, ở một bên tưới bồn hoa yêu thích của ông, nhìn có vẻ rất thảnh thơi.
“Mẹ xấp nhỏ, bà thấy cậu kia thế nào?” Cha Phúc nhặt mấy cọng lá khô, nghĩ ngợi mở miệng hỏi.
Mẹ Phúc tay đang quét dọn đột nhiên ngừng lại, sau đó mới tiếp tục. “Là một người có xuất thân tốt, Viên Viên nhà chúng ta…. cũng không biết có xứng không.”
Vừa nghĩ tới Lạc Thiên Hựu gặp ngày hôm qua, cha mẹ Phúc đều cảm thấy có chút lo lắng. Thân làm cha mẹ, đương nhiên coi con gái mình là tốt nhất, nhưng điều kiện của đối phương thực sự quá ưu tú, bọn họ thực sự lo sợ bất an.
Không nói đến tướng mạo, chỉ là gia thế, sao mà so được với nhà người ta? Mặc dù trước mắt thấy cậu kia đối với con gái mình không tệ, nhưng nếu thực để hai người kết hôn, dường như không được thỏa đáng, dù sao làm dâu nhà giàu có cũng không dễ dàng gì. Hơn nữa, đối phương có phải nhất thời cảm thấy mới mẻ, lâu ngày chán rồi, liền vứt bỏ Viên Viên của bọn họ?
“Không thì… nói với con, chúng ta không tán thành?” Mẹ Phúc là sợ con gái đau lòng. Theo quan sát trước mắt của bà, con gái rất thích đối phương, không sai, nhưng tình cảm hiện tại chỉ mới bắt đầu, cứ cho là cắt đứt cũng sẽ không quá thống khổ. So với sau này bị vứt bỏ vẫn tốt hơn?
Cha Phúc không nói gì, một lúc sau mới nhẹ thở dài. “Con chúng ta đã quyết tâm rồi, bà không phải không biết. Cha cũng thật là, hai đứa nhỏ rõ ràng không phù hợp, sao cũng không ngăn cản.”
Tâm tình cha mẹ Phúc hai người cũng không tốt lắm, mặc dù bây giờ hai đứa nhỏ đang thắm thiết ngọt ngào, nhưng bọn họ đều cảm thấy, đàn ông như Lạc Thiên Hựu, không phải kiểu đơn thuần như Viên Viên có thể trói buộc được. Bây giờ phải làm thế nào mới tốt?
“Ba, mẹ, hai người nghĩ nhiều rồi, chị hai thích không phải là được rồi sao?” Phúc Duyên Duyệt vừa tập thể dục trở về, vừa lau mồ hôi trên trán vừa khuyên.
Tối hôm qua nhìn thấy, mặc dù Lạc Thiên Hựu kia khí thái của công tử nhà giàu, nhưng người cũng xem như hiền hòa, không ra vẻ gì, tình cảm với chị cũng rất tốt, như vậy không phải đủ rồi sao.
“Con nít biết gì mà nói? Qua bên kia.” Mẹ Phúc tức giận trừng mắt liếc cậu một cái. Cái tên phản đồ này, tối qua nói chuyện với Lạc Thiên Hựu thì vui rồi, mới đó đã bị mua chuộc.
Phúc Duyên Duyệt bĩu môi, ngoan ngoãn chà chà mũi né ra. Xem ra mẹ không tán thành, cậu có nên nói trước với chị một tiếng?
Tâm tư mẹ Phúc một lòng đặt ở Phúc Viên Viên, muốn bí mật hỏi cô một số chuyện, lại không đành lòng gọi cô thức dậy, đành phải ôm mối suy nghĩ bất an, đi chợ mua thức ăn trước. Sau khi quay lại nhìn đồng hồ, cũng đã 7 giờ hơn rồi, đúng lúc trên lầu hai truyền đến tiếng bước chân, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lạc Thiên Hựu và con gái đang cùng nhau đi xuống.
“Ba, mẹ.”
“Bác trai, bác gái.” Hai người đồng thanh gọi một lời.
Phúc Viên Viên dụi dụi hai mắt vẫn còn buồn ngủ, “Ý? Mẹ, mẹ không nấu bữa sáng hả?” Cô còn tưởng xuống lầu sẽ có thể được ăn món cháo tình yêu của mẹ, ngày trước cô về nhà, mẹ đều nấu cháo khoai lang làm bữa sáng.
“Hả? Sáng mẹ bận, quên mất.” Mẹ Phúc thật sự quên mất, vội vàng nhét đồ ăn mới mua xong vào tủ lạnh, “Giờ mẹ nấu.”
Cha Phúc lẳng lặng đẩy con trai một cái, Phúc Duyên Duyệt đang chăm chú xem tivi ngừng lại một chút, khẽ cười ngẩng đầu lên. “Mẹ không cần nấu đâu, anh Lạc, hay là chúng ta ra ngoài đầu ngõ mua về đi?”
Lạc Thiên Hựu gật đầu, “Anh đi mua đồ ăn sáng, em ở nhà với hai bác nhé.” Chắc là có điều muốn nói, anh nên nghe lời cùng Phúc Duyên Duyệt ra ngoài mua đồ ăn sáng.
Đợi cho Lạc Thiên Hựu đi xa rồi, mẹ Phúc lập tức tiến lên lôi con gái ngồi xuống sô pha trong phòng khách. “Viên Viên, mẹ hỏi con, cậu Lạc đối với con rốt cuộc có thật lòng hay không?”
“Mẹ, sao mẹ lại hỏi vậy? Con với Thiên Hựu đương nhiên là thật lòng rồi.” Lời của mẹ giống như chiếc kim châm đâm vào trong lòng cô. Hai người làm sao đến được với nhau, chuyện này lúc nào cô cũng ghi nhớ trong lòng, không ngờ rằng mẹ lại đột nhiên hỏi ra. Kỳ thực bản thân cô cũng rất bất an, dù sao nguyên nhân thúc đẩy hai người đến với nhau đã không còn nữa rồi, cô cũng không biết tình cảm Lạc Thiên Hựu dành cho cô còn lại mấy phần.
Mẹ Phúc không phải đồ ngốc, từ nhất cử nhất động của con gái liền có thể biết cô đang nghĩ gì. “Viên Viên à, cả đời mẹ không mơ mộng xa vời con có thể gả vào nhà giàu, làm thiếu phu nhân gì đó, chỉ hi vọng có một người thật lòng yêu thương con, mẹ cảm thấy cậu Lạc này…… không phù hợp với con.” Bà thà rằng con gái đau lòng lúc này, còn hơn để sau này yêu quá sâu đậm rồi lại bị ruồng bỏ.
“Đúng vậy, con gái à, con xem tin tức trên tivi ngày nào cũng phát tới tận khuya, mấy cậu công tử nhà giàu hở chút ra là có vợ bé. Cứ cho là bản thân họ không tìm đến, người ta cũng chủ động tìm tới cửa. Con gái, con có cần suy nghĩ lại không?” Cha Phúc cũng đứng bên cạnh khuyên bảo.
“Mẹ, ba, hai người yên tâm, Thiên Hựu không phải loại người như vậy.” Phúc Viên Viên cảm thấy Thiên Hựu sẽ không làm chuyện có lỗi với cô. Chỉ có điều, hai người có thể ở bên nhau bao lâu, bản thân cô cũng không có lòng tin.
Nhưng mà, cô thích Thiên Hựu, rất thích, rất thích, thích nụ cười rạng rỡ như ánh mắt trời của anh, làm lòng cô giống như muốn bay lên vậy, thích sự dịu dàng lơ đãng của anh, mấy lần anh xoa đầu cô, có thể nhìn thấy ánh mắt sâu sắc làm tim cô dao động đến cỡ nào. Cô rất thích Thiên Hựu, cho dù…. cho dù đối với tình cảm này không có gì chắc chắn, hiện tại cô cũng không muốn buông tay.
“Viên Viên à, mẹ không nói cậu ấy không tốt, chỉ là, haiz! Con nghe lời mẹ, làm bạn bình thường với cậu Lạc là được rồi.” Mẹ Phúc vẫn là sợ con gái bị tổn thương.
“Viên Viên, ba nói cho con nghe, hai người các con bây giờ nhìn có vẻ rất tốt, nhưng sau này thì sao? Cậu ấy có tính kết hôn với con không? Cậu ấy có vì dự định kết hôn trong tương lai mà qua lại với con không? Ba biết con đã hạ quyết tâm rồi, một khi thích ai sẽ thích tới cùng, nhưng mà, con cũng phải xem xem đối phương có nghĩ như vậy hay không.”
Cha Phúc mẹ Phúc hai người hợp lại oanh tạc cô, nói đến nỗi trong lòng Phúc Viên Viên cũng bị dao động, bất an vặn vẹo cả hai tay.
“Con…. Thiên Hựu anh ấy…..” Cô nói không nên lời, không biết phải nói đỡ lời giúp Thiên Hựu thế nào.
“Chúng con về rồi đây!” Phúc Duyên Duyệt cố ý lớn tiếng nói.
Lúc Lạc Thiên Hựu giơ đồ ăn sáng đã mua xong bước vào nhà, liền nhận thấy được bầu không khí có chút không đúng, ngước mắt nhìn Phúc Viên Viên, bình thường cô đều sẽ cười nhìn anh, lần này đột nhiên tránh đi ánh mắt của anh.
Có chút sửng sốt, trong lòng anh cảm thấy là lạ.
“Ăn sáng thôi.” Phúc Duyên Duyệt có thể khẳng định cha mẹ cậu đã nói gì, thật là, rõ ràng lời cậu nói trước đó không lọt vào tai cha mẹ.
/17
|