Edit: Pinkie
Beta: Tử Âm
Hội nghị kéo dài gần hai giờ, Phúc Viên Viên bắt đầu cảm thấy đói bụng rồi, những từ chuyên ngành đó làm cho đầu óc của cô thêm choáng váng, hoa cả mắt. May mắn là có hai người ghi chép, cô không phải là người ghi chép chính nên cảm thấy vô cùng biết ơn.
Đến lúc cô cảm giác mình sẽ choáng váng tới mức chết đói thì hội nghị cuối cùng cũng kết thúc. Thấy có người đã đi ra ngoài trước thì Phúc Viên Viên cũng đứng dậy, vội vội vàng vàng muốn rời khỏi, đột nhiên cánh tay lại bị người ta kéo lại.
“Chị Tiểu Hàm?” Vừa quay đầu, cô liền thấy chị Tiểu Hàm đang mạnh mẽ kéo cô lại.
“Chạy nhanh như thế để làm gì? Đến đây, chị giới thiệu cho em một người.” Liễu Tiểu Hàm cười đến mập mờ, lôi kéo cô đi về phía Thượng Quan Quý Hải.
Phúc Viên Viên đột nhiên có dự cảm xấu, không lẽ…
Liễu Tiểu Hàm cười hì hì dẫn cô đi đến trước mặt chồng mình, “Vị này là tổng giám đốc tập đoàn Lạc Thị ở Châu Á — Lạc Thiên Hữu, cậu ấy cũng là đàn em khóa dưới của anh rể em.”
Quả nhiên! Phúc Viên Viên lúng túng ngẩng đầu, toét miệng cười, “Tổng giám đốc Lạc, xin chào!”
Gương mặt tuấn mỹ của Lạc Thiên Hữu cũng có một chút quái dị, “Xin chào, chuyện lần trước tôi không phải cố ý, vì gặp ác mộng nên mới làm cho cô bị hù dọa, thật xin lỗi.”
“Chuyện lần trước? Xảy ra chuyện gì?” Liễu Tiểu Hàm tò mò nhìn hai người.
Lạc Thiên Hữu và Phúc Viên Viên nhìn nhau một chút, thấy Phúc Viên Viên không có ý định trả lời, thì Lạc Thiên Hữu chỉ có thể mở miệng giải thích.
Lúc này Phúc Viên Viên mới biết, thì ra lần trước anh ta thất lễ như vậy là do gặp ác mộng, hiểu lầm một hồi, thì sau đó cô cũng không để ý đến nữa.
Dáng dấp của Lạc Thiên Hữu đẹp trai, nhưng khi mắt phượng nhếch lên thì nhìn có chút lạnh lùng, cho nên Phúc Viên Viên có chút sợ anh.
“Không phải chuyện lớn gì, chỉ là một hiểu lầm nhỏ mà thôi, nếu không thì như vậy đi, đàn em, chờ một lúc nữa chúng ta cùng nhau ăn một bữa nhé?” Chưa cần nghe xong chuyện, Thượng Quan Quý Hải đã thân mật ôm lấy bả vai của Lạc Thiên Hữu, cười nói. Hai người bọn họ hơn kém một năm, đều là người phương Đông du học ở nước ngoài nên tình cảm cũng không tệ.
Cô có thể không đi hay không?
Phúc Viên Viên cúi đầu, vẻ mặt đau khổ, cô vẫn cảm thấy vị tổng giám đốc Lạc này có chút đáng sợ!
Lạc Thiên Hữu đảo mắt nhìn Phúc Viên Viên đang cúi đầu một chút, khóe miệng mang theo cười nhạt, “Chắc hẳn là Phúc tiểu thư sẽ nể mặt chứ?” Bộ dáng thân sĩ xoay người duỗi ra tay, làm ra động tác mời.
Từ nhỏ đến lớn, Phúc Viên Viên chưa từng được nam sinh nào làm động tác như vậy với mình. Nhìn bàn tay trước mắt, ngón tay tinh tế thon dài, so với những ngón tay mập mạp ngắn ngủn của mình thì quả thật chênh lệch thật nhiều, cô không khỏi sửng sốt một chút, trên mặt lập tức nóng lên.
“…… Ừm, đương nhiên là được, cảm ơn anh đã mời.” Lực sát thương của trai đẹp vẫn rất lớn, chỉ mới như vậy thôi đã khiến cho cô mặt đỏ tim run.
*
Nhóm người bọn họ đi tới nhà hàng Tây nổi tiếng ở bên cạnh, Phúc Viên Viên ngồi xuống trước, xoay người đem túi xách đặt ở sau lưng ghế dựa, vốn cho là chắc chắn Liễu Tiểu Hàm sẽ ngồi bên cạnh cô, ấy vậy mà một bóng dáng cao lớn đã đi tới, ngước nhìn thì thấy Lạc Thiên Hữu ngồi xuống bên cạnh mình.
Phúc Viên Viên cả kinh, toàn thân cứng lại, cũng không dám liếc bên trái nhìn bên phải, chỉ chằm chằm nhìn Liễu Tiểu Hàm ở đối diện. Thượng Quan Quý Hải và Liễu Tiểu Hàm nhìn thấy dáng vẻ cứng ngắc của cô thì không khỏi buồn cười.
Trong lúc ăn, phần lớn là hai người đàn ông nói chuyện với nhau, Phúc Viên Viên thì giống như cô vợ nhỏ, một câu cũng không nói, ngoan ngoãn ăn đồ ăn của mình.
Đôi mắt đẹp của Liễu Tiểu Hàm như phát sáng, đảo qua đảo lại giữa hai ngươi, Phúc Viên Viên nhẹ nhàng khả ái, ngồi bên cạnh là Lạc Thiên Hữu đẹp trai, cao lớn và lạnh lùng, nhưng lại mang đến cảm giác hòa hợp kỳ lạ, trong lòng có một ý tưởng dần dần xuất hiện.
Kìm nén một lúc lâu, Phúc Viên Viên bắt đầu buồn bực, nhàm chán đưa mắt nhìn loạn xung quanh, lơ đãng nhìn qua phía bên trái, mắt chớp chớp rồi không khỏi cười trộm. Cô nhìn thấy Lạc Thiên Hữu ngồi bên cạnh bỏ ớt xanh hết qua một bên không ăn. Hì hì, thật giống Tiểu Tân.
Đưa mắt nhìn, vừa lúc bắt gặp một ánh mắt của anh đang nhìn mình, thấy anh có chút túng quẫn, Phúc Viên Viên dừng lại một chút, quay đầu đi len lén cười.
“Tôi cũng không thích ăn ớt xanh.” Nháy mắt mấy cái, cô nghiêng đầu về phía anh, cười nói.
Vốn mặt Lạc Thiên Hữu có chút cứng ngắc, vừa nghe cô nói như vậy, thì khóe miệng cong cong, đôi mắt mang theo ý cười, “Tôi cũng vậy. Thật trùng hợp.”
Hai người dựa sát vào nhau, giọng nói của anh giống như đang nói nhỏ bên tai, nghe xong lỗ tai của cô có chút ngứa rồi sau đó đỏ ửng.
Sức mạnh sắc đẹp của mỹ nam quá lớn, trong phòng ăn không biết có bao nhiêu người đỏ mắt nhìn Phúc Viên Viên, hận không thể nhào tới muốn thay thế cô. Bị nhiều anh mắt như lang sói nhìn chằm chằm, cô cảm thấy không được tự nhiên.
Trong một phút, nữ phục vụ của nhà hàng đã đi tới ba lần, đủ để cho cô thấy được sức hấp dẫn của người đàn ông bên trái này lớn như thế nào.
“Vẫn giống như thời còn đi học.” Thượng Quan Quý Hải trêu ghẹo, cười nói.
Vẻ mặt Lạc Thiên Hữu nhàn nhạt, “Đều rất phiền.”
Sau khi ăn bữa chính xong thì đến món ngọt tráng miệng, Phúc Viên Viên lấy một cái bánh socola Black Forest yêu thích của mình, cắt một miếng nhỏ bỏ vào miệng, hương vị của sô cô la ngọt ngào khiến cho cô hạnh phúc tới mức nhắm nghiền mắt lại. Ưm, ăn thật ngon!
Lạc Thiên Hữu vừa vặn thấy dáng vẻ này của cô, tựa như một con mèo nhỏ tham ăn liếm liếm lưỡi, trông không giống giả vờ mà rất tự nhiên, cuối cùng anh cũng hiểu được tại sao dáng người của cô lại “tròn trịa” như vậy.
Yêu đồ ngọt như thế, không biến thành béo phì cũng đã rất lợi hại rồi, ánh mắt nhìn cô không khỏi nhu hòa hơn.
Nhìn thấy sự tương tác của hai người, Liễu Tiểu Hàm và Thượng Quan Quý Hải liếc mắt nhìn nhau, khóe miệng Liễu Tiểu Hàm khẽ cười, vẻ mặt mập mờ, nháy mắt nhìn chồng. Mới đầu, Thượng Quan Quý Hải nhướng mày, sau đó giãn ra, bên khóe miệng cũng lộ rõ nụ cười.
Sau khi ăn xong, ba người Thượng Quan Quý Hải, Liễu Tiểu Hàm và Phúc Viên Viên vì cùng công ty nên chào tạm biệt với Lạc Thiên Hữu. Bớt đi một nhân vật xấu hổ, Phúc Viên Viên mặt đầy ý cười, lôi kéo Liễu Tiểm Hàm thì thầm to nhỏ.
Lạc Thiên Hữu nhìn bóng lưng của cô biến mất, khóe miệng nở nụ cười, lúc này, một chiếc xe màu đen dài cao cấp có rèm che yên lặng đậu bên cạnh anh.
Tề Yến mở cửa sau, Lạc Thiên Hữu khom lưng lên xe. Vừa ngồi xuống, ngoại trừ Tề Yến ở bên ngoài, trên xe còn có một người đàn ông trung niên.
“Chú Hà.” Lạc Thiên Hữu nhìn ông ấy gật đầu.
Trên mặt Hà Lâm đầy ý cười, vui mừng vỗ vỗ tay anh. “Thiên Hữu, cuối cùng lần này chúng ta đã tìm được người.”
Khóe mắt của Lạc Thiên Hữu đảo qua bàn nhỏ phía trước, bên trên có mấy tờ giấy A4, viết đầy tư liệu cá nhân của Phúc Viên Viên, còn có tấm hình lớn, trong hình, cô đang nhếch miệng cười ngọt ngào.
“Chú Hà, chú xác định là cô ấy sao?” Anh cầm tư liệu, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, sắc mặt âm trầm.
Hà Lâm cười cười, cầm lấy một tờ giấy khác, bên trên viết ngày tháng năm sinh của Lạc Thiên Hữu, còn có một số ký tự đặc biệt, bên cạnh là thông tin của Phúc Viên Viên.
“Thiên Hữu, chú Hà biết mấy năm nay cháu sống không quá tốt, nếu có thể, chú Hà sẽ không tha cho nghiệp chướng quấn quít lấy cháu, chỉ là, mọi chuyện đều chú trọng một chữ duyên, muốn hóa giải thì phải có thiên thời, địa lợi với cháu.”
Lạc Thiên Hữu châm chọc cười. Không ngờ, một người đứng đầu tập đoàn Lạc Thị chuyên về kinh doanh vận tải trong tương lai như anh lại tin tưởng vào tử vi số mệnh. Nếu như chú Hà nói những điều này với anh vào mười năm trước, chỉ sợ anh sẽ nghĩ đó là người điên, nhưng bây giờ, anh không thể không nghe theo những lời này để cứu lấy mạng mình.
*
Tất cả chuyện này, nguyên nhân chính là một đoạn nghiệt duyên từ mười năm trước.
Từ mấy đời trước, nhà họ Lạc đã di cư ra nước ngoài, cho nên từ nhỏ Lạc Thiên Hữu cũng ở Mỹ lớn lên. Với bối cảnh của nhà họ Lạc, Lạc Thiên Hữu dĩ nhiên là đứa trẻ nhà giàu trong miệng mọi người, không những vậy, vẻ ngoài của anh còn rất tuấn tú. Chính vì thế, anh đương nhiên trở thành đối tượng săn đón số một của tất cả những đứa con gái nhà giàu.
Thật ra, anh cũng rất không thích vẻ ngoài có thiên hướng nữ tính của mình, đối với “ruồi bọ” bám sát bên người cũng không thích. Hơn nữa khi có quá nhiều “ruồi bọ” bao vây, anh cảm thấy vô cùng phiền, không thể làm gì khác hơn là tìm ra một con “ruồi bọ” lý tưởng nhất trong đám để làm lá chắn. Người mà anh chọn trúng cũng là con gái của gia tộc giàu có ở nước Mỹ — Jane.
Giữa hai người có thể nói là đôi bên cùng có lợi, cô ta có được thân phận bạn gái anh, hỗ trợ anh đuổi bay đám ong bướm kia, còn anh thì để gia tộc của Jane và Lạc Thị hợp tác thuận lợi với nhau. Lúc mới bắt đầu, quả thật Jane phát huy tác dụng vô cùng tốt, hơn nữa tính cách của cô điêu ngoa, đã giúp anh có được một khoảng thời gian thanh tĩnh, nhưng dần dần, Jane lại bắt đầu mất khống chế.
Đầu tiên, tự tiện lục lọi đồ dùng riêng của Lạc Thiên Hữu mà chưa có sự đồng ý của anh, sau đó đổi thành quấy rầy bạn bè của anh, người thân thậm chí là cho người theo dõi anh. Cuối cùng, Jane đã tự tử bằng cách nhảy lầu ở nhà cũ của nhà họ Lac.
Lạc Thiên Hữu vốn chẳng đem chuyện này để trong lòng, nhưng không ngờ, việc này đã trở thành biến cố lớn nhất trong cuộc đời anh. Từ đó về sau, đêm nào anh cũng gặp ác mộng, có một thân ảnh đầy máu quấn quanh người, làm cho anh không thể thở được, phải thở dốc không ngừng. Mỗi lần ngủ đều liên tiếp nằm mơ, tìm rất nhiều bác sĩ tâm lý đều không có cải thiện, cuối cùng, trước khi anh bỏ cuộc, đã có người giới thiệu chú Hà.
“Thiên Hữu, vạn vật đều có luật nhân quả, giây phút cháu gặp cô ấy thì nhân duyên đã bắt đầu. Chú Hà đã xem qua tử vi của cô gái này, cô ấy không chỉ phúc khí mạnh mẽ mà còn có dương khí tràn đầy, chắc chắn có thể giúp cháu hóa giải được hắc khí trên người.” Hà Lâm thở dài trong lòng. Ông có thể hiểu nỗi lòng của Thiên Hữu, là người bình thường, bị ác quỷ đeo bám mười năm đều sẽ bị biến đổi, Thiên Hữu được như hôm nay cũng coi như là tốt.
Bản thân ông từ nhỏ đã có thể cảm nhận được một ít đồ vật không có thực, tuy rằng là người Đài Loan lớn lên ở Mỹ, nhưng từ nhỏ đã được một lão sư phụ ở phố người Hoa nhận làm đệ tử chân truyền, chuyên tâm nghiên cứu về những yếu tố siêu hình như âm dương ngũ hành, lá số tử vi, ở trong giới người Hoa ở hải ngoại thì cũng coi như có chút danh tiếng.
Tám năm trước, ông gặp Thiên Hữu qua sự giới thiệu của người khác, lúc ấy Thiên Hữu gầy như một bộ xương khô, chỉ vừa liếc mắt, ông đã có thể thấy được một vòng hắc khí quấn quanh người Thiên Hữu. Hắc khí này lại kèm theo một mùi máu tươi vô cùng nồng đậm. Thời điểm đó, Thiên Hữu căn bản là đêm không thể ngủ, cũng ép mình không được ngủ, bởi vì chỉ cần ngủ một chút, nhất định ác mộng sẽ bám lấy anh. Cuộc sống như vậy, anh đã trải qua hai năm, nếu không gặp được ông, chỉ sợ Thiên Hữu đã sớm chết từ tám năm trước.
Ông giúp đỡ Thiên Hữu, thực ra thì cũng có tâm tư riêng. Ông và mẹ của Thiên Hữu cũng coi như là thanh mai trúc mã, chẳng qua là năm đó mẹ Thiên Hữu lựa chọn Lạc Tự Kỳ, cũng chính là cha của Thiên Hữu nên ông đã bỏ chấp niệm trong lòng xuống, chuyên tâm tu đạo. Rời đi đã nhiều năm, qua sự giới thiệu của người khác mới kết duyên với Thiên Hữu.
“Chú Hà, vậy bây giờ, tổng giám đốc nên làm thế nào?” Tề Yến là bạn tốt từ nhỏ của Lạc Thiên Hữu, anh biết mọi chuyện về Lạc Thiên Hữu, mặc kệ là chuyện công hay tư, anh đều rất lo lắng cho Lạc Thiên Hữu.
“Chỉ cần đến gần với cô gái kia, phúc khí trên người cô ấy sẽ bắt đầu ảnh hướng đến cháu, từ từ sẽ đuổi oan hồn đeo bám cháu đi.” Thật ra, Hà Lâm còn có lời chưa nói hết, ông thuận theo lá số tử vi mà suy tính ra, Thiên Hữu với cô gái này là duyên do ông trời tác hợp, hơn nữa còn là một đoạn hoa đào đang nở, hai người có thể tu thành chính quả. Chỉ cần hai người ở cùng một chỗ, hắc khí trên người Thiên Hữu sẽ tự động rời đi, điều này là bí mật không thể tiết lộ, ông không thể nói quá rõ ràng, chỉ có thể dừng lại đúng chỗ.
Trong nháy mắt, trong đầu Lạc Thiên Hữu thoáng nhớ đến chuyện lần trước lơ đãng ôm Phúc Viên Viên, mùi hương ngọt ngào, cảm giác mềm mại, cơ thể mượt mà của cô… Vậy mà có thể đối đầu với cái loại hắc khí này hay sao?
“Chuyện này đối với cô ấy có ảnh hưởng gì không?” Dựa vào trực giác, anh bật hỏi, Lạc Thiên Hữu nghĩ tới những gì đã trải qua mấy năm nay, bên cạnh anh không phải không có con gái chủ động thân cận, chỉ là anh chưa từng có cảm giác, thậm chí là chán ghét. Nhưng bình thường đều không cần anh phải động thủ đuổi người, những cô gái kia chỉ cần ở bên cạnh anh một ngày thì sẽ bắt đầu gặp chuyện không may. Chú Hà nói, những thứ này đều là do Jane không cam lòng nên giở trò quỷ.
“Sẽ có, nhưng mà cô bé kia có phúc duyên sâu đậm, nhiều lắm cũng chỉ là tai họa nhỏ, sẽ giải quyết được. Mà nếu như cô bé có gặp tai họa thì cũng sẽ gặp dữ hóa lành, dù gặp đại nạn cũng không chết.” Hà Lâm không lo lắng về điều này.
Sau khi nghe Hà Lâm nói như vậy, Lạc Thiên Hữu gật đầu, nghiêng đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, không tiếp tục nói chuyện.
*
Lại là một ngày nghỉ, Phúc Viên Viên mặc một chiếc áo sơ mi giản dị, mang theo túi xách, hoạt bát vui vẻ đi ra ngoài mua đồ ăn. Chỗ cô ở là một chung cư cũ với phong cách cổ xưa, phòng không quá lớn nhưng là ổ nhỏ của cô.
Phải mất ba tiếng đồng hồ thì cô mới mua xong thức ăn ở chợ để trở về nhà. Trên đường đi về, đi qua một con hẻm nhỏ thì bên tai nghe thấy tiếng xe máy, cô chẳng để ý, không có cảm giác gì cho dù tiếng xe máy càng lúc càng gần. Đột nhiên, một lực lớn từ phía sau ra sức kéo lấy túi xách của cô.
“A!” Trên vai truyền đến một trận đau đớn, làm cho cả người cô té lăn trên mặt đất.
Phúc Viên Viên dường như bị kéo lê trong một giây, rồi hai giây. Túi xách bên người đột nhiên bị rách toạc, toàn bộ túi xách bị người ta kéo rách.
“Cứu mạng–” Phúc Viên Viên hoảng sợ thét lên, đôi mắt nhanh chóng đỏ ửng, nửa người bị kéo lê dường như đau nhức, vai cũng rất đau! Đau đến mức nước mắt cô chảy ra, ngẩng đầu thì thấy chiếc xe máy nhanh chóng biến mất trong ngõ nhỏ.
Một vài gia đình trong hẻm nghe được tiếng kêu cứu của cô thì đều mở cửa ra, có mấy người tốt bụng đã đẩy cửa lao ra ngoài.
Beta: Tử Âm
Hội nghị kéo dài gần hai giờ, Phúc Viên Viên bắt đầu cảm thấy đói bụng rồi, những từ chuyên ngành đó làm cho đầu óc của cô thêm choáng váng, hoa cả mắt. May mắn là có hai người ghi chép, cô không phải là người ghi chép chính nên cảm thấy vô cùng biết ơn.
Đến lúc cô cảm giác mình sẽ choáng váng tới mức chết đói thì hội nghị cuối cùng cũng kết thúc. Thấy có người đã đi ra ngoài trước thì Phúc Viên Viên cũng đứng dậy, vội vội vàng vàng muốn rời khỏi, đột nhiên cánh tay lại bị người ta kéo lại.
“Chị Tiểu Hàm?” Vừa quay đầu, cô liền thấy chị Tiểu Hàm đang mạnh mẽ kéo cô lại.
“Chạy nhanh như thế để làm gì? Đến đây, chị giới thiệu cho em một người.” Liễu Tiểu Hàm cười đến mập mờ, lôi kéo cô đi về phía Thượng Quan Quý Hải.
Phúc Viên Viên đột nhiên có dự cảm xấu, không lẽ…
Liễu Tiểu Hàm cười hì hì dẫn cô đi đến trước mặt chồng mình, “Vị này là tổng giám đốc tập đoàn Lạc Thị ở Châu Á — Lạc Thiên Hữu, cậu ấy cũng là đàn em khóa dưới của anh rể em.”
Quả nhiên! Phúc Viên Viên lúng túng ngẩng đầu, toét miệng cười, “Tổng giám đốc Lạc, xin chào!”
Gương mặt tuấn mỹ của Lạc Thiên Hữu cũng có một chút quái dị, “Xin chào, chuyện lần trước tôi không phải cố ý, vì gặp ác mộng nên mới làm cho cô bị hù dọa, thật xin lỗi.”
“Chuyện lần trước? Xảy ra chuyện gì?” Liễu Tiểu Hàm tò mò nhìn hai người.
Lạc Thiên Hữu và Phúc Viên Viên nhìn nhau một chút, thấy Phúc Viên Viên không có ý định trả lời, thì Lạc Thiên Hữu chỉ có thể mở miệng giải thích.
Lúc này Phúc Viên Viên mới biết, thì ra lần trước anh ta thất lễ như vậy là do gặp ác mộng, hiểu lầm một hồi, thì sau đó cô cũng không để ý đến nữa.
Dáng dấp của Lạc Thiên Hữu đẹp trai, nhưng khi mắt phượng nhếch lên thì nhìn có chút lạnh lùng, cho nên Phúc Viên Viên có chút sợ anh.
“Không phải chuyện lớn gì, chỉ là một hiểu lầm nhỏ mà thôi, nếu không thì như vậy đi, đàn em, chờ một lúc nữa chúng ta cùng nhau ăn một bữa nhé?” Chưa cần nghe xong chuyện, Thượng Quan Quý Hải đã thân mật ôm lấy bả vai của Lạc Thiên Hữu, cười nói. Hai người bọn họ hơn kém một năm, đều là người phương Đông du học ở nước ngoài nên tình cảm cũng không tệ.
Cô có thể không đi hay không?
Phúc Viên Viên cúi đầu, vẻ mặt đau khổ, cô vẫn cảm thấy vị tổng giám đốc Lạc này có chút đáng sợ!
Lạc Thiên Hữu đảo mắt nhìn Phúc Viên Viên đang cúi đầu một chút, khóe miệng mang theo cười nhạt, “Chắc hẳn là Phúc tiểu thư sẽ nể mặt chứ?” Bộ dáng thân sĩ xoay người duỗi ra tay, làm ra động tác mời.
Từ nhỏ đến lớn, Phúc Viên Viên chưa từng được nam sinh nào làm động tác như vậy với mình. Nhìn bàn tay trước mắt, ngón tay tinh tế thon dài, so với những ngón tay mập mạp ngắn ngủn của mình thì quả thật chênh lệch thật nhiều, cô không khỏi sửng sốt một chút, trên mặt lập tức nóng lên.
“…… Ừm, đương nhiên là được, cảm ơn anh đã mời.” Lực sát thương của trai đẹp vẫn rất lớn, chỉ mới như vậy thôi đã khiến cho cô mặt đỏ tim run.
*
Nhóm người bọn họ đi tới nhà hàng Tây nổi tiếng ở bên cạnh, Phúc Viên Viên ngồi xuống trước, xoay người đem túi xách đặt ở sau lưng ghế dựa, vốn cho là chắc chắn Liễu Tiểu Hàm sẽ ngồi bên cạnh cô, ấy vậy mà một bóng dáng cao lớn đã đi tới, ngước nhìn thì thấy Lạc Thiên Hữu ngồi xuống bên cạnh mình.
Phúc Viên Viên cả kinh, toàn thân cứng lại, cũng không dám liếc bên trái nhìn bên phải, chỉ chằm chằm nhìn Liễu Tiểu Hàm ở đối diện. Thượng Quan Quý Hải và Liễu Tiểu Hàm nhìn thấy dáng vẻ cứng ngắc của cô thì không khỏi buồn cười.
Trong lúc ăn, phần lớn là hai người đàn ông nói chuyện với nhau, Phúc Viên Viên thì giống như cô vợ nhỏ, một câu cũng không nói, ngoan ngoãn ăn đồ ăn của mình.
Đôi mắt đẹp của Liễu Tiểu Hàm như phát sáng, đảo qua đảo lại giữa hai ngươi, Phúc Viên Viên nhẹ nhàng khả ái, ngồi bên cạnh là Lạc Thiên Hữu đẹp trai, cao lớn và lạnh lùng, nhưng lại mang đến cảm giác hòa hợp kỳ lạ, trong lòng có một ý tưởng dần dần xuất hiện.
Kìm nén một lúc lâu, Phúc Viên Viên bắt đầu buồn bực, nhàm chán đưa mắt nhìn loạn xung quanh, lơ đãng nhìn qua phía bên trái, mắt chớp chớp rồi không khỏi cười trộm. Cô nhìn thấy Lạc Thiên Hữu ngồi bên cạnh bỏ ớt xanh hết qua một bên không ăn. Hì hì, thật giống Tiểu Tân.
Đưa mắt nhìn, vừa lúc bắt gặp một ánh mắt của anh đang nhìn mình, thấy anh có chút túng quẫn, Phúc Viên Viên dừng lại một chút, quay đầu đi len lén cười.
“Tôi cũng không thích ăn ớt xanh.” Nháy mắt mấy cái, cô nghiêng đầu về phía anh, cười nói.
Vốn mặt Lạc Thiên Hữu có chút cứng ngắc, vừa nghe cô nói như vậy, thì khóe miệng cong cong, đôi mắt mang theo ý cười, “Tôi cũng vậy. Thật trùng hợp.”
Hai người dựa sát vào nhau, giọng nói của anh giống như đang nói nhỏ bên tai, nghe xong lỗ tai của cô có chút ngứa rồi sau đó đỏ ửng.
Sức mạnh sắc đẹp của mỹ nam quá lớn, trong phòng ăn không biết có bao nhiêu người đỏ mắt nhìn Phúc Viên Viên, hận không thể nhào tới muốn thay thế cô. Bị nhiều anh mắt như lang sói nhìn chằm chằm, cô cảm thấy không được tự nhiên.
Trong một phút, nữ phục vụ của nhà hàng đã đi tới ba lần, đủ để cho cô thấy được sức hấp dẫn của người đàn ông bên trái này lớn như thế nào.
“Vẫn giống như thời còn đi học.” Thượng Quan Quý Hải trêu ghẹo, cười nói.
Vẻ mặt Lạc Thiên Hữu nhàn nhạt, “Đều rất phiền.”
Sau khi ăn bữa chính xong thì đến món ngọt tráng miệng, Phúc Viên Viên lấy một cái bánh socola Black Forest yêu thích của mình, cắt một miếng nhỏ bỏ vào miệng, hương vị của sô cô la ngọt ngào khiến cho cô hạnh phúc tới mức nhắm nghiền mắt lại. Ưm, ăn thật ngon!
Lạc Thiên Hữu vừa vặn thấy dáng vẻ này của cô, tựa như một con mèo nhỏ tham ăn liếm liếm lưỡi, trông không giống giả vờ mà rất tự nhiên, cuối cùng anh cũng hiểu được tại sao dáng người của cô lại “tròn trịa” như vậy.
Yêu đồ ngọt như thế, không biến thành béo phì cũng đã rất lợi hại rồi, ánh mắt nhìn cô không khỏi nhu hòa hơn.
Nhìn thấy sự tương tác của hai người, Liễu Tiểu Hàm và Thượng Quan Quý Hải liếc mắt nhìn nhau, khóe miệng Liễu Tiểu Hàm khẽ cười, vẻ mặt mập mờ, nháy mắt nhìn chồng. Mới đầu, Thượng Quan Quý Hải nhướng mày, sau đó giãn ra, bên khóe miệng cũng lộ rõ nụ cười.
Sau khi ăn xong, ba người Thượng Quan Quý Hải, Liễu Tiểu Hàm và Phúc Viên Viên vì cùng công ty nên chào tạm biệt với Lạc Thiên Hữu. Bớt đi một nhân vật xấu hổ, Phúc Viên Viên mặt đầy ý cười, lôi kéo Liễu Tiểm Hàm thì thầm to nhỏ.
Lạc Thiên Hữu nhìn bóng lưng của cô biến mất, khóe miệng nở nụ cười, lúc này, một chiếc xe màu đen dài cao cấp có rèm che yên lặng đậu bên cạnh anh.
Tề Yến mở cửa sau, Lạc Thiên Hữu khom lưng lên xe. Vừa ngồi xuống, ngoại trừ Tề Yến ở bên ngoài, trên xe còn có một người đàn ông trung niên.
“Chú Hà.” Lạc Thiên Hữu nhìn ông ấy gật đầu.
Trên mặt Hà Lâm đầy ý cười, vui mừng vỗ vỗ tay anh. “Thiên Hữu, cuối cùng lần này chúng ta đã tìm được người.”
Khóe mắt của Lạc Thiên Hữu đảo qua bàn nhỏ phía trước, bên trên có mấy tờ giấy A4, viết đầy tư liệu cá nhân của Phúc Viên Viên, còn có tấm hình lớn, trong hình, cô đang nhếch miệng cười ngọt ngào.
“Chú Hà, chú xác định là cô ấy sao?” Anh cầm tư liệu, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, sắc mặt âm trầm.
Hà Lâm cười cười, cầm lấy một tờ giấy khác, bên trên viết ngày tháng năm sinh của Lạc Thiên Hữu, còn có một số ký tự đặc biệt, bên cạnh là thông tin của Phúc Viên Viên.
“Thiên Hữu, chú Hà biết mấy năm nay cháu sống không quá tốt, nếu có thể, chú Hà sẽ không tha cho nghiệp chướng quấn quít lấy cháu, chỉ là, mọi chuyện đều chú trọng một chữ duyên, muốn hóa giải thì phải có thiên thời, địa lợi với cháu.”
Lạc Thiên Hữu châm chọc cười. Không ngờ, một người đứng đầu tập đoàn Lạc Thị chuyên về kinh doanh vận tải trong tương lai như anh lại tin tưởng vào tử vi số mệnh. Nếu như chú Hà nói những điều này với anh vào mười năm trước, chỉ sợ anh sẽ nghĩ đó là người điên, nhưng bây giờ, anh không thể không nghe theo những lời này để cứu lấy mạng mình.
*
Tất cả chuyện này, nguyên nhân chính là một đoạn nghiệt duyên từ mười năm trước.
Từ mấy đời trước, nhà họ Lạc đã di cư ra nước ngoài, cho nên từ nhỏ Lạc Thiên Hữu cũng ở Mỹ lớn lên. Với bối cảnh của nhà họ Lạc, Lạc Thiên Hữu dĩ nhiên là đứa trẻ nhà giàu trong miệng mọi người, không những vậy, vẻ ngoài của anh còn rất tuấn tú. Chính vì thế, anh đương nhiên trở thành đối tượng săn đón số một của tất cả những đứa con gái nhà giàu.
Thật ra, anh cũng rất không thích vẻ ngoài có thiên hướng nữ tính của mình, đối với “ruồi bọ” bám sát bên người cũng không thích. Hơn nữa khi có quá nhiều “ruồi bọ” bao vây, anh cảm thấy vô cùng phiền, không thể làm gì khác hơn là tìm ra một con “ruồi bọ” lý tưởng nhất trong đám để làm lá chắn. Người mà anh chọn trúng cũng là con gái của gia tộc giàu có ở nước Mỹ — Jane.
Giữa hai người có thể nói là đôi bên cùng có lợi, cô ta có được thân phận bạn gái anh, hỗ trợ anh đuổi bay đám ong bướm kia, còn anh thì để gia tộc của Jane và Lạc Thị hợp tác thuận lợi với nhau. Lúc mới bắt đầu, quả thật Jane phát huy tác dụng vô cùng tốt, hơn nữa tính cách của cô điêu ngoa, đã giúp anh có được một khoảng thời gian thanh tĩnh, nhưng dần dần, Jane lại bắt đầu mất khống chế.
Đầu tiên, tự tiện lục lọi đồ dùng riêng của Lạc Thiên Hữu mà chưa có sự đồng ý của anh, sau đó đổi thành quấy rầy bạn bè của anh, người thân thậm chí là cho người theo dõi anh. Cuối cùng, Jane đã tự tử bằng cách nhảy lầu ở nhà cũ của nhà họ Lac.
Lạc Thiên Hữu vốn chẳng đem chuyện này để trong lòng, nhưng không ngờ, việc này đã trở thành biến cố lớn nhất trong cuộc đời anh. Từ đó về sau, đêm nào anh cũng gặp ác mộng, có một thân ảnh đầy máu quấn quanh người, làm cho anh không thể thở được, phải thở dốc không ngừng. Mỗi lần ngủ đều liên tiếp nằm mơ, tìm rất nhiều bác sĩ tâm lý đều không có cải thiện, cuối cùng, trước khi anh bỏ cuộc, đã có người giới thiệu chú Hà.
“Thiên Hữu, vạn vật đều có luật nhân quả, giây phút cháu gặp cô ấy thì nhân duyên đã bắt đầu. Chú Hà đã xem qua tử vi của cô gái này, cô ấy không chỉ phúc khí mạnh mẽ mà còn có dương khí tràn đầy, chắc chắn có thể giúp cháu hóa giải được hắc khí trên người.” Hà Lâm thở dài trong lòng. Ông có thể hiểu nỗi lòng của Thiên Hữu, là người bình thường, bị ác quỷ đeo bám mười năm đều sẽ bị biến đổi, Thiên Hữu được như hôm nay cũng coi như là tốt.
Bản thân ông từ nhỏ đã có thể cảm nhận được một ít đồ vật không có thực, tuy rằng là người Đài Loan lớn lên ở Mỹ, nhưng từ nhỏ đã được một lão sư phụ ở phố người Hoa nhận làm đệ tử chân truyền, chuyên tâm nghiên cứu về những yếu tố siêu hình như âm dương ngũ hành, lá số tử vi, ở trong giới người Hoa ở hải ngoại thì cũng coi như có chút danh tiếng.
Tám năm trước, ông gặp Thiên Hữu qua sự giới thiệu của người khác, lúc ấy Thiên Hữu gầy như một bộ xương khô, chỉ vừa liếc mắt, ông đã có thể thấy được một vòng hắc khí quấn quanh người Thiên Hữu. Hắc khí này lại kèm theo một mùi máu tươi vô cùng nồng đậm. Thời điểm đó, Thiên Hữu căn bản là đêm không thể ngủ, cũng ép mình không được ngủ, bởi vì chỉ cần ngủ một chút, nhất định ác mộng sẽ bám lấy anh. Cuộc sống như vậy, anh đã trải qua hai năm, nếu không gặp được ông, chỉ sợ Thiên Hữu đã sớm chết từ tám năm trước.
Ông giúp đỡ Thiên Hữu, thực ra thì cũng có tâm tư riêng. Ông và mẹ của Thiên Hữu cũng coi như là thanh mai trúc mã, chẳng qua là năm đó mẹ Thiên Hữu lựa chọn Lạc Tự Kỳ, cũng chính là cha của Thiên Hữu nên ông đã bỏ chấp niệm trong lòng xuống, chuyên tâm tu đạo. Rời đi đã nhiều năm, qua sự giới thiệu của người khác mới kết duyên với Thiên Hữu.
“Chú Hà, vậy bây giờ, tổng giám đốc nên làm thế nào?” Tề Yến là bạn tốt từ nhỏ của Lạc Thiên Hữu, anh biết mọi chuyện về Lạc Thiên Hữu, mặc kệ là chuyện công hay tư, anh đều rất lo lắng cho Lạc Thiên Hữu.
“Chỉ cần đến gần với cô gái kia, phúc khí trên người cô ấy sẽ bắt đầu ảnh hướng đến cháu, từ từ sẽ đuổi oan hồn đeo bám cháu đi.” Thật ra, Hà Lâm còn có lời chưa nói hết, ông thuận theo lá số tử vi mà suy tính ra, Thiên Hữu với cô gái này là duyên do ông trời tác hợp, hơn nữa còn là một đoạn hoa đào đang nở, hai người có thể tu thành chính quả. Chỉ cần hai người ở cùng một chỗ, hắc khí trên người Thiên Hữu sẽ tự động rời đi, điều này là bí mật không thể tiết lộ, ông không thể nói quá rõ ràng, chỉ có thể dừng lại đúng chỗ.
Trong nháy mắt, trong đầu Lạc Thiên Hữu thoáng nhớ đến chuyện lần trước lơ đãng ôm Phúc Viên Viên, mùi hương ngọt ngào, cảm giác mềm mại, cơ thể mượt mà của cô… Vậy mà có thể đối đầu với cái loại hắc khí này hay sao?
“Chuyện này đối với cô ấy có ảnh hưởng gì không?” Dựa vào trực giác, anh bật hỏi, Lạc Thiên Hữu nghĩ tới những gì đã trải qua mấy năm nay, bên cạnh anh không phải không có con gái chủ động thân cận, chỉ là anh chưa từng có cảm giác, thậm chí là chán ghét. Nhưng bình thường đều không cần anh phải động thủ đuổi người, những cô gái kia chỉ cần ở bên cạnh anh một ngày thì sẽ bắt đầu gặp chuyện không may. Chú Hà nói, những thứ này đều là do Jane không cam lòng nên giở trò quỷ.
“Sẽ có, nhưng mà cô bé kia có phúc duyên sâu đậm, nhiều lắm cũng chỉ là tai họa nhỏ, sẽ giải quyết được. Mà nếu như cô bé có gặp tai họa thì cũng sẽ gặp dữ hóa lành, dù gặp đại nạn cũng không chết.” Hà Lâm không lo lắng về điều này.
Sau khi nghe Hà Lâm nói như vậy, Lạc Thiên Hữu gật đầu, nghiêng đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, không tiếp tục nói chuyện.
*
Lại là một ngày nghỉ, Phúc Viên Viên mặc một chiếc áo sơ mi giản dị, mang theo túi xách, hoạt bát vui vẻ đi ra ngoài mua đồ ăn. Chỗ cô ở là một chung cư cũ với phong cách cổ xưa, phòng không quá lớn nhưng là ổ nhỏ của cô.
Phải mất ba tiếng đồng hồ thì cô mới mua xong thức ăn ở chợ để trở về nhà. Trên đường đi về, đi qua một con hẻm nhỏ thì bên tai nghe thấy tiếng xe máy, cô chẳng để ý, không có cảm giác gì cho dù tiếng xe máy càng lúc càng gần. Đột nhiên, một lực lớn từ phía sau ra sức kéo lấy túi xách của cô.
“A!” Trên vai truyền đến một trận đau đớn, làm cho cả người cô té lăn trên mặt đất.
Phúc Viên Viên dường như bị kéo lê trong một giây, rồi hai giây. Túi xách bên người đột nhiên bị rách toạc, toàn bộ túi xách bị người ta kéo rách.
“Cứu mạng–” Phúc Viên Viên hoảng sợ thét lên, đôi mắt nhanh chóng đỏ ửng, nửa người bị kéo lê dường như đau nhức, vai cũng rất đau! Đau đến mức nước mắt cô chảy ra, ngẩng đầu thì thấy chiếc xe máy nhanh chóng biến mất trong ngõ nhỏ.
Một vài gia đình trong hẻm nghe được tiếng kêu cứu của cô thì đều mở cửa ra, có mấy người tốt bụng đã đẩy cửa lao ra ngoài.
/12
|