Thứ bảy đẹp trời, cả một ngày Tô Miểu đều tê liệt trên giường, đứng dậy khó khăn, phần bụng giống như máy móc báo hỏng vậy, eo cũng không thẳng lên được.
Luyện tập gập bụng với cường độ cao trong giờ thể dục, cộng thêm trước kia lại chưa bao giờ tăng cường tập luyện cơ bụng, dẫn đến phần bụng của cô căng cơ, ngay cả đi cũng phải vịn tường, cong người lại.
Tô Thanh Dao đi đến bên giường giúp cô xoa bóp, chạm vào bụng cô một cái, cô gái nhỏ nhanh chóng cong người lại: “Đau… Đau đau đau.”
“Con là heo sao! Không biết tập luyện là phải tiến lên từ từ à, muốn làm trong một sớm một chiều không đau chết con sao!”
Mặc dù lời nói hùng hổ nhưng nhìn dáng vẻ Tô Miểu khó chịu như vậy, người làm mẹ vẫn không đành lòng, cố gắng xoa cho cô, lúc gần đi còn dặn dò cô: “Mẹ phải đi làm rồi, hôm nay con nằm một ngày đi, xem ngày mai có đỡ hơn không, không được thì ngày mai mẹ dẫn con đến bệnh viện khám.”
Tô Miểu giơ tay lên với bà: “Không, không sao, không cần đi bệnh viện, buổi tối mẹ ấn giúp con là được rồi.”
Mẹ vừa đi, Tô Miểu không làm nũng một cách khoa trương nữa, cô thử dựa vào tường đứng lên, hơi kéo duỗi người một cái.
Mặc dù vẫn đau đến mức rụt lại nhưng nằm mãi cũng không phải là cách, chi bằng đi lại, hoạt động một chút ngược lại dễ chịu hơn.
Không được bao lâu, cô nhận được cuộc gọi của chủ nhiệm lớp Chu Thanh Hoa: “Lớp trưởng à, làm xong hết bài tập tuần này chưa?”
“Làm xong rồi ạ,cô Chu.”
“Vậy thì tốt quá, giúp cô một chuyện, bên chỗ cô có một bảng biểu, em dùng máy tính tổng hợp giúp cô, một lát nữa gửi cho cô.”
“Ồ, được ạ.”
“Bảng biểu này là báo cáo tổng hợp điểm tích lũy giữa kỳ của các bạn học, một mình em xem là được rồi, tuyệt đối đừng để các bạn khác nhìn thấy, nếu như cần hỗ trợ thì cùng lắm là gọi lớp phó làm giúp em, tuyệt đối đừng để người khác nhìn thấy nha!”
“Em biết rồi.”
Mỗi một bạn học có thể đăng nhập vào phòng đào tạo trực tuyến kiểm tra điểm tích lũy của mình, nhưng không xem được điểm của các bạn khác. Đương nhiên là bảng tổng hợp điểm số này không thể để các bạn nhìn thấy được.
Tô Miểu đáp lại lời nhắc nhở của cô chủ nhiệm, rất nhanh, QQ của cô đã nhận được một bảng excel mà Chu Thanh Hoa gửi tới —
Bầu Trời Quang Đãng: “Tổng hợp tính toán điểm cộng các môn, sau đó tính ra điểm tích lũy của mỗi bạn là được, trễ nhất là bốn giờ chiều gửi cho cô, làm phiền em rồi lớp trưởng.”
Tô Miểu: “Vâng! Được ạ!”
Cô nhận bảng biểu, đi đến một bên bàn đọc sách, dùng công cụ excel trên điện thoại lần lượt thống kê số điểm.
Bởi vì vấn đề về phiên bản app trên điện thoại, cô không có cách nào dùng excel tính toán lần lượt ra được số điểm cuối cùng của mỗi bạn, chỉ có thể dùng máy tính của điện thoại tiến hành công thức tính toán phức tạp.
Trong nhà không có máy tính, Tô Miểu kiên nhẫn làm hơn nửa tiếng, tính được điểm số của chưa đến mười bạn.
Vậy thì chắc chắn không có cách nào nộp cho cô chủ nhiệm đúng giờ được.
Nhưng Tô Miểu không muốn nói cho cô giáo chủ nhiệm biết là trong nhà mình không có máy tính, không có cách nào hoàn thành đúng hạn được.
Cô là lớp trưởng, lớp trưởng nên giúp giáo viên xử lý những chuyện nằm trong khả năng.
Cô không muốn để cô giáo cảm thấy cô kém hơn Tần Tư Dương trước kia, do dự một lúc, Tô Miểu gửi một tin nhắn WeChat cho Trì Ưng —
“Cô Chu gửi cho tôi một bảng điểm số, cần phải tính điểm tích lũy của mỗi bạn, nhà tôi không có máy tính, lớp phó có thể hỗ trợ làm được không, đưa công thức vào bảng là có thể ra được điểm ngay.”
Ngay sau đó cô lại bổ sung một câu: “Không thể để các bạn học khác nhìn thấy bảng biểu được.”
Đợi rất lâu mà Trì Ưng cũng không trả lời tin nhắn của cô, không biết là anh không nhìn thấy hay là nhìn thấy nhưng không muốn trả lời.
Tô Miểu bất đắc dĩ, chỉ có thể gọi điện thoại cho anh.
Thế nhưng anh lại nhận cuộc gọi, vẫn là giọng điệu lười biếng chậm rãi đó: “Có việc gì?”
“Cậu nhìn thấy tin nhắn vừa rồi tôi gửi cho cậu chưa?”
“Thấy rồi.”
“Cậu không trả lời tôi.”
Không muốn trả lời.”
Tô Miểu nghe ra giọng điệu khó chịu của anh, chỉ có thể kiên nhẫn cầu xin: “Có thể làm phiền cậu không, nhà tôi thật sự không có máy tính, phiên bản điện thoại thấp, không tính ra được.”
Trì Ưng cười lạnh một tiếng: “Sao không gọi gia sư Tần của cậu làm giúp cậu đi?”
“...”
Tô Miểu nghe ra được ý khiêu khích trong giọng điệu của anh, cũng không cầu anh nữa, cô nhấn tắt cuộc gọi rồi chật vật thay quần áo đi ra ngoài.
Dọc theo cầu thang dài uốn lượn mà trèo lên đỉnh, sau khi qua đường cái, cô tìm được một quán net lên là “Phi Dương” ở trong một ngõ nhỏ quanh co.
Quán nét không thông thoáng lắm mang theo mùi khó ngửi hỗn hợp từ thuốc lá, mì và chân thối. Tô Miểu xoa mũi đi đến quầy, hỏi người quản lý: “Chơi nửa tiếng bao nhiêu tiền?”
Anh trai quản lý tóc vàng miễn cưỡng nhìn cô, thấy cô trắng trẻo, nhìn là biết dáng vẻ của học sinh ngoan thì hỏi thêm một câu: “Chưa từng tới dây đúng không?”
“Phải.”
“Đủ mười tám tuổi chưa?”
“Đủ rồi, đủ rồi.”
Anh trai quản lý nhìn ra được sự căng thẳng của cô gái nhỏ, cố ý nói: “Đưa thẻ căn cước cho tôi, dùng để mở máy.”
Tô Miểu đỏ bừng mặt: “Vậy tôi không chơi nữa.”
Cô nhụt chí đi ra khỏi quán net, ngồi một bên cầu thang, dùng máy tính tính toán từng điểm một.
Vừa có kết quả tính thì điện thoại rung lên rừm rừm.
Trì Ưng gửi tin nhắn cho cô —
C: “Về nhà.”
Miểu:?
C: “Cho cậu mượn máy tính, tự làm.”
…
Nửa tiếng sau, Tô Miểu đi tới trước cửa khu nhà Lâm Giang Thiên Tỉ, bảo vệ đã sớm nhận được tin, sau khi đăng ký thông tin thì cho cô đi vào.
Tô Miểu đứng trước máy video của tòa nhà, bấm số nhà của Trì Ưng.
Sau khi máy video kết nối, gương mặt của Trì Ưng chiếm toàn bộ màn hình.
Trông như chưa tỉnh ngủ, mắt hơi sưng, không những không ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc không thể bắt bẻ của anh, ngược lại tăng thêm chút vẻ phản phác quy chân[1], tóc cũng tán loạn, có mấy sợi rũ xuống trán.
[1]返璞归真: Thành ngữ ý chỉ việc rũ bỏ hết tất cả trang bị bên ngoài và quay trở lại hình dáng ban đầu.
Cô mỉm cười, lễ phép chào hỏi: “Hi, Trì Ưng.”
“Hi cái rắm.”
Sắc mặt chàng trai lạnh lùng, mở cửa cho cô vào.
Tô Miểu cẩn thận vào nhà, đặt đôi giày trắng ngay ngắn ở góc tường, lễ phép nói: “Chào cậu, làm phiền rồi.”
Anh khẽ xì một tiếng, xách giày của cô bỏ vào tủ rồi cũng mặc kệ cô, ngồi xuống bên ghế sô pha đơn, khuỷu tay chống ở rìa ngoài của ghế, nhặt một cuốn tạp chí địa lý lên xem.
Laptop Alienware được đặt trên bàn trà, Tô Miểu đi tới, lấy USB ra, cẩn thận nhìn về phía anh: “Xin hỏi bây giờ tôi có thể dùng máy tính không?”
Cảm xúc của anh tựa như không tốt, anh liếc cô một cái: “Cậu cũng lịch sự với gia sư như thế à?”
Tô Miểu dừng một chút rồi nghiêm túc giải thích: “Tần Tư Dương không phải là gia sư của tôi.”
“Đương nhiên, cậu lại không trả phí dạy học cho cậu ấy, uổng công cho Sunny chúng tôi lạnh lùng với người khác, chỉ nhiệt tình với cậu.”
Tô Miểu không muốn cãi nhau với anh về việc này, cô chỉ ôm bụng, khó khăn khom người ngồi xuống rồi cắm USB vào máy tính của anh.
Ánh mắt Trì Ưng lạnh nhạt liếc nhìn cô, thấy động tác của cô ngồi xuống vô cùng cứng nhắc mà khó khăn, anh hỏi một tiếng: “Căng cơ à?”
“Ừm.”
Anh cong môi cười: “Xem ra gia sư miễn phí này cũng không chuyên nghiệp đến thế.”
“...”
Cái tên này mở miệng là một tiếng “Gia sư”, ăn nói quái gở, chữ nào cũng móc mỉa cô.
Nhưng đây là ở trong nhà người ta, Tô Miểu đương nhiên không có đạo lý cãi nhau với chủ nhà, cô im lặng mở bảng excel ra, nhập công thức tính vào.
Nhưng làm hồi lâu, không biết là công thức không đúng hay là nhập số liệu không đúng, kết quả tính ra luôn có vấn đề.
Cô tập trung tinh thần mà nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, cẩn thận kiểm tra đối chiếu từng cột, thỉnh thoảng xoa phần bụng đau nhức.
Trì Ưng lấy ra một cái túi làm ấm tay tù trong tủ bát, đi vào phòng bếp nấu nước nóng rồi đổ vào trong túi làm ấm tay, anh ở trong phòng dùng giọng ồm ồm gọi cô một tiếng —
“Lớp trưởng, vào đây.”
“Ồ.” Tô Miểu đặt máy tính xuống rồi theo tiếng đi qua.
Đó là một phòng tập thể thao độc lập, ba mặt là cửa sổ sát đất, tầm nhìn cảnh sông tuyệt hảo, ánh mặt trời chiếu vào, sáng sủa lại rõ ràng.
Máy chạy bộ, máy elip, máy xe đạp, còn có một vài dụng cụ vận động luyện tập cơ tay… Đầy đủ mọi thứ.
Nhà anh lại có phòng tập thể thao lớn như vậy, chẳng trách anh có thể luyện ra được cơ bắp đẹp như thế.
Trì Ưng trải thảm yoga màu xám trên mặt đất, dùng giọng nói gần như là ra lệnh: “Nằm xuống.”
Tô Miểu nhìn thấy thảm yoga để gập bụng kia thì sợ hãi, vội vàng nói: “Tôi… tôi bị căng cơ bụng rồi! Tôi không thể gập nữa…”
“Tới đây nằm xuống, đừng để tôi nói lần thứ hai.”
Tô Miểu ít nhiều vẫn có chút sợ Trì Ưng, hơn nữa trước nay cũng đã nhẫn nại thành quen rồi, đành phải theo lời nằm xuống, hai tay ôm đầu chuẩn bị.
Nhưng không ngờ, Trì Ưng quỳ một gối xuống, đặt túi làm ấm tay đã được bỏ nước ấm vào ở vị trí bụng của cô.
Tô Miểu hơi kinh hãi, đang muốn ngồi dậy thì anh lại đưa tay ấn phần bụng của cô, nhẹ nhàng đè ép, để cô thả lỏng nằm thẳng.
“Trì Ưng…”
“Nếu như cậu không thư giãn tốt, tôi đảm bảo đến ngày thi thể dục, đừng nói là 35 cái, 5 cái cũng không làm được.”
Nghe anh nói như vậy, Tô Miểu cũng có chút sợ, chỉ có thể mặc cho anh giúp cô thả lỏng và thư giãn cơ bụng.
“Bụng không thoải mái thì sao không nói sớm trong điện thoại đi?”
“Sao phải nói cho cậu biết.”
Sắc mặt anh lạnh lùng, giọng nói mang vẻ đương nhiên: “Cậu nói xem vì sao.”
Tô Miểu tránh né đề tài của anh, nói ra: “Không làm gì còn khó chịu hơn, hoạt động một chút ngược lại sẽ tốt hơn.”
“Căng cơ là như vậy.”
Nhìn qua từ góc độ của Tô Miểu, không thể nghi ngờ là góc nhìn chết chóc, nhưng cho dù là nhìn anh ở góc chết như vậy thì vẫn là tướng mạo đẹp đẽ không thể bắt bẻ đó, đường nét cằm lưu loát sắc bén, mũi cao thẳng, môi mỏng khép chặt.
Dáng vẻ anh nghiêm túc rất lạnh lùng trang nghiêm, hễ khóe miệng nhếch một cái thì lại là tướng mạo hoa đào sáng rực.
“Gia sư của cậu không nói cho cậu biết là rèn luyện vận động không thể làm một lần là xong, cần từ từ tiến lên à?”
Cảm nhận được sức lực rất nhỏ của thiếu niên ở phần bụng, cô che giấu nỗi lòng, bình tĩnh nói: “Là tôi gấp quá, tôi còn kém xa mức đạt tiêu chuẩn lắm, chớ nói chi là muốn lấy điểm cao.”
Trì Ưng khẽ hừ một tiếng, đứng dậy đi đến tủ lấy một bình rượu thuốc làm lưu thông máu.
Nhìn thấy anh muốn trực tiếp vén áo của cô lên, cô sợ đến mức vội vàng ngồi dậy rồi quay lưng lại: “Tôi… tôi tự làm.”
Trì Ưng không miễn cưỡng, đưa bình rượu thuốc qua.
Trong không khí tràn ngập mùi cồn nhàn nhạt, ngào ngạt say lòng người.
Sau khi Tô Miểu bôi xong thì một lần nữa nằm xuống, Trì Ưng thay túi chườm nóng, đặt ở phần bụng của cô, sau đó anh ngồi xếp bằng trước mặt cô, đôi mắt đen rũ xuống, lạnh nhạt liếc nhìn cô.
Khuôn mặt của cô chỉ lớn cỡ bàn tay, làn da lộ màu hồng nhạt, đôi mắt hạnh màu đen lại lanh lợi, vừa nhìn là biết kiểu người rất giỏi nghe lời đoán ý, mấy sợi tóc rơi bên cổ trắng nõn, lộn xộn lại yêu kiều.
Tô Miểu cảm nhận được ánh mắt sáng rực của thiếu niên, có loại cảm giác không có chỗ trốn, cô chỉ có thể mất tự nhiên dời ánh mắt sang bên cạnh, bên tai không tự chủ nóng lên.
“Tôi nhìn chằm chằm thì cậu sẽ thẹn thùng à?”
“Không có.”
“Vậy đỏ mặt cái gì.”
“Túi chườm hơi nóng.”
Anh lại cười, đứng dậy đi đến phòng khách, tùy ý ngồi trên ghế sô pha rồi bưng máy tính làm bảng biểu.
Tô Miểu nhìn trần nhà, cảm nhận được từng cơn ấm áp ở phần bụng, đáy lòng lại dâng lên từng đợt chua xót.
Trước kia ác ý mà cô gặp được vượt qua cả thiện ý, ngay cả người mẹ có chút yêu cô thì đa số đều mang giọng điệu và khuôn mặt dữ dằn, cho nên cô mới muốn không ngừng nũng nịu, thu hoạch sự quan tâm của bà.
Trên thế giới này sẽ có người yêu bạn vô điều kiện sao? Không cần lấy lòng, cũng không cần làm nũng.
Chỉ bởi vì bạn là bạn, cho nên người ấy muốn tốt với bạn.
Tô Miểu sờ lên trái tim nhảy bang bang.
Búp bê công chúa mà cô muốn có khi còn nhỏ, cô biết mình không xứng với búp bê đắt như thế, xinh đẹp như thế ở trong tủ kính, nhưng cô thật sự rất muốn.
Rất muốn rất muốn, mỗi một lần mơ thấy đều sẽ khóc tỉnh dậy, nếu như cô có được búp bê công chúa, cô nhất định sẽ là bé gái hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Hiện tại, búp bê công chúa đổi thành một thứ khác.
Càng thêm xa xôi…
Càng thêm mong muốn mà không thể có được.
Tô Miểu nằm một lúc, đợi đến khi túi chườm nóng nguội đi thì mới chậm rãi đứng dậy.
Cảm giác đau nhức ở phần bụng đã đỡ hơn nhiều.
Cô đi ra khỏi phòng, thấy Trì Ưng ngậm một quả chuối, khớp xương ngón tay trắng trẻo và lớn, gõ bàn phím với tốc độ nhanh.
Chưa tới mấy phút, anh đã gửi bảng tổng hợp vào QQ của Tô Miểu: “Xong.”
“Cậu gửi thẳng cho cô Chu đi.” Cô đi đến bên cạnh anh ngồi xuống: “Không cần tôi gửi thêm lần nữa.”
Trì Ưng ngậm chuối, quai hàm bên trái phồng lên, hững hờ nhai nuốt: “Mặc dù lớp trưởng phải làm một vài việc, nhưng chuyện tính toán tổng hợp bảng biểu này nói trắng ra là công việc của cô giáo chủ nhiệm. Cô ấy bận quá nên bảo cậu giúp cô ấy, đây là ân tình, không phải là nghĩa vụ của cậu, càng không phải là chức trách bổn phận của ban cán sự lớp.”
Tô Miểu chớp mắt, không hiểu mà nhìn Trì Ưng.
Anh tiện tay ném vỏ chuối, cô vội vàng đón lấy rồi giúp anh vứt đi.
Đáy mắt Trì Ưng lướt qua một chút ý tứ sâu xa, anh dừng một chút rồi nói tiếp: “Nếu là ân tình, vậy thì cứ tích lũy, không biết lúc nào đó sẽ phát huy tác dụng.”
Tô Miểu hiểu rõ ý của anh.
Ở độ tuổi mười sáu mười bảy, khi các bạn đồng trang lứa đều hối hả học tập, dùng ánh mắt trong trẻo đơn thuần nhất để ngắm nhìn thế giới thì chàng trai trước mặt này đã hiệu được đạo lý đối nhân xử thế.
Không chỉ hiểu, anh còn biết tiến hành thuận lợi một cách khôn khéo.
Cho nên càng tiếp xúc, Tô Miểu càng cảm thấy mình không đuổi kịp anh, anh bay cao, tầm mắt cũng càng thêm rộng lớn…
Cô cúi đầu nhìn bảng excel trong điện thoại: “Nếu đã như vậy thì cậu tích lũy đi, đây vốn dĩ do cậu làm.”
“Ban đầu cô ấy tìm tôi, tôi sẽ đưa tay làm giúp cô ấy.” Trì Ưng thờ ơ nói: “Nhưng cô ấy tìm cậu, cậu đã tính ra điểm của hơn mười học sinh, tôi đoán cậu còn đi quán net, lăn lộn cả buổi chiều. Ông đây không có lòng tham phải tranh giành phần nhân tình này với cậu.”
“Tôi lăn lộn cuối cùng cũng không làm ra được, vẫn là cậu nhường tôi.”
Thấy cô gái nhỏ bướng bỉnh như thế, Trì Ưng bỗng nhiên đưa tay bóp cằm cô, nghiêng đầu nhìn cô: “Sao hả, lớp trưởng tính toán rõ ràng với tôi như vậy à?”
Tô Miểu bị anh bóp đến nỗi miệng dẩu ra.
Hành động tự nhiên mà thân mật như vậy của anh lập tức khiến gò má cô đỏ thấu, giữa hơi thở có mùi bạc hà của thuốc lá nhiễm vào đầu ngón tay anh.
Không phải đâu, cô chỉ muốn nhường cho anh mà thôi.
Trì Ưng không trêu cô nữa, anh lấy túi nước ấm, lại đi đến bên cạnh máy nước uống rót đầy túi: “Bôi thuốc rồi đắp thêm một túi, ngày mai có lẽ sẽ tốt hơn nhiều, thứ hai một lần nữa bước vào chu kỳ vận động, tập luyện hiếu khí và kỵ khí[2] hai tuần, chuyện đạt tiêu chuẩn sẽ không thành vấn đề.
[2]Bài tập hiếu khí là bài tập tổng thể, tác động lên toàn bộ cơ thể, làm tăng nhịp tim, nhịp thở và làm tăng lượng oxy lấy vào trong quá trình tập; Bài tập kỵ khí là các bài tập bộ phận, tác động lên một số nhóm cơ, nhịp tim, nhịp thở không đều, lúc tập sẽ nhịn thở nhưng lúc nghỉ tập sẽ tăng bù trừ. Do đó có tên là bài tập kỵ khí.
“Mục tiêu của tôi không phải là đạt tiêu chuẩn.” Tô Miểu rất hăng hái nói: “Tôi muốn được điểm cao.”
“Ồ.”
Anh nghiêng mặt qua, liếm môi cười: “Vậy thì phải mời gia sư tốt một chút.”
—
Luyện tập gập bụng với cường độ cao trong giờ thể dục, cộng thêm trước kia lại chưa bao giờ tăng cường tập luyện cơ bụng, dẫn đến phần bụng của cô căng cơ, ngay cả đi cũng phải vịn tường, cong người lại.
Tô Thanh Dao đi đến bên giường giúp cô xoa bóp, chạm vào bụng cô một cái, cô gái nhỏ nhanh chóng cong người lại: “Đau… Đau đau đau.”
“Con là heo sao! Không biết tập luyện là phải tiến lên từ từ à, muốn làm trong một sớm một chiều không đau chết con sao!”
Mặc dù lời nói hùng hổ nhưng nhìn dáng vẻ Tô Miểu khó chịu như vậy, người làm mẹ vẫn không đành lòng, cố gắng xoa cho cô, lúc gần đi còn dặn dò cô: “Mẹ phải đi làm rồi, hôm nay con nằm một ngày đi, xem ngày mai có đỡ hơn không, không được thì ngày mai mẹ dẫn con đến bệnh viện khám.”
Tô Miểu giơ tay lên với bà: “Không, không sao, không cần đi bệnh viện, buổi tối mẹ ấn giúp con là được rồi.”
Mẹ vừa đi, Tô Miểu không làm nũng một cách khoa trương nữa, cô thử dựa vào tường đứng lên, hơi kéo duỗi người một cái.
Mặc dù vẫn đau đến mức rụt lại nhưng nằm mãi cũng không phải là cách, chi bằng đi lại, hoạt động một chút ngược lại dễ chịu hơn.
Không được bao lâu, cô nhận được cuộc gọi của chủ nhiệm lớp Chu Thanh Hoa: “Lớp trưởng à, làm xong hết bài tập tuần này chưa?”
“Làm xong rồi ạ,cô Chu.”
“Vậy thì tốt quá, giúp cô một chuyện, bên chỗ cô có một bảng biểu, em dùng máy tính tổng hợp giúp cô, một lát nữa gửi cho cô.”
“Ồ, được ạ.”
“Bảng biểu này là báo cáo tổng hợp điểm tích lũy giữa kỳ của các bạn học, một mình em xem là được rồi, tuyệt đối đừng để các bạn khác nhìn thấy, nếu như cần hỗ trợ thì cùng lắm là gọi lớp phó làm giúp em, tuyệt đối đừng để người khác nhìn thấy nha!”
“Em biết rồi.”
Mỗi một bạn học có thể đăng nhập vào phòng đào tạo trực tuyến kiểm tra điểm tích lũy của mình, nhưng không xem được điểm của các bạn khác. Đương nhiên là bảng tổng hợp điểm số này không thể để các bạn nhìn thấy được.
Tô Miểu đáp lại lời nhắc nhở của cô chủ nhiệm, rất nhanh, QQ của cô đã nhận được một bảng excel mà Chu Thanh Hoa gửi tới —
Bầu Trời Quang Đãng: “Tổng hợp tính toán điểm cộng các môn, sau đó tính ra điểm tích lũy của mỗi bạn là được, trễ nhất là bốn giờ chiều gửi cho cô, làm phiền em rồi lớp trưởng.”
Tô Miểu: “Vâng! Được ạ!”
Cô nhận bảng biểu, đi đến một bên bàn đọc sách, dùng công cụ excel trên điện thoại lần lượt thống kê số điểm.
Bởi vì vấn đề về phiên bản app trên điện thoại, cô không có cách nào dùng excel tính toán lần lượt ra được số điểm cuối cùng của mỗi bạn, chỉ có thể dùng máy tính của điện thoại tiến hành công thức tính toán phức tạp.
Trong nhà không có máy tính, Tô Miểu kiên nhẫn làm hơn nửa tiếng, tính được điểm số của chưa đến mười bạn.
Vậy thì chắc chắn không có cách nào nộp cho cô chủ nhiệm đúng giờ được.
Nhưng Tô Miểu không muốn nói cho cô giáo chủ nhiệm biết là trong nhà mình không có máy tính, không có cách nào hoàn thành đúng hạn được.
Cô là lớp trưởng, lớp trưởng nên giúp giáo viên xử lý những chuyện nằm trong khả năng.
Cô không muốn để cô giáo cảm thấy cô kém hơn Tần Tư Dương trước kia, do dự một lúc, Tô Miểu gửi một tin nhắn WeChat cho Trì Ưng —
“Cô Chu gửi cho tôi một bảng điểm số, cần phải tính điểm tích lũy của mỗi bạn, nhà tôi không có máy tính, lớp phó có thể hỗ trợ làm được không, đưa công thức vào bảng là có thể ra được điểm ngay.”
Ngay sau đó cô lại bổ sung một câu: “Không thể để các bạn học khác nhìn thấy bảng biểu được.”
Đợi rất lâu mà Trì Ưng cũng không trả lời tin nhắn của cô, không biết là anh không nhìn thấy hay là nhìn thấy nhưng không muốn trả lời.
Tô Miểu bất đắc dĩ, chỉ có thể gọi điện thoại cho anh.
Thế nhưng anh lại nhận cuộc gọi, vẫn là giọng điệu lười biếng chậm rãi đó: “Có việc gì?”
“Cậu nhìn thấy tin nhắn vừa rồi tôi gửi cho cậu chưa?”
“Thấy rồi.”
“Cậu không trả lời tôi.”
Không muốn trả lời.”
Tô Miểu nghe ra giọng điệu khó chịu của anh, chỉ có thể kiên nhẫn cầu xin: “Có thể làm phiền cậu không, nhà tôi thật sự không có máy tính, phiên bản điện thoại thấp, không tính ra được.”
Trì Ưng cười lạnh một tiếng: “Sao không gọi gia sư Tần của cậu làm giúp cậu đi?”
“...”
Tô Miểu nghe ra được ý khiêu khích trong giọng điệu của anh, cũng không cầu anh nữa, cô nhấn tắt cuộc gọi rồi chật vật thay quần áo đi ra ngoài.
Dọc theo cầu thang dài uốn lượn mà trèo lên đỉnh, sau khi qua đường cái, cô tìm được một quán net lên là “Phi Dương” ở trong một ngõ nhỏ quanh co.
Quán nét không thông thoáng lắm mang theo mùi khó ngửi hỗn hợp từ thuốc lá, mì và chân thối. Tô Miểu xoa mũi đi đến quầy, hỏi người quản lý: “Chơi nửa tiếng bao nhiêu tiền?”
Anh trai quản lý tóc vàng miễn cưỡng nhìn cô, thấy cô trắng trẻo, nhìn là biết dáng vẻ của học sinh ngoan thì hỏi thêm một câu: “Chưa từng tới dây đúng không?”
“Phải.”
“Đủ mười tám tuổi chưa?”
“Đủ rồi, đủ rồi.”
Anh trai quản lý nhìn ra được sự căng thẳng của cô gái nhỏ, cố ý nói: “Đưa thẻ căn cước cho tôi, dùng để mở máy.”
Tô Miểu đỏ bừng mặt: “Vậy tôi không chơi nữa.”
Cô nhụt chí đi ra khỏi quán net, ngồi một bên cầu thang, dùng máy tính tính toán từng điểm một.
Vừa có kết quả tính thì điện thoại rung lên rừm rừm.
Trì Ưng gửi tin nhắn cho cô —
C: “Về nhà.”
Miểu:?
C: “Cho cậu mượn máy tính, tự làm.”
…
Nửa tiếng sau, Tô Miểu đi tới trước cửa khu nhà Lâm Giang Thiên Tỉ, bảo vệ đã sớm nhận được tin, sau khi đăng ký thông tin thì cho cô đi vào.
Tô Miểu đứng trước máy video của tòa nhà, bấm số nhà của Trì Ưng.
Sau khi máy video kết nối, gương mặt của Trì Ưng chiếm toàn bộ màn hình.
Trông như chưa tỉnh ngủ, mắt hơi sưng, không những không ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc không thể bắt bẻ của anh, ngược lại tăng thêm chút vẻ phản phác quy chân[1], tóc cũng tán loạn, có mấy sợi rũ xuống trán.
[1]返璞归真: Thành ngữ ý chỉ việc rũ bỏ hết tất cả trang bị bên ngoài và quay trở lại hình dáng ban đầu.
Cô mỉm cười, lễ phép chào hỏi: “Hi, Trì Ưng.”
“Hi cái rắm.”
Sắc mặt chàng trai lạnh lùng, mở cửa cho cô vào.
Tô Miểu cẩn thận vào nhà, đặt đôi giày trắng ngay ngắn ở góc tường, lễ phép nói: “Chào cậu, làm phiền rồi.”
Anh khẽ xì một tiếng, xách giày của cô bỏ vào tủ rồi cũng mặc kệ cô, ngồi xuống bên ghế sô pha đơn, khuỷu tay chống ở rìa ngoài của ghế, nhặt một cuốn tạp chí địa lý lên xem.
Laptop Alienware được đặt trên bàn trà, Tô Miểu đi tới, lấy USB ra, cẩn thận nhìn về phía anh: “Xin hỏi bây giờ tôi có thể dùng máy tính không?”
Cảm xúc của anh tựa như không tốt, anh liếc cô một cái: “Cậu cũng lịch sự với gia sư như thế à?”
Tô Miểu dừng một chút rồi nghiêm túc giải thích: “Tần Tư Dương không phải là gia sư của tôi.”
“Đương nhiên, cậu lại không trả phí dạy học cho cậu ấy, uổng công cho Sunny chúng tôi lạnh lùng với người khác, chỉ nhiệt tình với cậu.”
Tô Miểu không muốn cãi nhau với anh về việc này, cô chỉ ôm bụng, khó khăn khom người ngồi xuống rồi cắm USB vào máy tính của anh.
Ánh mắt Trì Ưng lạnh nhạt liếc nhìn cô, thấy động tác của cô ngồi xuống vô cùng cứng nhắc mà khó khăn, anh hỏi một tiếng: “Căng cơ à?”
“Ừm.”
Anh cong môi cười: “Xem ra gia sư miễn phí này cũng không chuyên nghiệp đến thế.”
“...”
Cái tên này mở miệng là một tiếng “Gia sư”, ăn nói quái gở, chữ nào cũng móc mỉa cô.
Nhưng đây là ở trong nhà người ta, Tô Miểu đương nhiên không có đạo lý cãi nhau với chủ nhà, cô im lặng mở bảng excel ra, nhập công thức tính vào.
Nhưng làm hồi lâu, không biết là công thức không đúng hay là nhập số liệu không đúng, kết quả tính ra luôn có vấn đề.
Cô tập trung tinh thần mà nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, cẩn thận kiểm tra đối chiếu từng cột, thỉnh thoảng xoa phần bụng đau nhức.
Trì Ưng lấy ra một cái túi làm ấm tay tù trong tủ bát, đi vào phòng bếp nấu nước nóng rồi đổ vào trong túi làm ấm tay, anh ở trong phòng dùng giọng ồm ồm gọi cô một tiếng —
“Lớp trưởng, vào đây.”
“Ồ.” Tô Miểu đặt máy tính xuống rồi theo tiếng đi qua.
Đó là một phòng tập thể thao độc lập, ba mặt là cửa sổ sát đất, tầm nhìn cảnh sông tuyệt hảo, ánh mặt trời chiếu vào, sáng sủa lại rõ ràng.
Máy chạy bộ, máy elip, máy xe đạp, còn có một vài dụng cụ vận động luyện tập cơ tay… Đầy đủ mọi thứ.
Nhà anh lại có phòng tập thể thao lớn như vậy, chẳng trách anh có thể luyện ra được cơ bắp đẹp như thế.
Trì Ưng trải thảm yoga màu xám trên mặt đất, dùng giọng nói gần như là ra lệnh: “Nằm xuống.”
Tô Miểu nhìn thấy thảm yoga để gập bụng kia thì sợ hãi, vội vàng nói: “Tôi… tôi bị căng cơ bụng rồi! Tôi không thể gập nữa…”
“Tới đây nằm xuống, đừng để tôi nói lần thứ hai.”
Tô Miểu ít nhiều vẫn có chút sợ Trì Ưng, hơn nữa trước nay cũng đã nhẫn nại thành quen rồi, đành phải theo lời nằm xuống, hai tay ôm đầu chuẩn bị.
Nhưng không ngờ, Trì Ưng quỳ một gối xuống, đặt túi làm ấm tay đã được bỏ nước ấm vào ở vị trí bụng của cô.
Tô Miểu hơi kinh hãi, đang muốn ngồi dậy thì anh lại đưa tay ấn phần bụng của cô, nhẹ nhàng đè ép, để cô thả lỏng nằm thẳng.
“Trì Ưng…”
“Nếu như cậu không thư giãn tốt, tôi đảm bảo đến ngày thi thể dục, đừng nói là 35 cái, 5 cái cũng không làm được.”
Nghe anh nói như vậy, Tô Miểu cũng có chút sợ, chỉ có thể mặc cho anh giúp cô thả lỏng và thư giãn cơ bụng.
“Bụng không thoải mái thì sao không nói sớm trong điện thoại đi?”
“Sao phải nói cho cậu biết.”
Sắc mặt anh lạnh lùng, giọng nói mang vẻ đương nhiên: “Cậu nói xem vì sao.”
Tô Miểu tránh né đề tài của anh, nói ra: “Không làm gì còn khó chịu hơn, hoạt động một chút ngược lại sẽ tốt hơn.”
“Căng cơ là như vậy.”
Nhìn qua từ góc độ của Tô Miểu, không thể nghi ngờ là góc nhìn chết chóc, nhưng cho dù là nhìn anh ở góc chết như vậy thì vẫn là tướng mạo đẹp đẽ không thể bắt bẻ đó, đường nét cằm lưu loát sắc bén, mũi cao thẳng, môi mỏng khép chặt.
Dáng vẻ anh nghiêm túc rất lạnh lùng trang nghiêm, hễ khóe miệng nhếch một cái thì lại là tướng mạo hoa đào sáng rực.
“Gia sư của cậu không nói cho cậu biết là rèn luyện vận động không thể làm một lần là xong, cần từ từ tiến lên à?”
Cảm nhận được sức lực rất nhỏ của thiếu niên ở phần bụng, cô che giấu nỗi lòng, bình tĩnh nói: “Là tôi gấp quá, tôi còn kém xa mức đạt tiêu chuẩn lắm, chớ nói chi là muốn lấy điểm cao.”
Trì Ưng khẽ hừ một tiếng, đứng dậy đi đến tủ lấy một bình rượu thuốc làm lưu thông máu.
Nhìn thấy anh muốn trực tiếp vén áo của cô lên, cô sợ đến mức vội vàng ngồi dậy rồi quay lưng lại: “Tôi… tôi tự làm.”
Trì Ưng không miễn cưỡng, đưa bình rượu thuốc qua.
Trong không khí tràn ngập mùi cồn nhàn nhạt, ngào ngạt say lòng người.
Sau khi Tô Miểu bôi xong thì một lần nữa nằm xuống, Trì Ưng thay túi chườm nóng, đặt ở phần bụng của cô, sau đó anh ngồi xếp bằng trước mặt cô, đôi mắt đen rũ xuống, lạnh nhạt liếc nhìn cô.
Khuôn mặt của cô chỉ lớn cỡ bàn tay, làn da lộ màu hồng nhạt, đôi mắt hạnh màu đen lại lanh lợi, vừa nhìn là biết kiểu người rất giỏi nghe lời đoán ý, mấy sợi tóc rơi bên cổ trắng nõn, lộn xộn lại yêu kiều.
Tô Miểu cảm nhận được ánh mắt sáng rực của thiếu niên, có loại cảm giác không có chỗ trốn, cô chỉ có thể mất tự nhiên dời ánh mắt sang bên cạnh, bên tai không tự chủ nóng lên.
“Tôi nhìn chằm chằm thì cậu sẽ thẹn thùng à?”
“Không có.”
“Vậy đỏ mặt cái gì.”
“Túi chườm hơi nóng.”
Anh lại cười, đứng dậy đi đến phòng khách, tùy ý ngồi trên ghế sô pha rồi bưng máy tính làm bảng biểu.
Tô Miểu nhìn trần nhà, cảm nhận được từng cơn ấm áp ở phần bụng, đáy lòng lại dâng lên từng đợt chua xót.
Trước kia ác ý mà cô gặp được vượt qua cả thiện ý, ngay cả người mẹ có chút yêu cô thì đa số đều mang giọng điệu và khuôn mặt dữ dằn, cho nên cô mới muốn không ngừng nũng nịu, thu hoạch sự quan tâm của bà.
Trên thế giới này sẽ có người yêu bạn vô điều kiện sao? Không cần lấy lòng, cũng không cần làm nũng.
Chỉ bởi vì bạn là bạn, cho nên người ấy muốn tốt với bạn.
Tô Miểu sờ lên trái tim nhảy bang bang.
Búp bê công chúa mà cô muốn có khi còn nhỏ, cô biết mình không xứng với búp bê đắt như thế, xinh đẹp như thế ở trong tủ kính, nhưng cô thật sự rất muốn.
Rất muốn rất muốn, mỗi một lần mơ thấy đều sẽ khóc tỉnh dậy, nếu như cô có được búp bê công chúa, cô nhất định sẽ là bé gái hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Hiện tại, búp bê công chúa đổi thành một thứ khác.
Càng thêm xa xôi…
Càng thêm mong muốn mà không thể có được.
Tô Miểu nằm một lúc, đợi đến khi túi chườm nóng nguội đi thì mới chậm rãi đứng dậy.
Cảm giác đau nhức ở phần bụng đã đỡ hơn nhiều.
Cô đi ra khỏi phòng, thấy Trì Ưng ngậm một quả chuối, khớp xương ngón tay trắng trẻo và lớn, gõ bàn phím với tốc độ nhanh.
Chưa tới mấy phút, anh đã gửi bảng tổng hợp vào QQ của Tô Miểu: “Xong.”
“Cậu gửi thẳng cho cô Chu đi.” Cô đi đến bên cạnh anh ngồi xuống: “Không cần tôi gửi thêm lần nữa.”
Trì Ưng ngậm chuối, quai hàm bên trái phồng lên, hững hờ nhai nuốt: “Mặc dù lớp trưởng phải làm một vài việc, nhưng chuyện tính toán tổng hợp bảng biểu này nói trắng ra là công việc của cô giáo chủ nhiệm. Cô ấy bận quá nên bảo cậu giúp cô ấy, đây là ân tình, không phải là nghĩa vụ của cậu, càng không phải là chức trách bổn phận của ban cán sự lớp.”
Tô Miểu chớp mắt, không hiểu mà nhìn Trì Ưng.
Anh tiện tay ném vỏ chuối, cô vội vàng đón lấy rồi giúp anh vứt đi.
Đáy mắt Trì Ưng lướt qua một chút ý tứ sâu xa, anh dừng một chút rồi nói tiếp: “Nếu là ân tình, vậy thì cứ tích lũy, không biết lúc nào đó sẽ phát huy tác dụng.”
Tô Miểu hiểu rõ ý của anh.
Ở độ tuổi mười sáu mười bảy, khi các bạn đồng trang lứa đều hối hả học tập, dùng ánh mắt trong trẻo đơn thuần nhất để ngắm nhìn thế giới thì chàng trai trước mặt này đã hiệu được đạo lý đối nhân xử thế.
Không chỉ hiểu, anh còn biết tiến hành thuận lợi một cách khôn khéo.
Cho nên càng tiếp xúc, Tô Miểu càng cảm thấy mình không đuổi kịp anh, anh bay cao, tầm mắt cũng càng thêm rộng lớn…
Cô cúi đầu nhìn bảng excel trong điện thoại: “Nếu đã như vậy thì cậu tích lũy đi, đây vốn dĩ do cậu làm.”
“Ban đầu cô ấy tìm tôi, tôi sẽ đưa tay làm giúp cô ấy.” Trì Ưng thờ ơ nói: “Nhưng cô ấy tìm cậu, cậu đã tính ra điểm của hơn mười học sinh, tôi đoán cậu còn đi quán net, lăn lộn cả buổi chiều. Ông đây không có lòng tham phải tranh giành phần nhân tình này với cậu.”
“Tôi lăn lộn cuối cùng cũng không làm ra được, vẫn là cậu nhường tôi.”
Thấy cô gái nhỏ bướng bỉnh như thế, Trì Ưng bỗng nhiên đưa tay bóp cằm cô, nghiêng đầu nhìn cô: “Sao hả, lớp trưởng tính toán rõ ràng với tôi như vậy à?”
Tô Miểu bị anh bóp đến nỗi miệng dẩu ra.
Hành động tự nhiên mà thân mật như vậy của anh lập tức khiến gò má cô đỏ thấu, giữa hơi thở có mùi bạc hà của thuốc lá nhiễm vào đầu ngón tay anh.
Không phải đâu, cô chỉ muốn nhường cho anh mà thôi.
Trì Ưng không trêu cô nữa, anh lấy túi nước ấm, lại đi đến bên cạnh máy nước uống rót đầy túi: “Bôi thuốc rồi đắp thêm một túi, ngày mai có lẽ sẽ tốt hơn nhiều, thứ hai một lần nữa bước vào chu kỳ vận động, tập luyện hiếu khí và kỵ khí[2] hai tuần, chuyện đạt tiêu chuẩn sẽ không thành vấn đề.
[2]Bài tập hiếu khí là bài tập tổng thể, tác động lên toàn bộ cơ thể, làm tăng nhịp tim, nhịp thở và làm tăng lượng oxy lấy vào trong quá trình tập; Bài tập kỵ khí là các bài tập bộ phận, tác động lên một số nhóm cơ, nhịp tim, nhịp thở không đều, lúc tập sẽ nhịn thở nhưng lúc nghỉ tập sẽ tăng bù trừ. Do đó có tên là bài tập kỵ khí.
“Mục tiêu của tôi không phải là đạt tiêu chuẩn.” Tô Miểu rất hăng hái nói: “Tôi muốn được điểm cao.”
“Ồ.”
Anh nghiêng mặt qua, liếm môi cười: “Vậy thì phải mời gia sư tốt một chút.”
—
/127
|