Thấy nàng tỉnh lại, Cơ Phượng Ly cũng không nói gì, hắn cúi xuống ôm chặt nàng vào lòng như ôm một đứa bé vậy. Hơi thở nam nhân mãnh liệt bao lấy nàng, xua đi những muộn phiền trong lòng nàng.
Trong căn phòng tối, nàng chỉ có thể cảm nhận được mùi hương nhẹ nhàng, còn có phần lạnh lẽo từ cơ thể hắn.
"Sao chàng lại tới đây?" Nàng khẽ hỏi.
Hắn ngẩng đầu lên: "Đến xem nàng một chút. Vừa rồi. . . . . . mơ thấy ác mộng sao?" Hoa Trứ Vũ khẽ gật đầu, thật ra cơn ác mộng kia chưa đủ khiến nàng sợ hãi. Chỉ là ở trong vòng tay này, người nhiều năm chưa được hưởng thụ sự ấm áp như nàng không nhịn được co người lại rúc vào lòng hắn.
Giọng nói của Ôn Uyển trong mơ vẫn không ngừng vang lên bên tai, nàng không biết nàng còn có thể cầm cự được bao lâu.
Cơ Phượng Ly cất giọng an ủi Hoa Trứ Vũ, giọng nói của hắn vô cùng dịu dàng, hai hàng chân mày sắc bén đã thu liễm bớt chỉ còn lại vẻ hiền hòa, thương tiếc.
Một tay hắn nắm lấy tay nàng, một tay khác vỗ về lưng nàng. Một lúc sau, hắn mới nhẹ nhàng nói: "Bảo Nhi, ta dẫn nàng tới chỗ này." Hoa Trứ Vũ nghi hoặc đứng dậy hỏi: "Đi đâu?" Không biết đã nửa đêm thế này, hắn còn muốn mang nàng đi đâu.
Cơ Phượng Ly không trả lời, hắn khoác chiếc áo choàng lông cáo lên người nàng. "Trời lạnh lắm, mau mặc cái này vào."
Hai người cùng bước ra ngoài, đêm trăng lạnh lẽo như nước.
Cơ Phượng Ly cầm tay nàng đi xuyên qua vườn ngự uyển. Chốn hoàng cung đă từng mang lại cho Hoa Trứ Vũ cảm giác lạnh giá, vậy mà khi có hắn bên cạnh, nàng lại cảm thấy ấm áp. Hai người đi thẳng một đường về phía Đông Bắc hoàng cung.
"Bảo Nhi, nàng muốn sống một cuộc sống như thế nào?" Cơ Phượng Ly nghiêng đầu nhìn nàng, mỉm cười hỏi.
Hoa Trứ Vũ không ngờ Cơ Phượng Ly lại đột nhiên hỏi tới chuyện này. Nàng cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp nói thẳng: "Ta muốn sống một cuộc sống bình thường. Không có chiến tranh, không có chém giết, không cần vinh hoa phú quý, cũng không cần quyền lực cao sang, chỉ cần được sống bình yên là tốt rồi."
Cơ Phượng Ly chăm chú lắng nghe Hoa Trứ Vũ nói, trong mắt tràn ngập ý cười.
"Còn gì nữa không?" Hắn đưa một tay giữ lấy vai nàng, một tay nắm lấy bàn tay lạnh giá của nàng, thân nhiệt của hắn truyền tới khiến nàng cảm nhận được sự ấp áp vô hạn, nàng khẽ cười: "Sau đó gả cho nam nhân mình thích, ta kéo khung cửi, hắn cày ruộng. Xây một căn nhà ở ven hồ, không phải nhà tranh mà là nhà gỗ. Trước nhà phải có cây, mùa xuân đơm hoa, mùa thu kết quả."
Cơ Phượng Ly nghe xong lời của nàng, cười nói: "Bảo Nhi, suy nghĩ của nàng và ta cũng không khác nhau là mấy. Chỉ là ta muốn có thêm một số thứ nữa."
Hoa Trứ Vũ nhìn hắn, khẽ hỏi: "Nhiều hơn một chút sao? Có thể nói ta nghe được không?"
Cơ Phượng Ly chợt nghiêng người, thì thầm vào tai nàng: "Đó là có thêm mấy đứa bé tranh cãi ầm ỹ trong sân nhà." Hơi thở của hắn phả vào tai nàng, nàng cảm thấy gương mặt của mình đã đỏ bừng lên, may là trời tối nên không bị phát hiện. "Nhắm mắt lại, sắp tới nơi rồi." Cơ Phượng Ly nói.
Hoa Trứ Vũ kinh ngạc nhắm mắt lại, để mặc cho Cơ Phượng Ly dìu nàng đi, một lát sau mới nghe thấy giọng nói của hắn: "Có thể mở mắt được rồi."
Nàng lặng lẽ mở mắt ra, chỉ cảm khung cảnh phía trước đột nhiên bừng sáng.
Có vô số ngọn đèn lồng treo trên ngọn cây, tỏa ánh sáng rực rỡ. Trước mặt hai người là một hồ nước lớn, sóng nước lấp lánh dưới ánh trăng và ánh đèn. Ven hồ trồng rất nhiều hoa đào nở rộ trong đêm. Tiếp tục đi sâu vào trong, nàng liền kinh ngạc dừng chân.
Trong rừng đào có một tòa biệt viện hiện ra, Hoa Trứ Vũ nâng váy chạy vào trong. Vừa mở cửa ra liền thấy mấy gian nhà gỗ khuất trong bóng đêm. Căn nhà theo lối kiến trúc trang nhã, nàng cẩn thận đẩy cửa phòng ra. Ánh đèn lưu ly bên trong tỏa ra ánh sáng ấm áp soi rõ mọi thứ bên trong, đầu tiên là phòng khách, đi tiếp vào trong là phòng ngủ, mở cửa phòng ngủ ra là thấy một khu rừng trúc thanh nhã. Cạnh phòng ngủ còn có ba căn phòng nữa, thư phòng, phòng tắm, phòng còn lại là nhà bếp.
Hoa Trứ Vũ không dám tin, Cơ Phượng Ly có thể xây được một khu thế ngoại đào nguyên ngay trong hoàng cung. Có hồ, có núi, hoa đào, rừng trúc, nhà gỗ, tất cả đều mang tới một cảm giác khoan khoái, dễ chịu, hoàn toàn cách xa thâm cung, sự bó buộc trong lòng mấy ngày nay đã tan thành mây khói.
Quay lại không thấy Cơ Phượng Ly đâu, nàng đẩy cửa đi ra ngoài, chỉ thấy quanh khu hồ rộng lớn không có lấy một bóng người, không biết Cơ Phượng Ly đã đi đâu. Nàng tự nhiên cảm thấy trống trải, bất an.
"Ầm" trong đám lau sậy gần bờ hồ có một chiếc thuyền nhỏ xuất hiện, Cơ Phượng Ly đang đứng ở đầu thuyền, lau sậy màu xanh nhạt phất phơ trong gió đêm, sương mů ban đęm, mịt mờ bao xung quanh hắn. Hắn quay lại nhìn nàng, mỉm cười. "Bảo Nhi, lên thuyền đi!"
Hoa Trứ Vũ bước lên thuyền, Cơ Phượng Ly thấy nàng đã ổn định chỗ ngồi liền bắt đầu chèo thuyền. Nhưng con thuyền chỉ đứng yên một chỗ, Cơ Phượng Ly càng khua mái chèo, chiếc thuyền càng xoay tròn không chịu di chuyển.
Hoa Trứ Vũ phì cười, hai mắt cong cong lại như trăng rằm. "Thì ra, cũng có thứ làm khó được Cơ Phượng Ly." Nàng hả hê nói.
Cơ Phượng Ly nhìn má lúm đồng tiền xinh đẹp của nàng, ngọn lửa trong mắt càng thêm bừng sáng. Đêm đen yên tĩnh, cả người nàng như được sương đêm bao phủ, khẽ đu đưa theo làn sóng.
Hoa Trứ Vũ đứng ở đầu thuyền, nhìn Cơ Phượng Ly tay chân luống cuống, cười không không ngừng lại được.
"Để ta!" Nàng lấy lại mái chèo trong tay Cơ Phượng Ly, khua nước chầm chậm. Sóng nước nhộn nhạo, những con cá trong hồ hoảng sợ nhảy lên khỏi mặt nước.
"Cá to quá!" Hoa Trứ Vũ hô lên.
Cơ Phượng Ly bật cười, hắn cầm lấy một cây xiên cá để phía cuối thuyền, chăm chú nhìn vào mặt hồ rồi dùng sức đâm mạnh vào mặt nước. Sau đó, hắn giơ xiên cá lên, quay lại cười nói. "Lát nữa, ta sẽ nấu canh cá cho nàng."
Nụ cười rạng rỡ của hắn khiến ánh trăng cũng trở nên ảm đạm.
Hoa Trứ Vũ quên cả mái chèo, để mặc cho con thuyền lênh đênh trên mặt hồ.
Hoa đào ven hồ mang theo mùi hương thơm ngát, có mấy cánh hoa bị gió thổi rơi xuống tóc hai người, cánh hoa hồng lạc trên mái tóc càng tôn thêm vẻ xinh đẹp động lòng người.
Cơ Phượng Ly vừa quay lại đã nhìn thấy cảnh này, hắn đặt xiên cá xuống, dịu dàng hỏi: "Lạnh không?"
Đang đầu xuân, đêm khuya trên mặt hồ rất lạnh, hơi nước làm ẩm cả quần áo. Nhưng Hoa Trứ Vũ lại lắc đầu cười nói: "Không lạnh!"
Cơ Phượng Ly cười khổ. Có lẽ do cải trang nam nhân quá lâu, nàng không có nét yếu đuối như những cô nương khác. Nếu là cô nương khác nhất định sẽ nói ta lạnh lắm, rồi tựa vào lòng hắn, chỉ có nàng lại không làm như vậy. Nàng rất ít làm nũng, có lẽ là nàng không biết. Nàng đã quen sống kiên cường, chỉ là nàng như vậy càng khiến hắn thêm đau lòng, càng khiến hắn thêm mê muội.
Một tia nước lạnh lẽo bắn về phía hắn, hắn không kịp tránh nên bị dính vào mặt. Bên tai truyền tới tiếng cười của nàng, lại một tia nước nữa bắn qua, lần này hắn đã có đề phòng, không rõ hắn đã làm như thế nào, vừa né tránh được tia nước kia thì cũng đã tiến sát lại gần Hoa Trứ Vũ, vươn tay ôm lấy nàng. Trong giây lát, hơi thở dịu dàng của nàng chiếm đầy khoảng không trước mặt hắn, hắn không nhịn được cúi đầu hôn sâu. Trời đất bỗng như quay cuồng, trong miệng ngập tràn hơi thở tao nhã của hắn. Môi hắn mỏng mà mềm, hôn nàng đầy dịu dàng, thương tiếc, giống như một đứa bé ở đã lâu không được ăn kẹo, thưởng thức rất lâu.
"Tiểu yêu tinh, sao trước đây ta lại không nhận ra nàng là nữ nhân?" Trong lúc ý loạn tình mê, hắn khẽ cắn vào môi nàng như trừng phạt, nụ hôn của hắn bắt đầu trở nên bá đạo, mạnh mẽ chiếm đoạt. Bàn tay đặt trước ngực nàng bắt đầu di chuyển theo những đường cong huyền bí, cuối cùng mới giữ chắc lấy vòng eo mảnh mai của nàng.
Hoa Trứ Vũ tựa vào lòng hắn, lắng nghe nhịp tim đang đập vững vàng trong lồng ngực, ở nơi đó như mang theo sự mãnh mẽ, vững chãi khiến nàng cảm thấy yên ổn.
"Bảo Nhi, gả cho ta đi!" Hắn buông môi nàng ra, ôm chặt lấy nàng, dịu dàng nói.
Nàng nhớ tới lời Ôn Uyển nói sáng nay, khẽ hỏi: "Cơ Phượng Ly, chàng nguyện ý thành thân với một người không rõ lai lịch như ta sao?" Cơ Phượng Ly hơi khựng lại, hắn đưa tay vuốt tóc nàng, kề sát môi vào tai nàng, giọng nói mị hoặc nhẹ như gió. "Ta chỉ nguyện ý thành thân với Bảo Nhi, ta không bận tâm về lai lịch của nàng." Lúc hắn nghĩ nàng là nam nhân, hắn vẫn muốn ở bên cạnh nàng huống chi là hiện tại.
Hoa lấy Vũ kinh ngạc nhìn vào mắt hắn, trong đôi mắt đó có mấy phần mong chờ, mấy phần thấp thỏm, mấy phần lo lắng. Hắn đã thôi cười, nhìn nàng vô cùng nghiêm túc.
Nàng không dám chắc hắn đã biết mình là nữ nhi của Hoa Mục hay chưa, nhưng nàng cũng không dám hỏi. Một khi thân phận của nàng bị tiết lộ, tất cả bá quan văn võ sẽ xem nàng là nữ nhi của phản tặc, thân phận này còn nguy hiểm hơn thân phận không rõ ràng nhiều. Nàng chợt phì cười nói: "Ta đói bụng, ta muốn ăn thịt cá, uống canh cá."
Cơ Phượng Ly cười hùa theo: "Đúng là con mèo tham ăn!"
. . . . . .
Hoa Trứ Vũ dọn tới Đào Hoa Lâm ở, biệt viện kia được nàng đặt tên là"Đào Nguyên Cư". Hàng ngày nàng ở trong đó đánh đàn, luyện võ, ngắm hoa. Bề ngoài ngày tháng trôi qua rất bình yên, nhưng sâu trong nội tâm nàng hiểu, càng là những việc muốn trốn tránh, sớm muộn gì nó cũng sẽ xảy ra. Chính vì vậy, nàng càng thêm quý trọng những ngày tháng này.
Nhìn cảnh sinh tử trên chiến trường bao nhiêu năm, trong cảnh binh mã loạn lạc thực sự có rất nhiều chuyện không thể do mình tự làm chủ, cũng không biết mình sẽ chết khi nào. Thế nên, nàng vô cùng lưu luyến cảm giác ấm áp hắn mang tới, dù chỉ là sớm nở tối tàn, nàng cũng vô cùng quý trọng.
Cơ Phượng Ly đối với nàng rất tốt, có thể nói là sủng tới tận trời. Nhưng hắn cũng thường xuyên dùng ánh mắt thâm thúy mà nóng rực nhìn trộm nhìn nàng lúc nàng không để ý. Nhưng khi nàng quay lại thì hắn lại làm như không có chuyện gì nhìn về phía khác. Thời gian trôi qua càng lâu, nàng càng cảm thấy lo lắng. Dù nàng đã đồng ý ở lại, nhưng là trên thực tế, nàng đang bị Cơ Phượng Ly giam lỏng. Khắp nơi trong rừng đào đều có ám vệ mai phục. Hơn nữa, cung nữ Lộng Ngọc kia cũng không phải là nhân vật đơn giản, có thể được Cơ Phượng Ly phái tới bên cạnh nàng nàng, chắc chắn võ công không tệ.
Nàng thật sự rất muốn xuất cung một lần, dường như Cơ Phượng Ly cũng hiểu được tâm tư này của nàng. Có một hôm, Đường Ngọc dẫn theo vài cấm vệ quân nói là phụng lệnh Cơ Phượng Ly tới dẫn nàng và Lộng Ngọc ra ngoài dạo phố. Đương nhiên Hoa Trứ Vũ thấy rất vui mừng, từ sau khi vào cung nàng vẫn chưa gặp lại Bình, Khang, Thái. An đã rời đi cùng Hoa Mục, chỉ còn lại ba người họ ở Vũ Đô. Hoa Trứ Vũ muốn xuất cung tìm bọn họ.
Hoa Trứ Vũ không có nhã hứng dạo chơi, nàng đi theo con đường chính về một khu phố phía Đông. Con đường này rất phồn hoa, cửa hàng mọc lên san sát. Nơi này có một cửa tiệm là chỗ liên lạc với Bình, Khang, Thái. Đó là một cửa tiệm quần áo, chưởng quầy là một người phụ nữ trung niên. Nàng thừa dịp thay quân áo mới biết Bình, Khang, Thái đã rất lâu chưa có liên lạc. Bà đã phái thuộc hạ tới nơi ở của bọn họ nhưng không tìm thấy người.
Hoa Trứ Vũ nghe xong cảm thấy rất sốt ruột, sau khi bước ra khỏi tiệm quần áo liền muốn đi tới nơi ở của bọn họ tra xét, chỉ là Đường Ngọc đã ngăn nàng lại.
"Bảo cô nương, Vương Gia có lệnh, chúng ta phải về cung trước khi mặt trời lặn! Bảo cô nương nên về thôi." Đường Ngọc thản nhiên nói. Đường Ngọc đã từng ám sát Hoa Trứ Vũ, tuy không thành, nhưng từ khi đó giữa hắn và Hoa Trứ Vũ luôn có sự đề phòng lẫn nhau.
"Ta nhất định phải đi, trừ khi ngươi giết ta!" Hoa Trứ Vũ lạnh lùng đe dọa hắn. "Dù sao, cũng chưa phải chưa từng giết ta lần nào!"
Đường Ngọc cố chấp nói: "Nếu cô nương muốn đi thì hãy giết chết ta cho xong!"
Hoa Trứ Vũ tức giận, chạy qua một loạt cửa hàng, ném phấn bột trang điểm, bánh ngọt, tơ lụa về phía cấm vệ quân. Đến cuối cùng, ngay cả Đường Ngọc cũng ôm đồ đầy tay. "Những thứ này đều là ta mua cho Vương Gia, các ngươi không được phép vứt bỏ." Hoa Trứ Vũ vừa nói, vừa nhanh chóng chạy về phía trước.
Trên phố chợ có rất nhiều quán vỉa hè, ngoài đồ ăn vặt còn có sách vở, cung tên, mứt quả. Lúc chạy qua cửa hàng bán cung tên, Hoa Trứ Vũ nhìn thấy Tiêu Dận. Hắn đang cầm một cây cung trong tay, còn vừa mới lắp mũi tên.
Hoa Trứ Vũ không nghĩ mình có thể tình cờ gặp được hắn ở đây, nàng còn nghĩ hắn đã mang Đan Hoằng về Bắc Triều. Càng bất ngờ là người có thân phận như hắn cũng dạo chơi nơi phố chợ. Hoa Trứ Vũ chạy nhanh về phía Tiêu Dận, Lộng Ngọc thấy vậy vội cao giọng hô: "Cô nương, chạy chậm thôi!"
Hoa Trứ Vũ làm như không nghe thấy, ngược lại còn chạy nhanh hơn, sau lưng vang lên tiếng đồ đạc rơi xuống đất, đám người Đường Ngọc đã ném hết đồ trong tay xuống, nhanh chóng đuổi theo.
"Tiêu Dận, giúp ta cản bọn họ lại." Hoa Trứ Vũ khẽ nói khi chạy lướt qua người Tiêu Dận. Nàng biết, một mình nàng không thể trốn được đám người Đường Ngọc, chỉ có nhờ Tiêu Dận giúp đỡ mới ngăn được bọn họ. Dù Tiêu Dận chưa nhớ ra nàng, nhưng nể mặt Đan Hoằng, hắn vẫn phải giúp nàng.
Tiêu Dận nhìn Hoa Trứ Vũ chạy nhanh như một cơn gió, trong mắt thoáng xuất hiện vẻ dịu dàng, lưu luyến nhìn theo bóng dáng nàng.
Rồi hắn đột nhiên quay lại cười với đám người Đường Ngọc. Tứ vệ luôn theo sát hắn như hình với bóng, Lưu Phong, Hồi Tuyết, Khinh Vân, Tế Nguyệt đã sớm xông ra trước cản đám người Đường Ngọc lại.
"Thì ra là Đường công tử, đã lâu không gặp. Trẫm đang thử cung, không biết mấy vị có thể giúp trẫm thử không?" Tiêu Dận cất tiếng cười, vừa dứt lời, mũi tên đã mạnh mẽ bay về phía Đường Ngọc, Lộng Ngọc và mấy tên thị vệ.
Người trên phố thấy có đánh nhau liền vội vàng rời khỏi chỗ này, tránh để rước vạ vào thân.
Đường Ngọc bị mũi tên của Tiêu Dận ngăn cản, chỉ đành trơ mắt nhìn Hoa Trứ Vũ tung mình lên nóc nhà, thi triển khinh công rời đi. Hắn vội vàng xông tới chỗ Tiêu Dận, Lưu Phong lại xuất hiện trước mặt hắn, khẽ cười nói: "Đường công tử, chuyện gì mà vội vàng vậy?"
Đường Ngọc biết Tiêu Dận đã quyết tâm ngăn bọn họ lại, hắn ra hiệu bảo Lộng Ngọc quay về cung báo tin, còn bản thân quay lại nói với Tiêu Dận: "Được, nếu Bắc Đế muốn thử cung tên, vừa hay tại hạ cũng đang muốn thử đao, không bằng trao đổi luôn đi!" Vừa dứt lời, hắn đã vung đao chém về phía Tiêu Dận.
Tiêu Dận ước chừng Hoa Trứ Vũ đã đi xa, sau khi giao đấu với Đường Ngọc được hai chiêu, hắn liền nhảy ra ngoài huýt vang một tiếng, trên trời truyền lại tiếng ưng hí dài, Hải Đông Thanh đáp từ trên không xuống nhanh như một mũi tên, cánh chim bay vòng theo đường cánh cung, chuẩn xác đậu vào vai hắn.
Tiêu Dận đưa tay xoa đầu Hải Đông Thanh, Hải Đông Thanh liền vỗ cánh bay đi. Tiêu Dận lập tức thi triển khinh công đuổi theo ngay sau đó.
Trong căn phòng tối, nàng chỉ có thể cảm nhận được mùi hương nhẹ nhàng, còn có phần lạnh lẽo từ cơ thể hắn.
"Sao chàng lại tới đây?" Nàng khẽ hỏi.
Hắn ngẩng đầu lên: "Đến xem nàng một chút. Vừa rồi. . . . . . mơ thấy ác mộng sao?" Hoa Trứ Vũ khẽ gật đầu, thật ra cơn ác mộng kia chưa đủ khiến nàng sợ hãi. Chỉ là ở trong vòng tay này, người nhiều năm chưa được hưởng thụ sự ấm áp như nàng không nhịn được co người lại rúc vào lòng hắn.
Giọng nói của Ôn Uyển trong mơ vẫn không ngừng vang lên bên tai, nàng không biết nàng còn có thể cầm cự được bao lâu.
Cơ Phượng Ly cất giọng an ủi Hoa Trứ Vũ, giọng nói của hắn vô cùng dịu dàng, hai hàng chân mày sắc bén đã thu liễm bớt chỉ còn lại vẻ hiền hòa, thương tiếc.
Một tay hắn nắm lấy tay nàng, một tay khác vỗ về lưng nàng. Một lúc sau, hắn mới nhẹ nhàng nói: "Bảo Nhi, ta dẫn nàng tới chỗ này." Hoa Trứ Vũ nghi hoặc đứng dậy hỏi: "Đi đâu?" Không biết đã nửa đêm thế này, hắn còn muốn mang nàng đi đâu.
Cơ Phượng Ly không trả lời, hắn khoác chiếc áo choàng lông cáo lên người nàng. "Trời lạnh lắm, mau mặc cái này vào."
Hai người cùng bước ra ngoài, đêm trăng lạnh lẽo như nước.
Cơ Phượng Ly cầm tay nàng đi xuyên qua vườn ngự uyển. Chốn hoàng cung đă từng mang lại cho Hoa Trứ Vũ cảm giác lạnh giá, vậy mà khi có hắn bên cạnh, nàng lại cảm thấy ấm áp. Hai người đi thẳng một đường về phía Đông Bắc hoàng cung.
"Bảo Nhi, nàng muốn sống một cuộc sống như thế nào?" Cơ Phượng Ly nghiêng đầu nhìn nàng, mỉm cười hỏi.
Hoa Trứ Vũ không ngờ Cơ Phượng Ly lại đột nhiên hỏi tới chuyện này. Nàng cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp nói thẳng: "Ta muốn sống một cuộc sống bình thường. Không có chiến tranh, không có chém giết, không cần vinh hoa phú quý, cũng không cần quyền lực cao sang, chỉ cần được sống bình yên là tốt rồi."
Cơ Phượng Ly chăm chú lắng nghe Hoa Trứ Vũ nói, trong mắt tràn ngập ý cười.
"Còn gì nữa không?" Hắn đưa một tay giữ lấy vai nàng, một tay nắm lấy bàn tay lạnh giá của nàng, thân nhiệt của hắn truyền tới khiến nàng cảm nhận được sự ấp áp vô hạn, nàng khẽ cười: "Sau đó gả cho nam nhân mình thích, ta kéo khung cửi, hắn cày ruộng. Xây một căn nhà ở ven hồ, không phải nhà tranh mà là nhà gỗ. Trước nhà phải có cây, mùa xuân đơm hoa, mùa thu kết quả."
Cơ Phượng Ly nghe xong lời của nàng, cười nói: "Bảo Nhi, suy nghĩ của nàng và ta cũng không khác nhau là mấy. Chỉ là ta muốn có thêm một số thứ nữa."
Hoa Trứ Vũ nhìn hắn, khẽ hỏi: "Nhiều hơn một chút sao? Có thể nói ta nghe được không?"
Cơ Phượng Ly chợt nghiêng người, thì thầm vào tai nàng: "Đó là có thêm mấy đứa bé tranh cãi ầm ỹ trong sân nhà." Hơi thở của hắn phả vào tai nàng, nàng cảm thấy gương mặt của mình đã đỏ bừng lên, may là trời tối nên không bị phát hiện. "Nhắm mắt lại, sắp tới nơi rồi." Cơ Phượng Ly nói.
Hoa Trứ Vũ kinh ngạc nhắm mắt lại, để mặc cho Cơ Phượng Ly dìu nàng đi, một lát sau mới nghe thấy giọng nói của hắn: "Có thể mở mắt được rồi."
Nàng lặng lẽ mở mắt ra, chỉ cảm khung cảnh phía trước đột nhiên bừng sáng.
Có vô số ngọn đèn lồng treo trên ngọn cây, tỏa ánh sáng rực rỡ. Trước mặt hai người là một hồ nước lớn, sóng nước lấp lánh dưới ánh trăng và ánh đèn. Ven hồ trồng rất nhiều hoa đào nở rộ trong đêm. Tiếp tục đi sâu vào trong, nàng liền kinh ngạc dừng chân.
Trong rừng đào có một tòa biệt viện hiện ra, Hoa Trứ Vũ nâng váy chạy vào trong. Vừa mở cửa ra liền thấy mấy gian nhà gỗ khuất trong bóng đêm. Căn nhà theo lối kiến trúc trang nhã, nàng cẩn thận đẩy cửa phòng ra. Ánh đèn lưu ly bên trong tỏa ra ánh sáng ấm áp soi rõ mọi thứ bên trong, đầu tiên là phòng khách, đi tiếp vào trong là phòng ngủ, mở cửa phòng ngủ ra là thấy một khu rừng trúc thanh nhã. Cạnh phòng ngủ còn có ba căn phòng nữa, thư phòng, phòng tắm, phòng còn lại là nhà bếp.
Hoa Trứ Vũ không dám tin, Cơ Phượng Ly có thể xây được một khu thế ngoại đào nguyên ngay trong hoàng cung. Có hồ, có núi, hoa đào, rừng trúc, nhà gỗ, tất cả đều mang tới một cảm giác khoan khoái, dễ chịu, hoàn toàn cách xa thâm cung, sự bó buộc trong lòng mấy ngày nay đã tan thành mây khói.
Quay lại không thấy Cơ Phượng Ly đâu, nàng đẩy cửa đi ra ngoài, chỉ thấy quanh khu hồ rộng lớn không có lấy một bóng người, không biết Cơ Phượng Ly đã đi đâu. Nàng tự nhiên cảm thấy trống trải, bất an.
"Ầm" trong đám lau sậy gần bờ hồ có một chiếc thuyền nhỏ xuất hiện, Cơ Phượng Ly đang đứng ở đầu thuyền, lau sậy màu xanh nhạt phất phơ trong gió đêm, sương mů ban đęm, mịt mờ bao xung quanh hắn. Hắn quay lại nhìn nàng, mỉm cười. "Bảo Nhi, lên thuyền đi!"
Hoa Trứ Vũ bước lên thuyền, Cơ Phượng Ly thấy nàng đã ổn định chỗ ngồi liền bắt đầu chèo thuyền. Nhưng con thuyền chỉ đứng yên một chỗ, Cơ Phượng Ly càng khua mái chèo, chiếc thuyền càng xoay tròn không chịu di chuyển.
Hoa Trứ Vũ phì cười, hai mắt cong cong lại như trăng rằm. "Thì ra, cũng có thứ làm khó được Cơ Phượng Ly." Nàng hả hê nói.
Cơ Phượng Ly nhìn má lúm đồng tiền xinh đẹp của nàng, ngọn lửa trong mắt càng thêm bừng sáng. Đêm đen yên tĩnh, cả người nàng như được sương đêm bao phủ, khẽ đu đưa theo làn sóng.
Hoa Trứ Vũ đứng ở đầu thuyền, nhìn Cơ Phượng Ly tay chân luống cuống, cười không không ngừng lại được.
"Để ta!" Nàng lấy lại mái chèo trong tay Cơ Phượng Ly, khua nước chầm chậm. Sóng nước nhộn nhạo, những con cá trong hồ hoảng sợ nhảy lên khỏi mặt nước.
"Cá to quá!" Hoa Trứ Vũ hô lên.
Cơ Phượng Ly bật cười, hắn cầm lấy một cây xiên cá để phía cuối thuyền, chăm chú nhìn vào mặt hồ rồi dùng sức đâm mạnh vào mặt nước. Sau đó, hắn giơ xiên cá lên, quay lại cười nói. "Lát nữa, ta sẽ nấu canh cá cho nàng."
Nụ cười rạng rỡ của hắn khiến ánh trăng cũng trở nên ảm đạm.
Hoa Trứ Vũ quên cả mái chèo, để mặc cho con thuyền lênh đênh trên mặt hồ.
Hoa đào ven hồ mang theo mùi hương thơm ngát, có mấy cánh hoa bị gió thổi rơi xuống tóc hai người, cánh hoa hồng lạc trên mái tóc càng tôn thêm vẻ xinh đẹp động lòng người.
Cơ Phượng Ly vừa quay lại đã nhìn thấy cảnh này, hắn đặt xiên cá xuống, dịu dàng hỏi: "Lạnh không?"
Đang đầu xuân, đêm khuya trên mặt hồ rất lạnh, hơi nước làm ẩm cả quần áo. Nhưng Hoa Trứ Vũ lại lắc đầu cười nói: "Không lạnh!"
Cơ Phượng Ly cười khổ. Có lẽ do cải trang nam nhân quá lâu, nàng không có nét yếu đuối như những cô nương khác. Nếu là cô nương khác nhất định sẽ nói ta lạnh lắm, rồi tựa vào lòng hắn, chỉ có nàng lại không làm như vậy. Nàng rất ít làm nũng, có lẽ là nàng không biết. Nàng đã quen sống kiên cường, chỉ là nàng như vậy càng khiến hắn thêm đau lòng, càng khiến hắn thêm mê muội.
Một tia nước lạnh lẽo bắn về phía hắn, hắn không kịp tránh nên bị dính vào mặt. Bên tai truyền tới tiếng cười của nàng, lại một tia nước nữa bắn qua, lần này hắn đã có đề phòng, không rõ hắn đã làm như thế nào, vừa né tránh được tia nước kia thì cũng đã tiến sát lại gần Hoa Trứ Vũ, vươn tay ôm lấy nàng. Trong giây lát, hơi thở dịu dàng của nàng chiếm đầy khoảng không trước mặt hắn, hắn không nhịn được cúi đầu hôn sâu. Trời đất bỗng như quay cuồng, trong miệng ngập tràn hơi thở tao nhã của hắn. Môi hắn mỏng mà mềm, hôn nàng đầy dịu dàng, thương tiếc, giống như một đứa bé ở đã lâu không được ăn kẹo, thưởng thức rất lâu.
"Tiểu yêu tinh, sao trước đây ta lại không nhận ra nàng là nữ nhân?" Trong lúc ý loạn tình mê, hắn khẽ cắn vào môi nàng như trừng phạt, nụ hôn của hắn bắt đầu trở nên bá đạo, mạnh mẽ chiếm đoạt. Bàn tay đặt trước ngực nàng bắt đầu di chuyển theo những đường cong huyền bí, cuối cùng mới giữ chắc lấy vòng eo mảnh mai của nàng.
Hoa Trứ Vũ tựa vào lòng hắn, lắng nghe nhịp tim đang đập vững vàng trong lồng ngực, ở nơi đó như mang theo sự mãnh mẽ, vững chãi khiến nàng cảm thấy yên ổn.
"Bảo Nhi, gả cho ta đi!" Hắn buông môi nàng ra, ôm chặt lấy nàng, dịu dàng nói.
Nàng nhớ tới lời Ôn Uyển nói sáng nay, khẽ hỏi: "Cơ Phượng Ly, chàng nguyện ý thành thân với một người không rõ lai lịch như ta sao?" Cơ Phượng Ly hơi khựng lại, hắn đưa tay vuốt tóc nàng, kề sát môi vào tai nàng, giọng nói mị hoặc nhẹ như gió. "Ta chỉ nguyện ý thành thân với Bảo Nhi, ta không bận tâm về lai lịch của nàng." Lúc hắn nghĩ nàng là nam nhân, hắn vẫn muốn ở bên cạnh nàng huống chi là hiện tại.
Hoa lấy Vũ kinh ngạc nhìn vào mắt hắn, trong đôi mắt đó có mấy phần mong chờ, mấy phần thấp thỏm, mấy phần lo lắng. Hắn đã thôi cười, nhìn nàng vô cùng nghiêm túc.
Nàng không dám chắc hắn đã biết mình là nữ nhi của Hoa Mục hay chưa, nhưng nàng cũng không dám hỏi. Một khi thân phận của nàng bị tiết lộ, tất cả bá quan văn võ sẽ xem nàng là nữ nhi của phản tặc, thân phận này còn nguy hiểm hơn thân phận không rõ ràng nhiều. Nàng chợt phì cười nói: "Ta đói bụng, ta muốn ăn thịt cá, uống canh cá."
Cơ Phượng Ly cười hùa theo: "Đúng là con mèo tham ăn!"
. . . . . .
Hoa Trứ Vũ dọn tới Đào Hoa Lâm ở, biệt viện kia được nàng đặt tên là"Đào Nguyên Cư". Hàng ngày nàng ở trong đó đánh đàn, luyện võ, ngắm hoa. Bề ngoài ngày tháng trôi qua rất bình yên, nhưng sâu trong nội tâm nàng hiểu, càng là những việc muốn trốn tránh, sớm muộn gì nó cũng sẽ xảy ra. Chính vì vậy, nàng càng thêm quý trọng những ngày tháng này.
Nhìn cảnh sinh tử trên chiến trường bao nhiêu năm, trong cảnh binh mã loạn lạc thực sự có rất nhiều chuyện không thể do mình tự làm chủ, cũng không biết mình sẽ chết khi nào. Thế nên, nàng vô cùng lưu luyến cảm giác ấm áp hắn mang tới, dù chỉ là sớm nở tối tàn, nàng cũng vô cùng quý trọng.
Cơ Phượng Ly đối với nàng rất tốt, có thể nói là sủng tới tận trời. Nhưng hắn cũng thường xuyên dùng ánh mắt thâm thúy mà nóng rực nhìn trộm nhìn nàng lúc nàng không để ý. Nhưng khi nàng quay lại thì hắn lại làm như không có chuyện gì nhìn về phía khác. Thời gian trôi qua càng lâu, nàng càng cảm thấy lo lắng. Dù nàng đã đồng ý ở lại, nhưng là trên thực tế, nàng đang bị Cơ Phượng Ly giam lỏng. Khắp nơi trong rừng đào đều có ám vệ mai phục. Hơn nữa, cung nữ Lộng Ngọc kia cũng không phải là nhân vật đơn giản, có thể được Cơ Phượng Ly phái tới bên cạnh nàng nàng, chắc chắn võ công không tệ.
Nàng thật sự rất muốn xuất cung một lần, dường như Cơ Phượng Ly cũng hiểu được tâm tư này của nàng. Có một hôm, Đường Ngọc dẫn theo vài cấm vệ quân nói là phụng lệnh Cơ Phượng Ly tới dẫn nàng và Lộng Ngọc ra ngoài dạo phố. Đương nhiên Hoa Trứ Vũ thấy rất vui mừng, từ sau khi vào cung nàng vẫn chưa gặp lại Bình, Khang, Thái. An đã rời đi cùng Hoa Mục, chỉ còn lại ba người họ ở Vũ Đô. Hoa Trứ Vũ muốn xuất cung tìm bọn họ.
Hoa Trứ Vũ không có nhã hứng dạo chơi, nàng đi theo con đường chính về một khu phố phía Đông. Con đường này rất phồn hoa, cửa hàng mọc lên san sát. Nơi này có một cửa tiệm là chỗ liên lạc với Bình, Khang, Thái. Đó là một cửa tiệm quần áo, chưởng quầy là một người phụ nữ trung niên. Nàng thừa dịp thay quân áo mới biết Bình, Khang, Thái đã rất lâu chưa có liên lạc. Bà đã phái thuộc hạ tới nơi ở của bọn họ nhưng không tìm thấy người.
Hoa Trứ Vũ nghe xong cảm thấy rất sốt ruột, sau khi bước ra khỏi tiệm quần áo liền muốn đi tới nơi ở của bọn họ tra xét, chỉ là Đường Ngọc đã ngăn nàng lại.
"Bảo cô nương, Vương Gia có lệnh, chúng ta phải về cung trước khi mặt trời lặn! Bảo cô nương nên về thôi." Đường Ngọc thản nhiên nói. Đường Ngọc đã từng ám sát Hoa Trứ Vũ, tuy không thành, nhưng từ khi đó giữa hắn và Hoa Trứ Vũ luôn có sự đề phòng lẫn nhau.
"Ta nhất định phải đi, trừ khi ngươi giết ta!" Hoa Trứ Vũ lạnh lùng đe dọa hắn. "Dù sao, cũng chưa phải chưa từng giết ta lần nào!"
Đường Ngọc cố chấp nói: "Nếu cô nương muốn đi thì hãy giết chết ta cho xong!"
Hoa Trứ Vũ tức giận, chạy qua một loạt cửa hàng, ném phấn bột trang điểm, bánh ngọt, tơ lụa về phía cấm vệ quân. Đến cuối cùng, ngay cả Đường Ngọc cũng ôm đồ đầy tay. "Những thứ này đều là ta mua cho Vương Gia, các ngươi không được phép vứt bỏ." Hoa Trứ Vũ vừa nói, vừa nhanh chóng chạy về phía trước.
Trên phố chợ có rất nhiều quán vỉa hè, ngoài đồ ăn vặt còn có sách vở, cung tên, mứt quả. Lúc chạy qua cửa hàng bán cung tên, Hoa Trứ Vũ nhìn thấy Tiêu Dận. Hắn đang cầm một cây cung trong tay, còn vừa mới lắp mũi tên.
Hoa Trứ Vũ không nghĩ mình có thể tình cờ gặp được hắn ở đây, nàng còn nghĩ hắn đã mang Đan Hoằng về Bắc Triều. Càng bất ngờ là người có thân phận như hắn cũng dạo chơi nơi phố chợ. Hoa Trứ Vũ chạy nhanh về phía Tiêu Dận, Lộng Ngọc thấy vậy vội cao giọng hô: "Cô nương, chạy chậm thôi!"
Hoa Trứ Vũ làm như không nghe thấy, ngược lại còn chạy nhanh hơn, sau lưng vang lên tiếng đồ đạc rơi xuống đất, đám người Đường Ngọc đã ném hết đồ trong tay xuống, nhanh chóng đuổi theo.
"Tiêu Dận, giúp ta cản bọn họ lại." Hoa Trứ Vũ khẽ nói khi chạy lướt qua người Tiêu Dận. Nàng biết, một mình nàng không thể trốn được đám người Đường Ngọc, chỉ có nhờ Tiêu Dận giúp đỡ mới ngăn được bọn họ. Dù Tiêu Dận chưa nhớ ra nàng, nhưng nể mặt Đan Hoằng, hắn vẫn phải giúp nàng.
Tiêu Dận nhìn Hoa Trứ Vũ chạy nhanh như một cơn gió, trong mắt thoáng xuất hiện vẻ dịu dàng, lưu luyến nhìn theo bóng dáng nàng.
Rồi hắn đột nhiên quay lại cười với đám người Đường Ngọc. Tứ vệ luôn theo sát hắn như hình với bóng, Lưu Phong, Hồi Tuyết, Khinh Vân, Tế Nguyệt đã sớm xông ra trước cản đám người Đường Ngọc lại.
"Thì ra là Đường công tử, đã lâu không gặp. Trẫm đang thử cung, không biết mấy vị có thể giúp trẫm thử không?" Tiêu Dận cất tiếng cười, vừa dứt lời, mũi tên đã mạnh mẽ bay về phía Đường Ngọc, Lộng Ngọc và mấy tên thị vệ.
Người trên phố thấy có đánh nhau liền vội vàng rời khỏi chỗ này, tránh để rước vạ vào thân.
Đường Ngọc bị mũi tên của Tiêu Dận ngăn cản, chỉ đành trơ mắt nhìn Hoa Trứ Vũ tung mình lên nóc nhà, thi triển khinh công rời đi. Hắn vội vàng xông tới chỗ Tiêu Dận, Lưu Phong lại xuất hiện trước mặt hắn, khẽ cười nói: "Đường công tử, chuyện gì mà vội vàng vậy?"
Đường Ngọc biết Tiêu Dận đã quyết tâm ngăn bọn họ lại, hắn ra hiệu bảo Lộng Ngọc quay về cung báo tin, còn bản thân quay lại nói với Tiêu Dận: "Được, nếu Bắc Đế muốn thử cung tên, vừa hay tại hạ cũng đang muốn thử đao, không bằng trao đổi luôn đi!" Vừa dứt lời, hắn đã vung đao chém về phía Tiêu Dận.
Tiêu Dận ước chừng Hoa Trứ Vũ đã đi xa, sau khi giao đấu với Đường Ngọc được hai chiêu, hắn liền nhảy ra ngoài huýt vang một tiếng, trên trời truyền lại tiếng ưng hí dài, Hải Đông Thanh đáp từ trên không xuống nhanh như một mũi tên, cánh chim bay vòng theo đường cánh cung, chuẩn xác đậu vào vai hắn.
Tiêu Dận đưa tay xoa đầu Hải Đông Thanh, Hải Đông Thanh liền vỗ cánh bay đi. Tiêu Dận lập tức thi triển khinh công đuổi theo ngay sau đó.
/203
|